Không Phải Em Không Yêu

Chương 4: Chương 4: Chương (3+4)




Editor: Ngọc Diễm Hepc.

Thời điểm Thiệu Tây Bội chạy tới ‘Mộc Cách’, cửa cũng đã sớm có phụ tá của Phó Chính chờ, thấy cô tới liền vội vàng tiến lên nghênh đón cô.

“Thiệu tiểu thư, Phó thiếu đã đợi ở bên trong rất lâu rồi.” A Kiệt hơn ba mươi tuổi đi theo bên người cô, một đường trấn định mở đường giúp cô tầm mắt cũng liếc qua đám đàn ông bên trong.

Trong quán rượu hò hét ầm ỉ, âm nhạc làm cho Thiệu Tây Bội rất đau đầu, cau mày gật đầu đi theo hướng anh ta tới một gian phòng ở giữa.

Thời điểm mở cửa liền nhìn đến bóng dáng Phó Chính mặc tây trang màu đen mạnh mẽ rắn rỏi tựa vào bên quầy bar, nắm một cây một cây thuốc lá hút, khói lượn lờ chỉ cảm thấy bên mặt anh ta lạnh lùng làm cho không người nào không sinh sợ.

Ngay cả A Kiệt sau khi dẫn người tiến vào thì vội vàng lui ra ngoài cửa canh giữ, đang lúc Thiệu Tây Bội thoáng nhìn trong phòng, một người phụ nữ vóc dáng cực tốt đang bụm mặt ngồi ở trên ghế sa lon khóc nhẹ nhàng giống như hoa lê đẫm mưa.

Thiệu Tây Bội thấy tràng cảnh này, cả người lạnh lẽo, ánh mắt nhẹ nhàng nhìn Phó Chính một cái, sắc mặt anh ta căn bản không thay đổi, chỉ nhàn nhạt nhìn cô.

Thời điểm cô nhận được điện thoại thật ra thì căn bản cũng không biết trong miệng anh ta nói ‘cô ấy’ là ai, nhưng dứt khoát hỏi cũng không hỏi, mấy bước đi tới trên ghế sa lon bên cạnh của người phụ nữ kia.

“Tôi phải lập tức về nhà rồi, nhưng trước tiên cùng cô đi xét nghiệm mang thai.” Giọng điệu cô rất nhạt, bỗng chốc người phụ nữ kia nghe được một giọng nữ còn chưa có phản ứng kịp, bộ mặt kinh ngạc ngẩng đầu lên.

Lần này, đến phiên Thiệu Tây Bội thở hốc vì kinh ngạc rồi, trên mặt người phụ nữ trước mắt nước mắt chưa khô cũng đẹp khiến cho người ta kinh hãi, cũng không phải là ngày ngày đều có thể ở trong TV thấy nữ minh tinh trẻ đẹp Lật Hâm này.

“Cô là ai?” Lật Hâm lập tức liền dừng lại tiếng khóc, con mắt mang địch ý nhìn tới trước Thiệu Tây Bội.

“Tôi là ai cũng không quan trọng, trong bụng cô có đứa bé là của anh ta?” Thiệu Tây Bội thu kinh ngạc, nhàn nhạt nhìn cô ta.

Những lời này mới vừa nói xong, Phó Chính bên kia liền cười lạnh một tiếng, trong phòng bao rất an tĩnh, mặt khác hai người cũng đều nghe được, trên mặt Lật Hâm lại mang tới nét mặt một bộ mưa gió sắp đến, “Phó Chính, anh nghĩ quỵt nợ sao?”

Ngón tay Thiệu Tây Bội bấm vào lòng bàn tay ép buộc mình trấn định lại, sắc mặt có chút khó coi không nhúc nhích nhìn tới vách tường phía trước, Phó Chính trầm mặc một hồi, dập tắt khói đi tới nhìn Lật Hâm không kiên nhẫn nói câu nói đầu tiên của tối nay, “Theo như cô nói chỉ cần mỗi khi cùng tôi ăn cơm xong thì phụ nữ đều sẽ mang thai?”

Trong hốc mắt Lật Hâm lập tức lại tuôn ra nước mắt, đột nhiên từ trong bao rút ra một cây que thử thai hướng về phía anh ta nói, “Bằng chứng đều ở đây tôi không đùa, bằng không đứa bé này là của ai? !”

