Kế Sách Theo Đuổi Phu Quân Sau Khi Sống Lại

Chương 7: Chương 7: Vô liêm sỉ




Phương đông sáng rõ, trong rừng dần dần vang lên tiếng chim hót ríu rít. Canh giữ cả đêm, Hàn Lạc Tuyển vô cùng mệt mỏi, nhìn bầu trời bắt đầu sáng choang, sẽ không còn vấn đề gì, hắn chậm rãi khép mí mắt lại.

Lâm Thư tỉnh dậy phát hiện mình đã ngủ thiếp đi, có chút ngượng ngùng, chỉ là, thấy Hàn Lạc Tuyển vẫn đang ngủ, cũng chưa muốn tỉnh, xem ra hắn vẫn chưa biết chuyện nàng đã ngủ quên. Ừm, Lâm Thư liền yên tâm, nàng không muốn để hắn biết chuyện nàng ngủ quên. Dù sao, tối hôm qua nàng đã đồng ý với hắn phải gác đêm, nếu để cho Hàn Lạc Tuyển biết nàng ngủ thiếp đi, còn ngủ thẳng tới trời sáng, hắn nhất định sẽ xem thường nàng. Cho nên, phải giữ bí mật!

Lâm Thư ngủ đủ nên tinh thần rất tốt, thấy Hàn Lạc Tuyển vẫn ngủ, liền to gan lại gần, quan sát dung nhan khi ngủ của hắn. Kiếp trước sao nàng không phát hiện ra bộ dạng đầy cuốn hút của Hàn Lạc Tuyển vậy nhỉ? Ngay cả khi ngủ cũng có thể khiến người nhìn điên đảo thần hồn. Lâm Thư không hề chớp mắt, nhìn chằm chằm hắn.

Đang ngủ mơ mơ màng màng, Hàn Lạc Tuyển phát hiện có điều khác thường, mặc dù nhắm mắt, nhưng hắn vẫn cảm nhận được có một ánh mắt đang nhìn chằm chằm mình. Bỗng dưng, Hàn Lạc Tuyển mở mắt ra, liền đối diện một đôi mắt hạnh sáng lấp lánh. Thấy khuôn mặt phóng đại của Lâm Thư, Hàn Lạc Tuyển lập tức bị hù tỉnh. Phản ứng tự nhiên là lui về phía sau, vừa lui, phía sau liền truyền đến một trận đau đớn.

“Á.....”

Thấy Hàn Lạc Tuyển tỉnh dậy, thân thể còn lùi về phía sau, Lâm Thư lo lắng vội đỡ hắn.

“Huynh không sao chứ? Làm sao huynh lại ngã ra sau! Mông huynh vẫn bị thương đó!”

Vừa tỉnh lại đã thấy một khuôn mặt to đùng ở gần trước mắt, là ai cũng sẽ bị hù ngã thôi. Nha đầu này thật sự là tiểu thư của phủ Định Quốc công hả? Sao không biết xấu hổ mà cứ nhìn chằm chằm một nam nhân như thế! Khó chịu để Lâm Thư đỡ dậy, Hàn Lạc Tuyển trầm mặt nhìn nàng, không nói không rằng nữa.

“Huynh làm gì mà nhìn ta như vậy? Có phải rất đau hay khó chịu không? Huynh quay qua đây, ta xem giúp huynh nhé? Đúng rồi, y phục phía sau huynh đã bị cào rách, vết thương cũng máu dầm dề, chúng ta đi tìm nước rửa sạch một chút nhé. Nếu như thật sự đau đến khó chịu, vậy chúng ta tìm ít thảo dược giảm đau thôi!” Lâm Thư nghiêm mặt suy tính, mở miệng nói.

Vẻ mặt u ám ngẩng lên nhìn trời, Hàn Lạc Tuyển phải công nhận, Lâm Thư chính là một người cực kỳ ngốc nghếch, trời sinh thiếu mất não rồi! Không để ý tới nàng nữa, hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời, đang suy tư xem những ngày tiếp theo ở trên đảo thì hắn nên sống thế nào đây. Có nha đầu ngốc này ở bên cạnh, Hàn Lạc Tuyển đã lờ mờ đoán được cuộc sống tương lai của hắn sẽ khá gian khổ, trắc trở.

