Kế Thê

Chương 305: Chương 305: Tổ Tôn




Trong tẩm cung Nguyên Vũ đế, hai huynh đệ Lưu Cảnh Dương vừa hành lễ vấn an ông ta.

Quý phi cười hỏi bọn hắn: “Dùng ngọ thiện chưa?”

”Hồi tổ mẫu, dùng rồi.” Lưu Cảnh Dương đáp.

Trên gương mặt Nguyên Vũ đế cũng nở nụ cười từ ái, hỏi Lưu Cảnh Dương: “Bao lớn?”

Lưu Cảnh Dương dừng một lúc, khom người nói: “Hồi bệ hạ, sáu tuổi.”

Bỗng chốc, trong lòng Nguyên Vũ đế thấy không thoải mái.

Gọi quý phi là “Tổ mẫu”, lại gọi ông ta là “Bệ hạ”?

Quý phi cùng huynh đệ hai này không có quan hệ huyết thống, trái lại ông ta, là tổ phụ (ông nội) ruột thịt của chúng! Hai huynh đệ này khen ngược, trên xưng hô đã cho ông ta đãi ngộ khác biệt.

Quý phi thấy sắc mặt Nguyên Vũ đế âm trầm, vội lên tiếng ôn nhu nói: “Dương Dương, đây là hoàng tổ phụ của cháu.”

Lưu Cảnh Dương hơi mím môi, thấp giọng nói: “Hoàng tổ phụ.”

Vẻ mặt Nguyên Vũ đế lập tức chuyển, nghĩ rằng có lẽ là vì rất ít thấy ông ta, cho nên thấy xa lạ, vừa rồi mới câu nệ.

Nguyên Vũ đế kéo khóe miệng cười với hai tôn tử, ánh mắt dừng lại ở trên mặt Lưu Cảnh Dương một lát, lại nhìn về phía Lưu Cảnh Lăng, nói với quý phi: “Đứa nhỏ này, ánh mắt, không giống, Tiểu Cửu.”

Quý phi gật đầu, nói: “Lăng Nhi ánh mắt giống mẫu thân nó.”

Lưu Cảnh Lăng nâng cằm nhỏ, sờ sờ hai mắt của mình, ôm lấy ca ca bên người dùng giọng nói mềm mại nói: “Đại ca, ngủ.”

Lưu Cảnh Dương sờ đầu của cậu, nhìn quý phi: “Tổ mẫu, đệ đệ mệt nhọc muốn ngủ trưa.”

”Hảo hảo, tổ mẫu sắp xếp người mang Lăng Nhi đi ngủ trưa.”

Quý phi vội đứng dậy ôm Lưu Cảnh Lăng, Lưu Cảnh Lăng do dự rồi không giãy dụa, tựa vào trên vai quý phi nhắm lại mắt, không có ý tứ gọi Nguyên Vũ đế là hoàng tổ phụ.

Nguyên Vũ đế ở một bên chỉ có thể nhìn, chờ quý phi ôm Lưu Cảnh Lăng đi ra ngoài, mới đem ánh mắt quay lại trên người Lưu Cảnh Dương.

Tiểu tôn tử trầm ổn đứng ở trước mặt ông ta, buông ánh mắt xuống, dáng vẻ lão thần nhập định.

Trong lúc nhất thời, lòng Nguyên Vũ đế có chút bị đè nén.

Nhi tử làm cho người ta không thoải mái, sinh tôn tử cũng làm cho người ta không thoải mái!

Nguyên Vũ đế cũng không hé răng, mặc kệ Lưu Cảnh Dương đứng ở đàng kia.

Gì Sáng nhìn sốt ruột, vài lần nháy mắt cho Lưu Cảnh Dương, đáng tiếc Lưu Cảnh Dương nhìn chằm chằm, căn bản không chú ý đến nhắc nhở của Gì Sáng.

Thật sự trẻ con giận dỗi...

Gì Sáng bất đắc dĩ nghĩ, lại không khỏi cười cười.

Cũng không phải chính là hài tử sao?