Lúc này Thiệu Tây Bội đứng ở bên cạnh bọn họ đã không có biện pháp nghe tiếp nữa, mặt không thay đổi lui về phía sau mấy bước, Phó Chính nhìn cô một cái, một phen liền kéo cô đi ra bên ngoài, Lật Hâm kinh hô một tiếng, Phó Chính mạnh mẽ mở cửa phòng ra để A Kiệt đi vào, chỉ vào lật Hâm nói với anh ta, “Anh lập tức đi tìm luật sư tới nói chuyện với cô ta.”

Thiệu Tây Bội không làm rõ được tình huống, bị anh ta vững vàng tóm lấy cánh tay kéo ra phòng, tay áo bị anh ta kéo tới quần áo cũng cả nông rộng rồi, đến quầy rượu bên ngoài Phó Chính nhìn cô một cái, đôi mắt sâu sắc, không nói hai lời cởi áo khoác trên người mình xuống liền rồi phủ vào trên người cô.

Thời điểm xe dừng ở cửa nhà Thiệu Tây Bội thật sự là không nhịn được rồi, cau mày hỏi anh ta, “Anh hôm nay gọi tôi tới làm gì? Tám giờ đúng?”

Phó Chính tay chống tay lái, hình dáng lạnh lùng ở dưới ánh trăng càng thêm rõ ràng, “Trước đó em đang làm gì?”

“Đại học A, đang cùng học sinh mới dự tiệc.” Cô nhìn ngoài cửa sổ, trong mắt dần dần nổi lên một tấm lụa mỏng y hệt sương mù, hồi lâu nhỏ giọng nói, “Cô ta thật không có mang thai? Ba anh hiện tại cầm quyền, nếu như cô ta thật muốn vạch mặt, anh. . . . . .”

“Thiệu Tây Bội, thời điểm khóc không cần nói.” Phó Chính đưa tay qua cầm mặt của cô, nhìn mắt cô hồng hồng, nhíu nhíu mày, “Tôi không động vào xe nhà nước.”

Cô nhìn ánh mắt của anh ta, trầm mặc một hồi lui ra khỏi tay của anh ta, đột nhiên cười nhạt, “Nói nghệ sĩ thông minh cùng dáng bên ngoài tỷ lệ nghịch thật là đúng, cô ta còn muốn giữ lại anh, cũng không phải ngu đến mức có ý đồ lại dùng tới đứa bé.”

Anh ta không có nói chuyện, chỉ trầm mặc nhìn cô, hồi lâu dời ánh mắt đi, nhỏ giọng nói, “Em đi lên đi.”

“Phó Chính, về sau loại chuyện này anh không cần kêu nữa tôi tới đây, tôi không muốn xem, cũng không muốn biết.” Lúc cô muốn xuống xe quay đầu lại nhìn anh ta, giọng điệu có chút cứng rắn, “Vô luận rốt cuộc là anh có bao nhiêu phụ nữ muốn nhảy lầu, muốn sanh non, muốn bức hôn, anh không cần để cho tôi biết nữa, cuộc sống của tôi không còn buồn chán, cũng không có vô ích đến mỗi ngày muốn làm bác gái nhận giúp hòa giải.”

Cô khép lại cửa xe xoay người liền đi lên lầu, Phó Chính nhìn bóng lưng cô hơi cứng ngắc biến mất ở trong cao ốc, hồi lâu, mặt không thay đổi một cước đạp chân ga lên.

. . . . . .

Lúc Thiệu Tây Bội về đến nhà lại cảm thấy bụng dưới đau nhói từng cơn, lông mày cô vừa nhíu bước mấy bước vào phòng vệ sinh, tiện tay rút băng vệ sinh trong ngăn kéo.

Quả nhiên dì cả đến, cô phiền não hết sức vẫn là thở phào nhẹ nhỏm, lần trước đầu óc hồ đồ chưa uống thuốc ngừa thai, may mắn là không có.

Ra khỏi phòng vệ sinh cô chỉ cảm thấy từ trong ra ngoài mệt mỏi, nhắm mắt lại ngửa mặt nằm ở trên giường nghỉ ngơi không bao lâu liền bị chuông điện thoại đánh thức.

“Bội Bội.”

Nghe giọng nói này Thiệu Tây Bội sững sờ, có chút chần chờ hỏi, “. . . . . . Tiêu An?”

Đầu kia truyền đến mấy tiếng cười khẽ, dịu dàng trả lời, “Làm phiền đến em nghỉ ngơi?” Cô vội vã phủ nhận, xoay người ngồi dậy.

