Không Thể Yêu Em Một Ngày Hay Sao?

Chương 17: Chương 17




Chương 44. NƯỚC MẮT

Phù thủy khóc, nước mắt chảy như máu con tim.

Gia Ái đứng trầm ngâm nhìn cánh cửa phòng bệnh, cô đứng như thế đã rất lâu, biết rõ mình nhất định phải vào nhưng lại không hề muốn. Bước qua cánh cửa này mọi chuyện sẽ không thể nào trở về như cũ nữa. Gia Ái nhắm mắt lại, lấy hết can đảm rồi đẩy cửa vào.

“Ông nội!” Cô nhẹ nhàng chào và ông mỉm cười ngay.

“Ngoan! Lại đây ngồi đi!”

Gia Ái bước từng bước đến, trái tim đập dồn dập chỉ mong ngăn lý trí lại. Cô ngồi xuống cạnh ông, cẩn trọng mở lời.

“Ông! Con có việc muốn nói với ông!”

“Được! Nhưng nếu liên quan đến Minh Hy thì không cần nói gì cả!” Ông đã sớm đoán được ý định của cô. “Gia Ái! Đủ rồi con! Con hy sinh cho nó đủ rồi. Bây giờ con phải biết sống cho mình.” Ông bỏ quyển sách trên tay xuống, nét mặt nghiêm nghị lẫn ân cần. “Con cho rằng ông không biết hai đứa trước nay đều diễn kịch sao? Ông biết hết, chỉ là ông không muốn vạch trần. Ông cứ nghĩ đó là vì thằng Hy bị gia đình ép buộc, và theo thời gian nó sẽ nhận ra ai tốt với mình rồi hồi tâm chuyển ý mà yên ổn sống bên con. Nhưng ông thật không ngờ nó lại đối xử với con tệ bạc đến vậy. Ông già này có lỗi với con, càng có lỗi với ông nội con. Thật ông không biết lúc chết đi gặp lại ông con phải ăn nói thế nào nữa. Thằng Hy không xứng đáng với con đâu!”

Ông nội kết thúc câu với tia buồn bã, còn ở đây, Gia Ái chỉ muốn chạy trốn, quên hết tất cả đi, để có thể sống ích kỷ một đời, nhưng câu trả lời vẫn là không thể.

“Không phải anh Hy không xứng với con… mà là con không xứng với anh ấy.” Cô nghẹn ngào. “Ông nội! Con xin lỗi!”

Nét ngỡ ngàng cùng lo lắng hiện rõ trên gương mặt ông nội.

“Con xin lỗi chuyện gì?”

“Con… con không phải họ Huỳnh, con không phải con ruột của ba. Là… là do mẹ cùng người đàn ông khác sinh ra.” Những giọt lệ lăn dài trên đôi má, khóe mắt cay xè đi vì đau đớn. “Vậy nên đừng nói là người thừa kế của Trung Dương, đến cả vị trí chủ tịch An Vĩnh con cũng không có tư cách ngồi. Người ông đó… không phải là ông con, con nhiều nhất cũng chỉ là một kẻ mạo nhận. Một đứa con hoang.” Gia Ái bật ra tiếng khóc, cúi đầu nhìn xuống vì không dám đối diện với ông.

Không gian lúc này trở nên tĩnh lặng, nước mắt cô vẫn đang rơi nhưng không có âm thanh thổn thức.

“Tĩnh Thanh có biết chuyện này không?” Giọng ông nội điềm tĩnh vang lên sau một hồi lâu. Không phải lời trách móc hay tiếng chửi mắng, đơn thuần chỉ là một câu hỏi. Nhìn cái gật đầu lặng lẽ của cô, ông nói tiếp. “Sao con lại nói với ông? Con có thể giấu chuyện này đi. Mãi mãi sống với tư cách con gái họ Huỳnh. Sao nhất định phải làm vậy?” Ông nội nhìn cô, ánh mắt đầy vẻ thân tình. “Vì nó đúng không? Con lại vì Minh Hy… Gia Ái! Ông già rồi, sống quá lâu rồi nên nhìn người cũng chính xác hơn. Không phải ông chưa từng nghi ngờ về thân phận của con, nhưng đời người… có rất nhiều thứ quan trọng hơn một bản xét nghiệm DNA. Ông là người từng trải, ông hiểu chuyện thằng Thanh làm.”

“Ông nội!” Giọng cô tha thiết.

