Khế Ước Quân Hôn

Chương 8: Q.1 - Chương 8: Tôi sẽ thay cậu cầu tình






Bốn chiếc xe jeep quân dụng dừng lại bên cạnh chiếc Mesarati, giống như hộ vệ chờ đợi Vương hậu của mình. Mà Thư Khả, chính là Vương hậu của bọn họ!

Qua cặp kính râm thủy tinh đã hạ xuống một nửa có thể thấy quân phục màu xanh ngụy trang của binh sĩ, bọn họ vẫn cảnh giác quan sát Thư Khả đang xuống xe.

Thư Khả ăn mặc đẹp đẽ, một thân da thịt trắng noãn, so với những nữ binh cả ngày phơi nắng bị gió thổi thật là chói mắt.

“Nghiêm! Chào!” Đỗ Hâm Lôi tiến từng bước tới trước mặt cô, sau khi chào theo nghi thức quân đội liền hỏi: “Xin hỏi khi nào Lương Thượng tá sẽ tới? Toàn thể nữ binh đã xếp hàng chờ.”

“Lương thượng tá?” Thư Khả chớp chớp mắt tựa hồ không hiểu: “Tôi không biết Lương Thượng tá của các cô, tôi tới đây tìm bằng hữu tốt của mình!”

“…..” Cái này thật hết chỗ nói! Vị mỹ nữ này với Lương Tuấn Đào không có quan hệ gì a.

Nhưng có thể đi xe thể thao đến khu nữ binh một cách công khai còn có bộ đội đẳng chủng đi theo hộ tống, đủ để nhìn ra nữ nhân này có lai lịch không nhỏ.

Đỗ Hâm Lôi nhất thời thu lại nụ cười, lễ phép mà sơ đạm: “Thực xin lỗi, chúng tôi đang chờ thủ trưởng tới thị sát, mời tiểu thư tránh đi một chút, đợi công tác kiểm tra chấm dứt, tôi sẽ tìm bạn giúp cô.”

Thư Khả cong đôi môi đỏ mọng vô tội: “Nhưng tôi rất nhớ cô ấy, tôi nghĩ tôi đã thấy cô ấy rồi!” Nói xong, cô ta hạ tầm mắt nhìn chung quanh một vòng, ánh mắt dừng lại trên người Lâm Tuyết.

Khuôn mặt ngọt ngào nhất thời nở nụ cười, như trước đây bước tới giữ chặt tay cô, thân thiết nói: “Lâm Tuyết, cậu có nhớ mình muốn chết không.”

Từ sau lễ đính hôn, đây là lần đầu tiên bọn họ gặp lại. Trước kia, với bộ dáng thân thiết khăng khít này của Thư Khả, Lâm Tuyết không cảm thấy gì, nhưng hiện tại cô chỉ cảm thấy từng trận buồn nôn.

Lâm Tuyết u lãnh nhìn Thư Khả, sau đó chậm rãi rút tay ra, lui về sau vài bước, sau đó cô ngẩng khuôn mặt thanh lệ, giọng điệu không nhanh không chậm hỏi: “Cậu có chuyện gì?”

Thấy cô xa cách cùng đề phòng, Thư Khả tựa hồ thương tâm, mắt rưng rưng ủy khuất nói: “Lâm Tuyết, không cần như vậy được không? Chúng ta cũng từng là bạn thân. Cậu, mình, còn có Đồng Đồng nữa, chúng ta là tam giác thân thiết! Bây giờ cậu và Đồng Đồng đều không để ý mình … Mình biết, cậu hận mình đã cướp đi Sở Hàn, nhưng anh ấy yêu mình, nguyện hi sinh tất cả vì mình. Mình sai ở chỗ nào chứ?”

“Xôn xao….” Nhóm nữ binh đều châu đầu ghé tai bàn luận, không hiểu cái gì vừa diễn ra. Lâm Tuyết không phải bạn gái Lương đoàn trưởng sao? Vì sao còn cùng người đàn ông nào đó phát sinh quan hệ, lại còn là quan hệ tay ba? Lâm Tuyết bị cô gái trước mặt chiếm đoạt người yêu, cô là nữ nhân bị đá, có tư cách gì mà làm bạn gái Lương đoàn trưởng?

Đỗ Hâm Lôi không thể chấp nhận được Thư Khả, đối với lời nói của cô ta càng cảm thấy phản cảm, một kẻ cướp đoạt tình yêu của người khác còn muốn khoe khoang trước công chúng, da mặt nữ nhân này thật dày.

