[Kaiyuan - Xihong] Em Không Thoát Khỏi Anh Đâu

Chương 8: Chương 8




Ào...

Vương Nguyên và Chí Hoành bị dội thẳng một chậu nước lạnh vào người.

- Dậy đi! Còn định ngủ tới bao giờ nữa! - Một cái giọng chanh chua vang lên, nghe không khác gì tiếng của mấy con khỉ trong chương trình “Thế giới động vật” :v

Bây giờ Vương Nguyên và Chí Hoành đang bị nhốt trong một căn phòng tối, chì có đúng một bóng đèn chập chờn ở giữa phòng. Người hất nước vào họ vừa rồi chính là người phụ nữ đứng ở cuối đường lúc nãy.

- Cô là ai? - Nguyên hỏi

- Còn nhớ lần trước mày bị bắt cóc chứ? Tao là em gái anh ta: Dương Nhã Vân.

- Hai người đúng là chả khác nhau mấy. Mỗi tội giọng của anh cô nghe xuôi tai hơn thôi...

- Mày câm miệng lại đi! Không nói nhiều với chúng mày nữa, bây giờ tao cho chúng mày 2 lựa chọn: 1 là chúng mày phải chết, 2 là chúng mày biến khỏi nơi này, tránh xa Tuấn Khải ra.

- Tại sao cô lại bắt chúng tôi phải tránh xa anh ta? - Hoành bấy giờ mới lên tiếng

- À, tao quên mất là chúng mày chưa biết nhỉ? Vào đúng cái ngày mà chúng mày đến đây, tao đã định thuê người giết Hạ Thiên và Thiên Tỉ rồi. Hai đứa chúng nó chính là vật cản đường tao đến với Tuấn Khải. Nếu hai đứa mày không đến đây thì tao đã hoàn tất vụ đó và dễ dàng đến với Tuấn Khải rồi. Tao không ngờ hai đứa chúng mày sẽ đến đây, nhưng không sao, chúng mày dễ xử hơn bọn kia nhiều.

- Dù cô có giết chúng tôi thì Tuấn Khải cũng không bao giờ chịu chấp nhận cô đâu!

- Mày nói cứ như thể Tuấn Khải yêu mày thật lòng ấy nhỉ! Mày có biết vì sao mày mất trí nhớ không? Là do Tuấn Khải làm đấy! Trước kia mày với Tuấn Khải từng là một cặp. Nhưng anh ta dần thấy kinh tởm thứ tình cảm này, vì vốn nó không dược mọi người chấp nhận, rồi anh ta đâm ra ghét mày. Ngoài mặt thì vẫn cười cười nói nói với mày, nhưng thật ra chính anh ta là người sắp xếp cho chiếc xe của mày gặp tai nạn. Lúc gặp lại thấy mày mất trí nhớ, anh ta thấy thương hại nên mới giả vờ ôn nhu với mày thôi! Mà xem ra lúc bị tai nạn mày cũng may mắn phết đấy, không bị đạp vào đá mà ngã thẳng xuống nước luôn. Thôi, không nói nhảm với chúng mày nữa. Tao cho chúng mày thời hạn 3 ngày, cứ từ từ mà suy nghĩ đi nhé! Nhưng mà cũng nhanh nhanh lên đấy, nhìn chúng mày tao không nghĩ là chúng mày có thể vượt qua ngày thứ 2 đâu! Thế nhé! Bây giờ tao có việc phải đi rồi, 3 ngày nữa gặp lại! 2

Vương Nguyên ngồi thần người ra. Cậu suy nghĩ về tất cả những gì mà ả kia vừa nói. Thì ra bấy lâu nay tình cảm của Tuấn Khải dành cho cậu chỉ là một vở kịch hoàn hảo. Cậu hận Vương Tuấn Khải, vì đã làm cậu một lần nữa tin vào thứ tình cảm này, cậu hận cả Hạ Thiên và Thiên Tỉ, hai người đó sao lại kéo cậu vào thế giới này, để cậu một lần nữa lại bị Tuấn Khải đem tình cảm của mình ra làm trò đùa. Thực lòng trong suốt thời gian ở đây, cậu đã có chút rung rinh về Tuấn Khải, chỉ là một chút thôi...

Hoành thấy Nguyên ngồi yên lặng nãy giờ, bèn lên tiếng:

- Cậu có sao không, Nhị Nguyên? Cậu đừng nghe cô ta, cô ta nói dối đấy!

Bạn cũng sẽ thích The Boxer's Kitten (hs au) Bởi mrbieberswifey 322K 15.3K No Control | Holding Me Ransom (Book 2) Bởi scooby-snacks 1.1M 61.9K ✖Joker Imagines✖ Bởi Queen_LC 1.7M 50.3K Shawn Mendes Imagines Bởi staleamanda 1.2M 29K dyslexia : joshler Bởi moaningpilots 374K 38.7K Sleeping Beauty- Klaus Mikaelson Bởi azzie89 406K 20.1K - Ừm, tớ không sao...

Cả hai đang ngồi yên lặng thì bỗng cánh cửa bị đạp văng ra. Một đám người hùng hùng hổ hổ bước vào. Một trong số đó lên tiếng:

- Hai đứa mày tâm sự xong chưa? Chuẩn bị tinh thần đi nhé!

Ông ta vừa nói dứt lời thì Nhã Vân quay lại.

