Khang Kiều

Chương 6: Chương 6




Trước đó, từ xa anh đã nhìn thấy đôi trai gái nổi bật trên hành lang. Khi đó có rất nhiều người quan sát họ. Họ trông giống một đôi tình nhân hẹn hò đã lâu, Valentine cùng tới khu trung tâm thương mại mua sắm, tay xách chiến lợi phẩm, chuẩn bị về làm bữa tối.

Lúc đó, Chu Tùng An còn chưa ý thức được người đàn ông chính là Hoắc Liên Ngao.

Đã lâu lắm rồi Chu Tùng An chưa gặp Hoắc Liên Ngao. Cậu ta trông còn đẹp hơn xưa, tới mức có thể hình dung bằng từ “sáng ngời”.

Đầu kia chỉ “ừm” một tiếng khẽ khàng.

“Có muốn nói vài câu với cậu ta không?” Chu Tùng An nói câu ấy một cách tự nhiên.

Trong cảm nhận của mình, Chu Tùng An không nghĩ mối quan hệ giữa Khang Kiều và Hoắc Liên Ngao chưa đến mức “nước lửa bất dung”, tuyệt đối không qua lại như người ngoài đồn thổi.

Trong ký ức xa xôi của mình, thấp thoáng có một cảnh tượng như thế: Lần đó, Khang Kiều lạc đường trên núi, Hoắc Liên Ngao là người đầu tiên tìm ra cô. Hình ảnh cậu ta cõng cô nổi bật lên giữa ánh lửa bập bùng, trông cực kỳ đẹp.

“Đừng ngốc nữa.” Hiếm khi thấy giọng cô mang theo chút hờn dỗi, “Được rồi, Chu Tùng An, chúng ta không nói về chuyện này nữa, khi nào anh quay về?”.

“Ngày kia anh về.”

“Vậy ngày mai em sẽ dọn dẹp nhà cửa cho anh, tiện thể mở cửa sổ cho thông gió, mấy hôm nay Thượng Hải mưa suốt.”

Nơi Chu Tùng An ở cách phòng làm việc của Khang Kiều đúng một con phố, đi bộ chỉ mất năm phút. Cô cầm cả chìa khóa nhà của anh. Nghe cô nói muốn dọn dẹp nhà cửa cho mình, Chu Tùng An vui lắm, niềm vui ấy lan ra tới tận khóe miệng: “Nghe vậy, anh phải bỏ chút công sức chọn cho em một món quà, nói đi…”.

Bỗng đầu kia vọng tới một tiếng kêu.

“Sao vậy?” Chu Tùng An hoảng hốt hỏi.

“Không sao.” Cô trả lời rất nhanh.

“Bây giờ em đang ở phòng làm việc sao?” Chu Tùng An nhìn đồng hồ, ở Thượng Hải bây giờ có lẽ trời chỉ vừa sáng.

“Em không ngủ được, thế nên…”

“Thế nên ban nãy em bị dao gọt cứa vào tay phải không? Cứa vào đâu? Có chảy máu không? Vết thương có nghiêm trọng không?”

Đầu kia thở dài: “Vết thương chỉ to hơn hạt gạo chút thôi, em nói này Chu Tùng An…”.

Ngắt máy, Chu Tùng An cũng cảm thấy khó xử vì hành động của mình. Một người rất ít khi sai sót như Khang Kiều biết cách tự chăm sóc bản thân hơn ai hết.

Quay đầu lại, Chu Tùng An chợt phát hiện Hoắc Liên Ngao và cô bạn gái kia đã rời đi, chỉ còn lại Chu Tùng Ngọc đang nhìn họ chằm chằm cùng đôi song sinh đứng ngẩn người tại chỗ.

Nhìn theo ánh mắt của chị, Chu Tùng An thấy bóng của Hoắc Liên Ngao và cô gái, bóng lưng người đàn ông thẳng tắp, cô gái cao ráo, lả lướt, cũng chỉ trong chớp mắt, hai cái bóng đã khuất dạng ở tận cùng hành lang.

“Nếu chị không tận mắt chứng kiến, quả thật không biết trên đời lại có một đôi vừa đẹp vừa xứng như vậy.” Chu Tùng Ngọc lẩm bẩm: “Họ cứ như từ trên tạp chí bước ra vậy”.

