Ice And Cold (Cô Gái Băng Gia Và Chàng Trai Lạnh Lùng Phần 2)

Chương 2: Chương 2: Trần William Minh Hy




Nó sau khi đã hoàn thành xong cuộc phẫu thuật liền lạnh lùng ra ngoài bỏ lại tốp trợ tá phía sau ngạc nhiên nhìn nó với ánh mắt khó hiểu. Đúng như nó phán đoán, nếu nó k phẫu thuật kịp chắc khối u trong người phụ nữ ấy sẽ nhanh chóng vỡ ra vì bị va chạm vừa rồi. Nhưng thắc mắc lớn nhất mà mọi người dành cho nó là nó đến từ đâu, là ai? Sao có thễ kiêu ngạo và quyết đoán đến như vậy.

- Ơh...bác sĩ....bác sĩ....Trưởng khoa Tống gọi cô lên phòng. - Cô y tá theo sau không biết rõ tên nó nên nói với theo, nó chỉ gật đầu tỏ ý hiểu và tìm đến phòng, khi đã thay lại đồ thường của mình, chỉ tiếc là chiếc áo của nó vẫn còn dính một ích máu, nhưng trông nó vẫn đẹp như thường.

....................

- đó là đã chuẩn bị cho tôi trước...nhưng tên bác sĩ ấy lại....

- Tôi cũng thấy thế....tên đó là ai sao lại vậy...chúng tôi đã lên lịch hẵn hòi...anh phải xử lí cho chúng tôi.

...

Nó vào thì đã thấy có hai nam bác sĩ đứng đối diện với người còn lại. Nó khá ngạc nhiên khi biết được người đó giống hệt với hắn, không ai khác là Duy Ân, em hắn. Duy Ân nhận ra nó cũng rất bất ngờ, không phải nó là cảnh sát sao? Sao giờ lại ở đây?

- Trường khoa cho gọi tôi.? - nó cất giọng bình thường, k quá lạnh lùng lùng cũng k mấy nhẹ nhàng. Hai người kia vừa nghe tiếng thì đã quay sang, choáng với một người con gái rất trẻ, xinh đẹp lại còn là một bác sĩ, quá tuyệt vời...

- À.....Hai người này đây muốn cô giải trình chuyện lúc nãy.

- Hai vị bác sĩ nên xem bệnh án của bệnh nhân. Nếu quyết định vừa rồi của tôi k đúng tôi sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm. - Nó nói đúng lí với cương vị là một vị bác sĩ.

- Nhưng cô k nói k rằng...- Bs Khắc nói với nó.

- Thôi được rồi, chuyện này mai họp sẽ rõ, giờ thì đây là bác sĩ mới của chúng ta tên Trịnh..

- Tôi là Trần William Minh Hy chuyển công tác từ Luân Đôn về đây. Có thể gọi tôi là Win....- Rick vừa mới cất lời đã bị nó chen ngang.

- Wow...cô từ Luân Đôn sang đây sao?? Thảo nào...Cô đẹp..quá..- Bs Khưu đang nói thì nghe Rick ho khan vài tiếng.

- K còn việc gì nữa thì hai người ra ngoài làm việc đi. Bác sĩ Trần ở lại.-

Sau khi cửa phòng đã đóng, nó vẫn đứng đó và k có ý định ngồi. Rick rời khỏi bàn làm việc và tiến về phía nó.

- Anh nhớ em tên Hàn Băng mà.. Sao...?

- Tôi đã nhận lại gia đình ruột của mình rồi... Cũng rất vui..- Nó nói xong nở nụ cười nhẹ khi nhắc đến gia đình mình, nó thấy ấm lòng hơn khi có 2 người ông vừa yêu thương nó vừa lo cho nó cả hai anh của nó..Rick đơ người trước nụ cười đó, lúc trước nó như một tảng băng nói chuyện k cảm xúc giờ thanh âm của nó lại nhẹ nhàng thế kia. Thiệt làm trái tim của Rick bắt đầu đập lệch nhịp.

- Ba mẹ và chị hai biết em về sẽ rất vui... Hay để anh gọi thông báo cho họ. - Ric cười nói như rất thân với nó. Nó ra hiệu ngăn cản.

- Tối nay tôi sẽ đến thăm hai bác và chị. K còn gì nữa tôi đi làm việc đây. - Nó nói sau đó gật đầu chào rời đi để lại Rick đơ ra đó với thái độ của nó.

“Cuối cùng em cũng về rồi....Sự nghiệp đã xong, lần này anh k để em rời khỏi nữa đâu..” Rick nhìn theo bóng nó khuất dần sau đó nở nụ cười nửa miệng, trong giờ làm việc mà anh cứ nhì đồng hồ suốt. Hết giờ sau đó nhanh chóng lấy áo khoác về nhà.

Nó tan làm trước Rick khoảng 1h về lại căn nhà mấy năm trước, thấy đóng cửa nó nghĩ chắc mọi người đã đi làm. Theo như điều tra thì Zeny giờ công tác tại một sở cảnh sát A, Ren thì đang làm giám đốc Châu thị. Min, Jesty, Justy, Rin, Jackson cùng Jeny vẫn như trước.. Jackson quản lí công ty rất tốt. Nó lại rời đi, bắt taxi đến Hotel EL thay cho mình chiếc váy ren đen tay lỡ cùng giày cao gót trắng, mái tóc buộc nhẹ ra phía sau, mang kính râm đen và bắt taxi đến Châu thị.

- Xin hỏi cô cần gì.

- Tôi muốn gặp giám đốc của công ty cô.- Nghe tiếng nó nhẹ nhàng nhưng lạnh và sắc. Nên cô tiếp tân nghỉ nó chảnh liền đứng lì ra đó. k thèm trả lời nó. Nó thấy vậy liền k nói gì, sau đó lấy điện thoại ra ấn gì đó.

- k còn nhớ tôi nữa phải không?.....

Phía trên này Ren tá hỏa, thấy số lạ có cảnh giác nhưng cũng bắt máy, nghe ra được giọng nó liền mừng rỡ nhưng cũng hơi lạnh gáy liền mở camera lên xem thấy nó đang đứng dưới sảnh liền cầm điện thoại chạy nhanh xuống. Từ xa, thấy nó Ren đã chạy ôm chầm lấy nó. Cô tiếp tân thấy Ren liền cuối chào nhưng lại xanh mặt khi thấy giám đốc mình ôm cô gái đó còn rươm rướm nước mắt nữa.

- Cô nhìn gì vậy? - Ren quay qua hỏi làm cô gái đó giật mình.

- Dạ...cô gái này là....

- Là Zank...e..là bạn của tôi. cô làm việc của cô đi...- Vừa tính nói nó là Zanker thì lại thấy lạnh sống lưng lần nữa...Thì ra là ánh mắt lạnh của nó...nên giới thiệu lại. Cô gái kia chỉ biết hối lỗi với nó, nó k nói gì..

....

Được một lúc nó nói có việc và rời đi, Ren vừa thấy nó đi liền vui mừng móc điện thoại ra gọi cho tất cả mọi gnuoi72, cô rất mừng rỡ...

- Bin, Fasmin của chúng ta về rồi.....!!!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.