Khi Quân Nhân Yêu

Chương 7: Chương 7: Không muốn em đi




Đúng là không có gì thoải mái bằng việc được tắm rửa sạch sẽ, chỉ có điều bộ quần áo đang khoác trên người có chút làm cho Y Nhi khó chịu anh là quân nhân suốt ngày ở trại lính làm gì mà có quần áo phụ nữ để sẵn trong nhà vệ sinh như thế này cơ chứ.

Y Nhi trầm mặt đi ra khỏi nhà tắm, lúc này Ngôn Thần đang ngồi trên ghế sofa, nghe tiếng cửa nhà vệ sinh mở ra anh mới nhìn lên với cặp mắt tinh tường của anh thì cô gái nhỏ trước mắt mình quả thật tâm trạng không được tốt cho lắm a.

Trong lúc cô tắm ngoài này anh đã điều người mang một chút đồ ăn đến nhìn bộ dạng vừa rồi của cô chắc chắn là rất mệt và đói, thật sự ra anh không muốn hành hạ cô đến như vậy nhưng mà ai bảo cô dám làm đẹp trước mặt người khác làm gì. Lại còn tối hôm đó đã bằng lòng làm người yêu của nhau,mà sáng ra lại vui vẻ với người khác còn anh thì bỏ qua một xó.

Từ nhà tắm đi ra, Y Nhi đúng là bụng đã đói meo rồi cô còn đang nghĩ là tắm xong cáo biệt rồi chạy về thật nhanh quán mì thịt ở ngã ba đang đợi cô đến dùng bữa, nhưng vừa ra khỏi nhà tắm thì mùi hương thức ăn đã bay đến mũi của cô làm cho cái bụng nhỏ của cô kêu ọc ọc.

Y Nhi xấu hổ chết đi được, ngày thường cô đâu có mà làm ra chuyện xấu hổ như vậy đâu.

_ Lại đây. - Anh nhìn cô một hồi dùng tay vẫy cô đến sofa.

Y Nhi không trả lời chỉ yên lặng cuối mặt bước đến sofa ngồi đối diện anh.

Đến khi cô an ổn ngồi trên ghế rồi thì anh mới chậm rãi cầm lấy khay cơm mở nắp ra đưa đũa và muỗng hướng về phía cô, bản thân của mình cũng bắt đầu dùng bữa.

Y Nhi nhìn một chút vào khay cơm rồi nhìn lên anh, anh ngừng động tác ăn một chút nhìn ngược lại cô hướng đũa một cái ra hiệu cô dùng bữa đi.

Đúng là cô đói thật thôi thì mặc kệ vậy lấp đầy cái bụng rồi tính, cả hai cứ thế im lặng dùng bữa của mình.

Số ăn của Y Nhi rất ít cô nhìn đóng cơm chất thành một ngọn núi nhỏ trong khay mặt mày méo xẹo, cô nhìn đến cơm của anh mới đó đã được ăn hơn phân nữa thật sự là cô rất muốn mở miệng bảo anh giúp cô một nữa mà lại chẳng biết nói làm sao.

Anh ăn rất nhanh trong quân đội mọi thứ đều có hạn chế thời gian cho nên họ có quy luật “ Ăn không nói “, anh liếc nhìn phần cơm của cô nó hầu như vẫn còn nguyên lúc này anh mới dừng lại động tác ăn cơm mà nhìn lên gương mặt đang méo mó kia của cô.

_ Thầy... a.. Thần anh có thể xớt bớt phân nữa của em được không? - Cô thật vẫn chưa quen với cách xưng hô này.

Anh đâm chiêu nhìn cô một hồi, sau đó không nói năng gì trực tiếp bưng khay cơm của cô lên xớt phân nữa cơm qua khay của mình rồi đặt về chổ cũ, Y Nhi ngẫn ra thật sự là chưa tiêu hóa hết được vì hành động của anh quá nhanh. Đến khi cô định thần lại thì khay cơm quả là còn phân nữa.

Nhìn nhìn khay cơm một hồi, Y Nhi quyết định bạo gan bằng cách múc một muỗng đầy cơm đưa qua bỏ vào khay cơm của anh, hành động này của cô được gọi là gan tày trời không ta.

Ngô Thần bị hành vừa rồi của cô có chút giật mình, từ trước đến nay chưa hề có ai dám làm như vậy với anh cả, mà cô gái nhỏ này vừa làm đó. Anh có chút không thích ứng được cái hành động này của cô cho lắm.

_ Sau này, ăn nhiều một chút - Anh không nhìn cô, dùng đũa gắp một miếng thịt bò bỏ vào trong khay của cô rồi tiếp tục ăn.

Bữa cơm bối rối này làm cho Y Nhi dù có đói cũng chẳng thấy ngon chút nào, lần đầu tiên ăn cùng với người được gọi là bạn trai không phải là nhà hàng tây, cũng không phải là quán ăn thượng hạng hay là quán dành cho các cặp tình nhân mà là trong phòng làm việc của bạn trai còn là mỗi người một phần cơm phần.

Dùng bữa xong vừa xong Y Nhi nhận được điện thoại của ba mẹ, cô muốn đi ra ngoài nhưng mà nhìn thấy ánh mắt của anh cô lại không dám đi nên chỉ ra hiệu cho anh im lặng không được lên tiếng.

_ A. mẹ! - Tiếng của cô rất đáng yêu, gọi chữ mẹ này mang theo giọng làm nũng rất dày.