Anh bế Ngô Thành Quân nhỏ hơn lên: “Chu Tùng Ngọc, em còn nhớ cách đây không lâu chị từng nói hai người xinh xắn nhất trên thế giới này là Ngô Thành Quân và Ngô Thành Nhu mà?”.

Chu Tùng Ngọc ho khan mấy tiếng, bế Ngô Thành Nhu lên: “Nhưng mà họ đẹp thì đẹp thật, có điều bất lịch sự”.

Hai người họ đi về hướng ngược lại. Chu Tùng Ngọc kể lại rằng Hoắc Liên Ngao đã kéo cô gái đi trong lúc anh đang nói chuyện điện thoại, còn chẳng chào lấy một tiếng.

Đối với hành động của Hoắc Liên Ngao, Chu Tùng An không cảm thấy quá kỳ lạ. Hồi còn trẻ, cậu ta là điển hình cho kiểu người hai mặt, xét về lễ phép, không ai bằng cậu ta, nhưng đến khi ngang ngược thì cũng số một. Nhưng những chuyện này đều là Khang Kiều kể lại, về cơ bản, đứng trước mặt anh, Hoắc Liên Ngao vẫn là một cậu chủ có tiền, được giáo dục tốt.

“Chu Tùng An, làm sao em quen được cậu ta?” Người đàn ông với diện mạo hơn người ấy vẫn khiến Chu Tùng Ngọc nhớ mãi không quên.

“Ngày xưa em từng bổ túc tiếng Trung cho cậu ta.”

Cho dù khoảng thời gian ấy không dài nhưng trong nhận thức của anh, Hoắc Liên Ngao vẫn là cậu học trò đầu tiên. Thế nên, ban nãy khi nhận ra Hoắc Liên Ngao, anh cũng có chút kích động, người học trò đầu tiên cơ mà.

Qua cửa kính của trung tâm thương mại có thể nhìn thấy bãi đỗ xe. Chiếc siêu xe màu trắng sữa vụt qua trước mắt ô cửa Chu Tùng An đang đứng. Người lái chính là Hoắc Liên Ngao. Cậu ta lái xe cực nhanh, in lên tấm kính là một nửa khuôn mặt sắc như dao, cứ thế vội vàng biến mất.

“Cậu ơi.” Giọng nói non nớt kéo tầm nhìn của Chu Tùng An trở lại: “Ban nãy Kiều Kiều gọi điện cho cậu ạ?”.

Ngô Thành Quân được bế trong lòng đang tròn mắt nhìn anh. “Kiều Kiều” mà thằng nhóc nhắc tới chính là Khang Kiều. Lúc mới tập nói, thằng bé đặc biệt thích phát âm âm này, lần nào cũng gọi cô là “Kiều Kiều”, lâu dần không sửa được nữa. Về sau, Ngô Thành Nhu cũng học theo, gọi Khang Kiều như vậy.

“Phải, ban nãy Kiều Kiều gọi tới.”

“Con đón Kiều Kiều nhất định là nhớ con lắm rồi.” Thằng bé tự cực kỳ tự tin vào bản thân.

Lúc này, Chu Tùng An mới chợt nhớ ra một chuyện, bèn rẽ tóc mái trên trán Ngô Thành Quân ra, hôn “chụt” một cái lên: “Nụ hôn này Kiều Kiều bảo cậu hôn thay cô ấy”.

Vừa nói xong, một cái trán khác cũng rẽ lớp tóc mái dày cộp ra, ghé tới: “Kiều Kiều kiểu gì cũng bảo cậu hôn con nữa”.

Đôi song sinh này, quá xứng đôi!

Vài phút sau, Ngô Thành Quân vẫn đang nhấn mạnh Kiều Kiều có lẽ thích nó hơn một chút: “Cậu ơi, con nói có đúng không? Con cảm thấy Kiều Kiều khắc con cầy cho con còn đẹp hơn của Ngô Thành Nhu”.

