Khoái Lạc Hệ Thống

Chương 8: Chương 8




“Tung hoành giữa bầy heo

Một anh hùng cầm kiếm

Ơi lũ heo ngu học

“Éc” chi mà vang trời…”

“Hệ thống, ngươi thấy ta làm thơ có hay không.” Khải Minh sau khi ngâm vài ba câu thơ liền quay sang hỏi hệ thống.

“Như lờ ồn.” Hệ thống đều đều trả lời.

“Ặc, ngươi chả biết cảm thụ văn học là gì… A thịt heo chín rồi!”

Khải Minh la lên sau đó đưa que gỗ đang xiên qua một miếng thịt chín, tỏa ra mùi thơm ngây ngất ra khỏi đống lửa. Sau khi thổi vài ba cái, hắn liền há miệng cắn một miếng:

“Ngonnnnn~~.”

Thịt này chính là chiến lợi phẩm từ việc đồ sát bầy heo rừng của hắn. Bầy heo tuy đông nhưng lại bị hắn xử khá dễ dàng. Sau khi ăn no bụng Khải Minh liền ngả lưng xuống, nằm dưới một tán cây mát rượi rồi chìm dần vào giấc ngủ.



Trong một căn phòng sang trọng…

“Khải Minh đại nhân, chúng em yêu ngài.” Khải Minh ngồi trên một cái ghế được đúc bằng vàng trông giống như ngai vàng của vua chúa, xung quanh hắn là một bầy mỹ nữ. Em nào em nấy xinh như mộng.

“Khà khà, nếu là mơ xin hãy cho con mơ mãi.” Khải Minh cười khà khà thích thú. Hắn đưa tay bóp lấy vú một em gần đó. Sau đó hắn lại móc dương vật đang cương cứng của mình ra kéo một em khác tới bú. Được một lúc thì bỗng xung quanh tự nhiên tối ầm lại, những nàng mỹ nữ đứng cạnh hắn lúc nãy khuôn mặt bỗng biến thành heo rừng, trừng mắt nhìn hắn.

“Khải Minh đại nhân, để chúng em hầu hạ ngài, khà khà.” Lũ heo rừng cười nham hiểm. Chúng nhanh chóng trói Khải Minh lại, không cho hắn làm gì cả. Sau đó một con trong đám đó lấy ra một con dao rồi nói:

“Thiến nó đi anh em.”

“Ặc, thiến sao?”

Lũ heo rừng kéo quần hắn xuống tới tận gót chân, chúng giữ hai bên chân không cho hắn cử động gì cả. Con heo rừng cầm dao kề sát vào thằng nhỏ đang teo lại vì sợ.

“Tha cho ta đi… huhu. Ta chưa muốn làm thái giám.” Khải Minh vùng vẫy gào la xin tha nhưng vô ích. Con heo rừng đưa cao con dao lên sau đó chém xuống một cách dứt khoát.

“AAAAAAAAAAAAAAAAA…” Khải Minh bật dậy, mồ hôi chảy dài trên má. Thì ra lúc nãy chỉ là hắn mơ.

“Ặc, ta không dám giết heo nữa đâu. Ghê quá.” Sau khi lau mồ hôi, hắn liền lấy cái đồng hồ mới mua hôm qua ra xem.

“Còn sớm nhỉ. Chắc nên ngủ thêm chút nữa, mong là đừng mơ gì cả.” Nói rồi hắn lại ngã lưng xuống ngủ. Con người đâu phải muốn gì là được nấy. Hắn ngủ chưa được bao lâu thì lại năm mơ tiếp. Lần này hắn mơ thấy mình đang nằm ở trong một không gian sáng rực. Trước mặt Khải Minh là một người mặc một chiếc áo trắng, mái tóc đen dài, đang quay lưng về phía hắn. Không hiểu sao Khải Minh lại có cảm giác quen thuộc, hình như hắn đã từng gặp qua người này.

“Ngươi… là ai?” Khải Minh liền lên tiếng hỏi. Người này không nói không rằng, chỉ đứng im một chỗ. Thấy vậy hắn liền tiến sát đến. Bỗng người đó tan biến đi, cùng lúc đó hắn cũng tỉnh dậy.

