Khó Làm Thái Tử Phi

Chương 9: Chương 9: Xông xáo lục cung




Trần Thục Phi —— là biểu cô của ta, cũng chính là một người tài ba.

Hoàng Quý Phi nương nương ở hậu cung kinh doanh nhiều năm, kể từ khi cô cô ta qua đời, năm, sáu năm qua, uy phong của bà ta đã dứt khoát lấn át hoàng hậu năm đó, trong và ngoài cung, chỉ cần bà ta muốn biết chuyện gì thì ít khi có thể giấu giếm được bà ta.

Thế nhưng sóng gió dời cung cũng đã xôn xao náo loạn hai ngày rồi, trong cung Trọng Phương vẫn không hề nhận được tin tức nào, thái độ của Hoàng Quý Phi nương nương đối với ta vẫn như mọi ngày, chẳng qua chỉ mang theo chút chán ghét.

Đương nhiên rồi, ta cũng không phải là không ra sức: Sóng gió dời cung ngày hôm sau, tứ mỹ Đông cung đã bị ta đuổi đến Báo Quốc tự cầu phúc. Liễu Chiêu Huấn đích thân dẫn đội, liên lụy đến tất cả cung nhân bên cạnh đều đồng loạt xuất cung, tuy nói đây cũng là một khoản chi tiêu không nhỏ, khiến ngân khố Đông cung càng khó coi hơn một chút, thế nhưng cũng cho ta được mấy ngày yên tĩnh hiếm có.

Thái Tử Gia thì sao, mấy ngày nay lại bận rộn chơi Thái Cực với Học sĩ Mèo Mập, hoàng thượng khai ân cho hắn vào hoa cái điện nghe lâm triều, mỗi sáng sớm trời còn chưa sáng đã dậy, cũng không đợi ta cùng đi thỉnh an, lại cho ta thêm mấy ngày yên tĩnh, mỗi sáng sớm ta lại bò dậy vấn an Hoàng Quý Phi, nếu bà ta giận ta thì ta sẽ mặc một chiếc váy địa d/đ;l'q;d lý Sơn Hà qua không nói gì mà phản kích. Hoàng Quý Phi lớn tuổi, tâm sự cũng rất dễ dàng đọng trên mặt, mỗi lần bị ta trêu chọc đều tức giận đến cặp mắt bốc lửa, hận không thể ăn sống ta luôn, cái này càng làm cho tâm trạng của ta thêm tốt.

Rãnh rỗi lắc lư được mấy ngày, ta lại bắt đầu rục rịch ngóc đầu dậy, có chút không kiềm chế không.

Thỉnh an Hoàng Quý Phi xong, ta lại đi tìm Trần Thục Phi nói chuyện.

Ở bên cạnh hồ Thái Dịch lại gặp Thụy Vương —— đột nhiên Tiểu Bạch Liên bên cạnh ta khép mi buông mắt, làm ra dáng vẻ thục nữ đại gia.

“Thất đệ!” Ta có mấy phần kinh ngạc. “Sao không đến Thượng Thư phòng đi học?”

Thụy Vương vốn đang chắp tay sau lưng, ngồi dưới một thân cây rũ mắt mất hồn, nhìn thấy ta tới, hắn chớp chớp lông mi, từ dưới hai hàng lông mi như hai cánh bướm giương mắt nhìn ta. “Lục tẩu.”

Cố gắng hết sức vịn vào cây khô muốn đứng lên.

Ta vội vàng nháy mắt với Tiểu Bạch Liên, bảo Tiểu Bạch Liên tiến lên giúp Thụy Vương một tay: trời sinh một chân Thụy Vương không thể dùng lực lớn, khi đứng dậy ngồi xuống, khó tránh khỏi có chút phiền phức. Từ nhỏ vì chuyện này mà hắn đã ăn không ít khổ.

“Đa tạ tỷ tỷ.” Thụy Vương hơi thật xin lỗi, lại chớp chớp lông mi, xấu hổ cám ơn Tiểu Bạch Liên.

Hồn phách của Tiểu Bạch Liên tạm thời bị Thụy Vương quạt bay mất rồi, ta hắng giọng một cái, nàng mới đỏ mặt cúi đầu khiêm tốn, “Không dám nhận tạ ơn của điện hạ.”

