Khói Bếp Ven Hồ

Chương 47: Chương 47: Chương 47.




“A Sóc, tại sao chúng ta phải tới y quán?” Hắn dừng bước chân lại, kinh ngạc nhìn nàng, một tay đột nhiên che bụng chưa nhô lên của mình, “Là, có phải là cục cưng có chuyện gì hay không? A Sóc.”

“Đừng nghĩ lung tung.” Nàng xoay người đối diện hắn, “Hai cô cô kia của ngươi đang ở bên trong.”

Mai Sóc sải bước vào cửa, trước hết gặp phải một người mà nàng xem như thật sự là không muốn thấy, Thủy Nam Thanh vẫn còn mặc quan phục, hình như là vội vã chạy tới, gặp được hắn còn khoa trương vái chào một cái, “Biểu đệ, hay là Lâm Tam công tử Du Châu?”

Lâm Xước nhìn nàng, “Tại sao là ngươi?” Còn có phía sau của nàng, một người vừa vặn là đại nương (bác gái) mà ngày ấy hắn làm cá chép hóa rồng cho, một người còn lại là đại phu chẩn ra hỉ mạch cho hắn.

“Ngươi chính là Lâm Xước. Chúng ta cũng đã gặp rồi.” Thuỷ Khải Nguyên cười kéo tay của hắn qua, “Ta nghe Nhị muội nói ngươi mang thai rồi?”

Hắn gật đầu một cái, Thủy Nam Thanh nửa thật nửa giả kinh ngạc lên tiếng kêu, “Tam Thiếu, thật không nhìn ra, ta nhớ là trước đây không lâu gặp các ngươi không phải còn chưa thành thân đó sao? Nhanh như vậy lại để cho hắn mang thai ngay rồi?”

“Được rồi, Nam Thanh, ngươi cũng đừng đùa, không phải vừa bắt đầu đã biết hắn không phải tam công tử Lâm gia kia rồi.”

Lâm Xước nhìn nàng, lại nhìn một chút Thủy Thừa Nguyên, “Các ngươi là cô cô của ta?”

“Dĩ nhiên, ta là Đại cô cô của ngươi, đây là Nhị cô cô của ngươi, phụ thân ngươi đúng là Tam đệ mà chúng ta thương nhất từ nhỏ.” Nàng thở dài, “Đáng tiếc.”

Lâm Xước cúi đầu, Thuỷ Khải Nguyên vỗ vỗ tay của hắn, “Được rồi, hôm nay gặp được ngươi phải là ngày vui vẻ, không nhắc tới những chuyện đau khổ này.”

“Bà ta chưa nói sao?” Mai Sóc thờ ơ lạnh nhạt nói, “Lâm Nguyên, nói bàn tay của hắn.” Nàng đi lên trước bảo vệ Lâm Xước ở trong ngực, Thủy Thừa Nguyên nhìn động tác của nàng, đột nhiên cười nói: “Đại tỷ, xem ra tiểu chất nhi (cháu nhỏ) này của chúng ta khá là giống ta.”

Nàng giang hai tay, Mai Sóc vừa cúi đầu, rõ ràng cũng là một đôi đoạn chưởng. Nàng thấy buồn cười, tất cả đề phòng đều để xuống, “Xin lỗi, ta chỉ là . . . . .”

“Ta hiểu.” Nàng sờ sờ đầu Lâm Xước, “Đứa bé đáng thương, ngươi nhất định ăn rất nhiều khổ.”

“Không có.” Hắn lắc đầu, gương mặt chôn ở trong ngực Mai Sóc, “A Sóc đối với ta rất tốt cực kỳ tốt.”

Thủy Thừa Nguyên khẽ cười nói với Thủy Nam Thanh, “Được rồi, ngươi có thể tranh thủ trở về, ta cũng nên bắt đầu xem bệnh rồi.” Nàng nhún vai một cái, đang đi ra ngoài, Thủy Thừa Nguyên mới vừa chào hỏi gã sai vặt, ngoài cửa lại lảo đảo đi vào một chàng trai tuổi còn trẻ, đụng đầu vào trên người Thủy Nam Thanh, một tay ôm bụng, trên mặt cực kỳ đau khổ, “Đại phu, cứu, cứu . . . . . .”