“Tháng này liên tục làm nhiệm vụ, hôm nay mới vừa trở lại.” Tiêu An tựa vào bên cửa sổ, trên mặt tuấn tú đầy sâu sắc là nhàn nhạt độ ấm

Hai người tán gẫu mấy câu, anh ấy nhỏ giọng nói ra, “Ngày mai tôi sẽ trở về, không trở lại nước Mỹ nữa.”

Thiệu Tây Bội che điện thoại suy nghĩ một chút, “Vậy tôi và Dung Tiện cùng đi đón anh, có cần anh tôi cùng Ngôn Kỳ không?”

Tiêu An ho nhẹ một tiếng, âm thanh có chút bất đắc dĩ, “Chỉ em với Dung Tiện, chuyện ở đồn cảnh sát đã đủ làm bọn họ bận rộn rồi, lại nói việc Dung Tiện cùng Ngôn Kỳ vừa đụng đến đã cấu xé, vẫn là không muốn mất mặt ở sân bay.”

Cô cười gật đầu nói được, anh ấy nghe ra trong giọng nói của cô mệt mỏi, liền tỉ mỉ dặn dò cô sớm nghỉ ngơi một chút.

Đợi anh cúp thủ hạ ở một bên liền lập tức đi lên nhận lấy điện thoại trên tay và đổi lại quần áo, cung kính mà sùng bái nói, “Đội trưởng, buổi tối có lễ chúc mừng anh không đi sao? Nếu không phải là anh, trùm buôn thuốc phiện kia nào có nhanh như vậy sa lưới, hôm nay mấy tiểu nhân cũng đều tranh nhau muốn chuốc say anh!”

Tiêu An lắc đầu một cái, cởi thắt lưng phối súng xuống để ở một bên, “Hôm nào tôi lại bồi các cậu uống..., giúp tôi đặt vé máy bay trở về thành phố S, hiện tại tôi muốn đi.”

Lập tức nghĩ đến có thể nhìn mặt người ngày nhớ đêm mong tâm trạng chính là không nói nên lời một hồi run sợ, anh ấy nóng lòng trở về, ngay cả đi bộ bước chân đều không yên.

****

Lúc này một người nóng lòng trở về cũng không chỉ có Tiêu An, Đơn Cảnh Xuyên đứng ở bên cạnh cái hồ, nhìn cô gái nhỏ thấp đối diện khí thế hung hăng, chân mày càng nhăn càng sâu.

“Tôi cho anh biết Đơn Cảnh Xuyên, đừng cho là tôi thật sự không dám vạch tội anh, mặc dù anh không ghi chép thêm cho tôi trên hồ sơ ở đồn cảnh sát, ngày thứ hai anh phái hai bảo vệ tìm được trường học của chúng tôi đến đưa cái ô tôi bỏ quên là có ý gì?” Lông mày Cố Linh Nhan dựng lên, một khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn chôn ở trong tóc ngắn màu đen nhìn qua thật nổi bật, “Thời điểm hai khốn kiếp đưa cái ô còn làm một bộ nét mặt ‘cô chính là một tội phạm đang bị cải tạo’, cả người trong phòng học kể cả thầy giáo đều nhìn tôi bàn luận xôn xao!”

“Nhất định anh phải nói rõ chỗ này?”Anh nhìn cô ấy, từng chữ từng câu chỉ ra, “Tôi có thể nói rất rõ ràng cho cô biết, không phải là tôi phái bọn họ đưa tới.” Anh cau mày, “ Bây giờ rốt cuộc cô muốn thế nào?”

Hai người bọn họ căn bản liền nhận thức cũng không nhận ra, lần đầu tiên gặp mặt là đối chọi, lần thứ hai gặp mặt là đúng súc tích, anh một đấng mày râu 30 mỗi lần gặp thì bị một cô gái nhỏ mới lớn chỉ vào mũi mắng tuyệt đối không phải là chuyện tốt gì, hôm nay nếu lại không giải quyết được, anh thật nên nhốt mình vào phòng tạm giam rồi.

“Tôi không muốn như thế nào.” Cố Linh Nhan khinh thường hừ một tiếng, “Thuần túy xem anh khó chịu mà thôi, cả ngày làm bộ dạng như người khác nợ anh ba trăm vạn, tôi thật đúng là hoài nghi loại như anh chỉ biết khi dễ con gái cậu nhóc lông vàng có thể đến giúp dân chúng gấp cái gì à?”