“Hơ hơ… Sao dạo này toàn mơ mộng gì kì lạ không vậy cà!” Hắn vươn vai ngái ngủ nói. Sau đó, Khải Minh lại bờ suối gần đó rửa mặt cho tỉnh táo. Đang tận hưởng dòng nước mát lạnh nên hắn không để ý rằng sau lưng mình, cách hắn không xa, một ma thú đang nhìn chằm chằm hắn như muốn ăn tươi nuốt sống.

Con ma thú âm thầm tiến sát lại hắn. Nó di chuyển nhẹ nhàng không gây một tiếng động nào cả. Khi chỉ cách Khải Minh năm sáu bước chân. Ma thú đó liền nhảy đến hắn với tốc độ kinh hoàng.

Cứ tưởng rằng Khải Minh không thể thoát được nhưng thật may mắn, hắn lập tức sử dụng Đặng Gia Bộ Pháp xoay người uyển chuyển né sang một bên khiến con ma thú lao đầu xuống nước.

“Phù mém tí nữa…” Khải Minh thở phào. Không phải ngẫu nhiên mà hắn thoát được. Tất cả đều nhờ mặt nước kia phản chiếu lại hình ảnh sau lưng nên hắn mới biết được.

Con ma thú sau đòn vồ hụt liền quay lại nhìn Khải Minh như không để hắn rời khỏi tầm mắt. Hiện giờ Khải Minh mới có cơ hội nhìn rõ nó. Con ma thú này trông khá giống với hổ ở trái đất. Toàn thân là một bộ lông đen xen kẻ những đường sọc màu trắng, đôi mắt màu vàng trông khá giống mắt mèo. Thân hình to lớn, đặc biệt bên mắt trái của nó có một vết sẹo chạy qua.



Tên: Hắc hổ.

Tuổi: 5.

Sinh lực: 3500/3500.

Hồn lực: 12000/20000.

Cảnh giới: Ma thú cấp 2 trung kỳ.



“Ma thú cấp 2 sao?” Thông tin được Tinh Thông Nhãn truyền tải vào não bộ Khải Minh khiến hắn sốc. Ma thú cấp 2 trung kỳ ngang với một Hồn Sư tầng 7, 8. Hơn hắn tận chục bậc. Nếu đối đầu chỉ có nước chết.

Hắn ngay lập tức cắm đầu chạy, ở lại chi cho chết. Con Hắc hổ đâu để bữa trưa của mình thoát dễ dàng vậy. Nó dồn lực vào chân bật về phía trước giương vuốt tấn công Khải Minh. Hắn ngay lập tức né sang một bên. Hắc hổ vừa mới chạm đất liền quay lại tiếp tục tấn công hắn. Tốc độ của nó khiến Khải Minh choáng ngợp, tuy Đặng Gia Bộ Pháp khiến hắn né tránh lanh lẹ nhưng nếu không thấy đối phương thì né bằng niềm tin à.

“Xoẹt…” Khải Minh bị hắc hổ cào ngay tay. Ở chỗ vết thương bỗng trở nên bỏng rát một cách lạ thường.

“Uh, phải tìm cách thoát nhanh thôi… A!”

Hắn la lên như nhớ ra một điều gì đó. Khải Minh liền tăng hết tốc lực leo (thật ra là chạy dọc trên thân cây) lên một cành cây khá cao.

“Ngươi làm cái gì vậy?” Hệ thống lớn giọng hỏi hắn.

“Sách tiếng việt lớp 1 có dạy hổ không biết leo cây, vì thế nên ta mới lên đây.” Khải Minh giọng tự đắc trả lời. Hắn đứng chống nạnh ra vẻ khiêu khích con hổ đang đứng nhìn mình với ánh mắt hình chữ D nằm ngang. Hắc hổ quay đầu bước về phía sau.

“Nó chạy rồi kìa haha.” Khải Minh đắc chí cười.

“Ta nghĩ nếu ngươi còn sống trở về thì hãy nâng trí lực đi nhé.”