“Con có phải họ Huỳnh không, chuyện đó vốn không quan trọng bằng mười mấy năm tình ông cháu giữa chúng ta. Còn nữa, chuyện này đừng bao giờ để người khác biết. Ông tin Tĩnh Thanh hiểu rõ những gì mình làm. Một khi nó coi con là con gái mình thì con chính là như thế!” Ông nội kết thúc câu với sự kiên định. Ông biết cô phải rất khó khăn mới nói ra chuyện này, ông cũng tin đứa cháu trước mặt là người xứng đáng để ông đối xử như vậy.

“Cảm ơn ông!” Gia Ái đưa tay lau qua loa đôi má, ánh mắt thành khẩn thốt thành lời.

“Không sao rồi!” Ông an ủi. “Chuyện của Minh Hy ông sẽ suy nghĩ lại. Con về trước đi!”

Cô ngoan ngoãn gật đầu rồi bước ra ngoài. Tình thân, cô cuối cùng cũng hiểu, không phải là máu thịt mà chính là tình cảm xuất phát từ trái tim.

--------------------------------------------------

“Mọi thứ đều đã sẵn sàng. Chủ tịch muốn khi nào thì tiến hành?” Trợ lý Phương hỏi, anh đang ngồi trong văn phòng với Gia Ái.

Cô đáp: “Càng nhanh càng tốt. Em muốn giải quyết dứt khoát một lần.”

“Được! Tôi sẽ làm theo ý cô.” Trợ lý Phương vừa đi đến cửa đã nghe giọng cô.

“Anh Phương! Xin lỗi vì đã kéo anh vào việc này.”

Anh xoay người lại, chậm rãi đáp: “Tôi nợ chủ tịch Thanh rất nhiều ân nghĩa, giúp cho cô chỉ là việc nên làm.”

Sau khi trợ lý Phương rời đi, Gia Ái xoay ghế lại đối diện với tấm kính. “Con xin lỗi ba! Lại làm trái những nguyên tắc của ba.”

--------------------------------------------------

Quá nhiều việc, quá nhiều điều phải suy nghĩ, Gia Ái lúc này mệt mỏi quay về nhà, tâm trạng nặng trĩu như mang đá trong tim. Bước ngang qua phòng khách, bất chợt một tập văn kiện làm cô chú ý.

“Em về rồi sao!” Minh Hy vừa từ phòng mình đi ra.

Gia Ái khẽ gật đầu:

“Anh chuẩn bị hồ sơ xin việc thế này… tức là anh thật sự từ bỏ Trung Dương?”

Anh mỉm cười ôn hòa bước đến gần cô, đưa tay nhẹ nhàng vén tóc cô ra phía sau. “Phải. Từ bây giờ anh sẽ tự dựa vào bản thân. Nhưng em yên tâm, anh vẫn có thể lo lắng vợ mình được. Không để cô ấy thiệt thòi đâu.”

Cô vì lời anh nói mà phì cười, nhưng trong lòng chẳng hề vui vẻ. Gia Ái quyết tâm không để anh làm vậy, nhất là từ bỏ tất cả vào tay Ngô Minh Thành. Cô biết hắn sẽ không dễ dàng ra đi như vậy, chuyện hãm hại anh lần nữa là chắc chắn.

“Gia Ái!” Tiếng gọi làm cô rời bỏ những suy nghĩ trong lòng, lập tức nhận ra vòng tay anh đang bao quanh mình. Âm điệu của Minh Hy dịu dàng. “Anh thật sự rất cảm ơn em. Vì tất cả mọi thứ và vì em vẫn bên anh lúc này.”

Anh nhìn cô, đôi mắt chất chứa đầy trìu mến. Không biết bao nhiêu lần, bao nhiêu thời gian cô mong ước nhận được ánh mắt này từ anh. Nhưng giờ đây cô lại sợ phải nhìn thấy, cô sợ mình sẽ không thể thoát ra được. Anh lúc này rốt cục có yêu cô không cô không dám hỏi, chính bản thân cô cũng không xác định được mình mong câu trả lời là gì. Không phải cô không cảm nhận được sự quan tâm của anh, chỉ là cô không rõ giờ đây thứ nào nhiều hơn, là trách nhiệm hay tình cảm. Ngô Minh Hy mà cô biết chắc chắn sẽ vì những gì cô làm cho anh mà sẵn sàng đền đáp, nhưng ngay cả khi vì anh yêu thương cô, cô biết mình không thể chấp nhận.

