Khó Làm Thái Tử Phi

Chương 51: Chương 51: Tiểu thái giám chết bầm




Dù sao cũng đang ở trong chùa miếu, theo đạo lý nam nữ không được ở cùng phòng. Ta và Vương Lang mặc dù có chút đặc quyền, nhưng cũng không thể khinh nhờn Phật môn, sau khi rửa mặt, hai người đã sớm có mặt trong thiền phòng tao nhã và sạch sẽ, sóng vai nằm xuống. Ta mặc dù có một vài ý tưởng không nên có, nhưng ta biết Vương Lang vẫn tương đối kính trọng thanh quy Phật môn, nên phải miễn cưỡng nhịn xuống. Suy nghĩ lung tung một hồi, đã mấy lần lấy dũng khí muốn hỏi Vương Lang, cuối cùng cũng đều không thể mở miệng.

Vương Lang vẫn rất kiệm lời như cũ, nhưng ta biết hắn vẫn còn thức, hắn cảm nhận được ta đang do dự, nên kiên nhẫn chờ ta. Chẳng qua đến khi ta mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, Vương Lang vẫn không hề bộc lộ dù chỉ một chút gấp gáp. Khiến ta hoài nghi có phải hắn đã thật sự ngủ rồi hay không, chờ đợi cái gì đó, chẳng qua chỉ là suy nghĩ kỳ quái của ta mà thôi.

Đã rất lâu không có nằm ở một nơi xa lại như thế này, từ cửa sổ thiền phòng nhìn ra ngoài, có thể nhìn thấy rất rõ ràng một khoảng trời đêm hoàn toàn khác biệt, xa xa là hình ảnh lầu chuông mờ mờ ảo ảo. Điều này khiến ta cảm thấy hết sức mới mẻ, đồng thời cũng có hơi mệt mỏi, lúc này ta mới phát hiện thật ra thì ta cũng không thích cửa sổ Tây điện, từ trên giường nhìn ra ngoài, chỉ có thể nhìn thấy một mảnh kiến trúc liền nhau không dứt, cảnh tượng này đã từng khiến ta cảm thấy hùng vĩ, nhưng bây giờ hồi tưởng lại, thật ra là do suy nghĩ của ta bị hạn chế.

Cứ suy nghĩ lung tung vớ vẩn như vậy, ta chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay. Chỉ là rạng sáng ngày hôm sau, tinh thần của ta không những không tệ, cảm xúc cũng tăng cao khác thường.

Ta cũng thật sự là quá ngu ngốc rồi!

Khó có được ba ngày xuất cung, mắt thấy ngày thứ nhất đã bị Vương Lang để trôi qua một cách lãng phí, chẳng lẽ ta còn không biết nắm bắt thật tốt hai ngày còn lại này để tận hưởng lạc thú trước mắt, sao phải lãng phí nhiều thời gian vào thương xuân bi thu, rối rắm không rõ ràng?

Tô Thế Noãn, ngươi thực sự là heo à! Muốn thương xuân bi thu, ảm đạm không rõ ràng, có thể trở về Đông cung mà giải quyết. Hiện tại phải làm dĩ nhiên là cưỡi ngựa chơi xuân, trong một ngày phải đến xem hết các kỹ viện trong kinh thành. Tin Vương Lang hay là tin Vương Lung, hoặc là tin bản thân mình, chuyện bày đặt học đòi làm thơ như vậy, ba ngày sau. . . . . . Hai ngày sau hãy bàn!

“Ta hận ngươi.” Ta nói với Vương Lang. “Vô duyên vô cớ để lãng phí một ngày! Hiện tại chúng ta chỉ còn có thời gian hai ngày để chơi thôi!”

Thái tử gia hôm nay cũng khó được ngủ nướng như vậy, nếu là thường ngày, đại khái khi tiếng chuông buổi sáng sớm vang lên, hắn đã lập tức thức dậy.

