Không Phải Em Không Lấy

Chương 7: Chương 7: Chương 7: Nhận giặc làm cha- cả kiếp xui xẻo




Ra khỏi phòng, Đường tỷ đã chạy lại hỏi han cô các kiểu.

- Phần thi của em thế nào, có tốt không?

Nhược Băng cười cười:“ Đường tỷ đừng lo, chị có nhớ bài “Hoa lệ” em từng hát cho chị nghe không?

Đường tỷ gật đầu, khóe mắt có chút kích động:' Tất nhiên là nhớ rồi, bài hát đó làm chị kinh diễm không thôi- nhưng mà em lấy con át chủ bài của mình ra sớm như thế sao?”

Cô lắc đầu:“ Đường tỷ đừng lo a, em có tính toán. Bốn thành viên trúng tuyển còn lại của nhóm nhạc đều là người nổi tiếng có nền tảng từ sẵn. Nếu em đi theo mô típ của những cô gái khác, hát lại một bài hát thì liệu có thể được chọn không?”

Đường tỷ dù sao vẫn thấy tiếc, bài hát hay như vậy để mang đi thi tuyển....

Nhược Băng đành cười trừ:“ Chị đừng tiếc nữa, khả năng của con người là vô hạn, em có thể sáng tác ra “Hoa lệ” thì không có khả năng không sáng tác tiếp được.”

Đường tỷ gật đầu, chuông điện thoại vang lên.

- Em đợi chị chút nha.

Một lúc sau. Đường tỷ vội vàng quay lại:

- Nhược Băng, xin lỗi em nha, chị có việc không quan trọng vừa nhận được, không đưa em về được...”

Nhược Băng:“ Không sao a, em có phải con nít đâu mà, em tự về được.”

Vẻ mặt Đường tỷ tràn ngập sự áy náy:“ Xin lỗi em nha, chị về trước, em đi về cẩn thận nha.”

“Dạ, chị đi cẩn thận.”

“Nhớ bắt taxi về cẩn thận đấy! Về đến nơi gọi cho chị.” Trước khi đi ĐƯờng tỷ còn quăng lại một tràng dài.

“........' Nhược Băng tự hỏi năm nay mình bao nhiêu tuổi? Sao giống trẻ vị thành niên chơi bời bố mẹ lo lắng suốt ngày không yên vậy?

.............

Đường phố sáng đèn, dãy nhà cao tầng mọc cạnh nhau san sát. Nhược Băng quyết định đi bộ, dù sao cũng không cách xa nhà cô ở cho lắm- đã lâu rồi cô cũng không vận không. Không khéo sẽ thành con lợn mất...

Nhược Băng ngước lên nhìn bầu trời đen huyền ảo như kiếm tìm thứ gì đó rồi vô vọng cười khổ, ở đây sao có ngắm trăng, sao chứ? Cô lại ảo tưởng rồi! Có gì đó lướt qua trong đầu cô, rất quen thuộc nhưng không tài nào nhớ nổi....

Một giọng nói trầm ấm vang lên đánh vỡ sự hồi tưởng đó.

- Hey, baby, tình cờ gặp rồi!

Anh ta định vỗ vai Nhược Băng nhưng cô đã né sang một bên. Mạc Tu Nghiêu khá bất ngờ về thân thủ của cô gái này, nhanh chuẩn. Xem ra cô không đơn giản, vô hại như bề ngoài của mình. Anh khóc thầm trong lòng muốn rước mỹ nhân về nhà có cần khó vậy không?

Nhược Băng khá bất ngờ khi nhìn thấy khuôn mặt chàng trai- anh tai nhà xí đây mà. Cô quả thật không biết nói gì, tình cờ gặp à? Có quỷ mới tin, anh ta là cố tình, cố tình theo cô tới chỗ này. Nhưng vì cái gì chứ? Vì cô nhìn thấy của anh ta nên bắt cô chịu trách nhiệm hả?

- Anh ám tôi hả?

- Không có, tôi đang theo đuổi em.

Cmn, anh ta có cần nói thẳng vậy không? Anh ta tiến dần, cô lùi dần...

Đến khi lưng cô chạm vào bức tường lạnh cô mới giật mình.

- Anh muốn làm gì? Thả tôi ra, anh có biết anh trai tôi là ai không hả?- Bí quá hoá liều cô đành vậy....

Hắn nhếch mép:

- Là ai tôi cũng không sợ.

Cô vểnh mặt lên nói:

- Ca ca nhà tôi là Mạc lão đại, trùm mafia Ý, anh động vào tôi xem caca tôi có tha cho anh không?

- Em chắc chứ?

Cô nàng nào đó khẽ giật mình, không lẽ hắn phát hiện ra cô nói dối, không có khả năng a~ Mạc lão đại là đại nhân vật đâu phải ai cũng gặp được.

- Chắc chắn rồi, ca ca tôi mà.

Nói xong cô đẩy hắn ra chạy mất hút.

“.......” thuộc hạ xung quanh té xỉu.

Hình như vị tiểu thư này nhận nhầm ca ca rồi a. Sao bọn họ không biết lão đại nhà mình có muội muội từ khi nào?

Mãi tận sau này khi nhớ lại ngày hôm nay, Nhược Băng thật muốn tát cho mình mấy cái bạt tai nha, rõ ràng là nhận giặc làm cha, tên khốn kia rõ ràng lừa cô vào tròng. Quá mất mặt~

_________

____________

#uyenca

Sắp đến phần cao trào rồi há há

Đừng tiếc để lại cmt:

Nếu tôi dở, hãy góp ý.

Nếu được xin hãy để lại lời khen và đánh giá 3

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.