“Em sao vậy?” Anh hỏi, đưa tay áp lên má cô.

“Em chỉ cảm động thôi!” Cô viện cớ cho qua.

Anh gật đầu, ánh mắt thăm thẳm vẫn không rời khỏi gương mặt người đối diện. Rồi thật chậm rãi anh cúi xuống hôn cô. Nhưng trước khi môi họ chạm nhau, Gia Ái xoay mặt tránh sang.

“Em mệt rồi! Em về phòng trước.” Cô nói nhỏ, khẽ lách khỏi vòng tay anh.

Sau tiếng đóng cửa cô bước đến trước tấm gương, nhìn mình thật lâu rồi lại khóc, không hề có tiếng nức nở, cô một lần nữa khóc cho bản thân.

 Khi bạn đứng trước gương cái bạn thấy chính là bản thân mình, không che đậy, không dối trá, tất cả phô bày trước mặt. Chỉ riêng bạn với lương tâm.

Chương 45. ĐÒN QUYẾT ĐỊNH

Hoa hồng đen tàn phai từng cánh, làn nước trong hóa đục từ lâu.

Gia Ái ngồi một mình uống trà trong văn phòng, dáng điệu cô rất nhàn nhã thoải mái, khác hẳn với tâm trạng mấy hôm trước. Trên bàn làm việc, một tờ báo được đặt ngay ngắn với tiêu đề nổi bật “CÔNG TRÌNH LIBRA ĐỔ SỤP, PHẦN MÓNG BỊ RÚT RUỘT NGHIÊM TRỌNG”. Nội dung bài báo khái quát lại toàn bộ sự việc công trình xây dựng khu nhà ở cao cấp Libra bất ngờ xảy ra vấn đề. Toàn bộ công trình bị sụp lún bởi phần nền móng không đủ khả năng chống đỡ sức nặng của khối kiến trúc bên trên. Tuy không để lại hậu quả về người nhưng thiệt hại rất lớn. Đặc biệt hơn nữa đây là công trình có đến chín mươi phần trăm là vốn đầu tư nước ngoài, và những nhà đầu tư này đã yêu cầu phía chính quyền điều tra thật gắt gao xem vấn đề nằm ở đâu. Sau hơn một tuần điều tra, giám đốc của công ty Đại Lộc, nhà cung cấp vật liệu cho Libra, Ngô Minh Thành chính thức bị bắt giữ. Nguyên nhân là do anh ta đã cung cấp những vật liệu với chất lượng kém hơn rất nhiều so với loại mà công trình yêu cầu. Phía cảnh sát cho biết anh ta đã xuất những vật liệu cao cấp nhưng khi đến nơi thì chúng đều bị thay thế bằng loại thứ phẩm. Đây rõ ràng là hành động lừa đảo và phía chủ đầu tư đã quyết định khởi tố công ty Đại Lộc. Ông Trần Nghĩa Triều, đại diện của phía nhà thầu, công ty Farker đã thừa nhận sai sót trong quá trình giám sát thi công và ông cũng đã từ chức. Hiện nay đã có đầy đủ bằng chứng chứng minh Ngô Minh Thành đã cố ý rút ruột công trình, thay đổi chất lượng vật liệu và nếu như bị chính thức buộc tội, công ty Đại Lộc sẽ phải bồi thường một khoản tiền không nhỏ cùng với việc giám đốc Ngô Minh Thành phải đối mặt với án tù.

“Mời vào!” Gia Ái nói khi nghe thấy tiếng gõ cửa.

“Chủ tịch! Tôi đến gửi cô bản kế hoạch cho năm mới.” Trợ lý Phương đặt một xấp tài liệu lên bàn, ánh mắt bất chợt dừng lại trên tờ báo.

Gia Ái đẩy tờ báo về phía đối diện. “Mọi việc suôn sẻ hơn tưởng tượng, em đã chuyển tiền cho ông Triều rồi!”

“Ông ta sẽ không làm khó cô chứ?”

“Anh yên tâm, là em giúp ông Triều dàn xếp với chủ nợ, ông ta thoát được món nợ cờ bạc này thì đã phải tạ trời tạ đất rồi, sao lại còn dám giở trò. Hơn nữa, lại còn nhận thêm được một khoản tiền mà!”