_ Con gái, Nhớ ba mẹ không? - Mẹ Lưu nhà chỉ có mình cô là con gái, trước cô là hai người anh, tất nhiên của ít là của hiếm cho nên từ lúc lọt lòng liền là bảo bối ngọc bội của nhà.

_ Dạ nhớ a! - Cô nghe tiếng của mẹ liền vui vẻ cười khanh khách một cái.

_ Ở trường có ngoan không, lão ba của con đi công tác rồi, hai anh trai con cũng mất tâm để bà già đây một mình ở nhà.. ai nha... thật buồn chết ta - Mẹ Lưu là người rất vui vẻ lại hiền hòa vô cùng, bà dễ chịu với tất cả mọi người ai gặp bà cũng thích.

_ Mẹ a, con đang trong kì học quốc phòng học xong con được nghỉ 1 tuần liền sẽ về bên mẹ - Y Nhi mềm mại nhỏ nhẹ nói với mẹ mình, tiếng nói của cô nhẹ đến nổi muốn tan thành nước.

_ Ai thấy chưa, nói con chọn đại học gần nhà thôi mà lại chọn nơi xa nhà đến cả mấy tiếng ngồi xe, mẹ đây muốn thăm con cũng không đi được, tốt rồi nếu được nghỉ liền về nhà với mẹ a. - Bà nghe cô nói sẽ được về nhà 1 tuần liền vui vẻ hẳn lên.

Sau đó cô nói qua loa về việc học này kia của mình, cuối cùng thì mới tắt máy dường như là lo nói chuyện mà cô quên luôn cả người nào đó đang u tối trước mặt mình nãy giờ.

Đến khi cúp điện thoại rồi mà trên môi cô còn lưu lại nụ cười không dừng, nhìn lên thì nụ cười liền tắt ngay cái bầu không khí trước mặt mà thế nào a, sao mà nó nặng quá vậy.

Y Nhi quả nhiên biết rõ mình không nên ở lâu nên cười cười muốn cáo từ trước.

_ Nhà em ở đâu? - Anh là đang buồn bực chuyện bị điều đi, trước đó có dự định rằng sau khi kết thúc khóa học sẽ xin nghỉ vài ngày hẹn cô đi đâu đó chơi bồi dưỡng tình cảm, nhưng mà lại nghe cô muốn về nhà thì anh đây phải làm sao.

_ Ở....Ở tỉnh C - Y Nhi giọng có chút run run nhìn về phía anh mà nói, lấp bấp vài cái.

_ Em có thể không về hay không? - Anh đang hai bàn tay vào nhau, ánh mắt nghiêm túc nhìn cô.

_ Ạch... em đã nói với mẹ sẽ về - Cái gì chứ, cô đâu nói xạo được rõ ràng lúc nãy anh cũng ngồi đây nghe hết cuộc trò chuyện rồi mà a.

_ Nói ở trường bận nên tạm thời không về được. - Anh vẫn giữ nguyên trạng thái không nhúc nhích dạy bảo điều xấu cho cô.

Y Nhi trợn tròn mắt lên nhìn về phía anh, không phải chứ làm gì mà có người ngang như vậy a, theo như cô quan sát thì mỗi lần Sa Sa nói phải đi về nhà một thời gian thì bạn trai cô ta năn nỉ này nỉ đeo bám suốt mấy ngày liền dụ dỗ cô ta hết cái này đến cái khác, chứ đâu phải như người trước mặt này đâu a. Hình tượng người yêu lý tưởng của anh trong cô liền sụp đỗ ngay lập tức.

Cô bắt đầu cảm thấy tức giận với cách làm, cách biểu đạt của anh, anh không hề nghĩ cho cô dù một chút anh chỉ biết ra lệnh và ra lệnh cô đâu phải lính của anh đâu, cũng chỉ còn 5 tuần là kết thúc thì đâu có gặp lại.

Cái gì mà tối hôm đó bảo yêu cô, cái gì mà bảo trái tim chỉ hướng về cô, tất cả cô là quá ngây thơ mà mềm lòng với lời dụ dỗ của cáo già này a.

_ Xin lỗi, em phải về trường ngay! - Cô không trả lời câu hỏi hay câu nói của anh mà trực tiếp đứng dậy, chỉ quăng lại một câu nói rồi tiêu soái bước ra khỏi phòng anh.

Cho đến khi cửa phòng đã đóng một hồi lâu, ánh mắt của anh cũng không thu hồi về. Cô giận ư? Anh là muốn ở bên cô nên mới bảo cô làm như vậy sao lại giận cơ chứ. Phụ nữ thật sự là một sinh vật rắc rối, nhưng mà thiếu nữ lại càng rắc rối hơn nữa kìa mà ai bảo người anh yêu lại là một thiếu nữ mới lớn làm gì cơ chứ.

Anh trầm ngâm một hồi, suy nghĩ một chút vấn đề sau đó ánh mắt của anh sáng như chim ưng môi nhếch lên vẻ rất đắc ý rồi cũng đi ra khỏi phòng, trên tay cầm điện thoại gọi cho ai đó.

_ Hết khóa quốc phòng, liền đến tỉnh C một tuần tôi muốn xem tình hình bên đó một chút. - Anh bước đi dọc hành lang, bước chân của anh không hề có chút tiếng động nào mà tư thế sải bước vô cùng anh dũng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.