Huyết Mạch Phượng Hoàng

Chương 92: Chương 92: Chương 30 tt




Khác với tâm trạng lúc đến, hiện tại vì trong lòng đã nhẹ nhõm nên bước chân của cả ba cũng nhanh hơn, chỉ chốc lát đã đến cửa nhân gian.

“Tô Tô, đến nhân gian rồi tôi sẽ rời đi, sau này nếu có duyên chúng ta sẽ gặp lại.” Tô Mặc Bạch đi phía sau bỗng cất giọng trầm lắng.

“Tô Mặc Bạch, vậy là sao, anh không theo em về nhà à?” Tô Mạt kéo tay Tô Mặc Bạch lại, vẻ mặt cũng trở nên khó coi.

“Bây giờ Hàn Ngạo đã trở lại rồi, tôi cũng nên rời đi, cậu ta nhất định sẽ đối xử rát tốt với em, như vậy tôi cũng yên tâm rồi. Dù gì tôi cũng là yêu, tuy đã vượt qua thiên kiếp vạn năm trở thành địa tiên, nhưng hiện tại nguyên khí hao tổn nặng nề, tôi cần phải điều dưỡng. Có điều em cứ yên tâm, chỉ cần em có việc tôi sẽ chạy đến ngay.” Tô Mặc Bạch vuốt tóc Tô Mạt, luyến tiếc nói.

“Tô Mặc Bạch, đừng cho rằng em không biết trong lòng anh nghĩ gì, em biết anh muốn tránh né bọn em, em...” Tô Mạt không thốt ra được lời cuối cùng. Có thể nói gì đây? Cuối cùng người cô lựa chọn là Hàn Ngạo, chỉ có thể xin lỗi anh mà thôi.

Nhìn vẻ mặt Tô Mạt, Hàn Ngạo khẽ vỗ vai cô, “Anh ở nhà chờ em, hai người cứ từ từ nói chuyện.”

Tô Mạt gật đầu, sau đó nhìn bóng dáng Hàn Ngạo biến mất ở cửa nhân gian.

“Đi theo em.” Tô Mạt kéo Tô Mặc Bạch đi đến lối ra.

“Tôi nói này, rốt cuộc hai người đang chơi trò gì thế?” Giọng nói đột gột vang lên khiến hai người giật mình.

“Thanh Nương?” Tô Mạt nghe thấy tiếng nói quen thuộc bèn quay đầu lại, nhìn thấy Thanh Nương, cô rất ngạc nhiên không hiểu vì sao chị cũng xuất hiện ở đây, lẽ nqfo từ trước đến nay chị luôn đi theo Tô Mặc Bạch?

“Tô cô nương, đã lâu không gặp.” Thanh Nương gật đầu cười, sau đó đưa tay kéo Tô Mạt đến ngắm nghía từ trên xuống dưới, “Vẫn như xưa nhỉ!”

“Thanh Nương, sao chị lại ở đây?” Tô Mạt cũng quan sát Thanh Nương một hồi rồi cất lời hỏi thăm.

“Sau khi mấy Quỷ vương cho rằng đại tiên đã chết, tôi liền bấm quẻ, sau đó mượn hiện tượng thiên văn đến đây. Tôi luôn cảm thấy rằng đại tiên chưa chết, quả nhiên là tôi đã đúng.” Thanh Nương cười, kể lại cho Tô Mạt nghe nguyên nhân.

“Hóa ra là vậy, nhưng hình như chị thay đổi rồi.”

“Thật sao? Tôi cũng cảm thấy mình thay đổi khá nhiều, nếu ban đầu tính cách tôi như thế này thì sẽ không mang đến tai bay vạ gió cho bản thân và chồng tôi.”

“Chị không sao chứ? Nếu vẫn ôm ý nghĩ này dẽ không có lợiho việc tu hành của chị đâu.” Tô Mạt lo lắng khuyên.