Trợ lý Phương gật đầu, vẻ an tâm hơn.

“Tiếp theo chủ tịch định làm gì?”

“Không cần làm gì nữa. Chờ xem anh ta trả giá là được!” Cô bình thản nói. “Chuyện ngày hôm nay là quả báo của anh ta. Không vào tù thì cũng không còn mặt mũi ở lại Trung Dương.”

Sau một lúc im lặng, trợ lý Phương lên tiếng:

“Chủ tịch! Gần đây tôi thấy cô rất lạ, giống như sắp rời đi vậy. Tôi cũng có nghe nói cô đã đến gặp phó tổng nhờ anh ấy coi sóc An Vĩnh.”

“Em... em đúng là phải đi.” Giọng cô trầm xuống. “Vậy nên những việc ở đây mong anh giúp em.”

“Cô đi bao lâu?”

“Em cũng không biết nữa, nhưng có lẽ là rất lâu.” Gia Ái nói với một nụ cười nhẹ. Trợ lý Phương nhìn nét mặt cô chỉ khẽ gật đầu rồi xin rời đi trước. Anh cũng chẳng hỏi nguyên nhân cô ra đi, vì thật lòng anh nghĩ như vậy cũng tốt. Cô quá trẻ để gánh vác quá nhiều, quá vất vả. Tuy về đời tư họ không thân thiết với nhau lắm nhưng anh có thể nhận ra cô chưa lúc nào vui vẻ khi ở đây. Đến một nơi khác biết đâu cô sẽ có thể lấy lại nụ cười ngày xưa.

--------------------------------------------------

Gia Ái bước từ phòng mình ra, ánh mắt bị bản tin trên tivi thu hút. Họ đang nói về công trình Libra và những người phải chịu trách nhiệm cho vụ việc nó đổ sụp bất ngờ. Cô dời mắt đi tập trung vào gương mặt Minh Hy. Có thể thấy rõ anh không hề vui vẻ gì khi Ngô Minh Thành bị bắt.

“Gia Ái!” Anh gọi khi nhìn thấy cô. “Em đến đây!”

Cô cười nhẹ, đưa tay nắm lấy tay anh rồi ngồi xuống bên cạnh.

“Em thấy anh không vui! Vì việc của Minh Thành sao?”

Minh Hy nhìn lên màn hình một giây rồi thở dài.

“Anh lớn lên cùng nó, nhưng anh không ngờ nó lại là người như vậy. Vì danh lợi… mà chuyện gì cũng có thể làm.”

“Em thì không bất ngờ, từ nhỏ em đã biết Minh Thành không phải người đơn giản. Cậu ấy rất thông minh, cũng rất biết tính toán. Chỉ là… bị lòng tham làm mờ mắt.” Gia Ái nhẹ nhàng nói. Cô chính vì biết Ngô Minh Thành tham lam nên mới giăng cái bẫy đó. Ban đầu ông Triều nói điều anh ta cần làm chỉ là ký hóa đơn xuất hàng, nhưng khi lợi nhuận lên quá cao, lừa anh ta đứng tên mua vật liệu thứ phẩm cũng không quá khó khăn. Để cái bẫy hoàn hảo hơn, Gia Ái đã bảo ông Triều cứ tiến hành xây dựng như bình thường, sau đó dựa vào chỉ số an toàn mà các kỹ sư tính toán để đoán ra đến lúc nào phần nền không thể chịu nổi sức nặng của công trình. Và khi gần đến thời điểm đó cô để ông Triều tiến hành xây dựng tầng cuối cùng bên cạnh việc vận chuyển những phần kiến trúc nặng nề lên trên. Không quá sai lệch, chỉ trong một đêm tất cả đều sụp đổ, Ngô Minh Thành cũng vì vậy mà không thoát khỏi trách nhiệm. Với kết quả này anh ta sẽ không bao giờ có thể quay lại Trung Dương, cô cuối cùng cũng thắng.

Chuyện này một phần cũng phải cảm ơn Hà Văn Đông, nếu không phải cô đi tìm người giải quyết việc giải tỏa khu đất Eastern Star thì cũng không quen ông Triều, để rồi từ ông ta mà dựng nên màn kịch lớn này.

“Em đang nghĩ gì vậy?” Anh nhìn cô thắc mắc.

