Không Có Ngày Mai

Chương 82: Chương 82




CÁC NHÀ KHOA HỌC ĐÃ CHIA NHỎ thời gian tới đơn vị pico giây. Một phần nghìn tỷ giây. Họ cho rằng mọi chuyện đều có thể xảy ra trong một khoảng thời gian ngắn chừng ấy. Vũ trụ có thể hình thành, các hạt có thể tăng tốc, các nguyên tử có thể tách ra. Điều xảy ra với tôi trong vài pico giây đầu tiên là một loạt điều khác nhau. Đầu tiên tôi đánh rơi điện thoại vẫn còn mở, vẫn còn kết nối. Đến lúc nó rơi xuống ngang tầm vai tôi, cả một đoạn hội thoại với Lila như hét lên trong đầu tôi. Cũng qua chiếc điện thoại này, trước đây vài phút, trên đại lộ Madison, tôi đã nói, Cô chỉ còn sáu gã cuối cùng thôi. Cô ta chuẩn bị nói gì đó nhưng ngừng bặt. Cô ta sắp sửa nói, Không, tôi có bảy người, giống như trước đó cô ta chuẩn bị nói, Thế chẳng phải gần tôi đâu. Hơi đã bật ra. Nhưng cô ta đã tự dừng mình lại. Cô ta đã học hỏi.

Chỉ một lần thôi, cô ta đã không nói quá nhiều.

Và tôi vẫn chưa nghe đủ.

Đến khi điện thoại rơi xuống ngang hông, tôi tập trung vào tên thứ hai mươi. Hắn trông chỉ giống như bốn hay năm tên trước đó. Có thể hắn là anh em trai hoặc anh em họ của chúng, có khi thế thật. Chắc chắn hắn trông quen thuộc. Nhỏ người, rắn chắc, tóc đen, da có nếp, ngôn ngữ cơ thể bộc lộ sự cảnh giác và hiếu chiến. Hắn mặc quần dệt thể thao tối màu. Áo lạnh dệt tối màu. Hắn thuận tay phải. Tên này cầm súng ngắn giảm thanh. Hắn đưa nó theo một đường cong dài hướng lên trên. Hắn đang tìm cách giữ cho nó cân bằng. Ngón tay hắn quặp chặt cò súng. Hắn sẽ bắn vào ngực tôi.

Tôi đang cầm khẩu MP5 bằng tay trái. Hộp đạn rỗng không. Viên đạn cuối cùng đã lên nòng. Nó phải có ý nghĩa quan trọng. Tôi muốn đổi tay. Tôi không muốn bắn bằng tay không thuận, bằng con mắt vốn không dùng để ngắm.

Không có lựa chọn nào. Đổi tay thì phải mất nửa giây. Năm trăm tỷ pico giây. Quá dài. Cánh tay của gã kia đã gần như nằm ở đó. Đến khi điện thoại rơi xuống ngang đầu gối tôi, lòng bàn tay phải của tôi đang lật lên trên đỡ lấy nòng súng. Tôi xoay lại, thẳng người lên và kéo tay cầm của khẩu súng về phía ngực tôi. Lòng bàn tay phải tôi dừng lại, đỡ lấy nòng, ngón trỏ tay trái kéo cò với sự điềm tĩnh quá mức. Lila đang di chuyển phía bên trái tôi. Cô ta đang đi ra khỏi căn phòng. Ngón tay tôi làm xong việc kéo cò, khẩu súng nổ, viên đạn cuối cùng của tôi bắn trúng mặt gã đàn ông.

Chiếc điện thoại chạm xuống sàn. Nó phát ra tiếng động như chiếc ổ khóa. Tiếng động lớn khi va mạnh xuống sàn gỗ.

Vỏ đạn cuối cùng của tôi bắn ra và lạch cạch lăn ngang phòng.

Gã thứ hai mươi sụp xuống cả người, đầu và khẩu súng, chết trước khi đổ xuống sàn do bị bắn xuyên qua phần gốc não bộ.

Một phát bắn vào đầu. Một phát bắn rất tốt. Không tồi đối với tay trái tôi. Trừ một điều là tôi đã nhằm vào giữa người hắn.

Lila vẫn di chuyển. Lượn đi, nhào xuống, cúi thấp.

Cô ta trở lại với khẩu súng của gã vừa chết. Một khẩu Sig P220 khác, một thiết bị giảm thanh khác.