Cuối cùng vẫn chưa bị nam sắc mê hoặc thần trí, ta hài lòng nghĩ: dù sao cũng là nhân tài do Đông cung ta luyện ra được, không giống như mấy tiểu tiện nhân không biết xấu hổ trong cung Hoàng Qúy Phi, thật là tổn hại đến danh dự của cung Trọng Phương!

“Hôm nay lên lớp với Ngô Học sĩ.” Thụy Vương giải thích cho ta nghe. “Nhưng sáng sớm nay Lục ca đã mời hắn đến Tử Quang Các nói chuyện, chúng ta không có Lão sư, nên ta rảnh rỗi đến thăm mẫu phi một chút.”

“Vậy chúng ta cùng đường rồi.” Ta vui vẻ nói, lại nhìn Tiểu Bạch Liên một cái. Sử dụng ánh mắt ra điều kiện: Bây giờ đối với ngươi khá hơn một chút, về sau ở ngoài cung thấy cái gì, cũng không cần gấp gáp nói cho Liễu Chiêu Huấn biết!

Tiểu Bạch Liên quả quyết đáp lại ta một ánh mắt, nặng nề gật gật đầu.

“Cùng đi cùng đi nào.” Ta cười kêu Thụy Vương, “Ngày trước khi còn bé, Thất đệ thường chạy loạn khắp nơi trong cung, nhưng từ khi ta xuất giá đến nay, đệ cũng không đến Đông cung tìm ca ca đệ nói chuyện, nếu không phải là ở Trọng Phương cung gặp đệ mấy lần, ta còn nghĩ Thất đệ đã được phiên đi rồi!”

Thụy Vương đỏ mặt, hắn ngập ngừng, “Đông cung xa, ta. . . . . . Đi đứng lại không mấy thuận tiện. . . . . .”

Từ nhỏ, tính tình Thụy Vương chính là như vậy, không giống như nhi tử của biểu cô ta chút nào, bây giờ thì tốt rồi, lời nói lúc nào cũng ở trạng thái ấm ấm lạnh lạnh, thái độ mềm mỏng, nếu như đặt tại khi còn bé, ta chỉ dùng vài ba câu đã khiến hắn bật khóc. Khi còn bé Thái Tử Gia vì che chở đệ đệ mà gây gổ với ta không ít lần. . . . . .

Vừa nghĩ tới việc xấu khi còn bé, ta liền có chút đỏ mặt, hạ quyết tâm sẽ đối xử với Thụy Vương tốt hơn một chút.

“Nói gì vậy, ta đã nói với đệ bao nhiêu lần, đệ lấy chân của mình ra coi như chuyện quan trọng, nó thành trở ngại của ngươi lúc nào vậy, đệ không coi nó là chuyện, ta thấy nó cũng không gây phiền phức gì cho đệ cả.” Ta không suy nghĩ gì mà đã bật thốt lên lời này, sau đó d/đ'l;q'd bản thân tự suy nghĩ một chút, lại cảm thấy có gì đó không đúng, khiến mặt ta đỏ ửng. “À, cũng không thể nói như vậy, nếu Thất đệ chỉ lấy cái chân này ra làm bia đỡ đạn, lười phải đến Đông cung nói chuyện với ca ca không thú vị đó của đệ, vậy thì đệ đã làm rất tốt rồi đấy!”

Thụy Vương nhẹ giọng cười lên, trên dung nhan trang nhã nổi lên một nét vui vẻ nhàn nhạt.

Mà mặt của ta lại đỏ hơn một chút: đáng chết, Thụy Vương cái gì không giống, nhưng điểm này lại giống Trần Thục Phi như đúc, hai mẹ con nhà này đều tồn tại năng lực ung dung thản nhiên, làm người chung quanh tự ti mặc cảm, cảm thấy cử chỉ không thích đáng. Ngay cả ta là một Thái tử phi anh minh thần võ, biết tiến biết lùi, khi ở trước mặt Thụy Vương cũng đều cảm giác mình nói sai, sau đó càng cứu chữa lại càng hốt hoảng —— đáng ghét, thật hận không thể cầu xin biểu cô dạy ta bản lĩnh này!

