Khoa Kỹ Vấn Đạo

Chương 14: Chương 14




Trên đường, Lý Đông và Trương Ngọc song song đạp xe cùng nhau. Ánh nắng chiều vàng vọt chiếu rọi trên đường phố, gió chiều miên man nhè nhẹ khiến làn tóc người thiếu nữ phấp phới dịu dàng. Hai người vừa đi vừa trò truyện, tiếng cười đùa lảnh lót vang vọng trên con phố vắng.

- Lý Đông, bạn thật nhiều nhân duyên với mỹ nữ nha.

- Này, bạn trêu mình à? Làm gì có ai đâu.

- Không phải Tú Anh đó sao, còn có Lan Phương, còn có…

Trương Ngọc định nói còn có mình nữa nhưng chợt dừng lại, nàng nghĩ ai lại đi khen mình bao giờ, mà lại còn tự nhận mình có nhân duyên với hắn thì không tốt lắm đâu, chẳng phải để Lý Đông chê cười mình sao

- Bạn nói còn có ai?

- À, còn có bạn gái tương lai của bạn nữa.

- Ha Ha, sao bạn biết bạn gái tương lai của mình cũng là một mỹ nữ vậy. Lỡ đâu mình lấy phải một cô gái xấu ma chê quỷ hờn thì sao?

- Hừ, bạn nói ai xấu ma chê quỷ hờn.

Trương Ngọc hờn dỗi gắt Lý Đông, hắn còn chưa hiểu chuyện gì nghệt mặt ra nói:

- Mình cũng không nói bạn mà.

Trương Ngọc xấu hổ đỏ mặt, sao nàng lại cứ tự ám chỉ mình thế chứ, không được lần sau phải tránh nói những đề tài này.

- Mình xin lỗi.

- Bạn còn chưa trả lời sao bạn biết bạn gái mình tương lai là một mỹ nữ đâu.

- À, mình đoán thôi.

Trương Ngọc vội vã chuyển đề tài:

- Lý Đông, mình đi ăn chè đi.

- Được, nhưng mình vừa chơi bóng xong, mồ hôi ra hôi lắm

- Hì hì, nhà dì mình có nuôi một con mèo, nó rất lười tắm, mình ngưởi mùi cũng quen rồi.

Trương Ngọc trêu chọc.

- Ha ha, được. Bạn không chê thì đi thôi.

Hai người vừa đi vừa vui vẻ trò chuyện thẳng cho tới khi đến đầu ngõ phố nhà Lý Đông, sau đó bước vào một quán chè bưởi, quán này là hai người tình cờ phát hiện trong một lần Trương Ngọc rủ hắn đi dạo. Gọi hai cốc chè, đôi bạn tiếp tục với những câu chuyện trên trời dưới đất, từ lớp học, thầy cô, ba mẹ đến bộ phim truyền hình đang hấp dẫn rồi bài hát mới ra.

Lý Đông bồi tiếp Trương Ngọc hơn nửa giờ đồng hồ, mỗi người gọi tới hai cốc chè, Trương Ngọc xoa xoa cái bụng nhỏ:

- Chết rồi, ăn nhiều quá lát về không ăn được cơm, dì la chết.

- Ha ha, cho chừa, ai bảo bạn tham ăn.

- Hừ, mình không tham ăn, không phải nửa cốc sau của mình là bạn ăn hết sao?

- A, đó là mình giúp bạn giảm cân thôi.

- Hừ hừ, Bạn chê mình mập đúng không?

- Không mập, chỉ hơi nhiều lipit thôi, ra chợ bán bớt đi thôi… A Đau… Trương Ngọc, mình sai rồi, làm ơn tha cho mình đi….

Khi hai người ra khỏi quán thì đường đã lên đèn, Lý Đông hộ tống Trương Ngọc trở về nhà sau đó mới quay lại nhà mình. Tắm rửa xong, Lý Đông cũng chưa muốn ăn bữa tối ngay, hắn lững thững ra ngoài đi dạo, ánh đèn từ các cột cao áp rọi sáng cả con phố nhỏ, trên đó có những cụ già thong thả tập thể dục, lại có những bà mẹ trẻ vội vã đón con trở về nhà, tay còn cầm túi lớn túi nhỏ đồ ăn, mong về kịp để lo bữa cơm cho gia đình… cuộc sống thường nhật vẫn diễn ra với những sắc thái bình thường như vậy, có tấp nập lo toan, lại có thong thả bình tĩnh trôi qua… Đâu đó trong không khí còn thấp thoáng hương hoa tử đằng nhà ai thật là dễ chịu.