Hệ thống vừa dứt lời mỉa mai cũng là lúc con hổ kia quay phắt lại, nó tăng tốc chạy thẳng về phía trước. Sau đó nó dồn lực vào chân phóng cao lên cắn gãy cành cây Khải Minh đang đứng. Mất thăng bằng hắn liền ngã cắm đầu xuống đất. Trước khi chạm đất còn không quên chửi.

“đ-.”

… Bạn đang đọc truyện sex tại web: TruyenSex.Tv

Cô nhi viện Khánh Tâm, nơi đây từng là nhà của Quỳnh Anh.

“Beng.” Có tiếng đổ vỡ phát ra từ sân sau của cô nhi viện.

“Chị Quỳnh Anh, chị có sao không?” Lũ trẻ đứng quanh Quỳnh Anh lên tiếng hỏi nàng. Nàng vừa thu dọn mảnh vỡ của mấy cái chén vừa cười nói: “Chị không sao đâu?”

Đã được hơn một tuần kể từ khi Quỳnh Anh đến đây. Ngày nào nàng cũng nhớ về Khải Minh. Khi nghe hắn nói rằng sẽ đi tu luyện nàng cảm thấy vô cùng lo lắng.

“Không biết chàng ấy giờ ra sao?”

“Chuyện gì vậy Quỳnh Anh?” Một bà lão khuôn mặt hiền hậu bước đến hỏi nàng.

“Dạ tại con không tập trung một tí thôi ạ.”

“Ừm, con vào đây. Ta có chuyện muốn nói!” Bà lão nói xong liền bước vào trong, Quỳnh Anh cũng bước theo sau.

“Đây, con cầm này cái này đi.” Bà lão đưa cho nàng một cái hộp nhỏ màu đen trông khá cũ kĩ.

“Cái gì đây ạ?” Quỳnh Anh thắc mắc hỏi.

“Đây là vật được người mang con tới đây đưa cho ta. Người đó bảo rằng khi nào con lớn thì trao lại cho con. Ta nghĩ bây giờ đã đến lúc. Con hãy mở nó ra đi, biết đâu nó giúp con nhớ ra điều gì đó.”

Lại nói đôi chút về Quỳnh Anh. Mười bảy năm trước nàng được một người đàn ông lạ mặt mang đến đây với tình trạng hôn mê và bị thương ở vùng đầu. Người đàn ông đó nhờ bà lão kia chăm sóc cho nàng sau đó biến đi biệt tăm, không hề quay lại. Sau khi được chữa trị, Quỳnh Anh đã tỉnh dậy nhưng lại không hề nhớ gì về quá khứ của mình. Có lẽ vết thương kia đã ảnh hưởng đến trí nhớ của nàng. Sau một thời gian dài, dưới sự chăm sóc cùng tình yêu thương của mọi người ở đây, nàng cũng dần quên đi việc tìm lại ký ức của mình.

“Dạ!” Quỳnh Anh gật đầu rồi mở chiếc hộp kia ra. Ở bên trong là một viên đá nhỏ hình trụ trong suốt. Có một sợi dây vải luồn qua viên đá, trông nó khá giống một sợi dây chuyền.

“Vật này…Ah.” Quỳnh Anh bỗng cảm thấy đầu mình nhức dữ dội. Hình như nàng đang dần nhớ ra cái gì đó.

“Có sao không Quỳnh Anh?” Bà lão đỡ lấy nàng, lo lắng hỏi.

“Con… đang nhớ ra gì đó… Ah. ” Quỳnh Anh ôm chặt đầu la lên. Sau đó nàng ngất lịm đi.



Quay lại với anh hùng đả hổ của chúng ta…

Khải Minh sau khi bị hắc hổ cho một cú sờ mờ lờ thì hiện giờ đang nằm sấp mặt dười đất, không rõ sống chết. Con hổ tiến sát lại, nhe răng định xơi hắn.

“Chết nè con súc vật.” Khải Minh bỗng bật dậy, tay cầm một nắm cát ném thẳng vào mắt nó. Con hổ vì bị cát vào mắt nên nhắm chặt lại, Khải Minh nhân cơ hội này rút kiếm sau hông vung thẳng vào nó. Thật không ngờ tuy không thấy đường nhưng con hổ vẫn dùng răng giữ kiếm hắn lại. Sau đó nó xoay đầu một cái khiến Khải Minh tụt tay khỏi kiếm, văng thẳng vào một gốc cây.