Đơn Cảnh Xuyên trầm mặc nhìn cô một hồi, nắm quyền đi từng bước về phía trước.

“Con mẹ nó! Anh muốn làm gì!” Người này mới vừa rồi còn ngạo mạn nóng nảy sẽ biết, tên khốn kiếp này sẽ không xuống tay đối với phụ nữ được đi?

“Tôi chưa từng gặp qua ai giống như cô vậy cô gái không có giáo dục.” Đơn Cảnh Xuyên híp mắt nhìn cô ấy chằm chằm, không nhanh không chậm nói: “Tại sao anh có thể có tâm tính hận đời như vậy?”

Từ nhỏ anh tiếp nhận hoàn cảnh giáo dục nghiêm khắc, ý chí kiên cường và giàu lòng hi sinh trong bộ đội cũng là chính sách,cô gái tiếp xúc được không phải dịu dàng hiền lương thục đức đúng là bực bội, chưa từng đụng phải một cô gái vừa gặp không nói hai lời liền cùng anh kết thù oán.

Khí thế Đơn Cảnh Xuyên toàn bộ khai hỏa dáng vẻ đúng là rất đáng sợ, gương mặt tuấn tú nghiêm túc xanh mét, lúc nói chuyện không nhanh không chậm, Cố Linh Nhan bị anh nhìn chằm chằm một thân mồ hôi lạnh chảy ra, hồi lâu không phục lui về sau một bước nói: “Tôi cũng vậy chưa từng gặp qua người giống như anh thái độ đối với con gái thật xấu xa!”

Những lời này vừa dứt, cô ấy đột nhiên một cước đạp lên một hòn đá nhỏ trên đất, bởi vì vừa mới mưa, bàn chân còn là trơn trợt, tóc gáy Cố Linh Nhan dựng lên, không còn kịp nữa thét chói tai, cũng đã “Thở phù phù” một tiếng ngửa mặt ngã về phía sau hồ nước nhân tạo của trường học

“Anh còn nói thái độ anh đối với con gái không ác liệt? ! !” Bầu trời đêm của đại học A quanh quẩn một tiếng kêu thảm thiết bén nhọn, toàn thân Cố Linh Nhan ướt đẫm từ trong hồ bò lên, cặp mắt đỏ bừng chỉ vào Đơn Cảnh Xuyên hình như anh còn chưa có tỉnh hồn lại, “Tôi cho anh biết, anh xong đời!”

Hai anh em Ngôn Kỳ cùng Ngôn Hinh gian xảo anh đẩy tôi một phen tôi đẩy anh một thanh, biểu hiện trên mặt hai người ngồi ở trên bàn ăn tựa như ca diễn không ngừng thay đổi.

“Nhan Nhan, cô có nghiêm trọng không? Sẽ không bị cảm chứ?” Hồi lâu, Ngôn Hinh vỗ vỗ người đang ngồi bên cạnh đã đổi một bộ quần áo, nhưng Cố Linh Nhan tóc vẫn là ướt sũng, cẩn thận từng li từng tí hỏi.

“Không có, chuyện gì.” Cố Linh Nhan từ trong kẽ răng nặn ra mấy chữ, dùng ánh mắt lăng trì ngồi ở đối diện Đơn Cảnh Xuyên, “Vô cùng tốt.”

Lúc này Ngôn Kỳ thật sự nhịn không được rồi, đang túc nghiêm mặt ăn cơm rồi kéo Đơn Cảnh Xuyên về phía sau, ghé vào bên lỗ tai anh nhỏ giọng nói, “Nồi, thời điểm con gái người ta rơi trong hồ anh ở đấy làm gì? Anh đẩy cô ấy à?”

Sắc mặt Đơn Cảnh Xuyên không thay đổi, nhíu nhíu mày, “Làm sao có thể?”

“Vậy anh làm gì cô ấy không sót một phen vậy?” Ngôn Kỳ hình như là không thể tin, trợn to hai mắt nhìn hắn, “Cô gái là nhân tài mười tám tuổi, anh ở đây cùng cô ấy so đo cái gì?”