Đi dạo chừng hơn nửa giờ đồng hồ, Lý Đông chợt thấy đói, hắn đang tuổi lớn, buổi chiều lại vận động nhiều nên tiêu hao thực phẩm khá nhanh. Lý Đông hơi đắn đo một hồi sau đó bước về hướng một quán phở, đây là quán mà lần đầu tiên Lý Đông lên tỉnh thành gặp, ăn cũng khá ngon. Bình thường hắn cũng không hay ăn ở khu vực này mà lựa chọn ở các quán gần trường do phải học cả hai buổi sáng chiều suốt các ngày trong tuần, cuối tuần thì thường thường Trương Ngọc, Mạnh Bàn hoặc Trần Hàng hẹn hắn, có lỡ bừa nào Lý Đông ngại ra ngoài pha bát mỳ ăn tạm bợ.

Trần Hàng tuần nào cũng yêu cầu gặp Lý Đông để báo cáo tình hình hoạt động sản xuất của nhà máy. Bây giờ đã là tháng tư dương lịch, nhà máy đã vận hành sản xuất thử được bốn tháng. Từ cuối tháng trước, mẫu phẩm đầu tiên đã được sản xuất ra, đang trong quá trình thử nghiệm, hiệu chỉnh, kiểm tra, đánh giá chất lượng. Pin nano quả là không đơn giản, ngay cả khi có những hướng dẫn chi tiết, cụ thể, các giải pháp khắc phục khó khăn trong quá trình sản xuất đầy đủ thì để đưa được mẫu sản phẩm ra đời cũng là cả một quá trình gian nan.

Vì bảo mật công nghệ, Công ty cũng không công bố sản phẩm sản xuất là gì, đồng thời, hắn rất chú trọng đầu tư máy móc, nếu có thể tự động được khâu sản xuất nào thì sẽ áp dụng tự động hoàn toàn, không có sự tham gia của con người, những khâu nào bắt buộc phải có sự điều khiển thì mới có sự xuất hiện của kỹ sư, tất nhiên bọn họ cũng phải ký cam kết bảo mật hoàn toàn những thông tin được biết nếu không sẽ phải chịu trách nhiệm hình sự trước pháp luật.

Máy móc từng khâu cũng chỉ sản xuất được từng phần chi tiết, kỹ sư tại bộ phận đó chỉ nắm được phần công việc mình phụ trách, không hiểu được tổng thể quy trình. Do đó ngay cả khi họ có đầy đủ các cấu kiện thì để sản xuất hoàn chỉnh sản phẩm thì vẫn còn cả bộ nguyên lý, nguyên tắc, cơ chế phối kết hợp thì mới có thể tạo ra sản phẩm. Việc hoàn thiện cuối cùng là do một dây chuyền chính xác và tinh vi có đầy đủ các công năng cần thiết như lắp ráp, tạo áp, đúc vỏ, hàn nhiệt, phơi lạnh, in ấn, … các chức năng này được thực hiện bởi các bộ phân rời rạc và có thể tháo lắp, thay đổi thứ tự thao tác trước sau. Lý Đông ký một hợp đồng bảo mật, thuê một Công ty lập trình độc lập với nhà cung cấp, tiến hành lập trình lại trên hệ điều hành mở để quy trình sản xuất phù hợp với thiết kế, theo đó tại khâu cuối này sẽ hoàn toàn tự động, chỉ có bảng điện tử báo tình trạng hoạt động của máy mà thôi.

Hệ thống máy móc được quản lý khép kín, tách rời hoàn toàn với các bộ phận khác, được lắp camera theo dõi 24/24h, bảo an tuần tra liên tục, kỹ sư ra vào buộc phải khám xét nghiêm ngặt, chỉ được mang vào mang ra những thứ cho phép. Ngoài ra, vì phòng ngừa trường hợp xấu nhất, Lý Đông còn để Trần Hàng bố trí một con bài bí mật, đây chính là đòn đánh có thể khiến đối thủ vạn kiếp bất phục hoặc chí ít là gây ra tổn thương to lớn khó vãn hồi.

Lý Đông bước vào quán phở, quán gần kín chỗ, hắn chỉ thấy bà chủ đang vội vã làm món cho khách, bèn gọi một đĩa phở xào sau đó tìm chỗ ngồi xuống. Quán nhỏ, chỉ khoảng hai mươi, hai lăm chỗ ngồi, Lý Đông tìm quanh mới còn được chỗ này. Chỗ gần quầy nấu nướng, nước phở không biết chủ quán pha chế như thế nào, bốc lên thơm nức rất hấp dẫn thực khách. Lý Đông khẽ nuốt nước bọt, thầm nghĩ “Dạo này tốn cơm quá, thật là dễ đói”.

- Mẹ, con về rồi, để con giúp mẹ.

Một tiếng nói mềm mại vang lên.

- Ừ, con chuyển đĩa phở xào này cho cậu kia.

