Khai Quốc Công Tặc

Chương 75: Q.1 - Chương 75: Đông Môn (27)




Nhưng lại có người vẫn không cảm thấy được liền hỏi Đỗ Quyên:

- Đỗ đương gia muốn chiêu vời chúng ta gia nhập hay sao? Cũng không phải không được, ngươi phải nói trước xem chúng ta sẽ có lợi gì nào?

- Lợi ích chính là để hai bọn ngươi sống thêm vài ngày nữa!

Biệt danh Ngọc Diện La Sát cũng không phải tự nhiên mà có, khuôn mặt nàng hung tợn nhìn Vương Nhị Mao.

Vương Nhị Mao sợ hãi, lập tức im ngay. Giữa ba người lúc này là không khí yên ắng, không ai nói gì nữa, lặng lẽ cúi đầu đi.

Đi một lát, Đỗ Quyên tới trước một lều trại dựng ngay ngắn:

- Xoẹt!

Tiếng rèm vải của lều trại bị xé ra, nàng chỉ vào bên trong, lớn tiếng ra lệnh:

- Vào đi, không muốn chết thì ngoan ngoãn ở đây, ăn uống thì trực tiếp yêu cầu thủ vệ canh giữ.

Nói rồi nàng không dám đối diện với ánh mắt của Trình Danh Chấn, chỉ giơ tay gọi một đội tuần tra lại, giận dữ căn dặn:

- Quây cái lều này lại, mười hai canh giờ đều phải thay phiên nhau trông coi. Bất cứ ai trong số hai tên đó chạy trốn thì các ngươi hãy rửa sạch cổ chờ chết đi!

Tên tiểu đầu mục chỉ huy gật đầu lia lịa rồi lập tức phân tán các huynh đệ trong đội để quây lều vải kín mít. Ngọc Diện La Sát Đỗ Quyên chống mắt đi dò xét một vòng gần lều trại, sau khi xác nhận đã phòng bị cẩn thận đến một con ruồi cũng không bay qua được thì mới từ từ đi về cửa lều, dùng roi ngựa quất vào tường lều để uy hiếp hai tên trẻ tuổi bị giam trong đó:

- Đây là đại bản doanh của chúng ta, bọn ta ai cũng đều có thù không đội trời chung với quan phủ. Nếu biết điều thì hai ngươi đừng nghĩ đến bỏ trốn. Cái đệm da chó ở cửa sổ mới làm năm ngoái, khi ngủ nhớ trải trên nền đất để tránh nhiễm hơi ẩm nhé.

Câu đầu nói ghê gớm nhưng câu sau lại nhẹ dịu. Sợ người khác nghe ra được sự yếu đuối của bản thân, nàng nhanh chóng vung roi da lên quất mạnh vào lều trại rồi quay đầu nghênh ngang bỏ đi.

Vương Nhị Mao không có kinh nghiệm kết giao với con gái cùng tuổi nên bị sự nổi nóng giống như tiết trời tháng sáu của đối phương dọa sợ lè lưỡi. Đợi khi nghe tiếng bước chân của Đỗ Quyên đi xa mới thở phào thật dài, khẽ chửi rủa:

- Loại người gì thế không biết, trở mặt còn nhanh hơn giở sách. Nếu làm vợ ta thì ngày nào ta cũng đánh cho đến chết, khi nào phục tùng mới thôi.

Trình Danh Chấn trước đó đã từng nếm nỗi khổ tương tự ở chỗ Tiểu Hạnh Hoa nên chỉ cười không nói. Hắn kéo tấm đệm da chó ra tự mình trải xuống để ngủ.

Trước đó hai người đều đã giằng co suốt đêm và hơn nửa buổi sáng nên giờ ngủ rất say. Khi tỉnh dậy thì phía đông đã bừng sáng. Gió sớm nhè nhẹ thổi vào từ cửa sổ, mang theo luồng khí của cây cỏ, khiến cho người ta lờ mờ cảm thấy đêm qua giống như được ở trong ngôi nhà của mình.

Ăn xong bữa sáng, Đỗ Quyên lại đến thăm hỏi. Lần này thì vẻ mặt rạng rỡ, dường như ngày hôm qua người nổi cáu là một người khác. Vương Nhị Mao không chịu được sự coi trọng của người khác liền cười chế nhạo:

- Nhìn ngươi cũng tầm tuổi với ta, có phải tuổi chó không?

