Khí Phi Hồ Sủng

Chương 114: Chương 114: Kết cục (1)




Editor: Puck - Diễn đàn

Ma Linh đưa tay ôm lấy Vãn nhi, mắt nhìn nam tử áo trắng không hề che giấu sát ý.

“Ha ha…” Giống như sát ý của Ma Linh lấy lòng hắn, nam tử áo trắng cười to lên, “Ma Linh, ha ha… Chẳng qua cũng như thế, ngươi là đối thủ của ta sao?”

Tất cả trong mắt Ma Linh đều là lửa giận, cả người đã không nén được lộ ra sát khí, Vãn nhi kéo tay của hắn, “Ca ca… Đừng…” Nếu như ca ca động thủ với người kia, nhất định sẽ bị thương!

Ý cười đầy mặt nam tử áo trắng, trong mắt mang theo một tia khinh miệt, “Ma Linh, ta cho ngươi một cơ hội, nếu như ngươi đánh thắng được ta, nha đầu này sẽ đưa cho ngươi, nếu như ngươi đánh không lại ta, như vậy liền ngoan ngoãn để cho ta lấy máu, mà nha đầu này cũng phải chết! Như thế nào?” Trong mắt nam tử áo trắng mang theo một tia đùa giỡn, hắn chính là muốn Ma Linh, hắn biết Ma Linh không phải là đối thủ của hắn, hắn chính là muốn nhìn dáng vẻ vùng vẫy giãy chết của Ma Linh!

“Được!” Ma Linh cũng đáp ứng rất dứt khoát, hắn hiểu được hắn bây giờ vốn không được lựa chọn, biện pháp duy nhất chính là đánh bại người này!

Ma Linh nhẹ nhàng buông Vãn nhi ra, để cho nàng ngồi yên, nhẹ giọng căn dặn, “Vãn nhi không thể chạy loạn, phải ngoan biết không?”

Vãn nhi rưng rưng gật đầu một cái, “Ca ca phải cẩn thận!” Sau đó nhìn nam tử áo trắng một cái, tất cả trong mắt đều là ý hận, tên xấu xa kia lại muốn lấy máu của ca ca, đều do nàng vô dụng, không thể giúp được ca ca.

Ma Linh sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, sau đó đứng lên đối mặt với nam tử áo trắng, mặc dù hiện giờ hắn chỉ có dáng vẻ sáu, bảy tuổi, tu vi cũng không bàng nam tử áo trắng, nhưng trong mắt nhưng không có một tia e ngại, khí thế trên người giống như càng vượt trên nam tử áo trắng kia! die nda nle equ ydo nn

“Ha ha…Không hổ là con trai của Ma Tà, ngược lại có dáng vẻ giống vậy!” Nam tử áo trắng nói xong, trong mắt xẹt qua một tia ác độc, đôi tay thành trảo, trực tiếp chộp về phía Ma Linh.

Ma Linh linh hoạt tránh qua, dù chưa bị thương, nhưng lại bị xé đi một mảnh vạt áo, mắt lộ ra vẻ nặng nề, qua mấy chiêu, không muốn một mực né tránh nữa, chủ động tấn công về phía nam tử áo trắng.

Nam tử áo trắng hừ lạnh một tiếng, “Không tự lượng sức!” Một chưởng vỗ lên trên vai Ma Linh, nhưng lại không ngờ tới trên cổ mình bị cào ra ba vết máu.

Ma Linh “Bịch” một tiếng bị ném trên mặt đất, ho khan vài tiếng, khóe miệng tràn ra một tia máu tươi.

“Ca ca…” Vãn nhi gấp gáp định xông tới.

Ma Linh quay đầu nhìn nàng quát lạnh, “Không cho phép tới đây!”

Vãn nhi chợt ngừng bước chân, trừng mắt nhìn, nước mắt lăn xuống, “Ca ca…”

Nam tử áo trắng sờ sờ cổ, nhìn máu tươi thuộc về mình trong tay, trong mắt hiện lên vẻ điên cuồng, cười lạnh nói, “Rất tốt! Ma Linh, xem ra ta quá khinh thường ngươi!” Hắn thật sự coi nhẹ Ma Linh rồi, hắn không nghĩ tới trong thời gian ngắn ngủi, công lực của Ma Linh tăng lên nhiều như vậy.

Ma Linh đứng lên, lau máu tươi bên khóe miệng, trong mắt lạnh lẽo, lại lao về phía nam tử áo trắng, lúc này nam tử áo trắng không dám xem thường hắn, không hề nương tay nữa.

Ma Linh dù sao vẫn không đủ mạnh, sau mấy chiêu một lần nữa bị đánh ngã lên mặt đất, lần này vừa rơi xuống đất liền phun ra một ngụm lớn máu tươi, nam tử áo trắng dùng hết toàn lực đánh một kích, vừa đúng đánh trúng ngực của hắn.