Câu nói của Ngô Thành Quân khiến Chu Tùng An dở khóc dở cười. Rõ ràng là như nhau mà. Nhìn biểu cảm cực kỳ nghiêm túc của thằng bé, lòng Chu Tùng An chợt xao động.

Anh hạ thấp giọng xuống, hỏi một đứa trẻ còn chưa hiểu chuyện gì: “Ngô Thành Quân, con có thích Kiều Kiều làm mợ của con không?”.

Thằng bé tròn mắt nhìn anh.

Thế là, Chu Tùng An phải đổi một cách nói khác: “Bạn nhỏ Ngô Thành Quân, bạn có muốn ngày nào cũng được gặp Kiều Kiều không?”.

Ngô Thành Quân gật đầu chắc nịch, Chu Tùng An mãn nguyện mỉm cười. Nhưng đó cũng phải là chuyện của vài tháng sau đó.

Chu Tùng An đợi Khang Kiều đã nhiều năm, anh tin cô cũng biết.

Màn đêm hạ xuống, cơn mưa tuyết liên tục đổ nhiều ngày cuối cùng cũng dứt. Các chuyên gia khí tượng nói rất có khả năng đây là trận tuyệt cuối cùng ở New York mùa đông này.

Hai bên con đường bên ngoài chất đầy tuyết, đèn đường mới lên hắt lên trông giống như ai bọc một lớp màng sa lên trên, mơ màng và mộng ảo. Nếu không phải vì người đàn ông ngồi đối diện không hề tập trung chút nào, đây sẽ là một đêm khiến Đường Vũ Huyên nhớ rất lâu, rất lâu, cô ta nghĩ vậy.

Đường Vũ Huyên đã quen Hoắc Liên Ngao ba năm rồi, nhưng đây mới chỉ là lần đầu tiên cô ta dùng bữa ở nhà anh, huống hồ hôm nay còn là Valentine. Mặc dù Hoắc Liên Ngao nói sẽ làm bữa tối cho cô ta, nhưng thực tế là sau khi từ trung tâm thương mại trở về, anh liền trốn vào phòng sách, bữa tối được bày ra trên bàn do người làm và đầu bếp khách sạn cô gọi đến thực hiện.

Cô ta tỉ mỉ cắt tỉa và cắm từng bông hoa anh mua sau đó lại bày biện nến và bàn ăn. Sau khi mọi việc hoàn thiện, cô ta bèn thay một bộ quần áo khác, rồi gõ cửa phòng sách.

Bây giờ, Hoắc Liên Ngao ngồi đối diện Đường Vũ Huyên đang mặc một chiếc áo phông cực kỳ đơn giản cùng một chiếc quần rộng rãi, so sánh với những đồ hàng hiệu cô ta đang diện trên người thì trông anh nực cười vô cùng, khiến Đường Vũ Huyên chất đầy một bụng tức.

Nhưng, cô ta không muốn cãi nhau với anh trong một đêm như thế này, bèn vừa ăn vừa trò chuyện với anh. Anh đáp nhát gừng, chỉ có “ừm”, “ồ”, “vậy à?”.

Tình trạng ấy kết thúc khi Đường Vũ Huyên hỏi: “Liên Ngao, anh và người đàn ông tên Chu Tùng An quen nhau thế nào vậy?”.

Nếu không phải vì những câu chuyện dần trở nên khô khan, Đường Vũ Huyên cũng sẽ không hỏi một vấn đề vô vị như vậy. Từ cách ăn mặc của người đàn ông tên Chu Tùng An đó là đủ biết anh ta thuộc tầng lớp bình dân, còn Hoắc Liên Ngao lại tới từ một gia tộc lớn mạnh nhất, cô ta cảm thấy có chút tò mò.

Chiếc lý được đặt trở lại bàn, Hoắc Liên Ngao kéo khăn ăn trên cổ áo xuống.

“Anh rất quan tâm tới chuyện hôn nhân đại sự của anh ta. Liên Ngao, anh tỏ ra rất kỳ lạ khi đứng trước Chu Tùng An.” Đường Vũ Huyên cảm thấy điểm kỳ lạ còn nằm ở giây phút Hoắc Liên Ngao kéo cô đi, giống như gặp ma vậy, lại giống như nếu không đi phía sau sẽ có thứ gì đuổi theo anh, hơn nữa còn không thèm chào hỏi, Hoắc Liên Ngao là người có giáo dục tốt nhất trong đám bạn bè của cô ta.

