Khi Mèo Là Soái Ca

Chương 5: Chương 5: Đọc Được Suy Nghĩ




Ba tiếng trống lại bắt đầu vang khắp trường trung học Đông Anh... Nhã Linh vẫn say giấc trên bàn. Nói trắng ra thì tiêu chí của nhỏ này là: Đã ngủ thì trời sập cũng không biết.

”Này... bây giờ là môn Địa của bà già đó phải không Tiểu Khuê” Minh Bảo hơi cau mặt nhìn sang cô bạn bên cạnh.

”Ừ, đúng rồi.” Tiểu loli mang khuôn mặt dễ mến, dựng trên mắt hai chiếc kính cận xanh lam gật đầu lia lịa.

”Ôi cái số lớp mình, dính phải bà đó....” Tuấn Phong ôm mặt khóc không ra nước mắt.

Dĩ nhiên là nàng Nhã Linh vẫn say giấc mà không biết nguy hiểm đang dần đến lớp mình.

Miêu Vũ hơi nhíu mày nhìn nhỏ, rồi đưa tay ra, gẩy gẩy tay nhỏ.

”Linh, mau dậy... Linh....”

”Ưm... Khoai Tây Chiên... đừng nháo....” Nhã Linh hơi nghiêng đầu lại, khóe môi hở ra tiếng “Kêu Bim Bim và Dưa Hấu bây giờ.... khò khò....”

“.....” chẳng lẽ cậu ấy đang mơ về đồ ăn?

Tìm đủ mọi cách nhưng Nhã Linh vẫn một mực gọi về “đồ ăn”, Miêu Vũ giơ cờ trắng tại trận.

Cộp cộp...

Tiếng gõ nhẹ trên nền đất bắt đầu, vừa nghe là đã biết đây chính là “tiếng gọi của Tử Thần”!!!

Cả lớp nuốt nước bọt. Chỉ trừ ai đó vẫn ngang nhiên ngủ như chết.

Phía cửa đẩy thật nhẹ một cái, một hương thơm bạt ngàn tỏa khắp lớp. Khuôn mặt ai ai cũng bắt đầu trở nên khó coi hơn bao giờ hết. Một thân ảnh thon gọn nhã nhặn bước vào lớp. Cô mang trên mình chiếc áo sơ mi đỏ rực, lại chỉ đóng đến cúc thứ ba nên có thể dễ dàng hiện hiện ẩn ẩn một bầu căng tròn trịa. Chiếc váy công sở ngắn ngang đùi để lộ cặp “giò” thon gọn trắng không tì vết. Nhưng mùi hương kì lạ đang khiến cả lớp gần như chết ngạt.

Không ai khác, đây chính là bà giáo ồn ào trong truyền thuyết: Tố Lan, mệnh danh sát thủ học đường. Nhìn trẻ vậy thôi chứ đã 25 tuổi rồi đấy bà con ạ. Dĩ nhiên vẫn ế chỏng chơ một chỗ. Đừng thắc mắc vì sao đẹp như vậy mà vẫn ế, chính là cái thứ mùi hương kì quái bả đang dùng và một lí do khác nữa...

Nhã Linh không hay biết giáo viên đã vào lớp, mặc kệ Miêu Vũ ra sức gọi nhỏ vẫn ngủ say li bì.

Bà cô nhìn cả lớp đứng nghiêm trang chào bả vậy mà vẫn có học sinh dám lăn ra ngủ.

”Đồ ngu.” Mai Hoa đắc ý nhìn Nhã Linh.

Đưa tay vào túi xách, mỗi chuyển động đều khiến lớp như sặc mùi hoa cẩm chướng. Lôi ra một viên phấn nhỏ.

Chuẩn bị!!!!

Đối phương chưa có dấu hiệu di chuyển.

Trạng thái: Tốt.

Và.... Bắn!!!!!

Viên phấn bay xuyên qua các kẽ hở một cách điêu luyện, nhanh như đạn.

Pặc!!

”Aizzzz.... ở đâu ra lắm tà khí quá vậy? Còn cái mùi gì đây nữa... khó thở.....”

Nhã Linh bắt lấy viên phân rồi tùy tiện hất ra ngoài như hất rác, lại đưa tay lên che mũi nhíu mắt nói.

Cả lớp chung một suy nghĩ: 'Quá ngầu!!!'

Bà cô trên kia thấy một loạt hành động của học sinh mới liền nộ khí ngập mình. Hừ, can đảm lắm, dám chống đối lại bả!

Nhận thức lại bản thân, Nhã Linh mới phát hiện cả lớp đang nhìn mình chằm chằm, lại còn đứng đồng loạt khiến nhỏ giật bắn vội vàng đứng dậy. Aaa... chẳng lẽ cô giáo đã vào lớp rồi?

'Này,sao không chịu gọi tớ dậy?' Nhã Linh ném ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống về phía Miêu Vũ.

'Sao lại trách tớ? Cậu ngủ như heo, tớ gọi mãi đâu có được.' Cậu nhíu mắt đáp lại suy nghĩ của nhỏ.

'Cái...'

À... hai người này có khả năng đọc suy nghĩ của nhau à?

Nhã Linh nhìn bà giáo viên thì ra sức nghĩ cách để “trốn tội“.

”Em kia....”

Tố Lan đang định ra giọng giáo huấn học sinh mới thì nhỏ đã vội vàng cắt ngang với điệu bộ tự nhiên hết sức.

”A... chị xinh đẹp... đang trong giờ học mà, chị nhầm lớp phải không, khối chín ở tầng ba đó chị...”

Cả lớp: Lật bàn trong trí óc.

Tố Lan hơi sững người, đã 25 tuổi rồi mà vẫn bị nhầm là đàn chị. Ồ, đây chẳng phải càng chứng tỏ cô vô cùng trẻ đẹp nha. Em học sinh mới này cũng thật tinh ý, có lẽ phải chiếu cố cho em ấy một chút.

Nở một nụ cười rõ tươi để tôn lên nhan sắc của mình, nộ khí vừa rồi biến mất ngay lập tức, Tố Lan “dịu dàng” nói.

”Em đùa gì, cô là giáo viên. Nhớ lần sau đừng ngủ quên nhé.”

”Vâng ạ.” Biết đã qua cửa nguy hiểm, Nhã Linh vui mừng “vâng” một tiếng.

”Được rồi, chúng ta vào bài học”

Cả lớp đồng loạt ngồi xuống, vài người quay xuống nhìn Nhã Linh đầy ngưỡng mộ.

'Cậu thông minh đấy.' Miêu Vũ nghiêng cái đầu mèo, miệng nhoẻn cười.

'Dĩ nhiên, tớ...'

Đang trong tình trạng tự luyến, bỗng nhỏ im bặt suy nghĩ, quay sang cạnh thì Miêu Vũ cũng đang chằm chằm chằm nhìn nhỏ.

Lúc này cả hai mới phát hiện: Chúng ta có khả năng ngoại cảm với nhau!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.