“Là tôi không có phản ứng kịp, cũng không cùng cô ấy so tài.” Đơn Cảnh Xuyên để đũa xuống, kể đơn giản chuyện ngày đó cho Ngôn Kỳ một chút, Ngôn Kỳ sau khi nghe xong suy nghĩ một chút, đối với người anh em của mình lắc đầu một cái, “Anh làm như cô ấy là thủ hạ lính đặc biệt của anh à? Nào có người dùng cái loại giọng điệu này cùng con gái nói chuyện, còn nữa, trong bộ đội lúc mỗi lần anh huấn luyện điều tra đều là quan trọng nhất, kéo người anh đều không phản ứng kịp?”

“Tôi không giống anh.” Anh lông vàng khinh bỉ liếc Ngôn Kỳ một cái, “Thời điểm ở bộ đội anh kéo một nữ nhân binh không buông tay chuyện đó tôi không làm được.”

Mặt Ngôn Kỳ của lập tức xanh lá, ho nhẹ mấy tiếng, lập tức nói sang chuyện khác, “Cơm nước xong anh đưa cô ấy trở về túc xá, cô ấy mới vừa một thân ướt ngay cả tiết mục cũng không có lên, bị nhóm thầy giáo hung hăng phê bình một chặp, nói chuyện với người ta giọng điệu tốt một chút.”

Đơn Cảnh Xuyên nhìn mặt Cố Linh Nhan đối diện một chút anh thân thiết bới thịt ra, hồi lâu vẫn gật đầu một cái.

Hết chương 3.

Chương 4

Ngày mà Tiêu An trở về, thành phố S vốn đang chìm ngập trong những cơn mưa dầm, lại trời quang mây tạnh hiếm thấy, ngày tháng mười và biểu cảm của Tiêu An giống nhau như đúc.

Dung Tiễn bất mãn giúp anh kéo hành lý, theo thói quen vuốt mái tóc ngắn, trợn mắt trừng Tiêu An: “Họ Tiêu thối, cậu có thể đừng lần nào cũng hành hạ mình thế này không? Làm người phải khiêm tốn, cậu không hiểu đạo lý này sao? Lại xem bản thân là công tử như ngọc rồi à?”

“Ừ, không sai.” Tiêu An nhãn rỗi đi ở một bên, cả người ung dung đi bên cạnh càng làm nổi bật lên vẻ dịu dàng như ngọc: “Lục Lục cậu biết dùng cái tính từ bốn chữ này rồi sao?”

“Ừ đấy, cảm ơn lời khen, miệng nam mô bụng bồ dao găm.”

Thiệu Tây Bội đứng ở giữa hai người, nghe cuộc đối thoại của họ cứ cười mãi, đưa tay ra định muốn đón lấy túi hành lý khác trên tay Tiêu An, Tiêu An nhẹ nhàng đưa tay ra ngăn cản, thấp giọng hỏi cô: “Bây giờ cậu vẫn làm việc ở cửa hàng thú cưng đó?”

Dung Tiễn thính tai, đứng ở bên cạnh vội vàng nói leo: “Bội Bội bây giờ đã là chủ cửa hàng rồi, Phó...”

Chữ thứ hai còn chưa kịp cất lên, ánh mắt của Thiệu Tây Bội sắc như đao kiếm đã phóng tới, Dung Tiễn lập tức ngậm miệng, nhanh chóng bổ sung: “Mọi người ở tiểu khu gần đó thi nhau đưa chó mèo đến, làm ăn khá tốt!”

Tiêu An nghe xong nụ cười càng sâu hơn: “Ăn trưa xong đưa tớ đi xem một chút nhé, Bội Bội?”

Thiệu Tây Bội dường như đang có tâm sự, mãi lúc sau mới phản ứng kịp, vội vàng gật đầu nói “Được”, Dung Tiễn ở bên cạnh nhìn thấy ánh mắt tràn ngập ấm áp của Tiêu An, vô cùng thức thời nói một câu: “Ăn cơm xong buổi chiều tớ tìm chị đi dạo phố nên đi trước, Tiêu An, cậu đi xe của tớ là được rồi, tớ bắt taxi đi.”

Tiếu An nghe, hoàn toàn không phản đối, khẽ mỉm cười, ánh mắt của Thiệu Tây Bội ở bên trái lúc này như những mũi tên nhọn phóng tới, Dung Tiễn rùng mình một cái, trong lòng thầm nghĩ: “Sao cô nói gì cũng bị lườm vậy?”

***

“Oa oa oa!” Ngôn Kỳ chạy một đường từ ngoài vào, vội vàng đặt đồ lên trên bàn của Đơn Cảnh Xuyên.

