Không Khoảng Cách

Chương 3: Chương 3: Chương 3: Chạm trán lần hai




Mặt trắng khi nhìn rõ là tôi cũng thoáng ngạc nhiên nhưng chỉ một chút thôi rồi lại dùng ánh mắt lạnh ngắt nhìn tôi “Tên mặt trắng? Cậu dám gọi tôi như vậy?”

“À... haha... tôi... tôi” cậu ta thật gần khiến tôi trở nên ấp úng không biết nói gì. Tôi muốn nới rộng khoảng cách với cậu ta hơn nên bước lùi một bước lớn, nào ngờ chân vừa bước ra phía sau còn lơ lửng giữa không trung chưa chạm đất thì đầu tôi bị mắc vào thứ gì đó làm tôi đau đớn trở về vị trí cũ “A...đau quá. Cái gì vậy?”

“Còn chưa rõ tình hình sao? Lại là phúc do cậu gây ra đó”

“Hả?” lúc này tôi mới để ý một mớ tóc của tôi đang mắc vào cúc áo của tên mặt trắng, còn có vẻ rối rất rối. Tôi câm nín.

“Sao không nói gì nữa? Gặp cậu đúng là chẳng có chuyện gì tốt đẹp”

“Sao lại mắc vào thế này được. Thật là không có khả năng, chỉ một cú chạm thôi mà” tôi nhìn mớ tóc đang quắn vào cúc áo cậu ta rồi cảm thán

“Ha, nực cười. Cậu nói cứ như tôi rảnh rỗi lấy tóc cậu mắc vào cúc áo tôi vậy. Sao cậu không nghĩ là một người con gái như cậu lại có thể mang cái đầu rối như tơ nhện ấy đi ra ngoài. Chưa kể nếu lúc nãy cậu không nháo tới nháo lui thì nó đã dễ dàng gỡ ra hơn rồi”

“Ý tôi không phải như vậy, cậu đừng hiểu lầm. Quả thật, sáng nay đi vội quá tôi quên luôn cả chảy tóc, tóc lại chưa kịp gội nên có hơi khô, chạy đi bị gió đánh rối, chỉ là hơi rối thôi. Rồi lúc đang xếp hàng thì bị một tên mập va vào, tay đang cầm cả đống truyện nên không giữ được thăng bằng mới ngã phải cậu thôi. Tôi tìm cách gỡ ra là được chứ gì” tôi cuối đầu nói lí nhí, tường thuật lại câu chuyện nhỏ của mình.

“Cậu còn không biết xấu hổ có thể nói như thế. Đây là hơi rối của cậu? Cậu có phải con gái không vậy? Cậu còn chưa biết vấn đề cốt lỗi do ai nữa thì với sự vụng về của cậu có thể giải quyết nó? Thật không hiểu sao cứ luôn dính với cái đồ rắc rối như cậu.” khác với mọi lần cậu ta luôn dùng cái giọng trầm thấp nhưng chứa đầy sự kìm nén thì lần này cậu ta có hơi to tiếng, mất bình tĩnh. Mà cậu ta hình như có hàm ý khinh thường tôi thì phải? Hắn lấy quyền gì chứ?

Tôi thật ghét cái vẻ tỏ ra điềm tĩnh của cậu ta như mọi chuyện xảy ra chẳng là gì, thế mà trong lời nói lại đầy chất vấn, làm khó người khác. Cũng chẳng biết tại sao lại cứ phải xảy ra rắc rối với cậu ta, nhìn số người ở đây tuỳ tiện cũng có thể gây sự với một người thế mà ông trời cứ chọn ngay hắn. Cậu ta thì có quyền gắt gỏng còn tôi thì không sao? Tôi biết tôi đã sai khi chạm phải hắn nhưng đây là vô tình, vô tình đó biết không, da đầu của tôi đang căng ra vì đau đây, cậu ta chỉ là bị tóc tôi mắc vào cúc áo thôi có đau đớn gì đâu mà gắt gỏng. Tôi cóc nhịn nữa, đẹp trai hay lắm sao?

“Nè, mặt trắng. Thật khinh bỉ cho cuộc đời khi để tôi va phải cậu lần nữa. Nếu biết là cậu thì tôi thà té sấp mặt còn hơn. Tôi là không có cố ý, sao cậu không thể hiểu là do tên mập đó hả?” tôi có phần bực tức nên chỉ tay đích danh tên mập đang ngơ ngác ăn ngồm ngàm còn chưa hiểu chuyện “ Còn nữa, hoàn toàn khẳng định với cậu TÔI LÀ CON GÁI” hắn to tiếng thì cô hai đây không biết to tiếng lại sao, còn phải to hơn hắn mới thoả lòng.