Gia Ái cắn nhẹ môi lưỡng lự rồi nói:

“Anh Hy! Lúc nãy em có ghé thăm ông. Ông nội muốn gặp anh… là vì Trung Dương. Bây giờ Minh Thành đã như vậy, ông cũng không suy tính gì nữa, chỉ muốn anh về lại đó.”

“Anh sẽ không về!” Minh Hy đáp, nét mặt anh nghiêm túc.

“Nhưng mà…”

“Gia Ái!” Anh cắt ngang. “Em cũng biết anh vốn không thích việc gia đình anh và nhà chú út tranh giành tài sản mà. Không có Trung Dương anh cũng có thể tự lập nghiệp được.”

“Em biết!” Cô cau mày khó xử, cố gắng thuyết phục anh. “Nhưng Trung Dương bây giờ vì vụ việc của Đại Lộc mà bị ảnh hưởng, ông nội lâm bệnh nặng, Minh Thành thì xảy ra chuyện, chú út với cha lại trở mặt thành thù. Anh không về thì ai sẽ cáng đáng tập đoàn đây? Anh Hy, nghe lời em đi mà!”

Minh Hy nhìn gương mặt khẩn thiết của người con gái trước mặt thì chỉ im lặng, anh biết những gì cô nói đều rất có lý, nhưng quay về… sự việc sẽ không dễ dàng như vậy. Ngược lại, Gia Ái lại thấy chút hy vọng cho chuyện này ở anh.

“Anh Hy! Chẳng phải anh đã hứa sẽ không bao giờ để em khóc nữa sao?” Cô bắt đầu giở trò. “Nếu anh không đồng ý thì em sẽ lập tức khóc, đều là lỗi của anh cả.”

Minh Hy phì cười, đưa tay nhéo má cô nhè nhẹ.

“Em học đâu ra cách thuyết phục người khác kiểu này vậy?”

“Vậy anh có hứa không?” Gia Ái mè nheo, cô nhất định không bỏ cuộc.

Minh Hy thấy vậy thì vòng tay quanh eo cô, kéo về phía mình, âm điệu mang ý vui đùa: “Anh có một điều kiện.”

Câu nói làm Gia Ái nghiêng đầu thắc mắc, trong lòng có hơi chột dạ. Anh dịu dàng vuốt tóc cô, cất giọng đề nghị.

“Bà xã! Chúng ta kết hôn gần một năm rồi, nếu vẫn chia phòng ra ngủ hình như là không đúng lắm.”

“Hả?” Cô nói khe khẽ.

“Ý anh là… nếu em dọn qua đây thì anh sẽ suy nghĩ lại.” Minh Hy nói với một nụ cười.

Trong khi đó Gia Ái lúc này đang than thầm trong lòng, tự trách mình quên mất người đối diện còn có một bộ mặt khác. Bây giờ nói là dọn qua ngủ, chỉ có trời mới biết anh có chịu ngủ hay không.

“Em trả lời sao?” Anh hối thúc, ánh mắt cưng chiều.

“Chuyện này…” Gia Ái ngập ngừng. “Em có việc cần làm, để sau rồi bàn đi!”

Cô nói xong liền đứng dậy xoay người bỏ vào phòng. Minh Hy ở đây nhìn theo, nụ cười dần chuyển thành nét thâm trầm khó đoán.

Chương 46. TỘI ÁC

Em là Maleficent mất đi đôi cánh, vì yêu anh em không còn cánh nữa.

Gia Ái ngồi ngắm chiếc đồng hồ quả lắc trang trí trên bàn, lẩm nhẩm đếm số lần nó gõ nhịp. Phía đối diện, bác Hùng đang xem xấp kết quả xét nghiệm. Qua chiếc kính nửa vầng trăng, bác liếc nhìn cô, tự hỏi thái độ này là gì. Cô thậm chí chẳng có chút căng thẳng hay lo lắng nào, cứ như việc này hoàn toàn không quan trọng.

“Gia Ái!” Bác Hùng mở lời. “Tình trạng của con đang chuyển biến xấu, nếu có thể thì con nên lập tức đi điều trị. Bác sẽ liên hệ với bạn bác, họ sẽ lo cho con khi sang đó.”

“Con hiểu rồi!” Cô gật đầu. “Những việc ở đây con cũng đã sắp xếp xong. Cuối tuần sau con sẽ đi. Nếu không có gì nữa thì con về trước, khi khởi hành con sẽ liên lạc với bác.”