“Vội vội vàng vàng làm gì vậy?” Đơn Cảnh Xuyên đặt văn kiện trong tay xuống, ngẩng đầu lên nhìn cậu.

“Thiên tự báo cáo.” Ngôn Kỳ nhếch đôi mày rậm: “Còn có, ông nội nó, tuần sau bố tôi bắt tôi đi xem mắt!”

“Xem mắt thì xem mắt, cậu không phải vẫn thích điều này sao? Vui mãi không ngừng.” Đơn Cảnh Xuyên cầm báo cáo lần trước cậu ta vẫn còn nợ lên, quét mắt qua một cái, cau mày ném về phía cậu ta: “Cậu viết cái gì vậy, toàn là đồ bỏ đi.”

Ngôn Kỳ vội vàng ưỡn ngực nghiêm mặt cầu tha thứ: “Òa cậu nhìn cặp mắt gấu trúc của tôi đi, cầu xin cậu, tha cho tôi đi, nếu như mà chết sớm, thiên hạ này sẽ có khối em gái đau thấu tim gan đấy!”

Đơn Cảnh Xuyên khinh bỉ cậu ta đến cực điểm, dứt khoát vẫy tay áo một cái, ý bảo cậu ta có thể phắn. Trước khi đi, Ngôn Kỳ nghĩ đến điều gì đó, bỗng nhiên nói: “Tiêu An đã trở lại, hôm nay Bội Bội và Lục Lục đi đón, buổi tối có muốn cùng mọi người tụ tập ăn một bữa cơm không?”

Đợi hai giây không thấy phản ứng gì, Ngôn Kỳ đưa mắt nhìn, chỉ thấy Đơn Cảnh Xuyên đang quay mặt đi nhìn về hướng cái đồng hồ, hồi lâu sau mới cau mày nói: “Ngày mai đi, bây giờ tôi phải đi rồi.”

Đơn Cảnh Xuyên lúc nào cũng là một người ở lại cục cảnh sát, là người ra về cuối cùng, bây giờ mới có bốn giờ mà anh đã muốn về rồi, “Chẳng nhẽ?...”

“Lau nước miếng của cậu đi.” Đơn Cảnh Xuyên một chưởng hướng đến cằm của Ngôn Kỳ: “Cậu lái xe, đưa tôi đến trại trẻ mồ côi cạnh đại học A.”

......

“Tên nhóc, cảm ơn cậu nha.” Mấy bà lão tóc hoa râm ngồi trên ghế, vẻ mặt tươi cười nhìn người đàn ông cao lớn đangkhom lưng cẩn thận kéo: “Kéo xong cái này cậu đi nghỉ ngơi uống chút nước đi, mệt mỏi cả buổi chiều rồi.”

“Bà nội, mọi người cứ để cho anh ta lau nhà đi, anh ấy khỏe như trâu, lau thêm mười tám tầng nữa cũng không thành vấn đề. Lại nói, nãy giờ mới có hai tiếng đồng hồ, lấy đâu ra cả buổi chiều.” Cố Linh Nhan đứng ở cửa cười híp mắt, miệng cắn một quả táo, hai chân dài rung rung, vô cùng khoái chí nhìn Đơn Cảnh Xuyên lau sàn.

Anh còn mặc cảnh phục trên người, sau lưng là một mảnh mồ hôi ướt đẫm, lúc sau sàn trên mặt vẫn là biểu cảm cứng ngắc vạn năm không đổi, cô càng xem càng vui, nhớ lại hôm đó lúc anh bất đắc dĩ đưa cô về kí túc xá, cô đã dùng thái độ ác liệt, dùng tất cả các lí do, thấy chết không cứu, biết sai phải sửa, kính già yêu trẻ vân vân, dùng miệng lưỡi tam tấc bất lạn, làm cho Đơn Cảnh Xuyên đen mặt đồng ý giúp cô làm ba việc.

Lúc đó Cố Linh Nhan tà ác nghĩ, kiểu ** như anh ta xuất thân đã ngậm bộ vàng, nói gì lao động chứ, không chừng ăn cơm cũng phải có người bưng lên tận miệng.

Cuộc sống thật tốt đẹp a, chú cảnh sát phải làm việc a~

Đơn Cảnh Xuyên lau xong tầng này, đặt cây lau nhà sang một bên, lau lau mồ hôi trên trán, khẽ nói với mấy bà cụ: “Xin hỏi, còn cần con giúp gì nữa không?”