Bị mất vũ khí, hắn cũng không có ý định đánh tiếp nên đành bỏ chạy. Hắc hổ liên tục lắc đầu, lấy chân chùi cát ra khỏi mắt. Khải Minh cắm đầu cắm cổ chạy, bỗng hắn thấy một hang động, quay đầu lại thấy con hổ chưa đuổi đến, hắn liền đánh liều chạy vào hang trốn.

Hắc hổ vài phút sau liền chạy đi tìm, khi đến hang động đó, bỗng nó tỏ ra vẻ sợ sệt, thân hình nó run lên cập cập, cụp đuôi bỏ chạy.

“Hmmm, không biết nó có tìm thấy mình không nữa.” Khải Minh ngồi dựa lưng vào vách hang nín thở.

“Ủa, hình như có cái gì ở kia?” Hắn nhíu mày nhìn về phía có một chút ánh sáng hiu hắt. Hắn liền bước đến xem thử.

“Ngỏ cụt?” Hắn cụt hứng khi thấy nơi phát ra ánh sáng lại là ngỏ cụt. Nhưng vài giây sau hắn liền để ý thấy rằng trên vách hang này hình như có vẽ một thứ gì đó. Khải Minh liền chạm tay vào thử. Bất ngờ hình vẻ sáng rực lên, một vòng tròn kỳ bí xuất hiện. Ngay sau đó hắn thấy không gian trước mắt mình thay đổi. Không còn là ngỏ cụt nữa, mà là một hồ nước trong xanh. Ở giữa hồ có một tảng đá lớn. Điều đặc biệt nhất là trên tảng đá đó, một cô gái vô cùng xinh đẹp đang nhìn hắn.

Khải Minh đứng như trời trồng, mắt không rời khỏi cô gái. Hắn đã bị vẻ đẹp của cô nàng làm cho mê muội. Nàng sở hữu một khuôn mặt đẹp sắc sảo, một mái tóc đen dài, một làn da trắng như tuyết. Cô nàng ăn mặc khá là thiếu vải, để lộ gần hết hai quả đào ở trên và cặp chân thon dài trắng không tì vết ở dưới.

Tên:???

Tuổi:???

Sinh lực:???

Hồn lực:???

Cảnh giới:???

“Chuyện gì vậy, sao toàn là dấu chấm hỏi vậy?” Khải Minh thắc mắc trước thông tin được Tinh Thông Nhãn đưa về. Chưa bao giờ hắn gặp trường hợp này.

Trước cái nhìn của Khải Minh, cô gái cau mày khó chịu. Nàng vẫy nhẹ tay về phía hắn. Khải Minh thấy vậy tưởng nàng gọi mình nên hớn hở chạy lại. Nhưng hắn đã lầm. Sau cái vẫy tay nhẹ nhàng ấy, mặt nước trong hồ đang phẳng lặng thì bỗng nổi sóng. Sau đó từ dưới hồ một cột nước bắn thẳng lên trời rồi hóa thành hình một con rồng đâm thẳng đến Khải Minh.

“Hể?”

Khải Minh liền nhảy lên cao né tránh. Con rồng đâm thẳng vào vách đá đằng sau hắn tan ra, nước văng tung tóe. Những giọt nước văng ra đó bỗng kết lại thành một sợi dây phóng lên trói lấy chân hắn rồi kéo xuống. Khải Minh ngã nhào xuống đất. Sau đó liên tiếp những sợi dây nước khác bay lại trói hắn.

“Uh…”

Những sợi dây này tuy làm bằng nước nhưng lại rất chắc. Khải Minh vùng vẫy cỡ nào cũng không thoát ra được.

“Ngươi là ai?” Cô gái kia không biết từ khi nào đã đứng ngay trước mặt hắn, nghi hoặc hỏi.

“Ta… ta là… Huỳnh Khải Minh.”

“Huỳnh Khải Minh? Làm sao ngươi vào được đây?”

“Ta… ta chỉ … A!”