“Nếu Lục tẩu đã nói như vậy…” Thụy Vương nhìn thấy ta quẫn bách, mà giải vây cho ta —— người này thật là vô cùng tốt bụng. “Về sau tiểu đệ sẽ thường xuyên đến Đông cung quấy rầy Lục ca, Lục tẩu.”

Tuy rằng còn có chút tự ti mặc cảm, nhưng ta vẫn hài lòng gật đầu. Tính tình của Thụy Vương vừa tốt, nói năng lại thú vị, nếu có thể gần gũi với Thái Tử Gia thêm một chút, khiến Thái Tử Gia cũng có thể thú vị được một phần hai phần như vậy, thì có lẽ cuộc sống của ta cũng không còn nhàm chán nữa.

“Mới vừa rồi ngươi ngồi dưới tán cây làm gì thế?” Ta tìm đề tài tàng gẫu với Thụy Vương, lời ra khỏi miệng, lại cảm thấy không đúng. “Ý ta là, Thất đệ! Mới vừa rồi Thất đệ ngồi dưới tàng cây làm gì?”

Haiz, mỗi lần nói chuyện với Thụy Vương, cũng rất dễ ngươi ta ta ngươi, quên mất giới hạn trong thân phận. Cùng với mấy huynh đệ còn lại của Thái Tử Gia, ta quyết sẽ không tùy tiện như thế này nữa.

“Vương Lung cũng đến Thượng Thư Phòng, mới biết tiên sinh không tới.”

Vương Lung là tục danh của Thụy Vương, hắn khách khí, đối với người chị dâu như ta, cũng tự xưng tên đầy đủ.

Trong giọng nói của Thụy Vương lại xuất hiện chút ý cười. “Trên đường đi đến thăm mẫu phi, lơ đãng nhìn thấy vài cây thông già. Sợ là Lục tẩu không còn nhớ rõ, nơi này là đoạn đường mà hoàng tử phải đi ngang qua khi hồi cung, khi còn bé chờ cây thông già kết quả, tẩu thích nhất là tranh giành thức ăn với đám sóc, suốt ngày mai phục trên cây dùng quả thông ném Lục ca. Ngay cả Vương Lung cũng từng bị tai bay vạ gió mấy lần.”

Ta thoáng đỏ mặt, cũng không dám nhìn sắc mặt của Tiểu Bạch Liên: nàng là cung nữ mới được tiến cung, nên không biết “chiến công hiển hách” năm đó của ta.

“Chuyện đã rất lâu rồi mà đệ còn nhớ rõ ràng như vậy, còn phải nói ra ngay trước mặt cung nhân, có phải muốn ta hái quả thông ném đệ không?” Ta nhe răng trợn mắt uy hiếp Thụy Vương.

Tuy rằng Thụy Vương không cười ha ha, nhưng gần như là cười đến muốn không thở nổi.

“Vương Lung không dám.” Nhìn thấy sắc mặt của ta, hắn lại sưng mặt lên giả vờ đứng đắn. Nhưng phong cách của hắn lại nhu hòa, cho dù có học nghiêm túc như Thái Tử Gia, cũng học không được vẻ mặt d/đ;l;q'd lạnh lùng người lạ chớ gần. “Chỉ là, năm nay Lục tẩu cũng đã mười tám mười chín tuổi rồi, sao nhàn rỗi không chuyện gì, vẫn còn nghĩ đến chuyện nhảy lên nhảy xuống này chứ?”

Nhìn xem, nhìn xem, đây không phải là đệ đệ ruột của Thái Tử Gia thì ai mới là đệ đệ ruột của hắn chứ? Cười nhạo người ta, thật không thua thái tử chút nào, đều độc địa như nhau!

“Ta lười phải nói với đệ” Ta hậm hực nói: “Còn nói thêm gì nữa, chỉ sợ là thật sự trở lại nghề cũ, lên cây tìm vật gì đó ném đệ.”

Tuy rằng hai người chúng ta bước đi không nhanh, nhưng vừa đi vừa nói, cũng đã gần đến Lộ Hoa Cung, Thụy Vương cười mấy tiếng, thế nhưng không tiếp tục giễu cợt ta nữa, mà là đổi đề tài.