Lâm Xước liếc nhìn hắn, bèn xông lên, “Ca ca, ca ca, ngươi làm sao vậy?”

***

“Ca ca, hắn thế nào rồi?”

“Xảy thai, dấu hiệu đẻ non.” Thủy Thừa Nguyên thay hắn kéo chăn lên, thở dài nói: “Đứa bé thì không giữ được, hiện tại thân thể hắn cũng rất yếu.”

“Tại sao lại như vậy?” Lâm Xước ngơ ngác ngồi ở đầu giường, Mai Sóc vỗ vỗ bờ vai của hắn, đứng dậy đi ra ngoài, thấy Thủy Nam Thanh đứng ở ngoài sân, “Sao ngươi còn chưa đi?”

“Ta, mới vừa kia, con của hắn. . . . . .”

“Tề Minh Châu, đại tiểu thư Tề gia.”

Nàng không nói gì nữa, liếc nhìn cửa phòng khép hờ, “Ta rời khỏi Phong thành trước, nghe nói lão chủ tử nhà ngươi bị bệnh.”

Mai Sóc nhàn nhạt đáp một tiếng, mới nói: “Ta đã không còn quan hệ với bà ta.”

“Thật sự?”

Nàng xoay người đi ra ngoài, “Tại sao lại có giả?” Thủy Nam Thanh đi theo phía sau nàng, rời khỏi hậu viện.

Lâm Xước vắt khăn ướt đắp trán cho hắn, sắc mặt người trên giường tái nhợt, cánh môi cũng không có màu máu gì, thật lâu, đột nhiên ho khan một tiếng tỉnh lại, “Nhị đệ, sao ngươi ở chỗ này?”

“Ca ca, ngươi đã tỉnh, ta đi gọi người.” Hắn hoang mang chạy đi kêu Thủy Thừa Nguyên vào, “Nhị cô cô, ca ca tỉnh rồi.”

“Ngươi gọi nàng ta là cái gì?”

“Cái này từ từ lại nói.” Thủy Thừa Nguyên ngồi xuống ở bên giường hắn, “Ta nói chuyện dưới đây, ngươi phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.”

Hắn cắn môi, “Có phải, cục cưng không còn hay không?”

Nàng từ từ gật đầu một cái, Lâm Ảnh nhắm mắt lại, khóe mắt chảy ra giọt nước, “Ta... Ta đã đoán được.”

“Ngươi đã ăn cái gì?”

“Mỗi ngày ba chén canh sơn tra, uống liên tục bốn ngày, nói là bổ thân thể, ta... Ta đã đoán được không bình thường rồi.”

Thủy Thừa Nguyên lắc đầu thở dài, trên cửa truyền đến tiếng gõ cửa, nàng đứng dậy mở cửa, “Nam Thanh, sao ngươi vẫn còn ở nơi này?”

“Hắn đã tỉnh rồi hả?”

“Tỉnh rồi.”

“Cái này cho hắn, ta đi về.” Thủy Thừa Nguyên xoay người lại đưa tờ giấy nàng đưa tới kia tới trong tay Lâm Ảnh, hắn kéo ra một nụ cười khổ, khế ước bán thân của hắn, người của Tề gia lần này nên hài lòng rồi chứ, sẽ không còn có một tôi tớ chướng mắt mang thai máu mủ Tề gia bọn họ như hắn nữa.

“Ngươi chăm sóc hắn trước, ta đi sắc thuốc cho hắn.”

“Ừm.” Lâm Xước gật đầu, 0di33xn0dafnl330fys0doon thấy ánh mắt Lâm Ảnh khó hiểu, từ từ nói tất cả chuyện lúc trước cho hắn, “Ca ca, các cô cô đều rất tốt.”

Hắn vẫn không có phản ứng gì lớn, “Nhị đệ.”

“Hả?”

“Ngươi trách ta không?”

“Tại sao phải trách ngươi?”