“Không cần nữa, không cần nữa.” Một bà cụ càng nhìn anh càng thấy thích, cứ như là con trai của mình vậy. “Chàng thanh niên, cậu là cảnh sát mà, không đi tuần tra mà lại đến đây giúp thế này có phiền quá không?”

Cố Linh Nhan nghĩ đến quý ông trước mặt là phó cục trưởng cục Cảnh sát, vui sướng tiếp lời: “Không sao đâu bà, anh ấy chỉ là một cảnh sát nhỏ, là chức vị nhỏ nhất đó, chuyên đặc biệt phụ trách những chuyện tạp vụ, rảnh lắm, bà cứ sai bảo tự nhiên.”

Vừa nói xong, Đơn Cảnh Xuyên liền trừng mắt tới, bạn học Cố mới không thèm sợ anh nhá, anh vừa quay lưng đi liền làm mặt quỷ với anh rồi chạy đi đấm lưng cho mấy bà cụ.

Từ viện mồ côi ra về cũng đã khoảng tám giờ tối rồi, Cố Linh Nhan trên đường chạy ra cứ kêu đói, lúc đi đến cổng thì đột ngột xoay người lại, bảo Đơn Cảnh Xuyên: “Này, chúng ta có nên đi ăn cơm không?” Sau đó, cô lùi về phía sau một bước, gương mặt đề phòng nói: “Tôi thấy hôm nay anh đã giúp không ít việc, tôi lại luôn là người công bằng phúc hậu, mời anh đi ăn cơm, thế nào?”

Đơn Cảnh Xuyên hoài nghi cô có chứng tăng động, vừa nói chân lại còn vừa không ngừng đạp đạp lên hoa trên mặt đất, trên mặt đất đều là những hòn đá nhỏ, cô oanh oanh liệt liệt ngã xuống đất, cũng may là anh tay nhanh mắt lẹ, đưa một tay ra kéo cô lại.

Người con gái trắng nõn nà, cánh tay nhỏ bé tinh tế, sau khi Đơn Cảnh Xuyên kéo một cái, đợi cô đứng vững lại thì nhanh như chớp lập tức buông tay cô ra, hơi nghiêng mặt đi.

“Tôi không đi, ở nhà có làm cơn rồi, tôi sẽ về nhà ăn.”

Cố Linh Nhan dù sao cũng chỉ là một cô gái, khó lắm mới kiếm được cái cớ để mời một người đàn ông ăn cơm, lại còn bị cự tuyệt, dựng cả lông mày lên, lập tức vung tay hung tợn nói: “Ồ, vậy tạm biệt.”

Cho đến bây giờ cô cũng chưa từng gặp qua người nào có thể không hiểu lễ nghĩa như thế, người đàn ông nghiêm túc cứng nhắc, thật không thú vị, ông chú!

Đi một đoạn, cô nghe thấy từ phía sau truyền đến tiếng bước chân từng bước từng bước thật vững vàng, hơi nghiêng đầu một chút, bất mãn nói: “Không phải anh nói phải trở về ăn cơm sao?”

“Muộn như vậy rồi, tôi đưa cô về trường học trước.” Đơn Cảnh Xuyên trả lời đâu ra đấy.

“Tôi không về trường học, tôi ăn cơm ở mấy quán ăn gần trường.”

“Tôi đưa cô về trường.” Anh lặp lại một lần, nhíu mày một cái: “Con gái đã muộn thế này rồi không nên đi lại ở bên ngoài, quán ăn không vệ sinh.”

“Ô.” Cố Linh Nhan thật bội phục anh: “Lão tử muốn ăn cơm, anh không cho lão tử ăn, vậy có phải tôi muốn đi WC anh cũng cấm tôi không?”

Đơn Cảnh Xuyên nghe lời cô nói xong gương mặt trầm xuống, dường như bị cô chọc tức đến nỗi không biết phải làm gì, đôi mắt nhìn chằm chằm cô.

Cố Linh Nhan ngẩng đầu lên nhìn gương mặt như con cái mực dưới ánh trăng của anh, cảm thấy quả thật là vui sướng không gì sánh được.

Cuối cùng biến thành một mình Cố Linh Nhan ăn trời ăn biển, tay trái là một xâu thịt dê, tay phải là một bát mì cay, cái miệng nhỏ bóng loáng, có đồ ăn ngon cơ bản là không biết mình họ gì, Đơn Cảnh Xuyên ngồi bên cạnh cô, tay cầm một chén nước, im lặng nhìn cô ăn.

