Kế Thê

Chương 105: Chương 105: Hôn tịch




Thường Nhuận Chi có chút mơ màng ngồi dậy, đã là buổi trưa một khắc.

Diêu Hoàng và Ngụy Tử vẻ mặt vui mừng hầu hạ nàng đứng dậy tắm rửa, thay cho nàng bộ giá y đỏ thẫm.

Thường Nhuận Chi nhìn giá y tầng tầng lớp lớp liền cảm thấy đau đầu.

Tuy rằng là mùa đông, nhưng xiêm y rườm rà như vậy, mặc cũng khó, thoát cũng cực khổ... Thường Nhuận Chi thiên mã hành không nghĩ.

“Cô nương?”

Diêu Hoàng thấy nàng nhìn giá y ngẩn người, vội gọi một tiếng.

Ngụy Tử không yên nói:

“Cô nương, giá y này là trong cung làm mới đưa tới...”

Thường Nhuận Chi lên tiếng, thấy Ngụy Tử dè dặt cẩn trọng, đầu óc vừa nghĩ liền hiểu rõ, Ngụy Tử lo lắng nàng có phải đang nhớ tới lần mặc giá y xuất giá trước kia hay không.

“Không có việc gì. Bất quá... Hiện tại muốn mặc vào sao?”

Thường Nhuận Chi buồn rầu hỏi:

“Người đón dâu không phải giờ Dậu mới tới sao? Còn phải đợi hai ba canh giờ nữa mà.”

Diêu Hoàng cười nói:

“Chờ cô nương dùng xong ngọ thiện, cũng là lúc theo thái thái đi gặp các vị tân khách đến chúc mừng, tự nhiên phải ăn mặc long trọng chút, lấy đó làm cảm tạ với tân khách. Chờ gặp xong tân khách, cô nương phải trở về tịnh mặt, thượng trang, đeo trang sức. Một lát còn có quan viên Lễ bộ và ma ma trong cung tới gặp cô nương.”

Lần đầu nguyên chủ kết hôn là gả cho tiểu quan hàn môn, tự nhiên không có nhiều quy củ rườm rà như vậy. Lại nói ngày thành thân, trong lòng nguyên chủ chỉ tâm tâm niệm niệm hôn phu tương lai, căn bản không quản tới quá trình phải đi lễ nghi này.

So với nguyên chủ cảm tính mà nói, Thường Nhuận Chi phải để ý tính nhiều lắm.

Tuy rằng kêu rên trong lòng, nhưng nàng vẫn ngoan ngoãn nghe lời, từ lúc Diêu Hoàng và Ngụy Tử mặc vào một tầng giá y cho nàng.

Giữa lúc đó, Nhạc thị cũng chạy tới, tiếp nhận quần áo trong tay Ngụy Tử, tự mình mặc cho nữ nhi.

“Di nương tới rồi sao?”

Thường Nhuận Chi giang hai tay, nhìn Nhạc thị mỉm cười.

Nhạc thị đáp lời nàng:

“Thái thái cho người tới truyền lời, muốn ta tới hầu hạ người trang điểm.”

Mặt Nhạc thị mang theo tươi cười, nhìn Thường Nhuận Chi nói:

“Tam cô nương hôm nay thật đẹp.”

“Di nương, ta còn chưa có thượng trang.”

Thường Nhuận Chi cười.

Nhạc thị gật đầu:

“Thượng trang khẳng định hấp dẫn hơn nữa.”

Thường Nhuận Chi mặc xong giá y, đi tới trước gương trang điểm cẩn thận nhìn.

Trong gương đồng chiếu ngược ra ảnh một người có chút mơ hồ, nhưng sắc mặt vui vẻ cùng y phục đỏ thẩm làm cho người ta nhìn vào tâm cũng nảy sinh vui mừng.

Thường Nhuận Chi sờ sờ giá y làm bằng thủ công, cười hỏi Nhạc thị:

“Di nương xem giá y này có đẹp mắt không?”

“Đẹp mắt.”

Nhạc thị tự đáy lòng nói. Lại có chút tiếc nuối:

“Chỉ tiếc là giá y này ta không giúp gì hết.”

Giá y lần đầu nguyên chủ xuất giá, là do Nhạc thị tự mình may. Mà giá y lần này là sau khi được hôn chỉ, Lễ bộ cho người tới hỏi số đo của Thường Nhuận Chi để Dệt Tạo cục trong cung làm, Nhạc thị tự nhiên không xen tay vào được.

“Mặc dù di nương không may giá y bên ngoài, nhưng mà thứ ta mặc bên trong là do di nương tự tay làm.”

Thường Nhuận Chi nhẹ nhàng kéo tay Nhạc thị, cười nói:

“Di nương làm, dán vào tâm ta.”

Nhạc thị lúc này mặt mày hớn hở, nhìn khuôn mặt Thường Nhuận Chi còn chưa thượng trang trắng trong thuần khiết, hốc mắt lại có chút đỏ.

Thường Nhuận Chi cũng cảm thấy mũi có chút chua xót.

Cũng may lúc này tiểu Hàn thị để Ngọc Kỳ tới gọi Thường Nhuận Chi qua, nói muốn đi cảm tạ các vị tân khách.

Nhạc thị vội vã giúp Diêu Hoàng đi tiểu phòng bếp bưng đồ ăn lên, để Thường Nhuận Chi ăn no mới tới đó.

“Một lát vội vàng sẽ không có thời gian rảnh dùng bữa đâu, cô nương ăn nhiều chút nhé, hạ thưởng còn có chút mệt.”

Nhạc thị liên tục chia thức ăn cho Thường Nhuận Chi, Thường Nhuận Chi gật gật đầu, ăn không khách khí.