Hắn chưa nói hết câu thì cô nàng kia đã tiến đến sát lại như để nhìn hắn kĩ hơn. Mùi hương của cơ thể nàng làm cho hắn đê mê. Khải Minh đưa mũi như cố hít hết mùi hương này.

“Hmmm…”

Nàng nhìn hắn một hồi lâu rồi lên tiếng nói: “Ngươi chả có gì đặc biệt cả, nhưng sao lại vào đây được? Đúng là kỳ lạ. Nói mau, làm sao ngươi vào được đây?”

“Ta chỉ vô tình chạm tay vào vách đá rồi…”

“Hmmm đưa tay ta xem.”

Khải Minh bị trói nên làm sao đưa cho nàng coi được. Thấy vậy cô nàng búng tay một cái, những sợi dây nước rời khỏi cơ thể hắn, chui xuống hồ. Sau đó nàng ngay lập tức cầm lấy tay hắn đưa sát đến trước mắt.

“Máu?! Lẽ nào…” Nàng kinh ngạc la lên.

“Máu?” Khải Minh nhìn lại tay mình, trên đó có dính một chút máu. Hắn nhận ra ngay đây là máu chảy từ vết thương do hắc hổ gây ra lúc nãy.

Mặt cô gái bỗng trở nên nghiêm trọng. Nàng thả tay hắn ra rồi quay lưng đi về phía hồ nước.

“Mau đi theo ta.”

“Để làm gì?” Khải Minh nghi ngờ hỏi.

“Ta muốn trao cho ngươi một thứ.”

“Là thứ gì?”

“Đi đi rồi biết.”

Khải Minh nghe lời lẽo đẽo theo sau. Hắn vừa đi vừa dán mắt vào cặp mông tròn trịa đang ngúng nguấy kia. Cô nàng bước đi thong thả trên nước tựa như đang đi trên mặt đất vậy. Khải Minh thấy vậy liền trầm trồ, lúc ở thế giới cũ, hắn cực thích khả năng đi trên nước này.

“Hệ thống, có kĩ năng nào giúp ta làm được vậy không?”

“Hiện tại chưa thấy.” Hệ thống đáp lại. Nghe vậy Khải Minh thở dài ra vẻ tiếc nuối. Hắn nhìn cô gái kia vẫn đang tiến nhanh về phía trước, không quan tâm đến tình thế của mình. Khải Minh chỉ có hai lựa chọn, một là đi đường vòng, hai là bơi qua. Vì cái hồ khá lớn nên hắn quyết định bơi luôn cho nhanh.

Vừa mới nhảy cái tủm xuống hồ thì hệ thống lên tiếng: “Kĩ năng Đạp Thủy có thể giúp ngươi đi trên nước.”

“Đệt, sao giờ ngươi mới nói.”

“Ta cố tình đó.” Hệ thống thản nhiên nói như trêu tức Khải Minh.

“Ặc. Sao ngươi dám…”

“Giờ có mua hay không?”

“Hmmm. Mua. Giá bao nhiêu!” Khải Minh bực dọc nói.

“2100 điểm khoái lạc.”

“Ồ cũng rẻ nhỉ, mua luôn.” Khải Minh nói dứt khoát. Ngay sau đó hắn lập tức lĩnh hội được kĩ năng Đạp Thủy.

Đạp Thủy (Lv1): Giúp di chuyển trên mặt nước. Tiêu hao 5 hồn lực/1s.

Khải Minh không chần chứ gì mà xài luôn. Hắn từ từ đứng lên mặt nước, lúc đầu còn hơi khó giữ thăng bằng nhưng vài giây sau thì không còn vấn đề gì cả.

Bỗng cô gái kia quay lại nhìn hắn: “Ngươi cũng biết Đạp Thủy à? Sao lúc nãy không dùng luôn mà để ướt áo.”

Khải Minh cười nói: “Ta… ta cố tình đó!”

Nhờ hệ thống hắn biết được rằng một người bình thường muốn học kĩ năng này phải tốn khá nhiều thời gian. Đối với hắn, cô nàng kia còn khá nhiều bí ẩn, hắn đâu thể nói rằng mình mới học được vài giây trước, biến mình thành kẻ đặc biệt, một thiên tài, chỉ tổ gây chú ý. Tốt hơn cứ giữ bộ dạng “con người bình thường”.

