Kế Hoạch Chiếm Giữ Của Chưởng Quỹ

Chương 14: Chương 14: CHƯƠNG 13.2:






Edit: Mây

Hai trang giấy đầy chữ, mạnh mẽ nhưng vẫn quy củ, trong sự yên lặng nhưng vẫn ngạo nhân, sắc sảo mà bình thản, đúng là chữ của Tống Thù. Đầu tiên là bình phẩm nét chữ, sau đó chờ khi Đường Cảnh Ngọc đọc rõ nội dung bên trong, nháy mắt đáy lòng yên tĩnh vì chữ đẹp của Tống Thù đã bị nội dung trong đó đánh nát.

Ăn nhiều nếu không tiết chế có thể chết bất đắc kì tử ư? Trong người có chứng bệnh hàn nếu không chữa tốt sẽ để lại di chứng khó có thai sau này ư?

Lại nhìn thứ hai trang là hai trang đầy chữ viết phương thuốc, lần này nàng chỉ là bị cảm mạo không tốn bao nhiêu bạc thế nhưng để điều dưỡng lại cái thân thể này mất ít nhất nửa năm uống thuốc......

Nhìn qua một chút Tống Thù có lòng tốt cộng tiền thuốc cho nàng rồi , ước chừng bốn mươi lượng bạc, phương thuốc này vẫn là lão lang y cố ý mở phương thuốc cho người dân bình thường uống trong vài tháng chứ nếu kê toàn đồ bổ sâm yến các loại thì bốn mươi lượng này chỉ dùng được một thang thôi.

Phản ứng đầu tiên Đường Cảnh Ngọc là không quan tâm, trên phương diện ăn uống nàng cố gắng ăn ít lại, chỉ cần thân thể không kém là tốt rồi, về phần đứa nhỏ, nàng cũng không tính thành thân, cho nên cần gì quan tâm việc nàng hàn hay không hàn chứ.

Chính là chưa đợi được nàng mở miệng cậy mạnh, hối hận liền đến thật nhanh.

Nàng mới mười bốn tuổi, về sau cuộc sống còn rất dài, cho dù điều kiện không có chữa bệnh, nhưng miễn có một tia cơ hồi, nàng đều hẳn nắm chắc lấy . Trên đời này cơ hồ chưa có người nào chân chính quan tâm thật sự đến nàng, Chu Thọ thì quá ngốc, nếu ngay cả chính nàng cũng không yêu quý thân thể mình, tương lai cho dù nàng kiếm đủ tiền rồi thì có còn mạng mà hưởng thụ không?

Không có gì quan trọng hơn thân thể mình.

Đường Cảnh Ngọc nhìn về phía Tống Thù:“Chưởng quầy nguyện ý cho ta vay tiền?”

Tống Thù thu hết những biến hoá của nàng vào trong mắt, hơi hơi vuốt cằm nói:“Ta là tưởng giúp ngươi, nhưng còn cần ngươi một câu trả lời chắc chắn, ngươi đã chắc chắn muốn chữa khỏi một thân bệnh tật này chưa? Nếu chưa chắc thì những lời lúc nãy của ta coi như chưa có đi.”

“Muốn, chưởng quầy nói đi, chỉ cần ta có thể làm đến , ta đều đã đáp ứng.” Đường Cảnh Ngọc không chút do dự nói.

Tiểu cô nương này đủ thông minh, không có vì khốn quẫn nhất thời mà bỏ qua thân thể, Tống Thù trong lòng lại đánh giá nàng cao hơn một chút.

“Tốt lắm, vậy ta sẽ ứng trước tiền cho ngươi mượn.”

Tống Thù chỉ chỉ hai trang giấy trong tay nàng,“Thân thể của ngươi chủ yếu dựa vào thực bổ, những nguyên dược liệu này dùng để thực bổ trong nửa năm, tổng cộng là bốn mươi hai lượng. Bởi vì ngươi vẫn là nữ cải nam trang, cho nên những phương thuốc thực bổ này không được cho đầu bếp trong đây biết, mặt khác ta cũng không có khả năng nói nhà bếp mở bếp riêng cho ngươi, cho nên ta sẽ đem tiểu phòng bếp trong Hạc Trúc Đường cho ngươi mượn dùng, tự ngươi nấu cơm nấu thuốc, tiền gạo dầu muối mắm cho nửa năm này tính ngươi bốn lượng bạc, như thế nào?”