Do Thụy Sĩ sản xuất.

Một hộp đạn có thể tách rời chứa được chín viên.

Nếu Lila cố giành lấy khẩu súng, nó là khẩu duy nhất trong phòng. Trong trường hợp đó, nó đã bắn ít nhất ba viên, xuyên qua sàn.

Còn tối đa sáu viên.

Sáu chống lại không.

Lila chĩa súng vào tôi.

Tôi chĩa súng vào cô ta.

Cô ta nói, “Tôi nhanh hơn.”

Tôi nói, “Cô nghĩ thế sao?”

Phía bên trái tôi, Svetlana lên tiếng, “Súng của ông không có đạn.”

Tôi liếc nhìn bà ta. “Bà nói tiếng Anh hả?”

“Tương đối tốt.”

“Tôi đã nạp đạn lúc ở trên tầng rồi.”

“Vớ vẩn. Từ dưới này tôi có thể trông thấy. Ông đã đặt chế độ bắn loạt ba viên. Nhưng ông chỉ bắn đúng một viên. Vì vậy đó là viên đạn cuối cùng của ông.”

Chúng tôi đứng yên như thế trong khoảng thời gian có vẻ lâu. Khẩu P220 nằm chắc chắn trong tay Lila. Cô ta đứng cách tôi năm mét. Phía sau cô ta, cơ thể gã đàn ông mới chết đang chảy đủ các loại nước ra khắp sàn. Svetlana đứng trong bếp. Trong không khí có đủ loại mùi. Từ cửa sổ mở có một cơn gió thổi vào. Không khí thổi vào, cuộn trong phòng, xoáy theo cầu thang và ra ngoài theo lỗ trên mái.

Svetlana nói, “Bỏ súng xuống.”

Tôi bảo, “Các người muốn chiếc USB mà.”

“Ông không giữ nó.”

“Nhưng tôi biết hiện nó ở đâu.”

“Chúng tôi cũng vậy.”

Tôi chẳng nói gì.

Svetlana Hoth nói, “Ông không có nó nhưng ông biết nó đang ở đâu. Vì vậy ông đã vận dụng quy trình suy luận. Ông nghĩ ông là người có tài năng độc nhất sao? Ông nghĩ rằng các quy trình loại suy ấy không có ở những người khác à? Chúng ta có chung các dữ kiện. Chúng ta đều có thể đưa ra những kết luận tương tự.”

Tôi chẳng nói gì.

Bà ta nói, “Ngay từ lúc ông bảo ông biết nó ở đâu, chúng tôi đã bắt đầu suy nghĩ. Ông đã thúc đẩy chúng tôi. Ông nói quá nhiều, Reacher. Ông đã tự biến mình thành người thừa.”

Lila nói, “Bỏ súng xuống. Có chút danh dự đi. Đừng có đứng đó như thằng đần cầm khẩu súng không đạn.”

Tôi đứng yên.

Lila hạ súng xuống khoảng mười độ và bắn vào khoảng sàn nằm giữa hai chân tôi. Cô ta tạo ra một lỗ thẳng hàng với và nằm chính giữa hai mũi giày tôi. Chẳng phải phát bắn dễ dàng. Cô ta là nữ xạ thủ kiệt xuất. Ván sàn rách tướp. Tôi giật mình một chút. Thiết bị giảm thanh của khẩu Sig gây ồn lớn hơn khẩu H & K. Như tiếng cuốn danh bạ đập xuống, chứ không phải rơi. Một vệt khói bốc lên ở điểm mảnh đạn đốt cháy phần gỗ thông, vỏ đạn bắn ra theo một đường cung màu đồng và lăn lanh canh ngang sàn.

Còn năm viên.

Lila nói, “Bỏ súng xuống.”

Tôi vòng quai đeo qua đầu mình, cầm lấy tay nắm, đưa nó xuống một phía sườn. Nó chẳng còn tác dụng gì nữa đối với tôi, ngoại trừ như một chiếc dùi cui thép nặng ba cân. Và tôi hoài nghi cái khả năng tôi đến được đủ gần một trong hai kẻ kia để cho chiếc dùi cui phát huy tác dụng. Mà giả sử đến được gần như thế, tôi thích đánh tay đôi hơn. Một chiếc dùi cui thép nặng ba cân là tốt. Nhưng chiếc dùi cui người nặng trăm mười lăm cân vẫn tốt hơn.