“Sau khi phụ thân qua đời, ta vẫn hờ hững đối với ngươi.”

Hắn lắc đầu, “Ta biết, ngươi là đang giận ta.” Hắn tự tay vạch đường ở trên ra giường, Lâm Ảnh thở dài nói, “Ngươi cho rằng ta cũng cảm thấy là ngươi khắc chết phụ thân?”

“Không phải sao?”

“Ta chỉ là sợ, sợ mẹ cũng sẽ đối xử với ngươi giống như đối xử với ta, hơn nữa, ta không nhìn được dáng vẻ kia của ngươi.”

Hắn trợn to mắt, “Dáng vẻ gì?”

“Cuối cùng ta cảm thấy ngươi không biết tiến thủ, giống như lấp đầy bụng chính là chuyện thỏa mãn nhất trên đời, có một bánh bao đậu để ăn có lẽ ngươi cũng có thể vui vẻ cả ngày.”

“Vốn chính là vậy mà.” Hắn khẽ bĩu môi, không cảm thấy việc này có gì không tốt, Lâm Ảnh rốt cuộc không nhịn được cười, “Đúng vậy, hiện tại ta mới nghĩ thông suốt, cuộc sống đơn giản giống như chúng ta trước kia vậy mới là tốt nhất.” Hắn nhắm mắt lại, “Những chuyện ở Tề gia kia, ta coi như là giấc mộng.” Chất lỏng ở khóe mắt, một giọt lại một giọt giống như là chuỗi ngọc bị đứt, chảy xuống ở trên má, Lâm Xước nhìn gương mặt hắn và phụ thân cực giống, loáng thoáng trong hai gương mặt chồng chéo lại với nhau.

Hẳn là vào mùa hè nhỉ, hắn nhớ còn có đom đóm, phụ thân ôm thân thể nho nhỏ của hắn, “Chuyện lúc trước, ta coi như là giấc mộng. Hiện tại tỉnh mộng rồi, ta cũng có các con, đã đầy đủ rồi.”

Hắn duỗi ngón trỏ ra, sờ qua giọt nước mắt trên mặt Lâm Ảnh, nhét vào trong miệng. Ngay cả mùi vị mặn mặn này cũng giống như đúc với thứ đêm đó chảy vào trong miệng hắn.

***

“Tất cả đều sẽ tốt hơn, hiện tại ca ca ở lại y quán, thân thể sẽ từ từ tốt, còn có Nhị cô cô ở đây. Cục cưng cũng sẽ khỏe mạnh, tất cả mọi người sẽ hạnh phúc.”

“Một mình ngươi nói thầm cái gì đấy?” Mai Sóc bưng chén đi tới phía sau hắn, một mình hắn nằm ở cửa sổ nói nhỏ lầm bầm lầu bầu, nàng nhấp một hớp nước ô mai sau đó đưa cho hắn, “Ta luôn cảm thấy thiếu một chút gì đó, ngươi nếm thử một chút.”

“Ta đang nghĩ, ca ca sẽ tốt hơn.”

“Hắn đương nhiên sẽ tốt hơn.” Cái tên Thủy Nam Thanh kia, vẫn đang quan báo tư thù (việc công trả thù riêng) cho Tề gia ăn quả đắng.

“Hình như lúc đó có lẽ lạnh một chút.”

“Lạnh một chút?” Theo lý lúc đó cũng sẽ không dùng khối băng ướp lạnh, nàng nhớ trên ly cũng không có giọt nước, vậy thì là vấn đề về nước.

Nàng vỗ xuống đầu, sao lại quên rồi, Mai gia dùng đều là nước suối trên núi, còn trong suốt hơn nhiều so với nước hồ, cho dù là mùi vị hay là độ lạnh đều là nước hồ không sánh được. “Ta cũng đi lấy chút nước suối trên núi trở lại.”

“Nước suối trên núi, làm cái gì?”

“Dĩ nhiên là làm nước ô mai.” Nàng ôm lấy hắn từ phía sau, vuốt bụng hơi hơi nhô lên một chút của hắn, “Cũng cuối tháng tư rồi.”