Giải quyết xong ngọ thiện, Thường Nhuận Chi theo Nhọc Kỳ tới chỗ tiểu Hàn thị.

Hoàng gia cưới tức (dâu), tân tức phụ (con dâu mới) nhà mẹ đẻ cũng không phải tiểu hộ cửa nhỏ, bởi vậy ngày thân nghênh này, dường như nam đều đi phủ Cửu Hoàng tử, mà nữ quyến liền tới phủ An Viễn hầu.

Một ngày này phủ An Viễn hầu náo nhiệt phi phàm, chủ thính, sườn thính đều có người ngồi đầy.

Tiểu Hàn thị dẫn Thường Nhuận Chi đi kính rượu một bàn tiếp một bàn, cảm tạ các nàng đến phủ An Viễn hầu chung vui ngày Thường Nhuận Chi xuất giá.

Đại đa số nữ quyến liên tục nói cát tường, thỉnh thoảng cũng có vài người không biết chừng mực, toan tính nói mấy câu không xuôi tai, tiểu Hàn thị cũng như bình thường mỉm cười cho qua, không so đo với các nàng.

Dù sao cũng là ngày đại hỉ, tâm tình tiểu Hàn thị thượng có thể, cũng không muốn xảy ra thêm chuyện.

Khi kính rượu tới trước mặt tam thái thái phủ Trấn Quốc công, tam thái thái có chút kỳ quái hỏi:

“Quý nhân như Hầu phu nhân có chuyện vội, không biết ngài đã an bài nhị thái thái phủ Văn Viễn hầu ở đâu? Hôm kia ta có nói, ta và nhị thái thái phủ Văn Viễn là tỷ muội, Hầu phu nhân xử sự chu đáo, hôm nay hơn phân nửa sẽ đem ta và nàng an bài ở một khối tới.”

Một bàn khác nữ quyến nhất thời tiêu thanh, hai mặt nhìn nhau.

Đều là tiểu nhân tinh chìm nổi trong trạch viện không ít năm, ai mà không hiểu câu nói trào phúng đó của tam thái thái?

Tiểu Hàn thị tươi cười không đổi, chậm rì rì không mềm không cứng trả lời:

“Danh sách tân khách đều là định tốt vào buổi sáng, nếu tiếp đón có gì không ổn, tam thái thái ngài nên tha thứ cho.”

Tam thái thái ý vị thâm trường nói:

“Sau này Hầu phu nhân nên xử sự càng cẩn thận mới tốt. Hôm nay cũng may là không ổn trên người ta, hai nhà chúng ta là thân thích, tự nhiên sẽ không trách Hầu phu nhân. Nhưng nếu sau này không ổn trên người khác, sẽ không cho qua dễ như vậy.”

Thường Nhuận Chi không biết vị tam thái thái này có gì quá tiết với đích mẫu nhà mình, nhưng ý tứ trong lời bà ta từ đầu đến cuối đều là chỉ trích tiểu Hàn thị xử sự qua loa, Thường Nhuận Chi nghe có chút khó chịu.

“Tam thái thái thứ lỗi, hôm nay khách liền tùy chủ đi. Nếu sau này nhà chúng ta lại làm bàn tiệc, mời tam thái thái tới cửa, tam thái thái có yêu cầu gì, trước tiên nên phái người đến báo trước cho mẫu thân ta một tiếng. Nói vậy mẫu thân sẽ dựa theo lời tam thái thái nói, nhất nhất an bài thỏa đáng, để không tới lúc đó lại để tam thái thái có điểm soi mói, nhất định làm vừa lòng tam thái thái.”

Mặt Thường Nhuận Chi mang theo tươi cười, nhẹ giọng nói.

Sau khi nói lời này, có vài vị nữ quyến cúi đầu che miệng cười, vẻ mặt khó chịu của tiểu Hàn thị cũng dịu bớt.

Chính xác, ngươi tới nhà nhân gia làm khách, còn nhiều yêu cầu như vậy, một chút cũng không biết thông cảm chủ nhà. Đối với loại người thích bới móc này, thấy bà ta bị nghẹn trở lại, quả thật là nhân tâm đại khoái.

Thường Nhuận Chi nói xong, cũng không chờ tam thái thái nói nữa, liền nói với tiểu Hàn thị:

“Mẫu thân, chúng ta đi bàn tiếp theo đi?”

Tiểu Hàn thị tự nhiên mỉm cười vuốt cằm, tùy ý đi tiếp đón các nữ quyến khác, dẫn Thường Nhuận Chi đi bàn tiếp theo.

Chờ kính rượu hơn nữa tân khách, Thường Nhuận Chi mới hỏi tiểu Hàn thị:

“Phủ Trấn Quốc công không phải thân gia với chúng ta sao? Sao tam thái thái kia lại ở trước mặt nhiều người khó dễ mẫu thân vậy?”

Tiểu Hàn thị hừ một tiếng:

“Ta đau lòng nhị tỷ ngươi như thân nữ nhi, nhưng tam thái thái kia đối đãi nhị tỷ phu ngươi không giống như thân nhi tử. Ngươi nói bà ta có thể coi ta là thân gia sao?”

Nguyên chủ đối với hôn sự nhị tỷ mình là Thường Thấm Chi vẫn chưa hiểu rõ hết, nhưng cuối cùng luôn cảm thấy tuy nhị tỷ phu là thứ tử, có thể hắn đến cùng còn ngoại phóng làm quan, ở phủ Trấn Quốc công phải sống dễ chịu mới đúng.

Thường Nhuận Chi đem nghi hoặc này hỏi tới.

Tiểu Hàn thị nghe xong cũng chỉ cười nhạo một tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.