Khó Làm Thái Tử Phi

Chương 17: Chương 17: Đánh cũng uổng công đánh




Sáng hôm sau, quầng mắt đen xì của ta mà cắt ra để xào lên thì cũng đủ cho hơn mười người ăn rồi.

Thái tử gia thì hay rồi, đánh ta bảy cái rồi đi ngủ luôn. Ta thì sao? Cái mông cũng đau, bàn tay cũng đau, đau đến mức nằm tư thế nào cũng không thoải mái, sau nửa đêm mới ngủ được, sáng sớm Thái tử lại tiếp tục giày vò ta, ừ… cái kia… một lần nữa.

Đau lưng!

Lúc ta về Tây điện mặc quần áo, tiểu Bạch Liên và tiểu Tịch Mai nhìn ta đều đồng tình, như là Thái tử gia đã đánh ta cả đêm vậy. Mà ngay cả Liễu chiêu huấn nhìn thấy ta thì cũng không quở trách ta nữa.

Sau đêm Đoan Ngọ đó, Hoàng quý phi bị bệnh, đương nhiên bệnh này của bà ta thì mọi người đều biết rõ, ta cũng vui vẻ không đi quẫy nhiễu sự thanh tĩnh của bà ta, nhưng mà đi cùng Thái tử gia —— cuối cùng Thái tử gia vẫn còn bao dung cho ta, lần này thì gọi ngự liễn —— ngồi liễn vào Thụy Khánh cung.

Hoàng thượng lại có một đêm xuân, ta vừa ngồi chờ vừa ngủ gật. Thái tử gia cũng không đánh thức ta, mà lúc Hoàng thượng vào thì khẽ đẩy ta một cái.

“Bái kiến phụ hoàng”. Chúng ta quỳ xuống hành lễ, sau đó ta ngẩng đầu lên theo thói quen, đợi hoàng thượng cho chúng ta bình thân.

Vừa ngẩng đầu lên, thì hoàng thượng tức giận hít sâu một hơi.

“Con dâu, ai đánh con?”

Phải nói cha chồng ta điên hay không? Ông vừa nói còn nhìn Thái tử gia nữa, như kiểu quầng mắt xanh đen là do Vương Lang đánh ra vậy.

Ta mau chóng giải thích cho Thái tử gia: “Chỉ là mấy ngay nay trời oi bức, nên con dâu ngủ không được ngon giấc.”

Mà ta lại còn nắn nắn lòng bàn tay vài cái, vẻ mặt hơi đau để Hoàng thượng xem.

Từ nhỏ Hoàng thượng đã ôn hòa với Thái tử, mặc dù không hề thả lỏng trên con đường giáo dục, nhưng bình thường cũng không thể gọi là có chiều hắn.

Nhưng đối với ta thì khác, từ nhỏ ta đã lớn lên trong cung, nghe nói lúc một hai tuổi hoàng thượng còn tự thay ta cho ta… Đương nhiên, đây cũng chỉ là những gì cô cô của ta nói, cô cô ta miệng như ngựa phi, có nhiều lời không thể tin được.

Nhưng mà nói thế nào thì dượng vẫn luôn yêu thương ta, thấy ta đau thì ông lập tức đổi nét mặt quan tâm, bảo ta: “Con vươn tay ra.”

Ta đắc ý nhìn Vương Lang, cắn môi dưới, làm bộ sợ hãi: “Tiểu Noãn không sao ——”

“Bảo con vươn ra!” Vẻ mặt hoàng thượng như muốn nổi bão, ông trừng Thái tử gia: “Là tiểu Lục không ngoan, đánh con dâu hả?”

“Không ạ.” Ta sợ cha chồng ta phát điên, véo thái tử gia: “Là chê con dâu chăm sóc không tốt, đánh, đánh tay mấy cái..”

Ta giang hai tay ra, cho hoàng thượng nhìn vết sưng đỏ trong lòng bàn tay ra. Lúc Vương Lang đánh ta đúng là đánh mạnh, trước kia hắn đánh chỉ lưu một hai vết đỏ, lần này thì bàn tay sưng lên không cầm gì được.

Hoàng thượng thì tức giận, vẻ mặt đau đớn, như là đau hộ ta vậy, ông căm tức nhìn Thái tử gia, mà Thái tử gia cũng giật mình trừng mắt nhìn, trên mặt là vẻ kinh hoàng hiếm thấy —— từ nhỏ hắn đánh ta không ít lần, cũng bị Hoàng thượng quở trách không ít, lần này đánh ta thành thế này, sợ rằng Vương Lang không tránh khỏi bị nói một trận.

