Khai Quốc Công Tặc

Chương 40: Q.1 - Chương 40: Oanh Kha (17)




Cành cây mà mộc côn ghép thành mái che cho căn nhà, rất đơn sơ, nhưng ở trong lòng Tiểu Cửu thì đó lại là nơi bình an nhất thế gian. Trong vài ngày ngắn ngủi đột nhiên từ một thiếu niên ai gặp cũng không thích liền trở thành một Tổng Giáo đầu của một nghìn hương dũng, là Binh Tào đại nhân của Nha môn huyện Quán Đào, thân phận biến đổi trong nháy mắt làm hắn chưa kịp thích ứng. Bởi khuyết thiếu những lý giải cơ bản nhất đối với quan trường và quá trình dung nhập từng bước, sự hưng phấn và vui sướng vào lúc ban đầu qua đi, hắn rất nhanh liền trở nên mờ mịt, thậm chí ở sâu trong nội tâm tràn ngập sự bất an và khủng hoảng. Mà lúc này căn nhà trong ngõ Lữ Thỉ kia lại vừa đúng lúc trở thành một nơi tránh gió cho hắn. Mỗi lần về nhà, tâm trạng của Tiểu Cửu liền dần dần thả lỏng, bao mệt mỏi và căng thẳng của cả ngày cũng dần dần tan biến. Nghỉ ngơi ở nhà một buổi tối, đợi khi ngày hôm sau mặt trời vừa ló rạng, hắn lại tiếp tục tràn ngập năng lượng, vì tương lai, vì mẫu thân, cái nhà này mà tiếp tục dốc sức làm việc, với cấp trên, đồng liêu và thuộc hạ thì trầm ổn và nhanh nhạy, với những người chưa quen biết thì giao thiệp làm quen.

Cánh cửa bị hắn đột ngột mở ra, ráng chiều đỏ rực chiếu rọi xuống, chiếu sáng bừng gương mặt đầy nhọ bẩn đang tràn ngập vui mừng phía sau cánh cửa.

- Huynh đã về rồi.

Không để Trình Tiểu Cửu kịp phản ứng, Tiểu Hạnh Hoa đã giật mạnh cánh cửa ra, nhí nhảnh nói, âm thanh thánh thót như chim hoàng oanh, trong nháy mắt làm cả tiểu viện như có sức sống.

- Sao muội lại ở đây? Mẹ ta đâu? Bà đang ngủ sao?

Trình Tiểu Cửu nhẹ nhàng vỗ trán, có chút giật mình hỏi. Nhìn vẻ mặt kia, hẳn là Tiểu Hạnh Hoa đang nấu cơm rồi. Mà mẫu thân sức khỏe suy yếu thông thường sẽ ngủ vào lúc này, mà Tiểu Hạnh Hoa tính cách hoạt bát, sẽ không cảm nhận được sức khỏe của mẫu thân đang yếu, mà mẫu thân lại rất yêu thương Hạnh Hoa, nên bất kể lúc nào con dâu tương lai tới có gì không phải bà đều không để tâm.

- Cô cô đang ở trong phòng may vá, muội giúp cô cô nấu canh gà cho huynh bồi dưỡng sức khỏe. Vừa tắt lửa, huynh mau uống nóng đi.

Lấy tay lau mặt, dáng vẻ của Tiểu Hạnh Hoa rất giống một thê tử hiền lành đối với trượng phu của mình. Lòng bàn tay nàng dính nhọ mà không để ý cứ ra sức lau lên mặt mình, làm nàng càng giống mèo hoang vừa chui từ trong bếp ra.

Trình Tiểu Cửu cố nín cười, nhẹ nhàng kéo tay Tiểu Hạnh Hoa, ôn hòa nói:

- Mau đi rửa tay trước đi, rồi hẵng rửa mặt, lát muội cũng uống canh gà cùng huynh, ta vừa ăn cơm trong quân doanh rồi, một mình uống không được nhiều.

Trên mặt thiếu nữ chợt đỏ bừng, một phần vì ngượng ngùng, một phần khác cũng phát hiện lòng bàn tay mình dính đầy nhọ than

- Tiểu Cửu đáng chết, vậy mà huynh chẳng nhắc muội sớm, đừng hòng muội đi rót canh cho huynh uống.