Dĩ nhiên, chiếu theo tác phong bình thường của hắn, hiện tại có thể cũng đã tỉnh ngủ, chuẩn bị cho giờ học sáng. Cho nên ta cũng chưa hỏi qua Vương Lang 'có muốn đi chơi với ta hay không' đã phân phó Tiểu Bạch Liên: “Đi, lấy nam trang ra thay, chúng ta sẽ không ăn điểm tâm ở trong chùa, Bổn cung...tử mang các ngươi ra ngoài ăn một số món ăn bình dân chánh tông kinh thành.”

Tiểu Bạch Liên và Tiểu Tịch Mai đều mang gương mặt mê mẩn, hai tiểu nha đầu đáng thương này mười ba tuổi đã vào cung, đến bây giờ đã được bảy tám năm rồi, thậm chí không có một lần xuất cung, mặc dù là người kinh thành, nhưng nếu vứt các nàng trên đường cái Triêu Dương môn, sợ rằng thật sự sẽ không tìm được đường về.

Đợi khi bọn họ thu thập cho ta xong xuôi, ta vừa chạm trúc quan trên đầu, vừa hả hê hướng Vương Lang khoe khoang: “Chàng xem cách ăn mặc của ta, bàn về phong lưu tuấn tú, cũng không thua kém chàng nha!”

Vương Lang dưới sự hầu hạ của A Xương đã thay vào một thân áo đay, giờ phút này đang phe phẩy cây quạt một cách phong nhã, thấy ta hả hê như vậy, hắn giơ quạt che miệng, hai mắt cong lên. Về phần phía sau chiếc quạt kia có lộ ra nụ cười hay không, thì cũng chỉ mình hắn biết.

Từ nhỏ đến lớn, ta và Vương Lang dĩ nhiên không phải lúc nào cũng gây gổ. Khi hắn không phải học hành bận rộn, ta liền lôi kéo hắn đi Thái Dịch Trì, Ngự Hoa viên, Nam Uyển Bắc Giao phóng túng du ngoạn rất nhiều lần, chẳng qua bị cô cô ta trông coi rất chặt chẽ. Vương Lang từ nhỏ vẫn rất ít xuất cung, cho nên hắn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy ta cải trang thành đại công tử.

Hắn chỉ đánh giá một câu duy nhất: “Ai nhìn ra nàng là nam nhân, vậy ánh mắt của hắn cũng quá kém rồi.”

“Như vậy khẳng định toàn bộ nam nữ già trẻ trong kinh thành một nửa đều mù.” Ta tức giận nói với Vương Lang. “Chẳng hạn tại thời điểm Liễu Chiêu huấn vào cung, nàng ấy nói gia đình hàng xóm đầu ngõ nhà chúng ta bán món gan xào, vẫn còn thắc mắc hỏi nàng ấy Tô gia Nhị công tử sao lâu rồi không tới quán hắn ăn gan xào.”

Vương Lang và Tiểu Bạch Liên, Tiểu Tịch Mai đều mang vẻ mặt đồng cảm nhìn ta, thật giống như ta đang lừa mình dối người. Ta thật sự cảm thấy có chút không đúng, chùa chiền kham khổ, không có bàn trang điểm tây dương, ta đành phải tùy tiện tìm một mặt gương đồng đến nhìn chính mình.

Vừa nhìn qua, bản thân ta không thể không thừa nhận, nếu có người nào đó bây giờ nhìn ra ta thành nam nhân, vậy ánh mắt hắn nhất định là có điểm không ổn.

Mười ba mười bốn tuổi, ta dù sao cũng còn nhỏ, giả trang thành nam tử lại thêm mấy phần hiên ngang, đi ra ngoài người ta chỉ cho ta là phú gia công tử nhút nhát, có một chút thần thái của nữ nhi, cũng sẽ bị xem là tượng trưng cho sự nuông chiều mà ra.

