Khế Ước Quân Hôn

Chương 152: Q.2 - Chương 152: Chương 68.3: Yêu anh một lần nữa




Editor: Puck

Xe việt dã như một cơn gió chạy đi, vội vàng giống như lúc tới, đảo mắt đã biến mất ở chỗ sâu trong rừng rậm.

Lâm Tuyết ngẩng ngơ đứng ở đó, nhìn con đường trống không, nếu trên người không có những vệt máu loang lổ kia, nếu trên đường không có một ít bãi đỏ tươi, cô thật sự cho rằng mới vừa rồi chỉ là một ác mộng hoang đường.

Tài xế vẫn ngồi trong xe, mặc cho Lâm Tuyết như cọc gỗ đứng bên ngoài, không hề để ý chút nào.

Nếu không phải Lương Tuấn Đào tìm đến, Lâm Tuyết hoài nghi mình có phải đứng đó trong trời tối hay không.

“Vợ!” Giọng nói quen thuộc, kêu gọi quen thuộc, thật sự khiến cho cô bừng tỉnh ở trong mộng. Cho đến khi âm thanh này vang lên lần nữa, cô mới hậu tri hậu giác xoay người, thấy một chiếc xe jeep chạy đến trước mặt.

Người lái xe là Vân Phàm, Lương Tuấn Đào ngồi trên xe. Không đợi xe dừng hẳn, hai người đã cùng nhau nhanh chóng nhảy xuống, bước nhanh tới trước mặt Lâm Tuyết, kinh ngạc quan sát cô người đầy vết máu.

Lương Tuấn Đào túm lấy cánh tay cô kéo cô vào trong ngực, bàn tay vội vàng sờ lên gương mặt dính đầy vết máu của cô, sau đó lau sạch máu tươi tràn đầy bả vai và trước ngực cô.

Không có vết thương, trên người và trên mặt cô không hề phát hiện ra bất kỳ vết thương nào, nhưng mà.. Những thứ máu tươi này đều từ đâu mà đến?

Vân Phàm đi tới trước chiếc xe kia, rút súng lục ra chĩa vào tài xế, ra lệnh: “Anh xuống xe!”

Tài xế kia rất nghe lời xuống xe, không đợi Vân Phàm thẩm vấn, đã chủ động nói ra tất cả chuyện vừa rồi một lần.

Lâm Tuyết rúc vào trong ngực Lương Tuấn Đào, ngửi hơi thở quen thuộc của anh, một hồi lâu mới tỉnh lại. Cô quay đầu, hơi không dám tin nhìn khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông trước mắt, lắp bắp hỏi, “Sao anh lại tới đây?”

Không phải anh ở lưỡi liềm vàng sao?

Chuyện này… Sao lại chạy tới đây! Mới vừa rồi đại não nhận được kích thích quá nghiêm trọng, thần kinh căng thẳng vẫn không thả lỏng, cô nắm thật chặt bàn tay Lương Tuấn Đào, lo sợ không yên mà nói: “Nơi này rất nguy hiểm, anh đi mau đi!”

Lương Tuấn Đào kéo cô lại, trấn an vuốt ve sống lưng của cô, dịu dàng an ủi: “Không có việc gì, đừng sợ!”

Biết được Mạc Sở Hàn chạy trốn tới tam giác vàng, có khả năng đi tìm Lâm Tuyết gây phiền toái. Anh lập tức bất chấp tất cả ném toàn bộ mọi chuyện ở lưỡi liềm vàng cho Thạch Vũ, ngồi máy bay hỏa tốc chạy tới tam giác vàng.

Anh sợ Mạc Sở Hàn sẽ làm tổn thương Lâm Tuyết, cho dù khả năng này chỉ có một phần ngàn, anh vẫn không thể để cho điều đó xảy ra.

