Khế Ước Quân Hôn

Chương 283: Q.2 - Chương 283: Chương 105




Editor: Puck - Diễn đàn

Tội chủ yếu của Đỗ Hâm Lôi chính là bắn bị thương Triệu Bắc Thành, nếu Triệu Bắc Thành buông bỏ truy cứu trách nhiệm của cô ấy, về phương diện này không đáng truy cứu. Nhưng Triệu Bắc Thành kiên trì để cho cô phá bỏ thai nhi trong bụng, nếu không sẽ tiếp tục khiếu nại lên tòa án quân đội, nghiêm trị Đỗ Hâm Lôi tội cố ý gây thương tích.

Kẹp ở giữa Lâm Tuyết và Triệu Bắc Thành, Lương Tuấn Đào rơi vào tình thế khó xử. Hai người này đánh giằng co càng lúc càng quyết liệt, khuyên ai cũng không nghe.

Nghe nói Triệu Bắc Thành nhất định truy cứu trách nhiệm Đỗ Hâm Lôi gây thương tích cho anh, hoàn toàn chọc giận Lâm Tuyết. Vốn mang thái độ đồng tình và áy náy với Triệu Bắc Thành, cứ như vậy lợi thế đồng tình hoàn toàn nghiêng về phía Đỗ Hâm Lôi.

Lâm Tuyết đích thân đến tìm Triệu Bắc Thành, tức giận chất vấn: “Triệu Bắc Thành, tôi thật sự không hiểu tại sao anh một mực cắn lấy Hâm Lôi không buông! Cô ấy bị Hoắc Vân Phi chiếm đoạt cũng không phải do cô ấy tình nguyện, bắn anh bị thương cũng là do cô ấy nhất thời uất ức, anh thiếu chút nữa nổ chết cô ấy có biết không?...”

Chuyện tình cảm vô cùng tế nhị, không ai nói rõ được!

Chuyện đã đến mức độ như vậy, tại sao Triệu Bắc Thành không thể lùi một bước trời cao biển rộng. Đỗ Hâm Lôi từng là cô gái yêu anh sâu đậm, lại là bà xã được pháp luật thừa nhận, anh lại nhẫn tâm một mực cắn lấy cô không buông, khiến Đỗ Hâm Lôi khó thoát được tai ương lao ngục.

Đối mặt với chất vấn và căm phẫn của Lâm Tuyết, Triệu Bắc Thành không hề vì vậy mà thay đổi, đợi cô nói xong, mới lạnh lùng trào phúng nói: “Cho dù Đỗ Hâm Lôi mang thai cháu ruột của cô, cô cũng đừng kích động như thế! Dù sao cô là bà xã của thủ trưởng Lương, xin dù ít dù nhiều cũng mang phong độ của phu nhân thủ trưởng đi, đừng biểu hiện rõ ràng như vậy!” [email protected]

“…” Lâm Tuyết bị anh ta làm nghẹn nói không ra lời, lần đầu tiên phát hiện người đàn ông như hũ nút này thì ra còn có một mặt khác cô hoàn toàn không biết.

“Tôi kiên trì truy cứu trách nhiệm của cô ấy! Cô muốn bảo vệ cô ấy thì tùy cô, có bản lĩnh gì cứ thi triển ra!” Triệu Bắc Thành nói xong lạnh lùng xoay người, không bao giờ nhìn Lâm Tuyết nữa.

--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----

Đỗ Hâm Lôi biết được chuyện này, ngược lại bình tĩnh lại, cô biết mình và Triệu Bắc Thành hoàn toàn xong rồi!

Tình yêu, thì ra không chịu đựng được khảo nghiệm của thực tế tàn khốc! Nếu cô không đi tam giác vàng, giữa bọn họ không có biến cố và kiếp nạn này, có lẽ cô vẫn còn say mê trong mộng đẹp của tình yêu, vui vẻ tự nhiên.

--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----

Lương Tuấn Đào cuối cùng không thể chịu được thế công của Lâm Tuyết, cán cân lợi thế có khuynh hướng nghiêng về phía Đỗ Hâm Lôi. Hết cách rồi, vì bà xã, anh chỉ có thể lựa chọn một lần nữa có lỗi với anh em!

Dưới nhúng tay của Lương Tuấn Đào, quân đội rất nhanh đưa ra phán xử cho Đỗ Hâm Lôi. Từ bỏ chức vụ quân đội trung úy của cô, khai trừ quân tịch, từ nay về sau vĩnh viễn không cho phép bước vào quân đội nữa.