Nhưng mà bất ngờ là, dù Hoàng thượng đau lòng nhưng không quở trách Thái tử, ông lộ vẻ do dự rồi hỏi Thái tử: “Con đánh mấy cái?”

Thái tử gia do dự một lát, vẫn khai thật: “Hơn mười cái.”

“Được rồi.” Hoàng thượng đau lòng vuốt tóc ta, lập tức khiến đầu ta rối bù: “Về sau con đánh thì đánh, nhưng đừng đánh mạnh quá. Tiểu Noãn đáng thương của chúng ta, mấy ngày nay không thể cầm bút rồi.”

Rõ ràng bên môi Thái tử gia hiện chút vui vẻ: “Thế Noãn một năm cũng chẳng cầm bút được mấy lần, hơn nữa, không đánh mạnh chút thì nàng cũng chẳng ngoan ngoan được.”

Ta ngạc nhiên trừng mắt nhìn hai cha con nhà này, như kiểu không biết nói gì, bị người ta đút cho quả trứng gà, bây giờ bị nghẹn, nhả không được mà nuốt không trơi. Đáng chết, cha chồng luôn thiên vị ta, sao lại đứng bên cạnh Vương Lan rồi?

Xem ra chuyện Đoan Ngọ, cha chồng ta nhất định chưa tình toán gì, rất có thể hôm qua đã tỉnh táo lại, cân nhắc chuyện đằng sau vụ này.

Ta lập tức im lặng, không dám nói gì nữa, vừa uất tức vừa chột dạ nháy mắt với Vương Lang.

Không biết Thái tử gia muốn nói suy nghĩ của mình hay là nhìn thấu tâm tư ta, hắn mở miệng: “Bẩm phụ hoàng, hôm qua nhi tử vừa đi bái phỏng phủ Ngô học sĩ…”

Nói chính sự với Hoàng thượng.

Ta chỉ đành ở bên rửa tai lắng nghe, ráng chịu cơn buồn ngủ.

Ca ca ta, Tô Thế Dương đang chiến đấu ở phương Bắc, đã hơn hai năm rồi, trận chiến này kéo dài rất lâu, chủ yếu bởi vì mấy bộ tộc theo tộc Nữ Kim, mưu đồ chiếm ba tỉnh Đông Bắc, mà đương nhiên Đại Vân chúng ta không thể nhường, ca ca ta thống lĩnh mười vạn quân, vừa tranh thủ đánh những tộc nhỏ, vừa tìm cơ hội đánh Nữ Kim. Trước mắt thì cũng có chút thành quả khả quan, chúng ta không tiếc số tiền lớn mua chiến mã ở phía Tây, dùng chiến lược du kích của Nữ Kim để đánh Nữ Kim, tiêu diệt được nhiều đại thị tộc của bọn họ, tháng ba năm nay, ca ca ta đưa thư mật tấu, thậm chí còn phái chị dâu ta tự mình trở về bẩm báo hoàng thượng, muốn sau vụ thu sẽ đánh quyết chiến một trận, cố gắng tiêu diệt thống lĩnh, để Nữ Kim tự loạn, không thể đánh chủ ý lên Đại Vân.

Kế hoạch này tốt thì tốt, nhưng trở ngại lớn nhất là Học sĩ mèo béo và mấy người Mục các lão, luôn nói lương thực quốc gia có hạn, mấy năm qua vì chiến tranh mà Giang Nam cũng tăng thuế, khiến cuộc sống dân chúng không bằng mười năm trước. Nếu vì cuộc chiến mà lương thực tồn kho bị cạn kiệt thì nhỡ có nơi nào có tai ương, chút bạc của triều đình cũng không thể cầm giữ được, không phải khi đó sẽ loạn sao. Hai bên đều nói có lý, tranh cãi từ tháng ba đến tháng năm, nếu đến tháng bảy vẫn không thể thuyết phục nhóm bô lão mở kho thì trời thu năm nay đừng nghĩ đến việc quyết chiến. Có lẽ cac ca ta phải nhịn đến sang năm mới có thể thực hiện kế hoạch của mình.