“Nghe nói gần đây Lục tẩu đã gây ra chút động tĩnh rồi hả?”

Trong mắt hắn còn sót lại nụ cười, nhưng sắc mặt lại lộ vẻ quan tâm.

Cho nên nói Thụy Vương là một người tốt, chúng ta cùng nhau lớn lên, ta đã ức hiếp hắn từ nhỏ đến lớn, nhưng ngươi hãy nghe giọng điệu của hắn mà xem, lại còn quan tâm ta từ nội tâm nữa chứ.

Được hắn quan tâm như vậy, ta lại thấy tự ti mặc cảm, cảm giác như mình không những lỗ mãng, không có học thức mà còn gây ầm ĩ, nhưng cuộc sống tốt cần phải gây sóng gió, để hắn lo lắng cho ta.

Ta thở dài.

“Có một số việc, chính ta cũng thân bất do kỷ(*)!” Ta nặng nề nói với Thụy Vương, buộc miệng một cái, ta còn gọi cả nhủ danh của Thụy Vương. “Tiểu Linh Lung à, đệ không biết đâu, làm cháu gái và làm vợ không giống nhau, có một số việc ——”

(*): Nhiều khi phải làm hoặc không thể làm những chuyện mà không phải do lòng muốn hay bản thân của họ không thể tự kiềm chế được.

Thụy Vương hiếm khi trừng ta một cái, sắc mặt có vẻ tức giận, trách cứ, “Lục tẩu, đều đã lớn cả rồi, còn nói đến biệt danh này?”

Không đợi ta đỏ mặt nhận lỗi, hắn vừa cười vừa liếc Tiểu Bạch Liên một cái, hạ giọng nói xuống.

“Chỉ là, tẩu cũng không cần nói như vậy. Ai mà không biết tẩu chứ? Không có gió còn phải hứng ba thước sóng, muốn gây chuyện thì chính là muốn gây chuyện, cần gì phải dùng thân bất do kỷ để che giấu?”

Ta thật sự đỏ mặt.

Hai huynh đệ Thái tử và Thụy Vương này, lúc nào cũng kềm chế ta sít sao, nhất là Thụy Vương, thậm chí còn có thể bắt ta hàng phục hơn Thái tử. Bởi vì, tuy thái tử nhìn thấu ta, nhưng chưa chắc sẽ quan tâm ta, mà Thụy Vương lại quan tâm ta hơn một chút.

“Được rồi, vậy thì ta là người thích cố tình gây sự sao!” Ta cãi chày cãi cối với Thụy Vương vào Lộ Hoa Cung. “Tính sao đây, ta không phục, Tiểu Linh Lung đệ có bản lĩnh thì gây khó dễ cho ta đi?”

. . . . . . Ôi chao, lại không cẩn thận lộ ra bộ mặt vô lại của ta rồi.

Thụy Vương cười rộ “ha ha”, hắn lắc đầu, “Ta không có cách nào gây khó dễ với tẩu, ràng buộc tẩu là chuyện của Lục ca.”

Hắn dừng một chút, lại nói, “Nếu tẩu muốn giữ bí bật với Lục ca, ta ngược lại thật sự có một chiêu có thể dạy tẩu —— chỉ là, nếu như bị Lục ca biết. . . . . .”

Đôi mắt của ta lập tức sáng lên.

Bình thường, Thụy Vương không bao giờ dính vào chuyện của ta, có thể có mấy lần hắn nghĩ kế cho ta chứ, tất cả đều vô cùng hay.

Khoảng cách từ lần hắn nghĩ kế cho ta đến nay, cũng đã gần một năm: chính là một câu nói “ta đã đưa Diệp Nhi vào cung rồi” của hắn . Tuy nói chuyện này có lợi cũng có hại, nhưng suy cho cùng vẫn là lợi nhiều hơn hại, nếu không phải do bản thân ta quá hoang đường. . . . . . Không, nếu không phải là do Thái Tử Gia quá hoang đường, thật ra thì cũng không có bao nhiêu không tốt.

Ta lập tức làm ra bộ dạng rửa tai lắng nghe. “Thất đệ cứ yên tâm đi, ta đã từng bán đệ trước mặt Lục ca đệ chưa?”