“Đồ điên!” Cô nàng mắng hắn một tiếng rồi xoay đầu đi tiếp.

“Hệ thống, tất cả là tại ngươi, nếu ngươi đưa ta kĩ năng sớm hơn…” Khải Minh đi theo sau, vừa đi vừa quở trách hệ thống.

“Thì sao nào, ngươi làm gì được ta chứ ahihi.”

Khải Minh cũng chẳng nói gì thêm. Sau một thời gian làm việc với nhau hắn rút ra một điều rằng càng cãi lại hệ thống thì càng bất lợi. Cách tốt nhất là im lặng.

Sau khi đi qua khỏi hồ nước, cả hai lại đi thêm một đoạn khá xa nữa, khi đến một vách đá nọ cô gái kia lên tiếng nói: “Được rồi. Dừng lại đây.”

Khải Minh nhìn xung quanh khó hiểu, không biết cô nàng này dẫn mình đến đây để làm gì. Chợt hắn phát hiện ra một thứ gì đó ở trên vách đá, một ổ rơm.

“Trứng?!”

Khải Minh la lên. Đúng vậy, một quả trứng khá lớn không biết là của loài nào đang nằm gọn trong ổ rơm mà hắn thấy. Quay sang nhìn cô gái kia thì thấy nàng nhún nhẹ người một cái sau đó cơ thể tự động bay lên không trung. Nàng bay đến trước quả trứng, nhẹ nhàng cầm lấy nó, sau đó đáp xuống đất rồi đưa cho Khải Minh.

“Sao lại đưa cho ta?”

“Hmmm, có người nhờ ta đưa nó cho ngươi.”

Khi nghe nàng nói vậy hắn liền hỏi lại ngay: “Đó là ai?”

“Hiện giờ ta chưa thể nói cho ngươi biết được. Sau này định mệnh sẽ đưa ngươi gặp người đó thôi.”

“Hmmm,…” Khải Minh lòng đầy nghi vấn cầm lấy quả trứng. Tinh Thông Nhãn không chỉ soi được thông tin về con người mà còn các thứ khác nữa, chẳng hạn như vật phẩm.

Trứng???:???????????????

“Lại chấm hỏi nữa ư?”

Khải Minh cảm thấy vô cùng kỳ lạ, hết cô gái kia rồi đến quả trứng này, tất cả đều là chấm hỏi. Đang suy nghĩ thì bỗng cô gái kia lên tiếng: “Được rồi. Bây giờ ta sẽ đưa ngươi ra khỏi đây.”

Nói rồi nàng đưa tay về phía trước, một vòng tròn kỳ bí xuất hiện dưới chân hắn. Thấy vậy Khải Minh vội la lên: “Khoan, từ từ đã.”

“Chuyện gì?”

“Ta vẫn chưa biết tên nàng.”

“Hmmmm, ta tên Long Kính Thủy.”

“À nàng cho ta chụp hình được không?” Nói rồi hắn lấy từ túi không gian chiếc iphone vừa mua hôm bữa. Sau đó bật camera lên rồi chụp ngay một tấm.

“Đây là cái gì? Bảo vật lưu hình ảnh hả?” Kính Thủy mượn chiếc Iphone hắn đang cầm tò mò hỏi.

“À ừm có thể nói như vậy.”

“Ngươi chụp ảnh ta để làm gì?”

“Tại… nàng đẹp quá nên ta muốn chụp làm kỷ niệm.”

“Đẹp?!…” Khải Minh vừa dứt lời thì khuôn mặt của Kính Thủy bỗng đỏ ửng lên. Có vẻ nàng đang xấu hổ trước lời khen của hắn.

“Ta chụp thêm vài cái được không?” Khải Minh tham lam đòi chụp thêm.

“À ừm… nhanh lên đó.”

“Nàng tạo kiểu đi.”

“Tạo kiểu?” Kính Thủy thắc mắc không biết phải làm như thế nào. Khải Minh liền tận tình chỉ cho nàng, hắn cũng lợi dụng cơ hội chạm vào eo nàng khi đang chỉnh tư thế.