Nhưng hiện tại ta đã mười tám tuổi, khóe mắt đuôi mày đều là nữ nhi gia, lại nhờ Vương Lang đã tạo ra cho ta thêm nét quyến rũ, trong mỗi hành động cử chỉ cũng bất ngờ có chút ngượng ngùng. Cho dù mặc nam trang, dùng vải bao lấy ngực. Ngực, vẫn là có thể dễ dàng nhìn ra, áo bào đẹp đẽ quý báu này đang bao quanh đính thị là một nữ nhân.

Ta buồn bã nhìn ba người một lượt, dán râu giả đã dày công chuẩn bị lên nhân trung, rồi lại nhìn vào gương soi, sau đó nhanh chóng gỡ ra.

Nhưng cũng không kịp rồi.

Không những hai tiểu nha đầu không hiểu chuyện Tiểu Bạch Liên và Tiểu Tịch Mai bắt đầu cười cười ha ha, mà ngay cả hai vai của Vương Lang cũng kịch liệt lay động.

Được rồi, nếu người xấu mặt không phải là ta, ta hiện tại cũng sẽ cười lăn cười bò dưới đất. Cho nên ta cũng không thèm trách cứ bọn họ, chỉ là nhanh chóng ném râu ria qua một bên, tính toán bắt đầu một chủ ý mới.

Nữ giả nam trang đi ra ngoài chơi xuân, đương nhiên là một chuyện cực kỳ phấn khích, chẳng qua nếu như ai nấy đều nhận ra ngươi là nữ nhi gia, vậy thì còn phấn khích cái gì nữa. Trước không nói đến vấn đề khuê danh, chỉ là trên đường đi có thể sẽ mang đến rất nhiều phiền toái. Một số kinh thành ác thiếu cũng sẽ không cần biết thân phận của ngươi là gì, nhìn thấy một thiếu phụ trẻ đi lại bên ngoài, nhất định không nói hai lời sẽ buông lời trêu ghẹo.

Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có một con đường có thể đi.

“A Xương!” Ta lên tiếng gọi. “Đi, cống hiến một kiện áo khoác của ngươi ra đây!”

#

Hôm nay ta chơi cũng không phải thật sự vui vẻ.

Ngày trước khi đi chơi, thiếu niên công tử cưỡi bạch mã mặc áo lông chồn, đi tới đâu cũng có thiếu nữ to gan ném cho ta không ít mị nhãn, thậm chí là đại thẩm bán tào phớ cũng sẽ cho ta nhiều thêm mấy muỗng, chớ đừng nói trên hai bên đường bát đại ngõ hẻm, nữ tử lầu xanh quăng tới biết bao ánh mắt vô hạn hàm nghĩa. Có thể nói là xuân phong đắc ý, bất luận đi tới nơi nào, tất cả mọi người đều muốn nhìn ta đến vài lần.

Hôm nay Vương Lang dĩ nhiên cũng được hưởng thụ đãi ngộ này. Ta thậm chí còn chú ý tới hai ba quý phụ nhân vén màn trúc lên, xuyên qua cửa sổ nho nhỏ trên xe, liếc mắt đưa tình với Vương Lang. Đây chính là thành tựu năm đó ta còn chưa đạt tới.

Cũng đúng thôi, Vương Lang năm nay đã hơn hai mươi, so với ta lúc đó thì thành thục hơn một chút, vẫn chưa mất đi nhuệ khí thiếu niên, nhưng lại có cái lạnh nhạt tự phụ của người trưởng thành. Hắn đương nhiên là mê người hơn so với ta năm đó.

Nhưng khi nhìn tới ta, sắc mặt của mọi người tương đối phức tạp, một ngày trôi qua, bọn họ đối với ta lại có những biểu cảm hoàn toàn khác, hâm mộ có, xem thường có, thương hại cũng có, cuối cùng tổng hợp thành bốn chữ.

Thái giám chết bầm.