Svetlana Hoth nói, “Ném qua đây. Nhưng làm cho cẩn thận. Nếu ném trúng một trong hai chúng tôi, ông sẽ chết.”

Tôi từ từ đung đưa khẩu súng rồi bỏ nó ra. Nó lười biếng lộn vài vòng trong không khí, bật đầu nòng lên rồi va vào bức tường ở góc xa.

Svetlana nói, “Giờ thì bỏ áo khoác ra.”

Lila chĩa súng vào đầu tôi.

Tôi làm theo. Tôi giũ chiếc áo khoác ra rồi ném sang phía bên kia phòng. Nó rơi xuống cạnh khẩu MP5. Svetlana bước từ phía sau quầy bếp ra, lục hết các túi. Mụ già tìm thấy chín viên đạn Parabellum rời và cuộn băng dính đã sử dụng một phần. Bà ta dựng đứng chín viên đạn lên quầy thành một hàng gọn ghẽ. Bà ta đặt cuộn băng dính bên cạnh hàng đạn.

Svetlana lệnh tiếp, “Găng tay.”

Tôi làm theo. Tôi cắn và lôi găng khỏi tay rồi ném nó theo chiếc áo khoác.

“Giày và tất.”

Tôi lò cò nhảy lùi rồi dựa vào tường để giữ cho người đứng vững đoạn cởi dây, tuột giày ra, tụt đôi tất xuống. Tôi ném từng chiếc về phía đống đồ.

Lila nói, “Cởi áo phông ra.”

Tôi nói: “Tôi sẽ cởi nếu cô cởi.”

Cô ta hạ cánh tay xuống mười độ và bắn thêm một viên vào khoảng sàn giữa hai bàn chân tôi. Tiếng kêu của thiết bị giảm thanh, phần sàn gỗ toác ra, làn khói, tiếng va mạnh của vỏ đạn.

Còn bốn viên.

Lila nói, “Lần sau tôi sẽ bắn vào cẳng ông.”

Svetlana nói, “Áo phông.”

Thế là lần thứ hai trong vòng năm giờ đồng hồ tôi lột áo phông của mình ra theo yêu cầu của một phụ nữ. Tôi vẫn dựa vào tường và giơ cao tay ném chiếc áo về đống đồ. Lila và Svetlana nhìn những vết sẹo của tôi một lúc. Có vẻ cả hai thích chúng. Đặc biệt là vết thương do mảnh bom. Đầu lưỡi Lila thè ra, hồng, ẩm và nhọn giữa làn môi.

Svetlana nói, “Giờ đến quần ông.”

Tôi nhìn Lila bảo, “Tôi nghi súng cô hết đạn rồi.”

Cô ta nói, “Không. Tôi còn bốn viên. Hai cẳng chân và hai cánh tay.”

Svetlana nói, “Cởi quần ra.”

Tôi tháo cúc. Tôi cởi khóa. Tôi đẩy chiếc quần bằng vải jean cứng xuống. Tôi rút hai chân ra khỏi quần. Tôi vẫn dựa lưng vào tường mà đá chiếc quần về đống đồ. Svetlana nhặt nó lên. Lục hết các túi. Đặt các thứ đồ của tôi lên quầy thành một đống cạnh chín viên đạn rời và cuộn băng dính. Tiền giấy cùng vài đồng xu. Cuốn hộ chiếu đã hết hạn. Thẻ ATM của tôi. Thẻ đi tàu điện ngầm. Danh thiếp NYPD của Theresa Lee. Rồi chiếc bàn chải đánh răng gập.

“Không nhiều,” Svetlana nói.

“Mọi thứ tôi cần,” tôi nói. “Chẳng có gì tôi không cần.”

“Ông là một gã nghèo.”

“Không, tôi là người giàu. Có mọi thứ ta cần, đó là định nghĩa về sự sung túc.”

“Thế thì đó là giấc mơ kiểu Mỹ. Chết trong sung túc.”

“Cơ hội cho tất cả.”

“Ở quê hương chúng tôi, chúng tôi có nhiều hơn các ông.”

“Tôi không thích dê.”

