Không Thể Quên Anh - Dùng Cả Đời Để Yêu

Chương 4: Chương 4




Từ lúc lên tàu, cả hai không hề nói với nhau câu nào, cô bỗng cảm thấy mệt nên tụa đầu vào thành tàu ngủ mất. Cho đến khi loa thông báo chuyến tàu từ thành phố Y đến thành phố Z đã dừng lại, Triệu Hoài An lúc này mới bị giọng nói từ trên đỉnh đầu đánh thức.

“ Đến nơi rồi, dậy thôi.”

Cô giật mình nhận ra bản thân đang dựa đầu vào vai anh. Có lẽ, trong lúc cô ngủ, anh đã nhẹ nhàng để đầu cô dựa lên vai mình. Xuống tàu, cô đi đằng trước còn anh xách vali đi sau. Nhà bà nội anh không ở trong thành phố mà nằm ở một thị trấn nhỏ gần đó, hai người đi taxi thêm 15 phút nữa thì đến nơi. Quang cảnh của mười năm sau, quả nhiên là có nhiều thay đổi. Những căn nhà nhỏ bằng gỗ, hay là những căn nhà mái được lợp bằng rơm, tất cả đều được thay bằng nhà xây cao tầng. Chỉ có con người nơi đây là không thay đổi, vẫn là những người dân thân thiện, hiếu khách như ngày nào. Như vậy, ít nhất cô cũng có cảm giác được trở về năm cô sáu tuổi.

“Bà ơi, bà, cháu về rồi ạ.”

Anh đứng trước cổng sắt của một căn nhà và gọi to. Không lâu sau, bóng dáng của một bà cụ bước ra từ trong nhà. Trên khuôn mặt già nua kia là dấu vết của năm tháng, khuôn mặt đó đang nở nụ cười đầy hạnh phúc khi thấy đứa cháu trai. Bà nhanh ra mở cửa rồi nhẹ ôm lấy anh.

“Thằng bé này, cháu về đây sao không báo trước cho bà chứ.”

“Cháu muốn bà bất ngờ mà.”

Bà mỉm cười nhìn anh, một lát sau bà mới để ý rằng còn một người nữa đứng bên cạnh nhìn hai người họ. Bà nghi hoặc hỏi:

“A Hạo, đây là?”

Cô cười rồi bước lên trước mặt bà và nói: “Bà không nhận ra cháu ạ? Cháu là Triệu Hoài An, năm sáu tuổi cháu có về đây chơi cùng anh Hạo một lần rồi ạ.”

Bà dường như không tin, còn quay đầu nhìn anh giống như muốn hỏi xem đây có đúng là Triệu Hoài An không. Anh cười nhẹ gật đầu và nói với bà:

“Đúng đấy ạ.”

Lúc này, bà mới cười rồi vỗ nhẹ tay cô, bà nhìn cô một lượt rồi bảo:

“Không ngờ Hoài An lớn như vậy rồi. Lâu lắm cháu không về đây chơi, ta còn tưởng cháu đã quên bà già này chứ.”

Cô ôm vai bà và nói: “Ông bà cháu mất từ lúc cháu chưa được sinh ra, từ lúc gặp bà, cháu đã coi bà là người thân của mình, làm gì có chuyện cháu quên được chứ. Mấy năm qua, cháu không về thăm bà, là lỗi của cháu, bà đừng giận nhé.”

Bà nhẹ lắc đầu: “Ta không giận cháu. Từ giờ hai đứa về đây chơi với bà già này nhiều hơn là được.”

Cả hai đều nói to: “Vâng ạ.”

Cả ngày hôm đó, cả ba người đều ngồi nói chuyện rất lâu. Cô và anh còn cùng nhau phụ bà nấu cơm. Cô cảm thấy, nếu mỗi ngày đều như vậy thì thật tốt. Tối đó, bà nằm giữa, hai người nằm hai bên và kể cho bà nghe nhiều chuyện. Cũng nghe bà nói về quá khứ của bà và và ông nội đã mất của anh. Hai ông bà cũng giống như bao cặp đôi khác, cũng có một chuyện tình đẹp, nhưng tiếc rằng, ông đã hi sinh khi làm nhiệm vụ. Bà bảo đó là sự hi sinh vinh quang, ông hi sinh vì bảo vệ Tổ quốc, bà không có gì phải đau lòng cả. Lấy ông là niềm hạnh phúc lớn nhất của bà. Nhưng cả hai đều hiểu, mất đi người chồng, có ai là không buồn đâu. Bà nói: “Lúc trẻ là khoảng thời gian đẹp nhất, không giữ thì khi về già, sẽ chỉ còn lại những hối tiếc mà thôi. Thật may, ta không có gì để hối tiếc.” Câu này bà nói nhỏ nhưng cả hai vẫn nghe thấy, trong không gian chỉ còn lại một khoảng im lặng. Cả cô và anh đều trầm mặc, còn bà thì đã đi ngủ. Mỗi người một suy nghĩ riêng, chẳng mấy chốc đều chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau cả hai dậy sớm giúp bà chuẩn bị bữa sáng. Ăn sáng xong thì anh nói muốn dẫn cô đến một nơi.