Một thái giám chết bầm cho dù có quần là áo lụa, khí thế bừng bừng, hình như cũng không có cái gì đáng để hả hê, hơn nữa ta còn đi theo bên cạnh Vương Lang, đi tới chỗ nào, người khác đều xem ta là người hầu của Vương Lang. Buổi trưa lúc đến Tiểu Mạn lâu ăn cơm, tiểu nhị thậm chí còn nhíu mày nhìn ta, tựa hồ đang nghĩ: một tên thái giám chết bầm, cũng có thể ngồi ngang hàng với vương tôn công tử?

Ta mặc dù không có lập tức cầm băng ngồi lên đập hắn, nhưng quyết định từ đó về sau không thích Thiên lý thuyền quyên của Tiểu Mạn lâu nữa, quay sang ủng hộ Chung Tân Đường!

Cũng vì như thế, đến giữa trưa, thời điểm Vương Lang vẫn còn ở Lưu Ly xưởng vui đến quên cả trời đất, ta đã rất muốn trở về Tô gia, cho dù trở về Tô gia đồng nghĩa với việc sẽ bị dưỡng nương kéo lỗ tai càu nhàu, nhưng so với việc tiếp nhận biểu tình 'thái giám chết bầm' của người xung quanh, có vẻ tốt hơn.

Vương Lang kháng nghị: “Không phải nàng đã nói là buổi tối sẽ dẫn ta đi khắp cùng Bát Đại ngõ hẻm để biết sao?”

Người này so với ta thật sự đã chơi rất buông thả nha, không biết đã che giấu gương mặt thường ngày đi đâu. Giờ khắc này khom người tỉ mỉ xem xét một bộ dáng văn bia, hiển nhiên chính là một chưởng quỹ buông thả, công tử phóng đãng, một chút cũng không nhìn ra dáng vẻ lo cho nước lo cho dân thường ngày ở Tử Quang.

“Chàng điên rồi sao.” Ta lườm Vương Lang một cái. “Bổn cung...người mặc dù lòng dạ rộng rãi, nhưng không có rộng rãi đến ngốc.”

Vương Lang vì vậy mà bật cười hiếm thấy, gõ một cái vô gáy ta.

Cả ngày hôm nay, hắn đều là Vương Lang với nụ cười tủm tỉm, cho dù hơi thở tự phụ vẫn chưa tiêu tan, nhưng một người quá quen thuộc hắn như ta, có thể nhìn ra được sự vui vẻ bên dưới lớp mặt nạ đó.

Thôi, ta bất chợt cảm thấy một ngày làm thái giám chết bầm cũng không đến nỗi, ít nhất hôm nay Vương Lang ngoài Lưu Ly xưởng, còn thấy được cảnh tượng mùa hè Thập Sát Hải, thời điểm chúng ta chèo thuyền trên mặt hồ, ngoại trừ ánh mắt ‘thái giám chết bầm’ vẫn liên tục đeo bám của thuyền nương, thật ra thì vẫn vô cùng vui vẻ. Thập Sát Hải mặc dù không được yên tĩnh như Thái Dịch Trì, nhưng ta nghĩ Vương Lang và ta cũng thích nơi này hơn.

Từ Lưu Ly xưởng ra ngoài, chúng ta liền trực tiếp trở về Tô phủ, dưỡng nương ta sớm đã có chuẩn bị, khi ta và Vương Lang vừa xuống ngựa từ cửa bên hông, đã nhìn thấy bà trên tay đang cầm một cây chổi lông gà màu sắc sặc sỡ, mang vẻ mặt nghiêm túc đứng trước xe ngựa, có thể thấy rất rõ ràng là đang đợi ta.

Quả nhiên, mới vừa xuống ngựa, dưỡng nương đã cầm chổi lông gà lập tức đánh tới. “Tô gia nhiều thế hệ đều là danh môn, gia học uyên thâm, tiểu thư ngài hôm nay lại mang một dáng vẻ hoạn quan cung nô, dụ dỗ Thái tử gia xuất ngoại chơi xuân tìm vui. . . . . .”