Thụy Vương hắng giọng một cái, khoát khoát tay ao với Tiểu Bạch Liên, nghiêng người về phía ta nói nhỏ mấy câu, sau đó đứng thẳng lên làm như không có việc gì.

Ta đã có chút trợn mắt hốc mồm.

Không ngờ tính toán của ta đã bị hắn nhìn ra đơn giản như vậy!

“Là biểu cô nói cho đệ biết chứ gì?” Ta hỏi.

Thụy Vương lắc đầu một cái, bên môi mỉm cười.

“Là đệ nghe lén được?” Chưa từ bỏ ý định.

Nụ cười bên môi Thụy Vương lại có khuynh hướng mở rộng.

“Là do đệ nằm mơ thấy?” Vùng vẫy giãy chết.

Thụy Vương và Tiểu Bạch Liên cùng nhau cười rộ lên, ngay cả mấy cung nữ giữ cửa, cũng che miệng len lén cười.

Làm gì vậy! Cũng không phải là ngày đầu tiên mới biết, ta ghét nhất là nhận thua!

Ta sử dụng ánh mắt giết từng người một, ánh mắt đó khiến tất cả đám cung nhân và Tiểu Bạch Liên đều rất cho mặt mũi mà sa sầm mặt xuống, đến cuối cùng, mới nhìn đến đôi mắt mỉm cười của Thụy Vương.

Ôi ôi, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn quá lâu, ta liếc hắn một cái, rồi dời đi chỗ khác, cùng Thụy Vương sóng vai vào nội điện. “Rốt cuộc là do mưu đồ của ta quá cạn, hay là do đệ quá thông minh —— mau nói cho ta biết, là đệ quá thông minh!”

Thụy Vương còn chưa kịp trả lời, ta đã cảm thấy lỗ tai truyền đến cơn đau nhức quen thuộc, lập tức kêu đau. “Biểu cô! Lão Nhân Gia lại giở trò sau lưng!”

Ai có thể nghĩ đến, đường đường là Trần Thục Phi, lại có thể mai phục sau cửa điện chờ véo lỗ tai của ta? Lần này, ta mạnh mạnh mẽ mẽ bị bà vừa ngắt vừa vặn.

Thụy Vương vốn đã không cười —— thật, ít nhất bề ngoài hắn vẫn nhịn được, lần này thì tốt rồi, hắn lại xì một tiếng, quay lưng đi, khẽ nở nụ cười.

“Vốn dĩ ta cũng lười véo ngươi, ai bảo ngươi ở trong sân cười đến kiêu ngạo như vậy, khiến ta vừa nghe thì tự nhiên sinh ra một luồng khí ác độc.” Biểu cô lại thay đổi một cái, trong lúc ta đang đau nhức d/đ'l;q'd hung hăng thở sâu —— đáng chết, bà không nương tay chút nào, “Vừa nghe một chút, lại nghe thấy ngươi nói ẩu nói tả. Mưu đồ cạn, mưu đồ cạn thì thế nào? Nói! Khi cô cô của ngươi còn sống đã dạy ngươi thế nào, hả?”

Trong cơn đau đớn, ta cuồng loạn đọc thuộc lòng châm ngôn mà tiên hoàng hậu đã dạy ta xử thế. “Mưu tính cạn cũng không cần gấp, lại tiếp tục mưu tính cạn, chỉ cần có thể bắt bí lòng người, thì không thể không thuận theo, hu hu hu biểu cô con sai rồi, đau, thật là đau. . . . . .”

Cuối cùng, biểu cô cũng hài lòng buông ta ra... Ta nhanh chóng ngồi chồm hổm xuống che lỗ tai của ta, nhìn bà sãi bước vượt lên trước mặt Thụy Vương, cốc đầu hắn một cái. “Ngươi vậy mà lại cho Lục tẩu một biện pháp cùi bắp, ngươi cũng không muốn sống nữa có phải không?”

Ta vừa vuốt lỗ tai, vừa rưng rưng , hạnh phúc nhìn Thụy Vương co đầu rụt cổ trước những dạy dỗ như bão táp của Trần Thục Phi: biết hắn cũng sợ Trần Thục Phi, đột nhiên ta cảm thấy mình cũng không mất thể diện như vậy.