Đây là kết quả tốt nhất đối với Đỗ Hâm Lôi mà nói rồi, thật ra thì cô vốn cũng không muốn ở lại quân đội. Cô mang thai đứa bé của Hoắc Vân Phi, tiếp tục lưu lại quân đội chỉ có rối rắm và lúng túng.

Đi ra khỏi phòng phán xử của quân đội, bầu trời bên ngoài hoàn toàn sáng sủa. Ánh mặt trời chói chang mãnh liệt khiến Đỗ Hâm Lôi hơi mở mắt không ra, cô lấy tay che trên trán, một lần nữa quan sát thế giới này.

Giống như cách một đời, cô cảm giác mình già nua thêm hai mươi tuổi.

Lâm Tuyết lái xe chờ cô ở bên ngoài, vẫy vẫy tay đi về phía cô. Cô đi tới, mở cửa xe, ngồi vào trong xe. di@en*dyan(lee^qu.donnn)

Cuối cùng có thể rời đi! Có lẽ đời này cô sẽ vĩnh viễn không đặt chân đến chốn này nữa!

Ánh mắt dời về phía ngoài cửa xe, cô nhìn thấy dáng người thon dài quen thuộc của Triệu Bắc Thành cô độc đứng đó, đưa mắt nhìn cô rời đi.

Trong lòng chán nản chua xót, cô không khỏi ươn ướt hốc mắt. quay đầu, cô ôm lấy hai vai mình cúi đầu ngồi trong ghế, nhúc nhích cũng không muốn nhúc nhích.

--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----

Đỗ Hâm Lôi cũng coi như thiên kim quân môn, cha của cô là lão đoàn trưởng về hưu, mẹ qua đời sớm, trong nhà còn có một mẹ kế lớn hơn cô mười tuổi.

Kể từ sau khi mẹ kế vào cửa, cô rất ít khi trở về nhà, phần lớn thời gian ở lại quân đội, vào ngày lễ ngày tết thỉnh thoảng trở về một chuyến.

Bây giờ cô bị khai trừ quân tịch, lại náo loạn rách toác với Triệu Bắc Thành, thật sự không có chỗ để đi, không thể làm gì khác hơn là về nhà.

Xách một túi du lịch quân dụng căng phồng, bên trong là đồ đạc dọn dẹp từ trong ký túc xá quân đội, là toàn bộ gia sản những năm này trong quân đội của cô.

Dùng chìa khóa mở cửa ra, vừa đi vào trong nhà, thấy cha già nửa nằm trên ghế dựa, dáng vẻ yếu ớt thở ra không hít vào nhiều, cho biết bệnh tim cũ của ông tái phát, vội vàng chạy tới ân cần hỏi: “Cha, thân thể cha như thế nào?”

Cha cô mở đôi mắt già vẩn đục, một hồi lâu nhận ra người trước mắt là Đỗ Hâm Lôi, không khỏi tức giận. Hung hăng đẩy cô ra, đưa một tay ngón chỉ thẳng vào cô run run không nói ra một câu lưu loát đầy đủ: “Mày… Mày…”

Thấy tình cảnh này, Đỗ Hâm Lôi chán nản trong lòng. Xem ra cha đã biết được tin tức cô bị quân đội xử phạt.

Mẹ kế nghe tiếng đi tới, nhìn thấy Đỗ Hâm Lôi, giống như nhìn thấy quái vật cao giọng kêu lên: “Sao cô trở lại?”

“…” Cô không thể trở về sao? Dù gì cũng là nhà của cô mà!

“Ôi trời, cô đi nhanh đi!” Mẹ kế vội vàng đi tới bên cạnh cha cô, dùng bàn tay vuốt ve ngực ông, khuyên ông đừng kích động, vừa kể lể tội của Đỗ Hâm Lôi: “Đời này của cha cô cương trực không, danh dự ở quân đội của ông ấy rất tốt, hiện giờ một đời anh danh của ông ấy cũng bị cô làm bại hoại hết sạch! Phản quốc thông đồng với địch còn không nói, lại còn mang thai đứa con hoang trở lại…” die ennd kdan/le eequhyd onnn

Đỗ Hâm Lôi tức giận cắt lời bà ta: “Không làm rõ chân tướng sự thật, xin bà đừng nói lung tung!”