“Ca ca…” Vãn nhi cũng không để ý Ma Linh phân phó nữa, chạy tới, chạm vào máu tươi bên khóe miệng hắn, lại không nhịn được thu tay về, tất cả trong mắt đều là kinh hoảng, “Ca ca, huynh đáp ứng Vãn nhi sẽ không chết, không thể nói không giữ lời.”

Nam tử áo trắng nhìn hai người cười lạnh phân phó nói, “Mang đi huyết trì! Tiểu nữ oa này mang đi cho tử độc xà ăn!”

“Dạ!” Không biết từ chỗ nào tòi ra một người mặt mũi xấu xí, toàn thân đen nhánh, một tay túm lấy Ma Linh, một tay túm lấy Vãn nhi rời đi.

“Khụ khụ…” Ma Linh lại phun ra một ngụm máu tươi, đột nhiên sau đó hôn mê bất tỉnh, Vãn nhi giùng giằng kêu lên, “Ca ca… Buông ra… Buông ta ra…”

--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----

“Vương, chính là chỗ này!” Diệp Tử Phong thu hồi huyết dẫn côn trùng nói với Hiên Viên Mị.

Hiên Viên Mị một tay ôm Thủy nhi, một tay đánh ra một chưởng, nhìn địa phương giống như không có gì cả lại truyền đến một loạt tiếng vỡ vụn, sau đó liền xuất hiện một sơn trang rất lớn ở trước mắt, Thủy nhi nhíu nhíu mày, chỉ đứng ở chỗ này thôi cũng có thể ngửi thấy mùi máu tươi nhàn nhạt.

“Nguy rồi!” Mặt Hiên Viên Mị liền biến sắc, Bạch Dạ tu luyện thần công Huyết Linh, nhất định sẽ phối hợp trận pháp, tích tụ quỷ hồn nuôi dưỡng huyết trì, trận pháp kia sẽ có một chút tác dụng ngăn trở, ban đầu Ma Linh không ngửi thấy mùi máu tanh cũng bởi vì nguyên nhân này.

Cho nên cho dù tích tụ máu tươi của một ngàn đứa bé, mùi máu tanh này cũng không thể truyền đi xa như vậy mới đúng, trừ phi… Là máu của Ma Linh!

Mấy người nhanh chóng lao vào trong sơn trang, trực tiếp theo mùi máu tươi đến sân viện đó, Hiên Viên Mị đưa tay khẽ hút, mấy cục đá bị hút vào trong lòng bàn tay, theo tay vung lên, cục đá đánh úp về phía những chỗ khác nhau, sau đó chỉ nghe “Ầm” một tiếng, cả trận pháp bị phá hư, ngay cả mặt đất cũng bị cuộn lên một tầng.

Giờ phút này, bên trong gian phòng kia, nam tử áo trắng lơ lửng trên không trên huyết trì, tập trung hấp thu huyết khí, dáng vẻ hưởng thụ, mà Ma Linh vẫn đang trong hôn mê, thân thể bị cố định ở cạnh huyết trì, cổ tay bị cắt một vết thương, máu tươi không ngừng chảy ra ngoài, sắc mặt đã càng ngày càng tái nhợt. d1en d4nl 3q21y d0n

Nghe được một tiếng nổ, nam tử áo trắng chợt mở mắt ra, mắt lộ ra vẻ lo lắng, hiện giờ chính là thời điểm mấu chốt, sao Ma Tà đồ chết tiệt * lúc này lại chạy tới?

(*) Chết tiệt: Nguyên gốc: 好死不死 Hảo tử bất tử, có ý tứ “Cố tình”, nhưng so sánh với cố tình thì giọng điệu càng nặng hơn chút, có chứa ý “Ảo não”, “Phiền chán”.

Nam tử áo trắng rất nhanh trấn định lại, cất giọng phân phó nói, “Cản bọn họ lại, không cho phép bất cứ kẻ nào đi vào!” Sau đó lại để cho người cắt một cổ tay khác của Ma Linh, tăng nhanh tốc độ lấy máu.

Những người đó sao có thể là đối thủ của Hiên Viên Mị? Hai ba cái liền bị giải quyết, Thủy nhi thấy rõ cảnh tượng bên trong phòng, vội vàng chạy tới cởi trói cho Ma Linh, ôm vào trong ngực, để Diệp Tử Phong cầm máu giúp hắn.

Mắt thấy tà công sẽ luyện thành, lại bị người cắt đứt, nam tử áo trắng giận không kiềm chế được, cặp mắt cũng bị lửa giận nhiễm đến đỏ bừng, “Ma Tà!”

Mặt Hiên Viên Mị cũng tràn đầy sát ý nhìn hắn, hừ lạnh một tiếng, “Bạch Dạ, quả nhiên là ngươi!”

Bạch Dạ phẫn nộ quát, “Tới vừa đúng, mặc dù tà công Huyết Linh còn chưa luyện thành, ta cũng muốn giết ngươi báo thù cho Bạch Trú!” Dứt lời, mang theo huyết khí khắp người chợt xông về phía Hiên Viên Mị.

Hiên Viên Mị lui nhanh về phía sau, vẻ mặt ghét nói, “Bạch Dạ, ngươi thật đúng là bẩn!”