“Đi đâu vậy?”

“Đi rồi sẽ biết.”

Đi bộ một lát thì đến nơi, cô đứng sững lại, không dám tin vào mắt mình. Trước mắt cô là một đồng cỏ xanh mướt, cách đó không xa là một con sông chảy qua. Hình ảnh này, cô đã rất nhiều lần nghĩ đến. Khi về đây, thứ cô sợ nhất chính là cảnh tượng này không còn, sợ rằng nó sẽ bị phá hoại, hay vùi lấp theo thời gian. Thật may khi nó vẫn vậy, không khác mười năm trước là bao. Ở giữa cánh đồng cỏ xanh mướt ấy có một cây bằng lăng mọc lên, thân cây chắc phải ba đến bốn người ôm mới hết. Nhìn sang trái một chút là một cây hoa đỗ quyên, cây đã ra hoa nhìn trông rất đẹp.

Anh khẽ nắm tay cô kéo đi, anh muốn cô nhắm mắt lại, đến nơi thì mới được mở mắt. Cô không nói gì, nhắm mắt lại, để anh dẫn cô đi.

“Mở mắt ra đi, đây là quà anh tặng em. An An, sinh nhật vui vẻ.”

Theo lời anh, cô từ từ mở mắt, mọi thứ trước mặt khiến cô kinh ngạc hơn cả lúc nãy. Không hiểu tại sao cô rất muốn khóc, vành mắt cô đỏ hoe. Trần Hạo đưa tay lên lau đi giọt nước mắt ở khóe mi của cô và dịu dàng nói:

“Còn nhớ anh từng nói sẽ tặng em một món quà không?”

Cô gật gật đầu.

“Không tặng đúng sinh nhật em khiến anh có chút tiếc nuối. Nhưng bây giờ bù lại vẫn kịp đúng không?”

Cô cười tươi và nói: “Sinh nhật em vào đầu tháng 9 trước ngày khai giảng. Hôm đó anh không nói gì, em còn tưởng anh quên rồi.”

“Sinh nhật em, anh muốn quên cũng không được.”

Qùa sinh nhật anh tặng cô là một căn nhà nhỏ ở trên cây. Xung quan chính là những chùm hoa tử đằng. Những bông hoa tử đằng màu tím chụm thành từng chùm rủ xuống, có những chùm còn chạm gần đến mặt đất. Loài hoa này nhìn thì mong manh nhưng lại có một sức ống rất mãnh liệt. Nó được coi là loài hoa tượng trưng cho tình yêu bất diệt, màu tím biếc của nó là biểu tượng cho tình yêu thủy chung. Cô chỉ không hiểu, rốt cuộc anh tặng cô loài hoa này là có ý gì? Chẳng nhẽ anh biết cô thích anh? Không thể nào, cô lập tức phủ nhận điều đó. Sau đó, anh dẫn cô đến chỗ cây hoa đỗ quyên, cây có hoa màu trắng xen đỏ trông rất ấn tượng.

“Em nhớ cây hoa này không?”

“Đương nhiên là có, chúng ta đã trồng nó năm em được được sáu tuổi. Hôm đó, anh xin được hạt của cây này từ bác hàng xóm mà. Nhưng anh đã lai nó với hoa đỗ quyên đỏ sao?”

Anh gật đầu, nhìn cây hoa giống như nhìn về tuổi thơ, thấy được nhữn năm tháng đã qua kia.

“Từ lúc trồng nó xuống đất, anh đã quyết tâm chăm sóc nó thật tốt. Để khi nào em quay lại đây, cây đỗ quyên này sẽ có thể nở hoa rồi. Anh cảm thấy nếu chỉ có một màu trắng thì nhìn trông không có màu sắc nên đã ghép thêm màu đỏ vào.”