Thấy hắn không để ý đến mình, Lâm Thư cảm thấy có hơi lúng túng. Cười gượng một cái, cố ý ngáp dài, làm bộ như cả đêm không ngủ, nói với Hàn Lạc Tuyển: “Hắc hắc, mệt chết mất, canh giữ một đêm, thật buồn ngủ quá! Hàn Lạc Tuyển, huynh không biết chứ, tối hôm qua ta canh giữ rất khổ cực, nhiều lần muốn ngủ cũng không dám ngủ!” Nói dối không chớp mắt, Lâm Thư đang tranh công trước Hàn Lạc Tuyển, tựa như cầu xin khích lệ.

Hàn Lạc Tuyển nghe vậy, giận đến cắn chặt răng, đôi mắt phượng mê người như muốn lóc thịt Lâm Thư, trừng chết nàng. Hắn chưa từng gặp qua ai vô liêm sỉ như thế! -lll;ll;;qq,,,,,,dô,,nn...-=-Tối hôm qua nha đầu này rõ ràng ngủ say như chết, hắn hung hăng véo mấy lần vẫn không tỉnh lại, là mí mắt hắn đánh nhau giùng giằng canh giữ cả đêm đấy. Nha đầu chết tiệt vậy mà không biết xấu hổ còn nói dối quang minh chính đại như thế nữa! Thật là không biết xấu hổ! Quá vô liêm sỉ rồi!

Hàn Lạc Tuyển nghiến răng nghiến lợi, nhấn rõ từng chữ hỏi: “Tối hôm qua là ngươi canh giữ cả đêm à?” Vẻ mặt kia giống như muốn giết người, tựa như chỉ cần Lâm Thư gật đầu một cái thì hắn sẽ lập tức động thủ giết chết nàng.

Thấy vẻ mặt quái dị của hắn, Lâm Thư có chút do dự, suy nghĩ một lúc, chậm rãi đáp: “Thật ra thì ta không có canh giữ suốt đêm, ta có chợp mắt một lát. Chỉ một lát mà thôi!” Lâm Thư còn cố ý nhấn mạnh, chỉ sợ Hàn Lạc Tuyển có ấn tượng xấu về nàng.

Nếu như có thể, Hàn Lạc Tuyển thật sự muốn dùng một chưởng đập chết nha đầu ngốc nghếch ở trước mặt này. Thở dài một hơi, điều chỉnh tốt cảm xúc, hắn tự nói với mình, đừng so đo với kẻ ngốc!

Thấy Hàn Lạc Tuyển im lặng, Lâm Thư hơi lo lắng, sợ hắn không tin, cường điệu lần nữa: “Thật đấy! Ta chỉ chợp mắt một tý, không ngủ bao lâu đâu! Ta.....”

Hàn Lạc Tuyển nâng tay cắt ngang lời nàng, lạnh lùng nói: “Đủ rồi! Trời đã sáng, chúng ta phải tính xem nên làm những gì!”

Nếu không phải hiện tại hắn đang bị trọng thương, trên đảo còn có nhiều gấu hoang như vậy, hắn thật sự không muốn sống chung với đồ ngốc ở trước mặt này. Thậm chí hắn còn cảm thấy, ở lâu với nha đầu này thì hắn cũng sẽ trở nên ngốc nghếch đi. Nhất thời, Hàn Lạc Tuyển lại lo lắng cho mình, cuối cùng, hắn thầm quyết định trong lòng: Nhất định không được so đo nhiều với kẻ ngốc, cũng không cần để lời nói của nàng vào trong lòng!

Thấy hắn đã để ý đến mình, Lâm Thư vui mừng, thảo luận với hắn: “Ta thấy chúng ta nên đi tìm chút nước để rửa qua mặt trước, cái mông của huynh cũng cần rửa sạch, bằng không sẽ nhiễm trùng đấy! Vết thương bị nhiễm trùng sẽ nặng hơn đó!” Nói tới đây, Lâm Thư lo lắng liếc nhìn mông hắn. Vấn đề vết thương bị nhiễm trùng là Lâm Thư nghe Triệu Á Thanh nói, Triệu Á Thanh còn nói rất nhiều chuyện mà nàng không biết.