“Có loại con gái thô lỗ như cậu sao?” cậu ta lạnh lùng khẽ lướt mắt nhìn tôi, rất chính xác nhìn đến chỗ mà con gái có nhưng con trai thì không để xác nhận. Chỉ thấy cậu ta cười khinh bỉ mà không nói gì khiến máu tôi càng sôi sục muốn giết người hơn. Tên xấu xa dám cười nhạo tôi, mắt hắn thật kém khi không thể nhìn thấy có đồi núi nhỏ ẩn sau sương mù sao? Đúng là không biết thưởng thức cái đẹp.

“Cậu nói hay lắm, vậy gỡ mớ hỗn độn này ra khỏi người tôi đi”

“Mớ hỗn độn? Cậu cho đầu tôi là đống rác à? Có lo dính vào áo sơ mi của cậu sẽ làm bẩn tóc tôi đấy”

“Cái đầu mấy ngày không chịu gội, không chịu chảy của cậu có thể so với rác sao?”

“Cậu....”

“Mấy đứa à, có thể ngưng cãi nhau không? Hai đứa yêu nhau giận hờn thì ra chỗ khác mà cãi, chỗ người ta còn xếp hàng để mua cafe, mấy đứa đang gây cản trở đó.” một ông chú tóc xoăn đứng gần tôi nhất phàn nàn, quả thật chúng tôi đang gây cản trở khi đứng giữa hàng dài mà cãi nhau. Ông chú ấy vừa dứt lời thì đám đông nhiệt liệt hưởng ứng.

“Chúng cháu không yêu nhau!” không hẹn mà gặp cả tôi và cậu ta đều đồng thanh lớn tiếng phản bác, rồi lại quăng cho nhau ánh nhìn của kẻ thù không đội trời chung

“Hai đứa thân mật thế kia mà không phải yêu nhau à?” không biết ông chú ấy nhìn thấy chúng tôi đang thân mật ở chỗ nào nữa? “Nhưng thôi mặc kệ hai đứa là gì của nhau, bây giờ mong hai đứa đi ra chỗ khác mà cãi nhau, tránh ảnh hưởng đến mọi người” chú ấy lại tiếp tục phát biểu và cũng nhận được sự hưởng ứng của đám đông “Phải đó, nhanh nhanh tránh ra giùm đi” “Hai đứa về nhà đóng cửa mà bảo nhau” “Tôi trễ giờ rồi, hai đứa đó còn định diễn tuồng đến bao giờ? Tránh ra giùm đi”

Tai tôi đầy cả tá lời phàn nàn, có người không ngại mà còn mắng tục một câu. Họ thật không có mắt nhìn hay sao, tình cảnh của tôi bây giờ khó xử thế nào, ít nhất họ cũng cho tôi thời gian để đối chất với tên mặt trắng chết tiệt này chứ. Xem hắn kìa, mọi người gần như muốn ăn tươi nuốt sống luôn tôi và hắn thế mà hắn vẫn điềm nhiên nhìn tôi đầy thách thức “Sao? Có giỏi thì giải quyết đi”

Tôi chảy lệ gào khóc thầm trong lòng, chẳng lẽ bây giờ cắt phăng đi nhúm tóc kia? Tóc tôi sẽ còn ra cái hình dạng gì chứ? Càng ngày mọi người càng náo động hơn, họ dường như sắp mất hết kiên nhẫn rồi. Tôi phải làm gì cho được đây? Thật muốn thật sự khóc oà một trận, có thể coi là tôi bí quá nên muốn làm càn cũng được.

Nhưng ngay lúc tôi chuẩn bị một màn mây mưa nước mắt giăng lối thì đột nhiên người tôi trở nên nhẹ bổng, cả cơ thể được một đôi tay rắn chắc nhấc lên. Tôi bất ngờ “A” một tiếng, càng bất ngờ hơn khi phát hiện tôi đang được bế lên bởi tên mặt trắng.

“Cậu thật phiền phức. Giữ chắc vào” cậu ta nhìn tôi rồi quăng cho một câu như thế, sau đó liền mang tôi ra khỏi quán cafe trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người. Tôi nghe được có người còn thốt lên rằng “Không phải chúng nó mới nãy nói không yêu nhau à? Tôi thấy đâu có giống, chúng nó yêu nhau thế cơ mà”

Điên rồi, điên thật rồi. Tôi là đang được cậu ta bế công chúa đấy. Ba giây cho hành động bộc phát của cậu ấy khiến tôi không kịp thích ứng nên chỉ biết ngơ ngác nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêm nghị của cậu ta. Không thể chấp nhận được, tim tôi đã đập mạnh một nhịp vì hành động này, cậu ta lại dùng cái khí chất đẹp trai đó để hại chúng sinh nữa rồi.

Bây giờ, êm ái và ấm áp, đó chính là cảm giác của tôi.

_________________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.