Quý phi lập tức quay lại, đi vào phòng phát hiện trong phòng thật sự yên tĩnh, nhìn về phía Gì Sáng lại thấy hắn lắc đầu, trong lòng cũng thấy bất đắc dĩ.

”Bệ hạ, nô tì đã sắp xếp Lăng Nhi nghỉ ngơi ngay tại sương phòng trong thiên điện, tiểu hài tử, ngủ một lát sẽ tỉnh.”

Nguyên Vũ đế “Ừ” một tiếng, quý phi ngồi xuống, nhè nhẹ vỗ lưng Lưu Cảnh Dương đã có chút cứng ngắc, hỏi: “Dương Dương và hoàng tổ phụ cháu nói cái gì vậy?”

Lưu Cảnh Dương nói: “Hoàng tổ phụ không có hỏi.” Ý tứ là ông ta không có hỏi, cậu nhóc sẽ không trả lời.

Vậy chẳng phải là hai người căn bản không nói chuyện!

Quý phi im lặng, sau đó khẽ cười: “Dương Dương đừng sợ, cháu bởi vì hoàng tổ phụ là hoàng đế bệ hạ, rất uy nghiêm, rất khí thế, nhưng kỳ thực ông ấy rất thương yêu các tiểu bối như cháu.”

Nghe quý phi nói như thế, tự nhiên uất ức trong lòng Nguyên Vũ đế ít đi rất nhiều.

Lưu Cảnh Dương chần chờ, nhìn quý phi nói: “Thật sự?”

”Thật sự.”

Lưu Cảnh Dương liền nhìn Nguyên Vũ đế, mím môi nói: “Hoàng tổ phụ rất thương yêu tiểu bối sao?”

Nguyên Vũ đế nở nụ cười nhàn nhạt, nhẹ giọng nói: “Các ngươi ngoan, hoàng tổ phụ, liền đau.”

Lưu Cảnh Dương lại hỏi: “Vậy hoàng tổ phụ nhốt cha mẹ ta, là bởi vì bọn họ không ngoan sao?”

Nụ cười ấm áp trên mặt quý phi có chút cứng nhắc, Nguyên Vũ đế cũng bị câu hỏi của Lưu Cảnh Dương làm cho sửng sốt.

Nửa ngày sau, Nguyên Vũ đế lạnh lùng hỏi Lưu Cảnh Dương: “Ai, cho ngươi, nói chuyện này, nói ?”

Lưu Cảnh Dương lắc đầu: “Không có người nói cùng ta, là ta tự mình nghĩ. Hoàng tổ phụ là hoàng thượng, là cha của cha ta, ngoại trừ hoàng thượng, ai có thể nhốt cha ta? Nếu hoàng tổ phụ cho người thả cha ta ra ngoài, vậy cha ta bị nhốt, khẳng định cũng do hoàng tổ phụ làm.”

Lưu Cảnh Dương nhìn thẳng mặt Nguyên Vũ đế, hỏi lại lần nữa: “Tại sao hoàng tổ phụ nhốt cha ta? Là vì cha không ngoan sao?”

Nguyên Vũ đế nhìn ánh mắt Lưu Cảnh Dương, một lát sau liền chuyển chỗ khác.

Ông ta không chịu thừa nhận, lúc ông ta nhìn đôi mắt lam của tôn tử còn trong suốt hơn cả nhi tử, cả người lại sinh ra một loại cảm giác chật vật mãnh liệt.

Ông ta kiên trì, trả lời Lưu Cảnh Dương: “Không sai, bởi vì, hắn không ngoan.”

Lưu Cảnh Dương lại nói: “Lúc nương dạy ta và đệ đệ, nếu ta và đệ đệ không ngoan, nương đều cố gắng giảng đạo lý cùng chúng ta. Tại sao cha ta không ngoan, hoàng tổ phụ lại không dạy dỗ cha ta, mà lại muốn nhốt người? Cho tới bây giờ nương ta không có nhốt ta cùng đệ đệ.”