Gia Ái cúi chào, mang theo bệnh án rồi bước ra ngoài. Cô không hề sợ, cũng chẳng hoang mang, bởi vì cô đã có quyết định và vẫn như xưa nay, cô chưa bao giờ thay đổi quyết định của mình. Gia Ái đưa mắt ngắm nhìn nơi này lần cuối, cánh môi khẽ nở nụ cười, có lẽ sẽ không bao giờ nhìn thấy nữa, cứ xem cho đủ vậy.

--------------------------------------------------

“Ái Ái!” Thành Tâm gọi, nét mặt anh đầy vẻ tha thiết buồn rầu. Từ khi cô thông báo mình muốn ra nước ngoài thì hầu như lúc nào anh cũng mang tâm trạng này.

Gia Ái mỉm cười an ủi. “Dạ! Em mệt mỏi rồi, chỉ muốn đi đâu đó cho thư giãn thôi.”

“Tâm biết, nhưng không có Ái Ái Tâm buồn lắm, với lại sợ bị sếp mới ăn hiếp nữa.”

“Cũng là anh Thiên thôi! Chị thích anh ấy lắm mà, sợ gì chứ!” Cô vui vẻ nói. “Mà thôi cũng tan ca rồi, chị về trước đi em phải giải quyết một số giấy tờ nữa.”

Thành Tâm lắc đầu:

“Trời tối như vầy, em ở lại một mình Tâm không yên tâm đâu.”

“Chồng em nói sẽ đến đón với lại dưới nhà có bảo vệ mà. Đi đi nha!” Gia Ái dùng giọng điệu em gái nũng nịu thuyết phục. Sau mấy phút kỳ kèo nữa thì Thành Tâm cũng đồng ý ra về. Còn lại một mình, cô bắt đầu sắp xếp lại mọi thứ. Đến lúc này chuyện ly hôn với Minh Hy gần như không có khả năng vậy nên cô đã quyết định sẽ ra nước ngoài trước rồi nhờ anh Phong đơn phương nộp đơn ly hôn. Cho dù anh không đồng ý thì sau thời gian ly thân tòa án cũng sẽ chấp nhận lá đơn.

Gia Ái lấy vé máy bay trong túi xách ra, tư lự nhìn ngắm. Đây là thứ có thể mang anh khỏi cuộc đời cô. Kể từ ngày mai cô không cần phải suy nghĩ gì nữa, dù rằng cô đơn nhưng có thể sống thanh thản một đời. Những cơn ác mộng… có lẽ sẽ không còn đến nữa.

Tiếng gõ cửa vang lên, Gia Ái chắc rằng Minh Hy đã đến nên cô cầm túi xách đứng dậy bước ra. Nhưng… người kia là Ngô Minh Thành.

“Ngạc nhiên lắm à?” Hắn nhàn nhã khóa chốt cửa lại. “Không nghĩ rằng tôi được bảo lãnh sao?”

“Cậu đến làm gì?” Cô hỏi, sự đề phòng thể hiện trong giọng nói.

“Làm gì?” Ngô Minh Thành ra vẻ khó nghĩ. “Làm gì nhỉ? Chắc là để chúc mừng chị đó chị dâu! Cuối cùng cũng chơi tôi sát ván. Là tôi đã đánh giá thấp chị, cái bẫy kỳ công như vậy chị cũng nghĩ ra được. Lợi hại!”

“Đừng vòng vo mất thời gian. Cứ trực tiếp vào vấn đề chính đi! Cậu đến đây đâu phải để tán gẫu.” Gia Ái nheo mắt nói.

Ánh mắt Ngô Minh Thành trở nên u ám, giọng mang đầy nộ khí:

“Được! Cô muốn nói chứ gì! Đừng nghĩ tôi không biết chính là cô dựng nên vụ Libra, cũng là cô giật dây ông Triều. Cố ý hãm hại tôi!”

 “Vậy cậu có chứng cứ không?” Gia Ái khoanh tay lại, tựa vào bàn. “Nếu có thì cứ việc tố cáo tôi. Nhưng để tôi nói cho cậu biết. Cậu có ngày hôm nay chỉ có thể trách bản thân cậu mà thôi. Ở đời vốn là có vay có trả. Đừng nghĩ bản thân là người bị hại, vì cậu chỉ là tự làm tự chịu!” Ánh mắt cô kiên định, thật chậm rãi dịch người sang phải, cố gắng ấn lên nút gọi bảo vệ trên chiếc điện thoại trên bàn

“Là lỗi của tôi sao? Cô nghĩ rằng bản thân vô tội? Để tôi nhắc cô! Cô mới chính là người ác độc nhất. Đừng nghĩ mình có thể lừa gạt được tất cả mọi người, bộ mặt thật của cô tôi đã nhìn ra từ lâu!” Ngô Minh Thành gằn giọng.