“Nè, anh không thử một chút sao.” Cố Linh Nhan nhìn thấy anh ngồi nghiêm chỉnh, hoàn toàn không hợp với hoàn cảnh xung quanh tí nào, nhìn không nổi nữa, bĩu môi nói: “Uống nước là có thể no sao?”

Đơn Cảnh Xuyên lắc đầu một cái, liếc mắt nhìn đồ ăn rác rưởi trên tay cô, nhíu mày một cái: “Tôi chưa bao giờ ăn những thứ này.”

Cố Linh Nhan dùng ánh mắt đồng tình nhìn anh mấy lần, vài ngụm là đã nuốt hết đồ ăn trong tay xuống: “Công tử đại ca, hẳn là ngày nào anh cũng anh bào ngư vây cá, ăn nhiều thành bệnh đấy/”

Anh đưa khăn giấy ở bên cạnh sang cho cô, lạnh nhạt nói: “Tôi chỉ ăn rau dưa với cá.”

Cô nghe lời anh nói suýt chút nữa bị sặc chết, đứng dậy đến quầy thu ngân, một lúc sau thì quay lại, tay cầm một gói đồ vật.

“Này, rau chỗ này rất ngon, coi như là tôi mới đi.” Cố Linh Nhan ném đồ vặt đến bên tay anh, cơ bản là cũng không để ý anh sẽ cự tuyệt, liền qua về hướng trường học.

Đơn Cảnh Xuyên nhìn túi rau trong tay còn có thêm mấy túi đầy dầu mỡ, nét mặt rĩ ràng là co quắp một cái.

***

Cửa hàng thú cưng của Thiệu Tây Bội nằm ở một tiểu khu giàu có mà yên tĩnh, buổi trưa lúc đi ăn cơm ở gần đó, Dung Tiễn rất có ý thức, lập tức tàng hình chy mất.

Tiêu An và Thiệu Tây Bội ngồi trong tiệm thú cưng cả buổi chiều, nhìn thấy cô tắm cho những con thú cưng được đưa đến, trêu chọc bọn nó, có những lúc thì giúp cô một chút.

Cô thấy anh nhìn lông con Teddy có chút ngốc nghếch, con chó kia được anh vuốt thoải mái đề nỗi nằm dài trên đất, nhất thời dở khóc dở cười: “Đại đội trưởng Tiêu, xem ra cún cũng rất thích những người cầm súng như anh.”

Vẻ mặt anh tuấn của Tiêu Anh như khoe sắc với gió xuân, bây giờ lượng người đến đông hơn rồi, trong tiệm có vài cô gái nhỉ nhìn anh không chớp mắt, thiếu chút nữa làăn cả tay người có miệng, suýt nữa đưa tay mình vào miệng con chó.

Lúc ra về Thiệu Tây Bội cứ giục anh đi nhanh hơn một chút để nghỉ ngơi, trên máy bay Tiêu An cũng không ngủ, sau khi xuống máy bay cũng rất bận rộn, bận đông bận tây, cầm lấy hành lý từ tay cô: “Được, vậy tôi về trước, đợi tôi có kế hoạch kĩ hơn thì sẽ liên lạc với cậu, chú ý nghỉ ngơi nhé.”

Chân trước Tiêu An vừa đi, chân sau có Dung Tiễn đến. vừa đi vào vừa trêu chọc một con mèo lớn, chợt như nhớ đến điều gì đó, nhìn về phía cửa sổ sau Thiệu Tây Bội nói: “Vừa nãy lúc tớ tới thấy ở ngoài cổng có đỗ một chiếc xe, trông rất giống xe của Phó Chính.”

Còn chưa nói xong, sắc mặt Thiệu Tây Bội đã biến đổi, ngay lập tức đặt cái bút xuống, đẩy cửa đi ra ngoài.

Những vẫn còn chậm, hai người chỉ nhìn thấy bóng chiếc xe màu đen đã ẩn vào trong dòng xe cô, hai người đều đứng ở một chỗ, cùng thở dài, nhìn người bên cạnh không nsoi tiếng nào, cậu muốn làm gì a? Vậy Phó Chính tặng cho em cái gì, em...”

“Lục Lục.” Thiệu Tây Bộ quay đầu lại nhìn cô, trên mặt là vẻ cười khổ: “Anh ta là ai, tớ còn rõ hơn cậu, nên tớ tự biết rằng mình phải làm gì.

Hết chương 4

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.