- Tại sao ta phải nói cho người biết!

Đỗ Quyên ngước đầu lên đáp. Bỗng nhiên nhận ra đối phương mỉa mai mình dễ trở mặt giống như con chó nên lập tức lườm lại:

- Tóm lại mạnh mẽ hơn người tuổi chuột, không bị dọa tới mức ngủ không yên, trốn ở trong chăn ôm chân khóc cả đêm!

- Hôm qua ta ngủ rất ngon. Đến cơm tối cũng chẳng thiết ăn kìa!

Vương Nhị Mao ngạo nghễ bĩu môi:

- Không giống những người khác, những người khác hận không điều được binh mã của nửa doanh trại đến trông chừng hai kẻ tay không tấc sắt bọn ta. Sợ ta nửa đêm trốn ra sẽ dẫn quân tới nơi ở của ngươi!

- Có bản lĩnh thì ngươi thử xem!

- Có gan ngươi chớ phái người tới canh giữ ta!

Hai người trừng mắt nhìn nhau, giống hệt như hai con gà chọi nhảy vào sân đấu. Trong doanh trại của người khác, Trình Danh Chấn đương nhiên không dám làm ầm ĩ quá đáng, thấy hai bên bất phân thắng bại liền khẽ kéo tay Vương Nhị Mao nói nhỏ:

- Nhị Mao, đừng quên người ta là Đại lão gia!

- Ả đó?

Vương Nhị Mao nhìn chằm chằm vào Đỗ Quyên rồi bĩu môi. Vốn muốn nói không phải mình không nam nhi mà là trên người đối phương căn bản không có chút nữ tính nào! Thế nhưng hắn nhận thấy ánh mắt Đỗ Quyên trở nên sắc lạnh liền vội vã chữa lại:

- Thôi, ta còn chưa ăn sáng, không có sức!

- Không có cơm sáng. Có cũng lấy cho chó ăn!

Đỗ Quyên không nghe thấy lời Vương Nhị Mao định nói, nhưng lại đoán ra được qua nét mặt của đối phương, nàng tái mặt nói.

Trình Danh Chấn thấy vậy vội thay hai người hòa giải:

- Đỗ đương gia đừng trách. Nhị Mao coi ngươi là bằng hữu nên mới đùa giỡn. Có phải Trương đại đương gia tìm chúng ta nên mới phiền ngươi đến thông báo?

Nửa câu khách sáo phía sau không nói còn chưa dứt , vừa nói ra đã khiến sắc mặt của Đỗ Quyên càng khó coi:

- Trương Đại đương gia dẫn người đi nhận lương thảo từ trong thành đưa ra rồi, tạm thời vẫn chưa về. Hai ngươi muốn ăn gì mau nói, nếu số lượng lương thảo không đúng thì đợi lên đường đi!

Trình Danh Chấn đoán chừng đám người Lâm huyện lệnh không thể gian lận trong lô lương thảo đầu tiên được, vì thế cũng không sợ. Gã cười gật đầu, thản nhiên đáp lại:

- Khách theo chủ. Bữa cơm đầu tiên trong quân doanh ăn gì thì chúng ta cũng ăn đó là được, không cần gây thêm phiền toái cho mọi người.

- Cháo rau dại, bánh ngô xốp!

Đỗ Quyên nhìn bộ dạng khách khí thong dong của Trình Danh Chấn mà thấy tức tối bèn lạnh lùng cười nhắc nhở.

- Không sao, hai bọn ta đã ăn quen rồi!

Trình Danh Chấn vừa cười vừa chắp tay.

Ngọc Diện La Sát Đỗ Quyên ôm cục tức trong bụng không biết trút vào đâu, nàng liền quay người đi ra khỏi trướng, thật sự sai người bưng cháo rau dại và bánh ngô xốp mà đám lâu la vẫn ăn lên để đãi khách.

Trình Danh Chấn và Vương Nhị Mao đã quen ăn những thức ăn qua loa này rồi, hơn nữa tối qua vì quá mệt không màng tới ăn uống nên thực sự rất đói bụng. Họ nhồm nhoàm ăn vui vẻ, trên mặt căn bản không thấy chút khó nuốt nào.

Ăn xong bữa sáng cũng chứng tỏ thân phận mà hai bọn họ nhiều lần khẳng định là thật. Đỗ Quyên lập tức thấy vui lên nhiều, ngồi xuống cười nói, tự tay rót trà cho hai vị khách, hạ giọng nói:

- Các ngươi thật sự vừa mới trà trộn và nha môn sao? Ta còn tưởng Nhị Mao luôn bịa đặt gạt người chứ!