Bởi vì có liên quan đến ca ca, nên chuyện này ta nghe rất chăm chú, dù sao nói đi nói lại thì Nội các cũng vì tháng ba năm nay phương Bắc không mưa, sợ rừng đến tháng sáu tháng bảy sẽ có loạn châu chấu, gần đây không có lương thực, một khi phương Bắc loạn thì sẽ rất khó để áp chế. Không thể không nói là không có lý được.

Nhưng mà Hoàng thượng và Thái tử đều cho rằng, vất vả năm nay nhàn nhã cả đời, là cơ hội tốt nhất để giải quyết Nữ Kim. Mất thơi cơ thì sẽ không trở lai, điểm này rất đáng để nhắc đến. Cho nên hai người bọn họ bàn bạc rất lâu, Thái tử gia đưa ra chuyện muốn tìm mấy thân tín tâm phúc nói chuyện với học sĩ Mèo béo, để bọn họ khuyên bảo học sĩ Mèo béo, như vậy sau khi phá được cục xương là Ngô mèo éo thì mấy người Mục các lão dù có tâm chống cự, nhất định không thể xoay chuyển.

Hoàng thượng nghĩ nghĩ rồi mới cho phép Thái tử gia. Dường như Thái tử gia cũng không mấy vui vẻ, lại hỏi Hoàng thượng muốn tìm người khác làm chuyện này không. Đương nhiên không thể tránh khỏi bị răn dạy một chút rồi mỡi dẫn ta lui khỏi cung Thụy Khánh.

Thời tiết năm nay cũng không quá nóng, mặc dù đã qua Đoan Ngọ nhưng sáng cũng chưa oi bức, ta và Thái tử gia không cần tới cung Trọng Phương thỉnh an, nên cứ thong thả bước trên hành lang tới cạnh hồ Thái Dịch, định đi qua ao để vào Đông cung. Đi tới đi lui, ta nhìn mấy cây tùng, chỉ vào nó và hỏi Thái tử gia: “Lần trước ở đây gặp Thụy vương, hắn nói trước kia ta thường mai phục trên ngọn cây này, hái quả tủi ném chàng, chàng còn nhớ không?”

Thái tử gia nhìn ta một cái.

Đột nhiên hắn gõ đầu ta: “Tại sao không gọi ta Thái tử gia hả?”

Từ khi thành thân tới này, ta vẫn luôn chú ý tới trật tự tôn ti, ba chữ Thái tử gia chưa bao giờ rời miệng, so với trước kia thì như hai người vậy. Ta quả thực nghi ngờ trước kia ta có gọi hắn là Thái tử gia không, hình như từ khi ta quen hắn thì vẫn luôn gọi hắn là Vương Lang.

Ta mau chóng đổi giọng: “Lần trước gặp được Thụy vương ở đây, hắn nói trước kia ta thường xuyên mai phục trên ngọn cây này, hái quả tùng ném Thái tử gia, ngài còn nhớ không?”

Xem đi, ta nể mặt hắn cỡ nào chứ.

Nhưng mà Vương Lang dường như ghét nhất việc ta gọi hắn là Thái tử gia, ta vừa gọi thì hắn đã biến sắc nhìn ta.

Nhưng mà không phải cố ý giả vờ bày vẻ mặt này vào lúc tâm tình hắn tốt, mà vẻ mặt rất tối tăm.

Ta còn tưởng rằng hai người chúng ta cũng coi như hòa hảo rồi, tâm tình của hắn hôm nay cũng khá —— nhưng tâm tình của hắn không tồi mà, thậm chí còn có lòng từ bi để ta ngủ gật một lúc.

Nhưng sao vừa ra khỏi cung Thụy Khánh thì tâm tình đã kém đến mức này rồi?

…. Hắn đen mặt thì đen mặt, đâu liên quan tới ta? Không để ý, không để ý tới hắn!”

“Sao hả, Mèo béo khó hầu hạ thế à?”

Vừa nói lời này thì ta rất muốn cắt đứt lưỡi mình. Ta đã thề với mình từ lâu, đời này không bao giờ chủ động quan tâm Vương Lang nữa ——

Thôi quên đi, tâm tình hắn không tốt, còn không phải người gặp nạn sẽ là ta sao? Quan tâm hắn, thật ra là quan tâm chính bản thân ta mà thôi.

Vương Lang lườm ta một cái, lại nhìn ta với vẻ mặt tăm tối, hắn dừng chân bên cạnh hồ Thái Dịch, gục đầu nhìn mặt nướng.