Nếu là bình thường Thủy nhi nghe lời nói như thế, nhất định sẽ cảm thấy buồn cười, nhưng hiện giờ nàng lại lòng tràn đầy nóng nảy, Diệp Tử Phong cẩn thận kiểm tra cho Ma Linh xong, vẻ mặt nặng nề, do dự nói, “Ma Linh mất máu quá nhiều, tổn thương đến nguyên khí rồi!”

“Cho nên?” Thủy nhi gấp gáp hỏi tới, nàng chỉ muốn biết kết quả.

Diệp Tử Phong ấp a ấp úng nói, “Có thể vĩnh viễn sẽ không thể tỉnh lại!”

“Cái gì?” Vĩnh viễn không cách nào tỉnh lại, ý tứ của hắn là biến thành người sống đời sống thực vật? Thủy nhi đau lòng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Ma Linh, tại sao có thể như vậy? Cục cưng còn nhỏ như thế! “Diệp Tử Phong, không có biện pháp khác sao?”

Diệp Tử Phong lắc đầu một cái, sau đó lại hơi do dự nói, “Ma Linh không giống người bình thường, có lẽ có thể tự chữa trị, nhưng mà khi nào mới có thể tỉnh lại, thần cũng không rõ ràng lắm!”

Thủy nhi đau lòng hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Ma Linh, trong mắt run lên, giao Ma Linh cho Diệp Tử Phong, đi ra bên ngoài, nhìn hai người đã sớm giao thủ trong viện, rất bình tĩnh nói, “Mị, ta muốn hắn sống không bằng chết!” dinendian.lơqid]on

Hiên Viên Mị nhướng mày, biết Ma Linh có thể đã xảy ra chuyện, trong lòng hơi lo lắng, ra tay càng thêm tàn nhẫn, bây giờ Hiên Viên Mị và Bạch Dạ, giống như Ma Tà và Bạch Dạ năm đó, Bạch Dạ vốn không phải là đối thủ của Hiên Viên Mị, có lẽ luyện thành tà công Huyết Linh, hắn còn có năng lực liều mạng, nhưng mà đến bây giờ hoàn toàn không có biện pháp làm tổn thương Hiên Viên Mị chút nào!

“A…” Sau một tiếng kêu to thê thảm, Bạch Dạ “Phịch” một tiếng rơi xuống đất, cả người co quắp một trận, cặp mắt đỏ bừng, oán hận nhìn Hiên Viên Mị, “Ma Tà!” Ma Tà lại phế linh lực của hắn, linh lực hắn thật vất vả tu luyện được, lại bị Ma Tà dễ dàng phế bỏ!

Hiên Viên Mị hạ xuống trước mặt Thủy nhi, cau mày hỏi, “Thủy nhi, Ma Linh như thế nào?”

Thủy nhi đưa tay ôm lấy hắn, giọng nói mang theo một chút nghẹn ngào, “Mị, cục cưng có thể vĩnh viễn sẽ không tỉnh lại!” Cục cưng thỉnh thoảng nghịch ngợm, đôi khi khí phách, có lúc yếu ớt đó thật sự sẽ vĩnh viễn ngủ thiếp đi sao?

Hiên Viên Mị an ủi vỗ lưng của nàng, nhìn về phía Diệp Tử Phong hỏi, “Xảy ra chuyện gì?”

Diệp Tử Phong một lần nữa lặp lại lời nói của mình, “Mất máu quá nhiều, tổn thương đến nguyên khí rồi!”

Hiên Viên Mị nghe vậy lại thở phào nhẹ nhõm, “Thủy nhi, không có chuyện gì, Ma Linh có thể sẽ ngủ thật lâu, nhưng mà hắn nhất định sẽ tỉnh lại!”

“Thật không?”

“Ừ! Ma Linh có thân thể bất tử, mặc dù hắn còn chưa trưởng thành, nhưng mà cũng không phải người bình thường có thể so sánh với, chỉ cần để cho hắn ngủ lâu một chút là được!”

Nghe vậy, trong lòng Thủy nhi dễ chịu hơn một chút, lau nước mắt lên trên người của hắn, sau đó nhìn về phía Bạch Dạ lúc này đã có dáng vẻ giống như phế nhân, đẩy Hiên Viên Mị ra, đi tới bên cạnh Bạch Dạ, nhìn người trên đất đột nhiên nhếch môi cười, “Mị, ta rất muốn thử phân cân thác cốt thủ một chút!”

(*) Phân cân thác cốt thủ: Cắt gân tháo gỡ các đầu khớp xương.

Hiên Viên Mị liếc nhìn Bạch Dạ, lại chuyển tầm mắt sang phía nàng, cưng chiều nói, “Được!”

“A…” Tiếng kêu thảm thiết thê lương vang lên trong viện.

Thủy nhi cười lạnh vỗ tay một cái, tiến sát vào trong ngực Hiên Viên Mị, khẽ cười nói, “Diệp Tử Phong, vật này giao cho ngươi thử thuốc là được!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.