- Tao quên nói với chúng mày, khi nào chúng mày còn chưa quyết định thì sẽ bị những người này tra tấn. Tao không nghĩ là chúng mày có thể chịu được đâu, vậy nên quyết định nhanh lên nhé! *quay sang đám côn đồ* Bắt đầu đi, đến tối thì nghỉ!

Ngay sau hiệu lệnh đó, bọn họ bắt đầu quật roi da vào người Nguyên và Hoành. Từng vệt roi da bắt đầu hằn lên người 2 cậu. Nguyên thấy đau, nhưng không đau bằng vết rạch trong tim cậu... (Sến quá :v)

*Ngày hôm sau - nhà Vương Tuấn Khải

Việc Vương Nguyên và Chí Hoành mất tích mọi người tá hỏa hết lên, cảnh sát thì không nhúng tay vào vì phải mất tích sau 48 tiếng thì họ mới bắt đầu đi tìm, con chíp gắn trên người Vương Nguyên cũng không có tác dụng vì đã bị vô hiệu hóa. Xem ra tuần này Tuấn Khải không được may mắn lắm rồi. Vừa mới đến công ty, Khải đã nhận được thông báo tài liệu của công ty bị rò rỉ.

”Hacker này chọn đúng ngày “comeback” thật -_-” - Khải's pov

Tài liệu bị lộ ra ngoài, Nguyên - Hoành thì biến mất, bây giờ chỉ còn biết nói “Chúc may mắn” với Tuấn Khải và Thiên Tỉ thôi...

----------------------------------------Cùng quay lại chỗ hai bạn kia nào-----------------------------------------------

Những vết roi hằn đầy lên người của Nguyên và Hoành, máu đã nhuộm đỏ cái áo sơ mi của hai người. Cả đêm qua Nguyên đã thức trắng để suy nghĩ. Cậu phải chịu sự tra tấn này là vì 3 người bọn họ, nhất là Tuấn Khải, vậy mà cái cậu đổi lại lại không hề tương xứng. Thật sự Vương Tuấn Khải ghét cậu đến như thế sao?

Tiếng đạp cửa làm ngắt quãng dòng suy nghĩ của cậu. Đám côn đồ bước vào.

- Cô chủ của các anh hôm nay có rảnh không? Tôi muốn gặp cô ta. - Vương Nguyên lên tiếng

- Nếu vậy thì chắc cậu quyết định rồi nhỉ? Vậy chúng tôi hoàn thành nhiệm vụ rồi, cậu cứ chờ đi, tôi sẽ nói lại với cô chủ.

- Vậy cảm ơn.

Chờ đám côn đồ kia đi mất, cậu mới quay sang nhìn Chí Hoành. Ngay sau khi bị tra tấn, cậu ta đã lả đi vì kiệt sức. Đột nhiên, Vương Nguyên bỗng cảm thấy có lỗi với Hoành. Chuyện này, chỉ mình cậu chịu là đủ rồi.

”Thật xin lỗi, Lưu Chí Hoành!” - Nguyên khẽ nói

*Tối hôm đó

Cạch...

- Sao? Nghe nói hai đứa mày quyết định rồi hả? - Nhã Vân bước vào

- Phải, tôi đã quyết định rồi - Nguyên nói

- Vương Nguyên, cậu... - Chí Hoành - giờ này đã tỉnh - lên tiếng

Nguyên khẽ nhìn sang chỗ Hoành với ánh mắt hối lỗi...

- Rồi, nói tao nghe, mày chọn gì? - Nhã Vân lên tiếng, phá vỡ bầu không khí khó xử này

- Tôi sẽ đi - Vương Nguyên lạnh lùng buông ra một câu.

Chí Hoành bất ngờ, nhìn sang Vương Nguyên.

- Vậy thì tốt, bây giờ hai đứa mày có thể đi được rồi! Nói thật tao cũng chả muốn giết hai đứa mày làm gì cả! - Nhã Vân vừa nói, vừa cởi trói cho hai người - Nhớ đi nhanh lên, vì tao sắp đốt cái nơi này rồi.

Nói rồi, Nhã Vân đi mất. Chí Hoành quay sang phía Nguyên:

- Sao... sao cậu lại... ?

- Cậu không nghe cô ta nói gì sao? Cô ta sắp đốt nơi này rồi, cậu không muốn bị chết cháy đấy chứ?

- Nhưng Nguyên...

Nguyên không nói gì mà trực tiếp kéo tay Hoành chạy ra ngoài. Vì hôm qua bị tra tấn, người còn đau cộng với trời tối nên hai người rất khó nhìn đường, nhưng họ vẫn thừa biết mình đang ở giữa rừng. Vương Nguyên thì cứ nhằm phía trước mà đi, còn Chí Hoành thì bất đắc dĩ phải chạy theo vì đang bị Nguyên kéo tay. Hai người họ dừng lại ở chỗ có tiếng nước chảy để nghỉ ngơi vì đã thấm mệt. Bỗng nhiên có bàn tay đẩy hai người xuống. Bây giờ, họ mới phát hiện ra, chỗ họ dừng để nghỉ là vực thẳm. Vâng, và con người kia không ai khác Chính là Dương Nhã Vân. Ả ta đứng hất mặt nhìn xuông, nhếch mép:

- Đồ ngốc!

----------------------------------------------------------------------------------------------------

Ây gu, cái lưng tui... >”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.