Căn phòng trở nên yên lặng. Có vẻ ẩm và lạnh. Tôi đứng mà trên người chẳng có gì trừ chiếc quần đùi lót mới màu trắng. Khẩu P220 vẫn nằm chắc chắn trên tay Lila. Các cơ như những sợi dây mảnh lộ rõ trên cánh tay cô ta. Cạnh phòng tắm, gã đàn ông chết vẫn tiếp tục rỉ ra các chất lỏng. Ngoài cửa sổ đã là 5 giờ sáng, thành phố bắt đầu chuyển động.

Svetlana bận rộn đi lại gom khẩu súng, đôi giày, quần áo của tôi thành một ôm gọn gàng rồi ném về phía sau quầy bếp. Mụ ta ném theo chúng hai chiếc ghế cứng. Mụ ta nhặt điện thoại của tôi lên, tắt nguồn và quăng đi. Mụ này đang dọn sạch phòng. Mụ ta đang dọn trống nó. Phòng khách là một phần của căn hộ có kích thước khoảng sáu mét nhân ba mét rưỡi. Tôi dựa lưng vào chỗ giữa của một trong hai bức tường dài. Lila đi quanh trước mặt tôi, vẫn giữ khoảng cách, tay chĩa súng. Cô ta dừng ở góc xa, cạnh cửa sổ. Giờ thì cô ta đối mặt với tôi theo một góc hẹp.

Svetlana đi vào bếp. Tôi nghe thấy tiếng lạch cạch mở ngăn kéo. Nghe thấy nó đóng lại. Thấy Svetlana trở ra.

Cùng hai con dao.

Là loại dao dài của người bán thịt. Để mổ, lạng thịt hoặc xương. Cán màu đen. Lưỡi bằng thép. Lưỡi cắt rất mỏng đầy nguy hiểm. Svetlana ném một trong hai con cho Lila. Cô ta dùng bàn tay còn rỗi bắt lấy cán dao một cách điêu luyện. Svetlana di chuyển tới góc đối diện với cô ta. Cả hai hợp với tôi tạo thành hình tam giác, Lila ở bên trái tôi bốn mươi lăm độ, Svetlana ở bên phải tôi bốn mươi lăm độ.

Lila vặn phần người trên và nện mạnh thiết bị giảm thanh của khẩu P220 vào góc giáo giữa bức tường phía trước và tường bên. Cô ta dùng ngón tay cái gạt lẫy nằm ở chân báng và thả băng đạn xuống. Nó rời ra và rơi xuống sàn ở góc phòng. Trong băng lộ ra ba viên đạn. Thế là một viên vẫn ở trong ổ đạn. Cô ta ném khẩu súng về góc kia phòng, phía sau lưng Svetlana. Giờ thì khẩu súng và băng đạn nằm cách nhau sáu mét, một bộ phận nằm sau lưng một phụ nữ, bộ phận còn lại sau lưng người phụ nữ kia.

“Như cuộc săn tìm kho báu,” Lila nói. “Súng sẽ không nổ nếu không lắp băng đạn. Để ngăn chặn tình trạng nổ súng bất ngờ nếu sơ ý để cho một viên trong ổ đạn. Dân Thụy Sĩ là kiểu người thận trọng. Thế nên ông cần nhặt khẩu súng rồi nhặt băng đạn. Hoặc ngược lại. Nhưng tất nhiên trước hết ông phải vượt qua chúng tôi.”

Tôi không nói gì.

Cô ta nói, “Nếu như ông thành công trong cuộc vật lộn điên cuồng ở trạng thái bị thương, tôi khuyên ông hãy dùng viên đạn đầu tiên cho chính mình.”

Rồi cô ta mỉm cười và dịch về phía trước một bước. Svetlana cũng làm hệt như vậy. Cả hai giữ dao thấp, ngón tay đặt dưới cán, ngón cái để trên. Như các chiến binh đường phố. Như các tay bậc thầy.

Những lưỡi dao dài lấp lánh dưới ánh đèn.

Tôi đứng yên.

Lila nói, “Chúng tôi thích trò này hơn ông có thể tưởng tượng đấy.”

Tôi chẳng làm gì.

Lila nói, “Sự chậm trễ cũng hay. Nó làm gia tăng sự phỏng đoán.”

Tôi đứng yên.

Lila nói, “Nhưng nếu chán chờ đợi rồi, chúng tôi sẽ tiếp cận và tiêu diệt ông.”

Tôi không nói gì. Đứng yên.

Rồi tôi với tay ra sau và rút về cùng con dao Benchmade 3300, từ nơi nó đã được gắn vào thắt lưng tôi bằng băng dính.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.