Khi gọi điện thoại cho Triệu Bắc Thành, anh đã sắp bay đến tam giác vàng rồi, nhưng anh vẫn chậm một bước, bởi vì Lâm Tuyết đã lên đường khởi hành, hơn nữa đã mất đi tín hiệu liên lạc.

May mà còn có Vân Phàm, không thể không nói, Vân Phàm là một nhân tài gián điệp ưu tú, dưới tình huống tín hiệu liên lạc hoàn toàn bị nhiễu, cậu ấy vẫn âm thầm theo dõi Lâm Tuyết, cũng không bị mất dấu.

Máy bay hạ xuống, anh nhanh chóng liên lạc với Vân Phàm. Sau đó liền ngựa không ngừng vó đuổi theo Lâm Tuyết, anh nhất định phải tìm được cô trước Mạc Sở Hàn. Nhưng mà… Anh rốt cuộc vẫn chậm một bước.

Nghe xong tài xế thuật lại, anh mới biết được mấu tươi trên mặt trên người Lâm Tuyết, còn có vết máu đầy đất này, đều là do Mạc Sở Hàn lưu lại.

Nhìn dáng vẻ mất hồn mất vía của Lâm Tuyết, anh biết cảnh tượng kia khẳng định lưu lại ảnh hưởng và ám ảnh không thể phai mờ trong lòng cô.

Dù sao cô và Mạc Sở Hàn đã từng yêu nhau, trơ mắt nhìn người đàn ông kia hộc máu bỏ mình trước mặt cô, có thể nghĩ đến đả kích đối với cô.

“Đừng sợ, đều đã qua!” Lương Tuấn Đào định lau vết máu trên mặt cô, thế nhưng một vài vết máu đã khô. Anh vội vã lấy chai nước suối trong xe ra, mở nắp chai, dùng bàn tay vốc nước rửa sạch khuôn mặt cho cô.

Nước lạnh như băng thấm lên trên mặt của cô, cô không khỏi rùng mình, đẩy bàn tay của Lương Tuấn Đào đang lau mặt cho mình ra, một lần nữa thúc giục: “Anh đi nhanh đi!”

Thế nào cũng không nghĩ đến Lương Tuấn Đào sẽ đuổi theo, cô không thể để cho anh đi mạo hiểm theo cô, nhất định phải đưa anh trở về, cô còn tìm Hoắc Gia Tường đàm phán chuyện thả Đỗ Hâm Lôi.

Lương Tuấn Đào nhìn bộ quần áo bị vết máu làm bẩn, cảm thấy hết sức chướng mắt, rất muốn lột ra vứt bỏ cho cô. Nghĩ như vậy, anh thật sự làm vậy.

Ôm cô lên xe, trong tiếng kêu hoảng hốt của cô, anh nhanh chóng cởi áo ngoài ra cho cô, thuận tay ném ra ngoài xe. Sau đó, anh cởi áo sơ mi của mình mặc vào cho cô.

Cuối cùng làm sạch sẽ sảng khoái cho cô, anh hôn cô, dịu dàng nói: “Ngoan, ở trên xe chờ anh!”

Cả người Lâm Tuyết đã không còn hơi sức, cô thuận theo gật đầu một cái, núp ở trong ghế, không nhúc nhích.

Lương Tuấn Đào xuống xe, đóng cửa xe, đi về phía tài xế đã bị Vân Phàm khống chế.

Rút súng lục ra, anh dùng họng súng chĩa vào trán người đàn ông kia, trong mắt sáng hiện lên sát khí, quát hỏi: “Nói, có phải do Hoắc Gia Tường sắp xếp tất cả?”

Tài xế kia ngược lại rất trấn tĩnh, anh không kinh hoàng, giống như thật nói: “Hoắc tiên sinh nói Mạc thiếu gia muốn gặp tứ tiểu thư một lần, kêu tôi phối hợp là được, những chuyện khác không cần tôi quản nhiều!”