“Ừ.” Hắn bẹp bẹp môi, chỉ chỉ con diều còn chưa tô màu treo trên tường, “Đã sắp qua mùa thả diều rồi.”

“Năm nay ngươi cũng đừng hòng, đến đây, cho ngươi xem đồ tốt.”

“Cái gì?”

Mai Sóc kéo hắn đi tới viện nhỏ, góc tường có đồ vật gì đó, phủ một tấm vải, mấy ngày gần đây vẫn thấy nàng đang bào lát, không biết đang làm cái gì?

Nàng đi lên trước kéo vải ra, Lâm Xước trợn tròn mắt, “Cái này, đây là cái ghế sao? Sao dáng vẻ kỳ quái như thế? Hơn nữa cao như vậy?”

Cái ghế kia gần như cao đến ngực nàng vậy, ghế ngồi nho nhỏ, phía trước còn có một giỏ nhỏ giống như là dùng để đặt chân, “Là cho cục cưng, có đúng hay không?”

Mai Sóc cười gật đầu, “Nhưng mà, tại sao phía dưới còn có bánh xe gỗ?”

Nàng đưa tay vừa xê dịch vừa lôi kéo ở phía sau thành ghế, ghế ngồi đột nhiên trở nên rất thấp, nàng đẩy cán thật dài phía sau, bánh xe gỗ hoạt động trượt trên mặt đất, “Cái ghế thì có thể để cho cục cưng ngồi dùng để cho đút cơm ăn, cái này, có thể đẩy bé ra ngoài chơi.”

Lâm Xước kinh ngạc đi lên trước nhận lấy thứ ở trong tay nàng không ngừng đẩy mạnh trước sau, một hồi biến thành cái ghế, một hồi biến thành xe đẩy, chơi đến cực kỳ vui vẻ, yêu thích không buông tay.

Nàng vẫn nhếch khóe môi, kế tiếp nên làm cái gì đây, đúng rồi, giường trẻ con.

Vật liệu gỗ có chút không đủ rồi, nên đi tìm một chút. Đang suy nghĩ, trên cửa đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa, nàng khó hiểu đi tới nhà chính, lúc này, người nào lại đến nơi này, chẳng lẽ là người của Thủy gia?

Cửa kéo ra, nàng liếc mắt, “Sao ngươi còn lại đến nơi này? Tượng gỗ Cửu Hoàng Triêu Phượng, ngươi hẳn đã lấy được rồi.”

Nàng sâu sắc thở dài, vẻ mặt uể oải, “Đúng vậy, đã lấy được, ta đã bố trí ổn thỏa ở hành cung rồi.”

“Vậy làm sao. . . . . .”

“Cái này đặt đấy so với không đặt càng muốn xong đời.”

“Cái gì?”

“Ta mới phát hiện, chân phượng kia lại gãy rồi.” Một tay Tề Minh chống mép cửa, “Ngươi biết chân phượng kia mang ý nghĩa như thế nào, phượng thể đế thượng, tứ chi đó. Hiện tại trên tượng gỗ kia, lại đã gảy lìa rồi.”

“Làm sao lại gãy?”

“Có thể là trên đường lúc chuyển tới đây va chạm làm cho gãy, đầu tháng sau đế thượng và người đi theo sắp đến hành cung, Tam Thiếu, ngươi sẽ không thấy chết mà không cứu chứ.”

“Ta. . . . . .”

“Ta biết, ngươi nhất định làm được, trang #ddlqd# bubble hiện tại trong một lúc đã không tìm được gỗ Tê Phượng lớn nhỏ có sẵn rồi, chỉ có thể tu bổ ở phía trên, đổi một cái đao, rất nhanh, chỉ có ngươi được thôi.”

Từ sau lưng truyền đến tiếng bước chân của hắn, “A Sóc, ngươi sẽ đi, đúng không?”

Nàng thở dài, xoay người lại nói: “Thu dọn một chút, ngươi và ta cùng đi.” Bộ dáng này của hắn, nàng cũng không yên lòng để lại một mình hắn ở nhà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.