Hồi nhỏ, thấy đẹp nên cả hai mới xin giống về trồng, thật không ngờ, sau mười năm nó đã lớn như vậy. Cho đến mãi sau này cô mới biết, hoa đỗ quyên mang thông điệp là: “Nhớ chăm sóc và giữ gìn sức khỏe em nhé!”

Cô tự hỏi, liệu anh có biếtthông điệp và ý nghĩa của loài hoa này không? Nhưng nếu anh không biết, đó cũng là cái tốt. Có lẽ anh đã mất nhiều công sức lắm mới có thể nuôi dưỡng những loài cây ở đây. Em phải cảm ơn ông trời vì đã cho cuộc đời em có anh, Trần Hạo.

“Cây bằng lăng kia cũng lớn thêm nhiều rồi, tán cũng rộng ra không ít.”

“Ừm.”

Còn nhớ hồi đó, cô được về đây chơi gần một tháng mới lên, quen không ít bạn. Những lúc chiều nóng, cả hai thường ra đây chơi hoặc đọc sách. Lúc đó cô chưa đọc thành thạo nhưng lại đòi đọc cho bằng được. Nghe cô đọc một đoạn, Trần Hạo cảm thấy, nếu anh còn để cô đọc nữa thì tai anh sẽ bị tra tấn đến thủng mất. Vậy là anh liền nói:

“An An, chúng ta chơi oẳn tù tì đi. Ai thắng thì người đó đọc. Nếu em ra búa thì chắc thắng.”

Lúc đó, Triệu Hoài An tin tưởng làm theo lời anh. Kết quả, anh ra lá, cô thua nhưng cũng nhường cho anh đọc. Cô nghĩ, để anh đọc cũng tốt, như vậy cô sẽ không cần đánh vần xong đọc từng chữ một rồi. Lúc về lại oẳn tù tì lần nữa, người thua sẽ phải cõng người còn lại về. Anh không đồng ý nhưng cô nhất quyết đòi làm cho bằng được. Cô nghĩ, lần này cô lại thua anh thôi, như vậy thì có thể cõng anh rồi.

Một cô bé chỉ cao đến ngực anh mà đòi cõng anh? Nhìn đôi bàn tay mũm mĩm từng trắng trẻo kia, chỉ sau một thời gian ngắn mà đã đen đi rồi. Anh nhìn đôi tay ấy và chắc chắn một điều, tuyệt đối không để cô cõng, hơn nữa, anh sẽ mãi bảo vệ cô. Anh thương cô như vậy, đâu nỡ để cô cõng anh chứ. Vậy là anh đồng ý chơi với cô.

Triệu Hoài An nằm trên lưng anh mà khuôn mặt đầy bất mãn. Cô bé khẽ chu đôi môi nhỏ nhắn, vừa đưa đôi bàn tay ôm lấy cổ anh vừa nói: “Không đúng, sao anh cứ thua hoài vậy? Rõ ràng chúng ta chơi đi chơi lại nhiều như vậy mà em lại không thể thua chứ?”

Trần Hạo cười thành tiếng, vừa đi vừa nói với cô: “Vậy An An muốn thua sao?”

Khuôn mặt non nớt ở đằng sau khẽ nhăn lại tỏ vẻ suy tư. Một lát sau nói:

“Em không muốn.”

“Vậy em thắng nhiều như vậy thì phải vui lên chứ, đúng không?”

Cô lập tức cười ra tiếng, nói: “Ừ nhỉ!”

Triệu Hoài An cố vươn cổ ra đằng trước, sau đó hôn một cái thật kêu vào má anh. Khuôn mặt Trần Hạo lập tức đỏ ửng. Anh khẽ quát: “An An, yên nào, ngã bây giờ.”

Cô lè lưỡi cười trừ.

“Trần Hạo, anh từ giờ là của Triệu Hoài An, không cho ai động vào anh. Anh nhớ chưa?”

Anh không nói gì mà chỉ cõng cô đi tiếp, khuôn mặt đã đỡ đỏ hơn trước. Không nhận được câu trả lời, cô liền đạp hai cái chân nhỏ, giãy giụa trên lưng anh.

“A Hạo, anh nói gì đi chứ? A Hạo à, mặt anh đỏ rồi kìa.”

“Được rồi, được rồi. Anh là của Triệu Hoài An. Như vậy được rồi chứ, ngồi yên đi.”

Được lời bảo đảm của anh, cô liền ngoan ngoãn ngồi yên để anh cõng về.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.