Vương Nhị Mao bưng chén trà lên nhấp một hụm, hậm hực đáp lại:

- Căn bản cũng không cần lừa ngươi. Ta giờ cũng đã nghĩ thông rồi, quan lão gia kéo bọn ta xuống làm hương dũng, từ đầu đã không yên tâm gì rồi!

Nghe thấy những lời này, ánh mắt Đỗ Quyên sáng lên, hai mắt lập tức chuyển hướng sang Trình Danh Chấn, muốn nhận được câu trả lời xác nhận từ hắn. Trong lòng Trình Danh Chấn không tán đồng với cách nói của Vương Nhị Mao, nhưng để bình an thoát thân cũng cười nói thêm vào:

- Đúng là chuyện này. Trước khi ngươi chưa trừng trị Giả bộ đầu, hai bọn ta đã tìm khắp huyện Quán Đào cũng không tìm được việc nuôi sống bản thân. Kết quả ngày hôm trước ngươi đánh Giả bộ đầu thì ngày hôm sau ta được đặc biệt đề bạt làm Tổng giáo đầu của hương dũng ngay trên giáo trường. Đầu tiên ta vẫn nghĩ mình may mắn, nhưng giờ nghĩ lại, có lẽ bọn chúng lúc ấy đã dự liệu được Trương đại vương sẽ đánh tới nên chuẩn bị trước đưa ta đi chịu chết!

- Làm quan đúng là suy nghĩ lắm!

Đỗ Quyên nghe thế liên tục gật đầu. Dựa theo tin tình báo mà nàng nắm được, hai mươi mấy ngày trước nha môn huyện Quán Đào quả thật vẫn chưa có cái tên Trình Danh Chấn.

- Thế ngươi còn bán mạng cho y làm gì? Biện pháp mà ngươi nói hôm qua khiến Trương Nhị Bá rất khó xử. Cho đến lúc sáng sớm hôm nay dẫn người đi nhận vật tư khao quân, người vẫn luôn miệng lẩm bẩm.

- Ta không phải vì đám đương quan đó!

Trình Danh Chấn nghiêm mặt khẳng định. Đối với hành vi của đám Lâm huyện lệnh, hắn thật sự vô cùng thất vọng, vì thế không muốn bị đánh đồng với đám người kia, cho dù là ở trước mặt kẻ thù.

- Mẹ già và vợ ta đều ở trong thành. Nếu các ngươi vào thành, ta không biết có thể bảo vệ họ được không!

Lời này lại đâm chọc vào chỗ đau của người khác. Đỗ Quyên biết rõ quân kỷ của nhà mình như thế nào nên chỉ thở dài không nói nữa. Trình Danh Chấn vốn không phải là người nhiều lời, Vương Nhị Mao thì ăn no xong cũng lười thêu dệt chuyện, trong lều bỗng nhiên im ắng, chỉ có hương trà lượn lờ vương vấn quanh ba người.

Đang yên lặng thưởng trà thì bên ngoài bỗng vang lên những tiếng ồn ào. Rất nhiều người từ ngoài trướng chạy lại, không khí còn náo nhiệt hơn cả ngoài chợ. Đỗ Quyên cảm thấy bất an liền đứng dậy, đi tới cửa nhìn ra ngoài, thấy rất nhiều người xách túi gạo, vui mừng chạy về phía tiền doanh. Còn có người đội đấu gỗ dùng để đong gạo lên trên đầu, lảo đảo chạy được vài bước lại lảo đảo dừng lại hớn hở xoay vòng tại chỗ.

- Xem ra Lâm huyện lệnh đã đưa đủ số lượng gạo đến đây rồi. Sáng sớm hôm nay, Trương Nhị Bá đã mở Đông môn theo yêu cầu trong thư!

Nhất thời nàng không biết nên vui hay nên tức giận, tay đỡ cửa trướng, nàng quay lưng giải thích với hai tên trẻ tuổi.

- Lâm huyện lệnh người này các mặt khác chẳng ra gì, nhưng vẫn coi như biết coi trọng danh dự!

Trình Danh Chấn cũng dâng trào cảm giác khó tả trong lòng, thản nhiên đáp lại.