Đường Cảnh Ngọc vẻ mặt đau khổ lấy lòng:“Đa tạ chưởng quầy thay ta suy nghĩ như thế.” Lập tức thiếu hắn bốn mươi sáu lượng bạc a .

“Ngươi đã cần tu dưỡng thì việc bưng nước ta sẽ giao cho người bên ngoài làm.” Tống Thù tiếp tục nói, ngay sau đó không đợi Đường Cảnh Ngọc vui mừng, hắn lập tức bổ sung,“Nhưng tiền côngcủa ngươi về sau cũng sẽ không được tính thêm, mỗi tháng chỉ có một lượng.”

Đường Cảnh Ngọc rất muốn kêu khổ, cố tình là cách hắn tính rất công bằng, nàng làm vẻ mặt cầu xin nói tiếp:“Nói như vậy, ít nhất ta phải làm việc ở tiệm bốn năm mới có thể trả hết nợ sao.” Làm không công bốn năm, rồi nàng phải làm thêm bốn năm nữa mới mua được nhà a......

“Bốn năm sau ngươi còn có thể tiếp tục giữ thân phận này sao .” Tống Thù mặt không chút thay đổi nhìn lướt qua ngực của nàng, bốn năm sau nàng mười tám tuổi, không có khả năng còn giống như bây giờ hùng thư (trống, mái) khó phân biệt.

Đường Cảnh Ngọc vẫn chưa chú ý tới tầm mắt của nam nhân nào đó, nàng trong lòng khẽ động:“Ý của chưởng quầy là sao?”

Tống Thù đứng lên, lấy ra một tờ giấy khác đưa cho nàng:“Bốn năm sau, ta không muốn thân phận của ngươi gây phiền toái, cho nên nhiều nhất là thu lưu ngươi hai năm. Bắt đầu từ hôm nay, ta sẽ dạy ngươi làm đèn lồng, lấy bản tính thông minh của ngươi, một năm sau ắt hẳn lồng đèn ngươi làm ra có thể được bán trong tiệm, một năm sau đó là có thể trả nợ được rồi, ngoài ra cũng có thể có chút vốn, đủ ngươi rời đi nơi này sinh sống ở nơi khác, sau rời đăng phô đi, ngươi không thể ở phủ Tô Châu bán đèn lồng, đây là chứng từ, ngươi xem đi.”

Hắn nguyện ý dạy nàng làm đèn lồng sao ?

Đường Cảnh Ngọc mừng rỡ, hưng phấn mà trực tiếp đứng dậy:“Sư phụ, vậy ngươi có thể thu lưu ta thêm hai năm nữa không? Ngươi yên tâm, ta sẽ tuyệt đống không để người khác biết thân phận thật của ta đâu.” Nếu có thể bán thêm hai năm nữa thì chắc chắn số vốn nàng có thể tồn được không ít đâu.

Tống Thù thản nhiên liếc nàng một cái, xoay người đem chứng từ đặt ở trên bàn, dọn xong ấn hạp:“Không cần gọi ta sư phụ, ta chỉ là muốn ngươi nhanh có tiền trả nợ nên mới đồng ý dạy ngươi. Hai năm này ngươi vẫn như cũ là tạp dịch tại Hạc Trúc Đường, cho dù học đèn lồng, mỗi tháng cũng không được nhận lương đâu. Lại đây ấn dấu tay làm chứng.”

Đường Cảnh Ngọc chậm rãi nuốt nuốt nước miếng rồi đi lại, nhưng vẫn chưa chịu từ bỏ ý định:“Vạn nhất đầu óc ta không được thông minh như lời chưởng quầy, lỡ như một năm bán đèn lồng vẫn không trả đủ nợ thì làm sao? Ta nghĩ chưởng quầy đổi thời hạn thành ba năm mới đủ, một năm học, hai năm làm đèn lồng, khẳng định sẽ không mệt.”

Tống Thù khẽ cười, ý bảo nàng xem dòng chữ cuối cùng của tờ chứng.

Đường Cảnh Ngọc vừa rồi chính là đơn giản nhìn đại khái tờ chứng, thấy hắn cười có vài phần khinh miệt, nàng cúi người nhìn lại, nhỏ giọng thì thầm:“Nếu trong vòng hai năm mà không trả hết nợ, đồng ý cam nguyện bán mình làm nô tài cho Tống Thù.”