Chiếc khăn ăn được vắt nhẹ nhàng lên ly rượu vang, tỏ ý bữa tối đã kết thúc.

Nhìn cô ta, Hoắc Liên Ngao lạnh lùng nói: “Anh không có hứng thú với đàn ông, điều này em biết đấy”.

Ơ… Anh đang nói gì vậy? Giới tính của Hoắc Liên Ngao rất bình thường, cô ta rõ hơn ai hết.

Cô ta nhướng mày, mang theo một chút vô tình lại vài phần đùa giỡn: “Hay người đàn ông đó từng là tình địch của anh?”.

Có một giây phút, Đường Vũ Huyên bắt được một ngọn lửa nhỏ bùng lên trong đáy mắt Hoắc Liên Ngao, nhưng nó cũng lụi tắt rất nhanh.

“Liên Ngao, hơi chán đấy.” Đường Vũ Huyên cũng bỏ khăn ăn xuống. Câu nói của cô ta quá đỗi thẳng thắn, vì chán nên mới đùa những chuyện nhạt nhẽo này với anh.

Hoắc Liên Ngao cười: “Chu Tùng An là người nhà một quản gia trong nhà anh, ừm, anh ta còn từng bổ túc cho anh vào buổi tiếng Trung, chắc vì vậy mà người này tự cho là có thể thể hiện một chút cảm giác nội trội của bậc làm thầy trước mặt anh”.

Đường Vũ Huyên bày ra điệu bộ “thì ra là vậy”.

Hoắc Liên Ngao giơ tay ra trước mặt cô ta: “Chúng ta khiêu vũ đi”.

Đứng trước cửa phòng tắm, áp tai lên cánh cửa, Đường Vũ Huyên lắng nghe động tĩnh bên trong. Hoắc Liên Ngao đã ở trong đó gần nửa tiếng đồng hồ rồi.

Tình hình có chút bất ngờ. Trước đó, họ đang khiêu vũ thì Hoắc Liên Ngao bỗng dừng lại, nói một câu “Anh sẽ quay lại ngay” rồi bỏ đi. Mười phút sau, Đường Vũ Huyên vẫn chưa thấy Hoắc Liên Ngao quay lại. Cô lần tìm từng căn phòng một, cuối cùng nghe thấy những tiếng rên rỉ như bị thương vọng ra từ phòng tắm.

Cô gọi một tiếng “Liên Ngao”, âm thanh ấy lập tức im bặt. Cửa phòng tắm không khóa, sau một lúc do dự, Đường Vũ Huyên mở cửa ra.

Đêm Valentine này định trước là một đêm khó nhớ trong cuộc đời Đường Vũ Huyên, cũng là đêm đầu tiên cô ta nhìn thấy một Hoắc Liên Ngao thảm hại như vậy.

Anh co rụt người ngồi trong góc tường, mái tóc rủ xuống trán che chặt hai mắt, khuôn mặt nhợt nhạt.

Trắng nhợt tới mức trông anh giống một tinh linh hút máu về đêm: Ban mai sắp tới rồi, khi tia nắng đầu tiên xuất hiện ở phía chân trời, anh sẽ hóa thành một làn khói trắng.

Cũng chẳng hiểu tại sao, tiếng “Liên Ngao” cô ta gọi bỗng run run.

Âm thanh đó khiến cơ thể co rụt trong góc tường run lên. Anh từ từ ngẩng đầu, nhìn về phía cô ta, giây phút đó, biểu hiện của anh là:

Em đang gọi tôi đấy ư?

Mái tóc mềm vì ngẩng đầu mà vắt sang một bên, con ngươi hiện rõ ra ngoài.

Anh đang tìm cô, anh tìm thấy cô rồi.

Sau đó, anh mỉm cười.

Một nụ cười không chút sức sống.

Trái tim Đường Vũ Huyên cũng run lên như giọng nói của cô ta.

Dưới chân Hoắc Liên Ngao, có một ống tiêm đã được sử dụng nằm lăn lóc…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.