Tốc độ trở mặt của nàng cực nhanh, dậm chân kêu la, sau đó vùng thoát ra khỏi bàn tay của Trình Tiểu Cửu, cũng không quay đầu lại mà chạy về phía vại nước, vừa chạy vừa kêu:

- Xảo Nhi, Xảo Nhi, mau lấy chậu nước cho ta, tìm một chiếc khăn sạch, còn cả gương, son, phấn, bột chì...

- Sớm biết thế thì không nhắc muội nữa.

Trình Tiểu Cửu cười cười, nhỏ giọng nói thầm. Có hai cô gái làm khác ở trong nhà, chắc chắn là buổi chiều mẫu thân không được chợp mắt rồi.

- Như vậy cũng tốt, có các cô ấy ở đây, chí ít làm trong viện có sức sống hẳn lên.

Tự an ủi, hắn lững thững đi vào cửa phòng, đi vòng qua Xảo Nhi đang luống cuống tìm mấy thứ mà Tiểu Hạnh Hoa đang sai lấy, cười chào hỏi với mẫu thân, sau đó vén rèm lên, trở lại bên sập gỗ nơi hắn vẫn thường nghỉ ngơi, cởi áo khoác ra.

- Đặt lên trên giá ý.

Bên tai vang lên mệnh lệnh rõ ràng, Tiểu Hạnh Hoa đang rửa mặt nhìn nghiêng vào, không cần quay đầu, cũng không để ý giữa hai người họ có tấm rèm ngăn cách cũng đã biết Trình Tiểu Cửu đang làm gì tỏng gian phòng nhỏ.

- Xảo Nhi, cầm chiếc áo mới ta mới may cho huynh ấy đưa cho huynh ấy đi. Tiện thể xem huynh ấy mặc chiếc áo bào đó có vừa không. Chiếc áo choàng đó ta để ở đầu giường ấy, tay áo còn chưa may mép lại đó.

- Vâng!

Xảo Nhi vâng một tiếng, như gió lao vào phòng. Tuy rằng chỉ là một chiếc áo khoác, nhưng Trình Tiểu Cửu lại chưa từng thay trước mặt người ngoài, hắn xấu hổ đứng đó, cởi cũng không được mà không cởi cũng không được.

Nhìn bộ dạng khó xử của hắn làm Xảo Nhi bật cười, cúi đầu, bặm môi nói:

- Cô gia cởi áo ngắn vải thô ra, nhân lúc trời chưa tối, để ta còn kịp giặt cho ngươi. Giặt sạch mồ hôi rồi, ngày mai lại mặc để đi huấn luyện thì sẽ không dính vào người. Trường bào trên giường là tiểu thư nhà ta đích thân may cho, đã mất mấy ngày đấy.

Nhanh chóng nhìn ra sau rèm, Xảo Nhi hạ giọng, cười nhắc nhở:

- Lần đầu tiên tiểu thư may ý phục, bị kim đâm vào tay, nếu như cô gia mặc không vừa, thì ngàn vạn lần đừng nói ra.

- Xảo Nhi, ngươi bị gọt mất lưỡi rồi hả!

Tiểu Hạnh Hoa nghe không rõ đối thoại phía sau rèm, liền lên tiếng kháng nghị.

- Không nói gì cả.

Trình Tiểu Cửu gật đầu với Xảo Nhi, rất nhanh lại chuyển trọng tâm câu chuyện:

- Ta đang xem y phục mới của muội may, ha hả, lâu rồi không được mặc áo mới rồi.

Hắn cố ý thể hiện rất vui thích trả lời Hạnh Hoa, cũng nhằm che đậy sự khẩn trương ở trong lòng. Áo choàng rất đẹp, lại là kiểu dáng trí thức thịnh hành nhất gần đây. Trình Tiểu Cửu vốn ngày thường cởi trần, tuy mặt bị phơi nắng đen đi nhiều, không hợp với chiếc áo khoác này lắm, nhưng sau khi thay y phục mới nhìn vẫn toát lên phong thái phong lưu phóng khoáng.

Xảo Nhi vừa nhìn mắt sáng lên, đi lên trước, tay khẽ chạm vào nếp uốn trên y phục:

- Vô cùng vừa người, cổ áo rất vừa vặn, thắt lưng cũng vừa vặn, vạt áo thì hơi dài quá nửa tấc, có thể thu lại một chút, tay áo, tay áo ở đây cũng rất vừa, chỉ cần cải biến nho nhỏ một chút..