- Vâng

Vũ Nhung cởi áo khoác, cất vào kệ tủ gần cửa cùng với túi xách của nàng, khóa kín lại sau đó đi tới bưng đĩa phở xào chuyển tới trước mặt Lý Đông.

- A, là ngươi?

- Ủa, là ta thì làm sao?

Lý Đông mỉm cười khó hiểu hỏi lại.

- À, không có gì, phở xào của ngươi đây

Vũ Nhung hơi bối rối đặt thức ăn lên bàn của Lý Đông, trong lòng thì thắc mắc tên nhóc này cả năm nay không thấy qua sao giờ lại xuất hiện rồi.

- Cảm ơn!

Vũ Nhung trở về chỗ quầy hàng, mắt thì len lén liếc nhìn Lý Đông, nàng luôn không rõ tên nhóc này vì sao lại làm mình khó quên đến vậy, phải biết tính đến giờ nàng mới gặp hắn lần thứ hai đây, hắn có gì đặc biệt chứ, à mà không đúng, hắn hình như trở nên hấp dẫn hơn thì phải, cao to đẹp trai không ít nha, dắt đi cùng ra đường cũng không tệ đâu “Phi phi, Vũ Nhung ngươi thật không biết xấu hổ, nghĩ lung tung cái gì thế, hắn còn nhỏ tuổi đây”. Vũ Nhung xấu hổ tự mắng bản thân.

Quán cũng đã đầy chỗ, không có nhiều khách ra vào, bà chủ lúc này mới rảnh tay hỏi chuyện Vũ Nhung:

- Nhung, việc thực tập của con thế nào? Có gặp khó khăn gì không?

- Uhm, cũng tốt mẹ ạ. Công ty này là một công ty công nghệ lớn, nghe nói sắp sản xuất một sản phẩm công nghệ cao rất có tiềm năng. Con được phân về bộ phận nhân sự thực tập, chịu trách nhiệm chọn lựa hồ sơ đạt yêu cầu rồi sắp xếp và lên lịch phỏng vấn cho lãnh đạo.

- Ồ, có vẻ rất triển vọng, con thấy phù hợp là được rồi.

- Vâng, Tổng giám đốc là một người rất trẻ tuổi và năng động, làm việc rất có phương pháp. Có điều, con nghe lãnh đạo nói hắn cũng chỉ là người làm công, không phải ông chủ chân chính, đến giờ cả Công ty cũng không mấy người biết ông chủ thật sự là ai đây.

- Chẹp, người ta có tiền nhưng không muốn lộ diện đấy, chỉ cần thuê người khác làm việc kiếm tiền cho mình là được.

- Vâng, phúc lợi bên này đối với thực tập sinh cũng tốt, nhiều bạn cùng ngành với con đi thực tập phải tự túc tài chính, công ty không hỗ trợ gì còn suốt ngày gây khó dễ bắt bẻ, con nghe một người bạn của con tâm sự còn bị lãnh đạo dụ dỗ, sàm sỡ nên phải chuyển đơn vị thực tập. Ngược lại, bên con thì hỗ trợ toàn bộ chi phí ăn ở đi lại, ngoài ra hàng tháng còn được trợ cấp bằng ba mươi phần trăm nhân viên chính thức, cũng tương đương mỗi tháng con cũng có gần 2 chỉ vàng đó. Nếu thực tập tốt thì cơ hội được trở thành nhân viên chính thức cũng rất cao, dù sao để vào làm thực tập sinh cũng phải thi qua rất nhiều vòng rồi.

- Công ty đó thật sự tốt như vậy à? Vậy thì con phải cố gắng làm việc chăm chỉ, hoàn thành tốt công việc nhé.

- Vâng, mẹ yên tâm. Đây là công ty công nghệ cao rất triển vọng, ông chủ có vẻ lại là người rất phóng khoáng, làm việc ở đó chắc chắn sẽ có đãi ngộ tốt.

- Ừ, mà Công ty tên là gì vậy con?

- Công ty TNHH Công nghệ mới Đông Thành.

Vũ Nhung rất hào hứng nói về công việc của mình, nàng rất thích công việc này, vừa phù hợp với chuyên môn đào tạo của nàng, môi trường chuyên nghiệp mà phúc lợi lại cao nữa, so với bạn bè nàng, nàng thấy mình thật là may mắn. Có điều Vũ Nhung không biết rằng, nhân duyên vốn thật là kỳ diệu, người ông chủ mà nàng đang khen ngợi là hào phóng hết lời thật ra lại chính là cậu thiếu niên đang ngồi cách nàng không bao xa kia, và hãy nhìn xem hắn còn đang rất chăm chỉ vét vét nốt sợi phở cuối cùng trên đĩa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.