Tiểu Bạch Liên và Tiểu Tịch Mai đều lộ ra gương mặt ‘quan sát là được rồi’, rất dễ nhận thấy, họ đã ngộ ra được bản lãnh của Liễu Chiêu huấn, đó mới thật gọi là gia học uyên thâm đấy.

Dưỡng nương ta tính tình đoan chính nghiêm túc, nói thật ra nếu so với cha mẹ ta thì cũng nghiêm nghị hơn một chút, bà trước sau là vú nuôi của ca ca và ta, kể từ khi cha mẹ qua đời, ca ca đi Đông Bắc, trong nhà chuyện gì cũng đều do dưỡng nương làm chủ. Từ nhỏ đến lớn ta nghịch ngợm phá phách, bà là người đánh ta nhiều nhất.

Chỉ là lão nhân gia dù sao cũng già rồi, thật ra so với Liễu Chiêu huấn thì dễ đối phó hơn nhiều, ta nhanh chân trốn sau lưng Vương Lang. “Mẹ, người ta khó được một lần trở về. . . . . .”

Bả vai Vương Lang nhẹ nhàng lay động, hắn cũng cười vì ta cầu cạnh: “Là Tiểu vương hành sự vô trạng, năn nỉ Thế Noãn dẫn ta ra ngoài kinh thành chơi một chuyến, xin lão nhân gia bỏ qua cho.”

Cuối cùng thời khắc mấu chốt, còn biết làm chỗ dựa cho ta.

Trong lòng ta dâng lên một chút ngọt ngào, tựa vào lưng Vương Lang, chỉ lộ ra gương mặt cầu tình. “Mẹ, người ta đói rồi....”

Dưỡng nương vẫn nghiêm mặt, đưa chổi lông gà trên tay cho một tiểu nha đầu, phủi phủi y phục của mình, rồi quỳ xuống thỉnh an Vương Lang: “Lão nô bái kiến Thái tử gia!”

Bà trừng ta một cái, không hành lễ với ta, rồi dẫn chúng ta đến phòng ăn nhỏ dành cho khách của Tô gia, hô biến ra một bàn ăn vô cùng phong phú gồm những món ăn gia đình của Tô phủ.

Ngày hôm nay đến bây giờ rốt cuộc mới có một chút ý nghĩa!

#

Đến buổi tối, ta và Vương Lang dĩ nhiên không trở về Đại Báo Quốc tự.

Dưỡng nương không những đã vì chúng ta an bài khuê phòng của ta thành điểm dừng chân, còn chuẩn bị chỗ ở cho Tiểu Bạch Liên, Tiểu Tịch Mai cùng hơn mai mươi thị vệ võ công cao cường. Bà ra lệnh cho tổng quản bồi Vương Lang đi làm quen với bố cục Tô gia, còn bản thân bà dành thời gian cho ta một canh giờ, vặn lỗ tai ta đến khi chúng vừa đỏ vừa sưng, mới thả ta ra hội ngộ cùng Vương Lang.

Thái tử gia cũng đã tắm rửa xong, đổi lại một bộ tiện bào vừa vặn. Nhìn ta bước ra ngoài, hắn liền nhạo báng: “A Noãn, tới đây đấm lưng cho Tiểu vương.”

Ta nhịn không được bắn cho Vương Lang một ánh mắt xem thường, lúc này mới tức giận ngồi xuống bên cạnh Vương Lang. “Ngươi còn cười ta nữa, sáng mai không dẫn tên quê mùa nhà ngươi ra cửa chơi.”

Vương Lang cũng không thèm để ý, khóe môi đẹp mắt nhếch lên: “Vậy nàng cứ yên tâm chờ đợi trong chùa cũng không tồi.”