Bị một nữ tử nhìn mông nhiều lần, cho dù Hàn Lạc Tuyển có da mặt dày thì cũng không nhịn được xấu hổ. Lườm Lâm Thư một cái, trong giọng nói của hắn có chút tức giận:“Ngươi là một cô nương chưa thành thân, vậy mà không biết xấu hổ cứ nhìn chằm chằm mông một người nam tử, thật sự là bôi nhọ nữ tắc!”

Nghe Hàn Lạc Tuyển nói như vậy, Lâm Thư ngây ngẩn cả người, lúc lấy lại tinh thần, mặt lập tức đỏ bừng, nhỏ giọng giải thích: “Ta, là ta quan tâm huynh. Mông huynh máu thịt be bét thế kia, có thể nhìn ra cái gì chứ.”

Nghe vậy, hắn trợn mắt lườm nàng một cái. Đây là nói không thấy mông hắn hả?  Hừ, thật là một nữ tử háo sắc! Trầm mặt xuống, hắn không muốn để ý tới nàng, cởi một đầu dây cột tóc buộc vào tay Lâm Thư, rồi cởi đầu kia đang buộc trên tay hắn, hai ba lần liền lưu loát buộc lên tóc. Cẩn thận đứng dậy, đi theo hướng tối hôm qua bọn họ đi qua.

Thấy Hàn Lạc Tuyển nhăn nhăn nhó nhó chống hông cẩn thận bước đi, Lâm Thư không đành lòng, thu thập sơ qua một chút, vội vàng vui vẻ theo sau.

“Hàn Lạc Tuyển, ta cõng huynh giống như tối hôm qua nhé? Huynh bị thương nên bước đi khó khăn, có ta cõng huynh, tốc độ của chúng ta sẽ nhanh hơn.”

Hừ, đây là ghét bỏ hắn đi chậm làm ảnh hưởng đến nàng hả? Bất mãn liếc nàng, hắn đi vòng ra sau lưng Lâm Thư, nhảy lên. Có kẻ ngốc cõng, để hắn tiết kiệm chút sức lực, thoải mái một chút, thông minh như hắn, làm sao bỏ qua cho cơ hội chiếm tiện nghi này!

Vì vậy, trong lòng Lâm Thư tràn đầy ngọt ngào cõng Hàn Lạc Tuyển, men theo con đường nhỏ mà bọn họ mở được tối hôm qua, quay lại, đi tìm nguồn nước.

Trên đường, ngửi mùi hương nhàn nhạt trên người Lâm Thư kèm theo tiếng lải nhải của nàng, Hàn Lạc Tuyển im lặng cảm thấy rất an lòng. Hắn từ từ nhắm mắt lại, yên tâm ngủ say.

Một mình Lâm Thư lải nhải một lúc, vẫn không thấy Hàn Lạc Tuyển đáp lại, liền dừng bước, mới nghe được tiếng hít thở trầm ổn của hắn. Thấy hắn đã ngủ say, nàng cũng không nói nữa, an tĩnh cõng hắn, bước đi vững vàng.

Chậm rãi bước đi, chờ đến khi mặt trời lên cao, nàng mới tìm được một con sông. Quan sát hồi lâu, Lâm Thư vô cùng khẳng định con sông này chính là con sông mà nàng gặp được Hàn Lạc Tuyển ở kiếp trước. Đi tới đây, nàng liền xác định đã an toàn. Kiếp trước nàng và Hàn Lạc Tuyển đã ở đây hai tháng, mỗi ngày đều dựa vào việc bắt cá và nướng cá ăn để cầm cự. Hoàn toàn không gặp qua mãnh thú gì, cho nên, Lâm Thư hết sức yên tâm về nơi này.