Cũng bởi vì có Hoắc Gia Tường ngầm cho phép, cho nên khi Mạc Sở Hàn xuất hiện, tên tài xế kia vẫn làm như không thấy.

Tên tài xế này thật ra là tài xế thân tín của Hoắc Gia Tường, đặc biệt chạy xe cho ông, từng thấy sóng to gió lớn. Hoắc Gia Tường tiết lộ với anh, có lẽ Mạc thiếu gia sống không được lâu nữa, nhưng kêu anh không được xen vào việc của người khác!

Đi theo bên cạnh Hoắc Gia Tường, các tình huống máu tanh đều đã gặp, anh chỉ cần tuân thủ mệnh lệnh là được. Hoắc Gia Tường nói anh không được để ý không được hỏi tới Mạc Sở Hàn, cho dù chết sống đều không quản chuyện gì của anh ta.

Chỉ cần trước khi trời tối, anh có thể đưa Lâm Tuyết an toàn đến mục đích là đủ.

Thấy tài xế không giống như nói dối, xem ra Mạc Sở Hàn đã sớm đả thông với Hoắc Gia Tường, cố ý nửa đường chặn Lâm Tuyết lại diễn một màn sống chết!

Vân Phàm cởi áo đưa cho Lương Tuấn Đào, Lương Tuấn Đào mặc vào, khoát khoát tay với cậu ấy, căn dặn, “Cậu đi về đi!”

Hơi không yên lòng, Vân Phàm yêu cầu, “Tôi đi cùng hai người!”

“Không cần, đến địa bàn của Hoắc Gia Tường, mang theo nhiều người hơn nữa cũng vô ích, ngược lại khiến cho ông ta khinh thường tôi!” Lương Tuấn Đào bình tĩnh ý bảo Vân Phàm rời đi, sau đó anh lên xe, khởi động xe.

Tài xế kia thấy Lương Tuấn Đào không có ý định ngồi lên xe của anh, tự biết điều chạy xe phía trước dẫn đường.

Không biết có phải khi ở trên xe thay quần áo bị lạnh hay không, Lâm Tuyết cảm thấy mình bị cảm. Cổ họng vô cùng đau đớn, cả người bủn rủn vô lực, mệt mỏi đến không có chút tinh thần nào.

Mặc áo sơ mi của Lương Tuấn Đào, cô ôm cánh tay mình, co ro ngồi trên ghế, cái gì cũng không muốn nói.

Lương Tuấn Đào vừa lái xe vừa đưa mắt quan sát Lâm Tuyết từ trong gương chiếu hậu, thấy cô giống như mệt mỏi sắp ngủ thiếp đi. Nhớ tới vết máu dính trên mặt và trên người cô lại căm tức một trận, Mạc Sở Hàn này quả nhiên nham hiểm, cho dù chết cũng không khiến cho bọn họ tốt hơn!

Một màn kia không thể nghi ngờ sẽ là cơn ác mộng cả đời không thoát ra được với Lâm Tuyết, cô vĩnh viễn sẽ không thể quên được người đàn ông tên Mạc Sở Hàn chết trong lòng cô.

Tay cầm lái nắm thật chặt lại, nắm đến khớp ngón tay trở nên trắng bệch, anh thật sự muốn tìm người đánh một trận! Đáng tiếc, người chết không biết đánh nhau, cho nên ván này anh nhất định thua bởi Mạc Sở Hàn.

Giống như tất cả đều trong bố trí của Mạc Sở Hàn, từ phá hủy NT đến về tam giác vàng, rồi đến Lâm Tuyết đi tìm Hoắc Gia Tường, sau đó nửa đường chặn cô lại…

Lương Tuấn Đào không biết lúc ấy Mạc Sở Hàn nói gì với Lâm Tuyết, bởi vì tài xế chỉ nhìn thấy Mạc Sở Hàn ngã vào trong ngực Lâm Tuyết hộc máu chết đi, về phần bọn họ nói cái gì cũng không rõ ràng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.