Giống như một con rối xoay quanh Trình Tiểu Cửu, nàng vừa lớn tiếng báo cho Hạnh Hoa đang ở sau rèm thấp thỏm nghe trộm.

- Cô gia nhấc tay lên một chút, một chút nữa, nữa, rồi...được rồi.

Cũng may Trình Tiểu Cửu hay rèn luyện võ nghệ, tốc độ phản ứng vượt quá người bình thường, mới dừng động tác vừa lúc trước khi ống tay áo bị xé do kéo căng. Nhưng chỗ khiếm khuyết của toàn bộ chiếc áo đã lộ ra hết, chỗ rộng quá chỗ quá chật, vị trí tay áo mở không đúng, phần eo thu quá hẹp, mặt lưng thì lại quá rộng, y phục như vậy, trừ phi mặc xong đứng im không nhúc nhích, chứ với khí lực của Trình Tiểu Cửu, vừa xoay người là có thể xé rách hết ngay.

Bỗng nhiên không nghe thấy bên trong rèm có động tĩnh gì, Tiểu Hạnh Hoa sớm có dự cảm đã không kiên nhẫn được nữa, liền xông vào. Nàng vừa lau mặt, còn chưa kịp chỉnh trang, then chốt là không tìm được chiếc gương nào trong nhà Tiểu Cửu, bởi vậy gương mặt như đóa phù dung vừa nổi lên mặt nước.

Trình Tiểu Cửu phát hiện trái tim mình chợt đập loạn lên vài cái, hơi thở cũng trở nên nặng nề hơn, để không làm Tiểu Hạnh Hoa xấu hổ, hắn cố gắng ổn định thân thể, không nhúc nhích. Nhưng ánh mắt thiếu nữ nhạy cảm đã nhận ra chỗ khiếm khuyết của chiếc áo do mình may rồi.

- Tiểu Cửu ca, muội...muội rất cố gắng rồi.

Ánh mắt nghịch ngợm của nàng lập tức biến thành tủi thân, nàng cúi đầu, dùng âm thanh cực nhỏ để xin lỗi.

- Y phục này rất đẹp. Bên trong người ta còn một chiếc áo lót, cho nên mới hơi chật như vậy thôi.

Trình Tiểu Cửu tức khắc lên tiếng, tìm lối thoát cho Tiểu Hạnh Hoa.

- Mùa hè này vốn không cần mặc áo lót, nếu ta mặc thẳng chiếc áo này vào người, chắc chắn là sẽ khác ngay. Hạnh Hoa, Xảo Nhi, hai người ra ngoài tránh trước đi, để ta mặc lại, buổi tối sẽ đi khoe với Vương Nhị Mao.

- Không cho đi.

Tiểu Hạnh Hoa đột nhiên tức giận hét lên. Không đợi Trình Tiểu Cửu hiểu rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, nàng đã giống như lúc hai người còn bé hay ẩu đả nhau lao tới bên hắn, kéo áo bào ra, ra sức xé. Chiếc áo vốn không may chắc chắn lập tức "roẹt" một tiếng, rách thành hai nửa. Theo tiếng "roẹt, roẹt" vang lên, toàn bộ chiếc áo đã bị xé thành bốn năm mảnh.

- Nha đầu muội điên rồi à, muội làm gì vậy.

Trình Tiểu Cửu vô cùng không hiểu nhìn nàng, trong ngữ khí mơ hồ ẩn chứa vài tia tức giận. Chiếc áo này tuy rằng may dở, nhưng sửa chữa một chút là có thể thành một chiếc áo lót để mặc được, giờ bị Tiểu Hạnh Hoa xé rách như thế, nhiều lắm thì có thể may thành hai đôi tất. Nhưng lụa tốt nhất như thé, cần hai mươi văn một thước, dùng may bít tát, chắc chắn sẽ bị láng giềng chê cười.

- Ta tặng huynh, không tặng nữa thì lấy lại, vẫn là của ta.

Tiểu Hạnh Hoa cắn môi, lớn tiếng đáp lại, nước mắt đã viền quanh mi rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.