Cô đi tới chắn trước mặt Lâm Tuyết, đứng trước Thư Khả đang chu cái miệng nhỏ nhắn ủy khuất phẫn uất nói: “Bạn cô có vẻ không hoan nghênh cô, mời cô tạm thời tránh sang chỗ khác được không? Thủ trưởng của chúng tôi sẽ nhanh chóng tới đây, mong cô không gây trở ngại cho quân vụ.”

“Lâm Tuyết, chúng ta qua kia nói chuyện đi.” Thư Khả tiếp tục dùng ánh mắt nai vàng nhìn Lâm Tuyết: “Sở Hàn có lời ủy thác nhờ mình chuyển cho cậu.”

Lâm Tuyết cười lạnh: “Tôi không hứng thú với chuyện của các người, cô có thể đi được rồi.”

“Mình không đi!” Thư Khả xoay người đối mặt với Đỗ Hâm Lôi nói: “Tôi nói riêng với Lâm Tuyết hai câu. Nói xong tôi sẽ đi, cam đoan không làm chậm trễ việc thị sát của thủ trưởng các cô.”

Cuối cùng, Đỗ Hâm Lôi hiểu được cứ dây dưa vậy cũng không phải cách hay, huống hồ thoạt nhìn đối phương có thân phận không tầm thường, mình không thể nào đắc tội, liền biết thời thế nói: “Được rồi, Lâm Tuyết cô qua kia với cô ấy đi, nói nhanh còn về đơn vị!”

**

Rời khỏi đội ngũ, Lâm Tuyết ngó qua nữ nhân trước mặt, lãnh đạm nói: “Nếu cô tới chỉ muốn khoe khoang chuyện cô và hắn yêu nhau thế nào thì cô có thể đi.”

Thấy thái độ của cô như vậy, Thư Khả cũng xé lớp mặt nạ ra, cười lạnh: “Cô cho rằng cô vẫn là Tam tiểu thư Lâm gia sao? Thu lại sự kiêu ngạo ấy đi. Nếu cậu muốn đêm nay cả Lâm gia bị diệt thì cậu có thể đi!”

Lâm Tuyết dừng bước nhưng không quay đầu lại, giọng điệu u lạnh: “Lâm gia bị diệt môn liên quan gì tới tôi sao?”

“Đương nhiên rồi!” Mắt Thư Khả ánh lên sát khí, cô ta âm hiểm nói: “Tôi biết cậu hận người nhà Lâm gia, anh ấy cũng vậy, anh ấy còn ước gì Lâm gia đoạn tử tuyệt tôn! Nhưng Hứa Tĩnh Dao đâu? Cậu có thể trơ mắt nhìn bà ta chết sao?”

Hứa Tĩnh Dao là dì của Lâm Tuyết, có thể cô không cần bất cử kẻ nào trong Lâm gia nhưng không thể không quan tâm đến bà.

Lâm Tuyết rốt cục quay đầu lại, yên lặng nhìn chằm chằm khuôn mặt Thư Khả xinh đẹp đang lộ ra gian ngoan trong chốc lát, đột nhiên cô cười, giọng nói tràn ngập mỉa mai: “Kỳ thật khi cô không trang điểm nhìn cũng không ghê tởm như lúc này!”

‘Cô!” Thư Khả có chút xấu hổ, hung hăng nhìn tình địch trước mặt, hạ giọng xót xa : “Cho cậu biết một bít mật, Sở Hàn nói lần này bắt được sẽ nhổ hết những lời độc ác của cậu, để cậu có khéo mồm khéo miệng thế nào cũng không phun ra được một chữ!”

Trong tim như bị một lưỡi dao bén nhọn xẻ làm hai nửa, đau đến mất hết cảm giác. Lâm Tuyết há miệng như người thiếu dưỡng khí sắp không thở nổi. Vết thương đầm đìa máu kia chưa kịp khép miệng lại bị xé rách ra, đau nhức cực độ cơ hồ cô sắp bị hủy hoại hết.

Hắn nhẫn tâm phá hủy tất cả mọi thứ của cô, vậy còn chưa đủ sao, hắn còn muốn cắt lưỡi cô.

Thấy sắc mặt Lâm Tuyết trắng bệch, cả người run rẩy, Thư Khả vừa lòng nở nụ cười. Cô ta tao nhã cắn cắn môi, tóc bị gió thổi bay, từ trên cao nhìn xuống, khôi phục lại giọng nói ôn nhu: “Lâm Tuyết, đừng đau khổ! Cậu yên tâm, tôi sẽ thay cậu cầu tình! Sở Hàn nói, cậu mau theo tôi trở về, nếu không anh ấy sẽ khiến cậu hối hận cả đời!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.