#

Tuân theo lời dạy của Trần Thục Phi và Thụy Vương, ra khỏi Lộ Hoa Cung, trở về Đông cung ăn cơm trưa thiêm thiếp chốc lát, ta lại mang theo Tiểu Bạch Liên và Tiểu Tịch Mai ra khỏi Đông cung.

“Chúng đi đâu vậy nương nương?” Tiểu Bạch Liên hỏi không ngừng, lo lắng không lời nào có thể miêu tả được. “Nếu người thừa dịp không có Liễu Chiêu Huấn ở đây mà chạy loạn khắp nơi, chờ nàng trở lại, chúng nô tì cũng không có cách nào che giấu giúp người. . . . . .”

Nhìn mấy người này xem, nghiễm nhiên bị Liễu Chiêu Huấn thu phục, trở thành người dưới nanh vuốt của nàng ta!

Ta không khỏi bi phẫn vì số mạng của ta mà thở dài một cái.

“Ngươi cứ yên tâm đi.” Lười biếng phất phất tay. “Cho dù Liễu Chiêu Huấn của ngươi có biết, thì nàng cũng sẽ không tức giận.”

Ta lại vòng qua hồ Thái Dịch, đi sâu vào bên trong Tây Lục cung.

Hậu cung Quốc triều được chia như thế này, Hoàng thượng chiếm giữ cung điện Thụy Khánh giữa Đông Lục cung, bày ra theo thứ tự chung quanh, đều là cung nga thái nữ được sủng ái những năm gần đây, giải buồn cho hắn, lúc ta và Thái Tử Gia không có chuyện gì làm, cũng nhất quyết không vào sâu trong Đông Lục cung: Ai biết gần đây hoàng thượng lại cưng chiều loại Yêu Ma Quỷ Quái nào chứ?

Tây Lục cung lấy nơi ở cũ Hàm Dương cung của cô cô ta dẫn đầu, chỉ có điều những năm gần đây Hàm Dương cung vẫn bỏ trống, đứng sau Hàm Dương cung là Trọng Phương cung đứng đầu Tây Lục cung, đều là những lão nhân gia đi theo hầu hạ bên cạnh Hoàng thượng đang ở, nói thí dụ như biểu cô Trần Thục Phi của ta, còn có mấy cung phi râu ria nữa, càng đi sâu vào trong, địa vị người ở lại càng thấp kém, nghe nói những người đó đều được Hoàng thượng tuyển vào, nhưng bởi vì không thể sinh con được, lại đã từng lâm hạnh nên không thể thả ra khỏi cung, cho nên đều bị đuổi đến một dãy cung điện nhỏ trong Thần Võ môn chen chúc sống qua ngày.

Bình thường, ta tuyệt đối sẽ không tới đây, Tiểu Bạch Liên đi theo sau lưng ta, cũng có mấy phần lo lắng đề phòng, không ngừng nhắc nhở ta, “Nương nương, khu vực kia có người đấy.”

“Nương nương mau nhìn, đó là ai?”

Cả kinh một hồi, làm cho ta rất phiền não, không nhịn được cho nàng một ánh mắt như dao, thành công khiến nàng yên tĩnh lại.

Lại đi không bao lâu, cuối cùng cũng đạt được mục đích của ta: Tuy rằng nơi này vẫn chưa đến gần Thần Võ môn, nhưng thật sự là rất sâu, mấy gian tường đỏ bên ngoài cung điện đều đã bị tróc sơn, có thể nói đây là một khu vực tương đối không có thân phận trong hậu cung. Ở trong lòng, ta thầm gọi nó là khu vực Đại Tạp viện.

Ta quanh quẩn trong khu vực Đại Tạp viện một lát, thành công tìm được mục tiêu của ta.

Khuất Quý Nhân đang tựa vào cạnh cửa cung, vừa xỉa răng vừa nói chuyện với nhóm tiểu cung nhân, một đôi tay áo vén lên thật cao, lộ ra cánh tay khi sương thắng tuyết(*).

(*): Trắng hơn tuyết và lạnh hơn sương. Ẩn dụ: Lạnh lùng ảm đạm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.