Dừng lại trước một tảng đá lớn nhất, Lâm Thư thật cẩn thận đặt Hàn Lạc Tuyển xuống. Lần này, nàng rất chú ý đến vết thương ở phía sau hắn, nên không đặt hắn nằm ngửa nữa, mà để hắn nghiêng mình dựa vào tảng đá lớn. Lâm Thư lại đi cắt chút cỏ dại, trải thành một ổ nhỏ, để hắn nằm thoải mái một chút.

Sắp xếp xong cho Hàn Lạc Tuyển, nàng liền tới bờ sông rửa qua mặt mũi, dùng khăn tay mang theo lau thân thể mình. Nếu không phải lo lắng trong dòng sông này có thể có vài thứ kỳ quái nguy hiểm, Lâm Thư thật muốn thoải mái tắm táp một lần.

Giải quyết xong cho mình, thấy Hàn Lạc Tuyển vẫn ngủ ngon, nàng thấy hơi nhàm chán, định rửa sạch vết thương cho hắn. Nghĩ là làm, Lâm Thư hưng trí bừng bừng đứng lên, ra mép sông giặt sạch khăn tay, nhúng chút nước, rồi quay về bên cạnh Hàn Lạc Tuyển, cẩn thận lau vết thương cho hắn. Động tác hết sức êm ái, chỉ sợ làm đau hắn, khiến hắn tỉnh dậy.

Chạy tới chạy lui giặt sạch khăn tay, chờ sau khi rửa sạch vết thương cho Hàn Lạc Tuyển, nhìn những vết cào lớn nhỏ, trong lòng Lâm Thư không rõ là cảm giác gì, nhưng vẫn là đau lòng. Thấy Hàn Lạc Tuyển vẫn ngủ ngon, nàng không đành lòng quấy rầy hắn, quyết định để hắn ngủ ở đây, còn nàng đi tìm ít thảo dược giảm đau. Lại lau qua mặt mày Hàn Lạc Tuyển, nàng cởi áo khoác của mình ra đắp lên người hắn rồi đứng dậy đi tìm thảo dược.

Hàn Lạc Tuyển tỉnh dậy không thấy Lâm Thư đâu, đối mặt với hoàn cảnh xa lạ này, tâm tình hết sức phiền não, trong lòng không khỏi nghĩ: Không phải nha đầu ngốc kia bỏ lại hắn rồi chạy trốn đó chứ? Thỉnh thoảng an ủi mình, thỉnh thoảng lại hoài nghi Lâm Thư.

Đợi hồi lâu, vẫn chưa thấy bóng dáng Lâm Thư xuất hiện, trong lòng hắn có chút nóng nảy không nói ra được. Hất áo khoác của nàng ra, cảm thấy cái mông lành lạnh, lúc này mới nhận ra trên mông không có cảm giác dinh dính khó chịu.

Vươn tay về phía sau nhẹ nhàng sờ soạng một cái, là sạch sẽ! Trên mặt Hàn Lạc Tuyển xuất hiện vết rạn nứt! Nha đầu ngốc đó vậy mà dám tẩy rửa vết thương ở mông giúp hắn!

Đối với suy nghĩ đó, sắc mặt hắn vô cùng khó coi. Trong lòng không biết đã mắng Lâm Thư vô liêm sỉ bao nhiêu lần, thừa dịp hắn ngủ chiếm tiện nghi của hắn. Một lúc lâu, sắc mặt hắn mới khôi phục bình tĩnh.

Kiếp trước, lúc Lâm Thư và Triệu Á Thanh cùng đi du ngoạn ở ngoài thành, nàng từng bị ngã trẹo tay, vẫn là Triệu Á Thanh tìm thảo dược giảm đau đắp lên. Triệu Á Thanh dạy rất nhiều thứ mà Lâm Thư chưa bao giờ biết được, thời niên thiếu, nàng hết sức sùng bái, bội phục Triệu Á Thanh. Đi theo Triệu Á Thanh học được không ít thứ. Đối với thảo dược giảm đau, nàng vẫn nhớ khá rõ hình dạng của nó. Tìm hồi lâu, trời không phụ người có lòng, rốt cuộc nàng cũng tìm được hai gốc. Lúc này mới cười tươi như hoa nở, chạy về bên cạnh Hàn Lạc Tuyển.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.