Sau khi cho hắn chịch à nhầm chụp đủ tư thế, Kính Thủy liền hắng giọng nói: “Thôi được rồi, để ta đưa ngươi ra.”

Một lần nữa nàng đưa tay về phía hắn, vòng tròn kia lại xuất hiện.

“Ta có thể quay lại đây không?” Khải Minh hỏi Kính Thủy. Nàng nghe được câu đó bỗng dưng mặt đỏ lên như trái cà chua.

“Biến đi, ngươi đừng quay lại đây.”

Nói rồi vòng tròn đó sáng rực lên đưa Khải Minh trở lại rừng Ám Dạ.

“Hmmm, hôm nay trừ việc gặp con hắc hổ kia ra thì cũng may phết, gặp ngay người đẹp. Nhưng sao hồi nãy trông nàng ấy giận dữ vậy ta? Lẽ nào nàng ấy nhận ra mình giở trò sàm sỡ. ”

Khải Minh đứng suy nghĩ một hồi rồi cũng quyết định đi về. Bỗng hắn đứng khựng lại.

“Đường nào để về đây???”



Long Kính Thủy đứng im một chỗ nhìn lên trời cao. Nàng bắt đầu nhớ lại một câu chuyện xảy ra tại nơi này cách đây vài năm.

Một người mang áo trắng với mái tóc dài đang đứng nói chuyện với nàng.

“Có thật là lời tiên tri nói như vậy?” Kính Thủy lên tiếng hỏi người kia.

“Đúng vậy, hắn ta sẽ đến gặp ngươi trong vài năm nữa. Lúc đó nhờ ngươi đưa hắn trứng của Bạch Long.”

“Hmmm, được rồi, ta sẽ giúp ngươi.”

“Còn một chuyện nữa!”

“Chuyện gì?”

“Sau khi đưa hắn quả trứng, ngươi hãy ở lại đây chờ thêm vài năm nữa. Hắn nhất định sẽ quay lại tìm ngươi, lúc đó ngươi hãy…”

“Hãy…?”

“Làm tình

tình với hắn!”

Sau mấy tiếng mò mẫm trong rừng, Khải Minh cuối cùng cũng tìm được đường về. Hắn về Lệ Xuân Viện tắm rửa, ăn uống sau đó lên phòng “tu luyện”.

“Hmmm, trứng gì đây ta? Mà ai đưa cho mình chứ? Thiệt là…”

Khải Minh một tay ôm Đào đang ngủ say một tay cầm quả trứng săm soi. Hắn dù banh mắt ra nhìn thì thông tin về quả trứng vẫn chỉ là chấm hỏi.

“Hmmm, có khi nào… hệ thống làm sao nâng cấp kĩ năng?”

“Ngươi muốn nâng cấp kĩ năng nào!”

“Tinh Thông Nhãn.”

Hiện tại Tinh Thông Nhãn đang ở lv1, Khải Minh nghĩ nếu nâng lên lv cao hơn thì có lẽ sẽ biết được chút thông tin về quả trứng này.

“Xác nhận nâng cấp? Giá 3000 điểm khoái lạc.”

“Ặc, đắt nhỉ… thôi kệ, nâng cấp đi.”

Hiện tại hắn chỉ còn khoảng 4000 điểm khoái lạc. Dù vẫn siêng năng chịch Đào nhưng điểm tăng ít quá.

Vài giây sau hệ thống thông báo: “Nâng cấp thành công kĩ năng Tinh Thông Nhãn lên lv2.”

“Hmmm được rồi để ta xem thử.”

Khải Minh đưa quả trứng lên trước mắt, thông tin lập tức chạy vào não, hắn nhận ra có sự khác biệt.

Trứng???: Không xác định được.

“Ặc, bà mẹ nó, tưởng có gì mới, chỉ là thay chấm hỏi bằng “không xác định được”. Thôi đi ngủ cho lẹ.”

Khải Minh đem để quả trứng lên cái bàn gần đó rồi lăn lên giường ngủ. Trước khi ngủ còn không quên nói: “Mong là đừng mơ gì hết.”

Khi Khải Minh đã chìm sâu vào giấc ngủ. Ở trên bàn, quả trứng bỗng sáng lên…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.