Đúng vậy a, Vương Lang muốn ra ngoài chơi, ta không dẫn hắn đi, sẽ có trăm ngàn người giành dẫn hắn đi. Cho nên hắn không những không cần cầu xin ta, chỉ có ta phải yêu cầu hắn giữ ta thật sát bên cạnh, tránh cho một dã nữ nhân nào đó, câu lòng của hắn đi mất.

Nghĩ tới đây, lại cảm thấy có chút như đưa đám: “Sớm biết như vậy đã không xuất cung rồi, ầm ĩ một ngày trời, đổ biết bao nhiêu mồ hôi, liền vì thành toàn cho vô số người ngưỡng mộ chàng!”

“Sáng ngày mai cũng đừng ra ngoài, sớm về Đại Báo Quốc tự thanh tu một ngày, cũng có thể hướng Phụ hoàng báo cáo.” Đôi môi Vương Lang lại nhếch lên, ta lập tức nói: “Không được! Ta còn có rất nhiều đồ chưa ăn, rất nhiều địa phương....muốn mang chàng đi nhìn một chút. . . . . .”

Hiaz, nói đến cuối cùng, thật sự cảm thấy mình không có tiền đồ, lại cảm thấy Vương Lang thật là quá đáng, hắn không cần trêu chọc ta đến mức này.

Định không phân tốt xấu đấm đá hắn mấy cái, hành sử quyền lợi không phân rõ phải trái của ta: “Vương Lang chết tiệt, Vương Lang thối, chàng cũng chỉ biết khi dễ ta!”

Vương Lang cho phép ta đánh, môi của hắn lại nhếch lên, kê vào lỗ tai ta nhẹ nhàng nói: “Người người đều đối xử tốt với nàng như vậy, ngay cả dưỡng nương của nàng cũng cưng chiều nàng như vậy...nàng còn thiếu người cưng chiều sao?”

Còn không biết ta muốn về nhà, chỉ lấy được tin tức ta xuất cung lễ Phật, dưỡng nương đã vì ta mà chuẩn bị một bàn tiệc rượu thịnh soạn như vậy, cùng khuê phòng thích ý như thế này. . . . . . Vương Lang nói không sai, lão nhân gia đối với ta, là nghiêm ở trên mặt, thương ở trong lòng.

“Chỉ thiếu cưng chiều của chàng thôi!” Nhưng ta vẫn còn cảm nhận được ấm ức từ trong thâm tâm. “Người khác rất tốt với ta. Cũng không phải hiếm lạ gì!”

Hắn cười ha ha, lao người tới, đè ta ở dưới thân. Ánh mắt chói lọi như sao, khóa chặt lấy ánh mắt ta, Vương Lang cúi người, khó được chủ động hôn ta.

Vào giờ khắc này, trái tim ta bất chợt sáng tỏ.

Nếu hắn không yêu ta, thì tại sao không thuận nước đẩy thuyền, hư tình giả ý mà đối với ta, từ nhỏ đến lớn, đối đầu với ta ở khắp nơi, quản ta, phạt ta, gò bó ta, biến đổi đa dạng khi dễ ta.

Bên cạnh ta chưa bao giờ thiếu người yêu thương, duy nhất chỉ thiếu một người đối với ta không tốt như vậy.

Nếu hắn không yêu ta, thì tại sao lại muốn ta đọc hiểu tâm tư của hắn, mà không phải trực tiếp dùng một câu yêu tới lừa gạt ta?

Hắn cuối cùng vẫn là yêu ta đấy!

Lòng của ta giống như là bị thứ gì đó mắc kẹt, bỗng nhiên vừa trướng vừa chua xót lại đau.

Vương Lang cuối cùng vẫn là yêu ta đấy!

Khi hắn thở dốc, buông môi ta ra thì ta không khỏi mở to miệng, ghé vào lỗ tai hắn nhẹ nhàng hỏi một câu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.