Câu nói làm Gia Ái dừng cánh tay phía sau lại, thận trọng hỏi:

“Ý cậu là gì?”

Ngô Minh Thành đột nhiên cười vang, tiếng cười mang vẻ chế giễu khinh miệt, tiếp sau đó là ánh mắt như rực lửa soi vào cô.

“Cô lại giả vờ ngây thơ nữa sao? Cô vẫn dùng gương mặt này để đi lừa gạt người khác đúng không? Thật lòng mà nói tôi cũng từng bị lừa. Cô!” Hắn nhấn mạnh từng từ. “Là người giết chết Tường Vân!”

--------------------------------------------------

Ngô Minh Thành lại cười, hắn tặc lưỡi đầy vẻ tán thưởng mỉa mai.

“Ngày cô đến gặp Tường Vân yêu cầu cô ta chia tay với vị anh họ quý báu kia, thay vì vạch trần chúng tôi, tôi đã đoán được cô sợ hắn ta bị tổn thương. Vậy nên… cho dù Tường Vân không ra đi cô cũng sẽ không để lộ chuyện đó. Nhưng để chắc chắn thì tôi vẫn cần một sự bảo đảm.” Hắn bước về phía cô. “Đó chính là lỗi lầm lớn nhất của chị đó chị dâu à! Yêu Ngô Minh Hy. Có lẽ vì cha mình đúng không?” Lại là một nụ cười giễu cợt. “Sau đó… chính là tôi đã bảo Tường Vân hẹn cô ra gặp mặt. Nói rằng cô ta đồng ý ra đi, nhưng cô phải giao lại số chứng cứ đó.”

Hắn dừng lại, nhìn chằm chằm biểu hiện của Gia Ái, nhưng gương mặt cô lúc này không hề thể hiện bất cứ cảm xúc nào.

“Thật kỳ lạ! Từ hôm ấy tôi không hề có tin tức gì của Tường Vân và… vài ngày sau thì xác cô ta nổi trên sông. Chị dâu! Chị nói xem nguyên nhân có thể là gì?”

Gia Ái không trả lời, im lặng đấu mắt với hắn ta. Bỗng nhiên cô bật cười chế nhạo rồi chuyển sang thành cái nhìn đầy gai nhọn.

“Minh Thành! Một lần nữa tôi hỏi cậu! Cậu có chứng cứ không?”

Nét đùa cợt trên mặt Ngô Minh Thành lập tức đông lại, giọng gầm gừ:

“Cô…! Cô đừng tưởng tôi không thể làm gì được cô! Chỉ cần tôi nói chuyện này với ông nội và…”

“Cậu nghĩ họ sẽ tin cậu…” Cô cướp lời. “… hay tin tôi?”

Tia máu nổi cộm lên trong mắt Ngô Minh Thành, chỉ trong tích tắc hắn xông đến điên tiết bóp chặt cổ cô đẩy về sau. Vô tình làm chiếc điện thoại rơi xuống đất.

“Con khốn! Tao sẽ không để mày đắc ý. Nếu mày sẵn sàng hy sinh vì hắn như vậy thì cứ nhất quyết cho chết vì hắn luôn đi!”

Âm thanh thoát ra chỉ là những tiếng thở khó nhọc, Gia Ái cố gắng gỡ tay Minh Thành ra khỏi cổ mình, cảm nhận rõ ràng trái tim đang ngày càng kiệt quệ. Từng giây trôi qua, cơ thể cô bắt đầu tê dại trong khi tay Minh Thành vẫn tiếp tục ra sức.

Giờ phút này bỗng chốc Gia Ái như nhìn lại toàn bộ cuộc đời mình, sự cô đơn lẻ loi của những ngày thơ ấu, sự đau đớn tủi hờn của tình yêu vô vọng và cả những hạnh phúc nhỏ nhoi le lói trong đời. Rốt cục thì cô cũng có thể bỏ đi, nhưng lại theo một cách hoàn toàn khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.