“Hơ.” Mẹ kế khinh bỉ liếc nhìn cái bụng nhô lên của cô, “Vậy cái bụng kia của cô là giả sao? Nếu như không phải mang thai con hoang, Triệu Bắc Thành sẽ không cần cô sao?”

“…” Thì ra quyết liệt giữa cô và Triệu Bắc Thành mọi người đều đã biết, như vậy cũng tốt, đỡ cho cô phải giải thích với người nhà! Trong lòng Đỗ Hâm Lôi đau khổ, buồn bã mất mát.

Cha cô run rẩy chỉ cô hồi lâu, cuối cùng nói ra một câu đầy đủ lưu loát: “Mày, mày cút cho tao! Vĩnh viễn đừng vào cái nhà này nữa!”

--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----

Tính cách Đỗ Hâm Lôi hoạt bát, sang sảng chính trực, thích trợ giúp người khác, ở quân đội kết một nhóm bạn bè lớn. Đáng tiếc, hiện giờ ai cũng không để ý hỏi đến cô.

Phản quốc thông đồng với địch, bại hoại tác phong quân đội, hai tội danh này đủ để cho tên tuổi của cô lộn xộn, chiến hữu ngày xưa trốn tránh cô chỉ sợ còn không kịp, gặp mặt cũng làm bộ như không biết, nhanh chóng chạy trốn.

Tình người ấm lạnh, lúc sớm chiều, cô lĩnh hội được rất nhiều trong đó.

Duy chỉ có Lâm Tuyết không xa không rời cô, nghĩ hết cách trợ giúp cô.

Lâm Tuyết là quý nhân trong cuộc đời của cô, nếu không có kịp thời chìa tay giúp đỡ kia, cô không biết mình có thể tiếp tục chống đỡ được không.

Xách hành lý đứng trên đường cái, cô khóc không ra nước mắt. Nhập ngũ nhiều năm như vậy, cô không tích cóp ra được chút tiền gì. Toàn bộ tiền trợ cấp ít ỏi tiêu hết sạch, cứ như vậy bị đuổi ra khỏi quân đội, cô không có bất cứ tiền tuất và tiền trợ cấp giải ngũ gì cả!

Mọi cách bất đắc dĩ, cô chỉ đành bấm số điện thoại của Lâm Tuyết.

Khi Lâm Tuyết một lần nữa nhìn thấy Đỗ Hâm Lôi, thấy cô ấy lẻ loi đứng ở đầu đường giống như con chó nhỏ bị người vứt bỏ. dfienddn lieqiudoon

Biết rõ chuyện đã xảy ra, không khỏi than thở: “Người khác thì cũng thôi đi, chẳng lẽ ngay cả Nhậm Thiến cũng không để ý đến bà sao?”

Ở liên nữ binh, khi Đỗ Hâm Lôi đảm nhiệm lên trưởng có giao tình rất thâm hậu với Nhậm Thiến, cho nên khi Đỗ Hâm Lôi điều đến liên vệ sinh, Nhậm Thiến vẫn bảo vệ Đỗ Hâm Lôi, không để cho đám người Thẩm Doanh Doanh mới tới bắt nạt cô.

Ở trong ấn tượng của Lâm Tuyết, Nhậm Thiến cũng coi như một người chiến hữu cương trực.

Đỗ Hâm Lôi khép hờ mắt, khẽ nức nở nói: “Cô ấy… Bây giờ là đại đội trưởng… Chú ý quan trọng hình tượng và ảnh hưởng… Tôi như bây giờ… Tốt nhất không nên liên lụy đến cô ấy…”

Lâm Tuyết không đành lòng chọc cô ấy đau lòng nữa, liền không nói tiếp. Suy nghĩ một chút, nói với cô ấy: “Dưới tên tôi và Tuấn Đào có vài căn bất động sản, bà trước ở đó, ngày mai tôi liền sắp xếp người giúp việc qua chăm sóc cho bà!”

“…” Cô còn có con đường nào khác sao? Không thể làm gì khác hơn là trước như vậy.

--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----

Chạy xe đưa Đỗ Hâm Lôi đến trước cửa biệt thự, trừ giao chìa khóa cho cô, mặt khác còn kín đáo đưa cho cô một tấm thẻ, “Bên trong có mười vạn đồng, bà dùng trước!”

Đỗ Hâm Lôi nào chịu nhận tiền của cô ấy, vội vàng từ chối, như thế nào cũng không chịu nhận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.