Trong mắt Lưu Cảnh Dương tràn ngập nghi hoặc: “Chẳng lẽ bắt nhốt cha ta, cha ta sẽ ngoan ngoãn sao? Vậy còn nương ta không có liên quan, ta và đệ đệ cũng không thể không ngoan.”

Nguyên Vũ đế chỉ cảm thấy đau đầu.

Ông ta cắn răng nói: “Bởi vì, cha ngươi, không phải, tiểu hài tử.”

Lưu Cảnh Dương bừng tỉnh đại ngộ nói: “Hóa ra là như vậy.”

Trái tim Nguyên Vũ đế xuống một nửa.

Cũng không chờ ông ta chỉnh lại trái tim, lại nghe Lưu Cảnh Dương nói: “Vậy vì sao cha ta không phải tiểu hài tử, người còn không ngoan? Là vì từ nhỏ cha đã không ngoan sao? Nhưng mà vì cái gì lúc nhỏ cha không ngoan, hoàng tổ phụ không dạy dỗ cha, để cha ngoan sao?”

Nguyên Vũ đế nhắm mắt lại.

Quý phi ở một bên nghe hai tổ tôn đối thoại, ban đầu nghe Lưu Cảnh Dương hỏi thì hoảng sợ lo lắng, sau đó thấy Nguyên Vũ đế trở nên đau đầu ẩn nhẫn lại thấy bất đắc dĩ buồn cười...

Ai dám ở trước mặt bệ hạ nói chuyện như thế? Cho dù là các hoàng tôn khác, người nào thấy bệ hạ không cung kính quy củ?

Dương Dương nhìn ổn trọng, nhưng cuối cùng không phải là hài tử do phu tử (thầy giáo) cũ kỹ dạy dỗ, đăm chiêu suy nghĩ, cũng không giống mấy đứa nhỏ khác.

Đại khái cũng chỉ có hài tử như vậy, mới có thể khiến bệ hạ sinh ra loại cảm xúc không thể không nề hà bất đắc dĩ?

Quý phi nhẹ nhàng lôi kéo bàn tay nhỏ bé của Lưu Cảnh Dương, nói: “Hoàng tổ phụ mệt mỏi, để ông ấy nghỉ ngơi, Dương Dương cùng tổ mẫu đi xem đệ đệ được không?”

Lưu Cảnh Dương bẹt bẹt miệng, trong lòng cũng có chút ủy khuất.

Nương muốn cậu hảo hảo nói chuyện cùng hoàng tổ phụ, trả lời hoàng tổ phụ rất lễ phép, không thể ở trước mặt hoàng tổ phụ cáu kỉnh... Cậu đều làm theo.

Nhưng mà cậu vẫn không thích hoàng tổ phụ.

Mỗi khi cậu hỏi cha nương một vấn đề, cho dù cha nương không biết đáp án vấn đề, hoặc là nhận thấy cậu hỏi vấn đề đó không biết đáp án, lại nghiêm túc nói cho cậu biết bọn họ không biết hoặc là hiện tại không thể trả lời cậu.

Cho tới bây giờ, cha nương sẽ không giống hoàng tổ phụ nói năng với cậu cho có lệ.

Không phải nghĩ cậu nhìn không ra à? Hoàng tổ phụ không có bị mệt mỏi, ông ta nhắm mắt, không phải vì lười quan tâm đến cậu sao?

Lễ phép hẳn là lẫn nhau, hoàng tổ phụ đối xử với cậu như vậy, quá thất lễ.

Lưu Cảnh Dương yên lặng tùy ý quý phi dắt cậu ra khỏi tẩm điện, bởi vì tâm tình không tốt, nói cũng không muốn nói.

Canh chừng Lưu Cảnh Lăng một lát, cậu cũng mệt nhọc, liền cởi giày nằm kề bên đệ đệ ngủ.

Lúc nhắm mắt lại, trong lòng cậu vẫn còn thở phì phò nghĩ. Sau này không bao giờ tiến cung nữa, mặc dù nơi này có rất nhiều đồ ăn ngon, cậu cũng không thèm đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.