Nếu ông ta có thể làm chủ được thì chuyến lương thực đầu tiên này chắc chắn không để Trương Kim Xưng lấy được dễ dàng như thế. Đám lưu tặc mặc dù đông nhưng tư tưởng phân tán. Nếu hương dũng, nha dịch và gia đinh các hộ trong thành có thể liên kết lại phản kháng thì trụ vững nửa tháng cũng không thành vấn đề. Mà dần dần không chiếm được lợi ích từ huyện Quán Đào, lòng quân của đám lưu tặc sẽ mỗi lúc tan rã. Đến khi đó có lẽ không cần viện binh, đám hương hũng nhân cơ hội đó ra thành đánh vài trận ác liệt là dọa được kẻ địch phải tự tìm đường bỏ chạy.

Nhưng tình hình phát triển đến hiện giờ, chư vị Đương gia có được vật tư của đợt thứ nhất chắc chắn trông mong đợt thứ hai, đợt thứ ba. Hai bên địch và ta đều bị kéo lên chiếu bạc, thắng lợi cuối cùng lại không quyết định bởi bất cứ bên nào trong đó, mà được quyết định bởi tâm tư và sự gan dạ của Quận thủ đại nhân của mấy quận xung quanh.

- Dù sao thì đoàn người cũng không còn tâm trí nào tấn công thành nữa, ngươi vẫn không vui sao?

Đỗ Quyên nhạy cảm đã nghe ra sự hụt hẫng trong lời nói của Trình Danh Chấn, nàng liền quay mặt sang, vừa cười vừa truy hỏi.

- Vui, đương nhiên vui rồi.

Trình Danh Chấn vội vã tươi cười phấn khởi:

- Ta chỉ là đang nhớ mẹ già đang ở trong thành, sợ bà ở nhà lo lắng.

Câu sau như xuất phát từ trong đáy lòng, không hề có chút giả dối. Đỗ Quyên từ nhỏ đã không có mẹ, xưa nay đều xem trọng tình thân. Nàng nhìn thấy ánh mắt chân tình của Trình Danh Chấn mà sống mũi bất giác thấy cay cay, gượng cười đáp khẽ:

- Tiếp theo Trương Nhị Bá sẽ bàn bạc cùng với Lâm huyện lệnh về việc hợp tác lâu dài. Chắc chắn sẽ phái ngươi về đưa thư. Ngươi đừng sốt ruột, cũng chỉ là việc trưa nay mà thôi! Lát nữa ta sẽ thay ngươi nói với người, không chậm trễ chuyện ngươi về nhà ăn cơm tối đâu!

- Vậy đa tạ Thất đương ra!

Trình Danh Chấn mừng rỡ, lạy dài xuống đất.

- Đừng khách khí như vậy!

Đỗ Quyên không muốn nhận lễ của hắn liền vén màn trướng lên bước nhanh ra ngoài ấy liền hầm hừ nói. Loáng thoáng cũng thấy điều hắn nói có lý. Trong tay có một đội quân như vậy, cũng không sợ bị quan quân bao vây. Già trẻ trong đầm có thể vui vẻ sống qua ngày, không cần chỉ phải chỉ nghe chút gió thổi có lay là đã vội chốn vào bụi cây rồi.

Có điều, ai có thể huấn luyện một đội quân như vậy đây? Nhìn toàn doanh trại, những người đọc sách chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, người có thể hành quân đánh giặc còn khó kiếm hơn cả đầu chó trong đống cát. Nghĩ như vậy, nàng vừa liếc mắt nhìn Trình Danh Chấn vừa phát hiện ra cánh tay và đùi của đối phương cực kì thon dài.

Biết võ công, đọc nhiều sách, có thể nửa tháng là huấn luyện được binh la vượt qua sức của Việt Vương cũng chỉ có người này:

- Vậy ngươi có thể ở lại để giúp Trương nhị bá huấn luyện tinh binh không?

Ma xui quỷ khiến thế nào mà nàng lại thốt ra những lời này.

- Hả?

Trình Danh Chấn bị dọa đến mức i há hốc cả miệng ra.

- Thôi đi, coi như ta chưa nói gì!

Đỗ Quyên mặt lại nóng lên. Hắn là con nhà quan mình là thổ phỉ. Từ thuở bình sinh đây là lần đầu tiên nàng thấy khó chịu cho thân phận của mình, trong lòng phiền muộn, nói không nên lời

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.