Ta không hiểu gì, đành phải dừng lại cùng nhắn, nhìn cá bơi qua lại trong nước.

Mãi sau, Vương Lang mới hé miệng nói nhỏ mấy câu.

“Chàng nói cái gì?” Ta không nghe rõ, đành hỏi lại hắn.

Vương Lang liếc mắt (thật là hiếm thấy), xem xét xung quanh, lại kìm chặt ta, kéo ta đến dưới một thân cây.

“Ta nói, Ngô học sĩ chưa chắc đã không muốn mở kho.” Hắn nói nhỏ vào lỗ tai ta: “Ông cụ cố ý kéo dài thời gian, chỉ sợ để ta đi làm quen chút đệ tử tâm phúc của ông.”

“A, thế này rất tốt, không phải chàng vẫn luôn…”

Nói một nửa, ta ngừng lại.

Ta hiểu ra lo lắng trong lòng Thái tử gia.

Hoàng thượng kiêng kị Thái tử gia, người sáng suốt cũng nhìn ra được. Hắn xem trọng Phúc vương, yêu thương Nguyên vương, chỉ có không xa không gần với Thái tử gia, không phải là sợ sao, sợ chính mình chưa tắt thở thì Thái tử gia đã muốn đoạt quyền của ông.

Nhưng mà dù kiêng kị thì Hoàng thượng vẫn hiểu rõ, Thái tử gia phải có chút năng lực thì mới có thể tiếp quản giang sơn vạn dặm này. Cho nên lúc có việc thì ông sẽ kéo Thái tử gia đi làm, không có chuyện gì thì sẽ để Thái tử gia đọc sách ở Đông cung. Dù sao có bên ngoại mạnh mẽ như ca ca ta, lại được Lý hầu gia,, Trịnh thương thư giúp đỡ thì vị trí Thái tử gia vẫn ngồi rất ổn.

Nhưng Thái tử gia muốn tiếp quản cả Đại Vân to lớn như vậy, không có quân của mình thì làm thế nào? Bên ngoại cũng chỉ là một phần trợ lực, quan văn thì thái tử gia vẫn nên có thân tín của mình.

Cho nên Mã tài tử nhà Mục các lão tiến vào, cũng coi như là có ý tốt, có Mã tài tử ở đây, Thái tử gia và Mục các lão cũng có một phần quan hệ, điều này có thể làm cho Mục các lão và những người dưới trướng của ông an tâm. Mấy lần Hoàng quý phi muốn náo một chút ở Ngự sử đài, buộc tội Thái tử không có đức hạnh, thậm chí ra tay chỗ Lễ bộ, để bên đó đưa ra ý kiến muốn lập Hoàng hậu mới, nhưng đều bị Mục các lão và Ngô học sĩ cùng nhau đè lại.

Bây giờ Ngô học sĩ chậm chạp không chịu đồng ý chuyện mở kho, chính là sáng tạo cơ hội cho Thái tử gia tiếp xúc với quan liêu tầng trung, sau này đăng vị cũng biết về nhân sự vương triều, trong lòng sẽ không phải cân đo đong đếm…

Nhưng rốt cuộc Ngô học sĩ có ý tốt hay ý xấu, thì rất khó nói.

Có lẽ chuyện này là một cái lồng để Thái tử gia mắc câu? Những chuyện Ngô học sĩ làm đều là ám hiệu mà Hoàng thượng an bài…

Phụ tử nghi ngờ, cũng coi như là một phần đặc sắc của Thiên gia.

Ta cũng lo lắng cho Thái tử gia, nếu buông tha cho cơ hội này thì thật đáng tiếc, nếu nắm chắc thì cũng rất nguy hiểm.

Cũng khó trách mấy nay Vương Lang bực bội như vậy, trong Bồng lai các lại tức giận như vậy —— hắn lắm việc phiền phức như vậy mà ta còn tạo thêm việc cho hắn,

Đột nhiên ta lại rất muốn hắn bóp chết ta đi. Dường như từ khi biết ta thì ta luôn thêm phiền toái cho hắn.

Ta nhìn nửa gương mặt đẹp trai của hắn, cúi đầu suy nghĩ cẩn thận, nhất định lần này ta quyết không thêm phiền toái cho hắn, lúc này ta mới ngẩng đầu lên nói: “Ta thấy, chàng vẫn không thể bỏ qua cơ hội tốt này.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.