Hảo ngoan a, đây là bức nàng học tập nghiêm túc a, thậm chí đều dự đoán được nàng không dùng hết sức học, liền nghĩ ra biện pháp chặn đường luồn lách của nàng......

“Chưởng quầy ngươi thực khôn khéo, trời sinh ngươi đúng là người làm ăn a.” Đường Cảnh Ngọc hoàn toàn hết hy vọng, ấn ngón tay vào dấu mực đỏ.

Tống Thù không có tiếp lời, chỉ nhìn tay của nàng.

Mắt nhìn nàng đã gần điểm chỉ xong rồi, Đường Cảnh Ngọc bỗng nhiên dừng lại, hồ nghi liếc hắn đánh giá một chút:“Chưởng quầy, ngươi nên sẽ không vì để trong nhà có thêm một nô tỳ làm lồng đèn mà cố ý không dạy ta hết mình nha?”

“Nếu ngươi không tin ta, vậy không cần đồng ý.” Tống Thù làm bộ muốn đem chứng từ rời đi.

Đường Cảnh Ngọc vội vàng kéo hắn lại, một bên ấn dấu tay một bên cười làm lành:“Chưởng quầy đừng nóng giận, ta vốn là hay nói đùa, chưởng quầy đối ta có tái tạo, ta sao không tin chưởng quầy được chứ. Tốt lắm, chưởng quầy ngươi xem.”

Trên tờ giấy Tuyên Thành trắng như tuyết đã có hơn một cái dấu tay hồng hồng.

Tống Thù đem chứng từ hảo thu vào trong lòng, nhặt lên ấn hạp đi ra ngoài, Đường Cảnh Ngọc đi theo phía sau tiễn khách.

Tống Thù vừa đi vừa dặn nàng:“Hôm nay thỉnh lang trung bốc thuốc tổng cộng dùng ba lượng bạc, sau khi khoẻ hơn ngươi đến chỗ Tiền bá lấy bốn mươi ba lượng còn lại, về sau nguyên liệu nấu ăn thì chính mình đi chợ mua rau, nếu không nấu cơm được thì tự nghĩ cách. Ta có lòng tốt nhắc nhở ngươi câu này, số bạc đó đủ để ngươi điều dưỡng thân thể cho tốt, ngươi tốt nhất là làm đúng theo phương thuốc, đừng tự ý bỏ qua điều gì. Ngươi tuổi còn nhỏ, hiện tại bổ còn kịp nếu không sau này dù có tiền cũng không thể nào chữa khỏi tận gốc được đâu.”

Đây là lo lắng nàng tiêu tiền lung tung sao, Đường Cảnh Ngọc cười nói:“Chưởng quầy yên tâm, ta tự có tính toán, chắc chắn sẽ không phụ ý tốt của chưởng quầy.”

Nàng mở cửa ra, cung kính mời Tống Thù đi ra ngoài, trên gương mặt tái nhợt toàn là vẻ thành khẩn.

Tống Thù ánh mắt dừng trên môi nàng một lát, cũng không quay đầu liền rời đi.

Đường Cảnh Ngọc cười hì hì nhìn theo hắn trở về phòng mới xoay người đóng cửa phòng lại, vốn định tiếp tục nằm trên giường nghỉ ngơi , không biết vì sao trong đầu lại hiện lên ánh mắt của Tống Thù trong một khắc kia, nàng nghi hoặc mặt nhăn nhíu mày, do dự trong chốc lát vẫn là đến trước bàn trang điểm, cầm lấy gương đồng soi soi.

Bên trong hiện lên một cô nương mặc nam trang với búi tóc có điểm xốc xếch, khuôn mặt là hồng không bình thường.

Quả thật là có chút lôi thôi, nhưng là không đáng để Tống Thù nhìn lại đâu nhỉ?

Đường Cảnh Ngọc nhìn chằm chằm môi mình, trong lòng dần dần dâng lên một cỗ dự cảm không lành, nàng lại hồi tưởng ánh mắt Tống Thù một chút, cuối cùng vẻ mặt đau khổ nhếch miệng nhe răng.

Răng nanh của nàng vẫn thực trắng , cũng bởi vì rất trắng nên trên vỏ táo đỏ dính trên răng cửa bên trái trông thực phá lệ chói mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.