“Tô cô nương, cô yên tâm, trong lòng tôi đã hiểu rõ tất nhiên sẽ không lầm đường lỡ bước. Có điều cô và đại tiên đã trải qua nhiều chuyện như vậy, không phải nên ở bên nhau sao? Huống chi trong số mệnh của cô không chỉ có người đàn ông kia thôi.”

“Thanh Nương, lời này là sao?” Tô Mạt kinh ngạc, cảm thấy khó hiểu.

“Tô cô nương, Thanh Nương bất tài, học được một chút thuật bói toán, dựa theo số mệnh của cô, trong lòng cô không chỉ có một mình Hàn Ngạo. Mà đại tiên đã vì cô làm nhiều việc như vậy, lẽ nài cô không thể chấp nhận người sao?”

“Thanh Nương, ngay cả sổ sinh tử cũng không thể xem được số mệnh của tôi, sao chị lại có thể kết luận được?”

“Tô cô nương, cô có ân tái sinh Thanh Nương, trong lòn tôi rất cảm kích cô. Vốn tôi cũng không xem chính xác được sô mệnh cô, nhưng tôi mạo hiểm đánh đổi đạo hạnh trăm năm, vất vả lắm mới xem được nhân duyên của cô. Tôi thật sự không tài nào nhìn cảnh đại tiên lại một lần nữa ẩn núp lén nhìn cô hạnh phúc. Phần hạnh phúc này các người đều nên có cả.” Thanh Nương kéo tay Tô Mặc Bạch đặt lên tay Tô Mạt.

“Tôi đã gặp Hàn Ngạo rồi.” Dường như cảm thấy mình nói còn chưa đủ thuyết phục, Thanh Nương lại lên tiếng nói ra một tin tức khiến cả hai đều sửng sốt.

“Hàn Ngạo?”

“Cô tìm Hàn Ngạo khi nào? Thanh Nương, huyện như vậy sao cô không bàn bạc với tôi?” Tô Mặc Bạch thấy Tô Mạt lo âu, trong lòng anh có chút đau xót.

“Thấy hai ngưòi cứ dây dưa, Thanh Nương cũng sốt ruột. Hàn Ngạo kia không sao, ngược lại cậu ta còn chấp nhận đề nghị của tôi.”

“Đề nghị? Đề nghị gì?” Nghe thấy Hàn Ngạo chấp nhận đề nghị của Thanh Nương, Tô Mạt kinh ngạc hỏi lại.

“Không bằng hai người theo tôi trở về thế giới trước đây đi.”

“Trở về với chị? Là sao? Hàn Ngạo đâu?” Tô Mạt khó hiểu.

“Cậu ta không sao, cô không cần lo. Tôi đã tính được thiên tượng sắp xảy ra, nói cách khác, chúng ta có thể trở về thế giới cũ. Tô cô nương, tôi hi vọng cô có thể suy nghĩ thật kĩ, tiếp tụ ở thế giới này hay là trở về với chúng tôi. Tôi nghĩ đại tiên nhất định muốn rời khỏi thế giới này, linh khí nơi đây quá ít, không thích hợp cho đại tiên tu luyện. Bạn của cô có lẽ cũng sẽ rời khỏi đây với cô.”

“Rời khỏi đây, đến thế giới của các ngưòi? Vậy tất cả mọi chuyện ở đây sẽ ra sao?”

“Cho dù cô đến thế giới của chúng tôi, tất cả cũng không có ản hưởng gì. Với tính cách của cô, dù không có gì cả ở thế giới kia cũng có thể sống rất vui vẻ. Huống hồ linh khí đầy đủ, dù Tô cô nương có sau trăm tuổi vẫn có thể tu hành như tôi, vẫn có thể ở bên cạnh đại tiên.”

“Để tôi suy nghĩ đã.” Tô Mạt im lặng chốc lát, sau đó quay người đi về phía hướng nhà. Còn Tô Mặc Bạch nhìn thấy vẻ mặt ảm đạm của cô liền định đuổi theo.

“Công tử Mặc Bạch, để Tô cô nương suy nghĩ kĩ càng cũng tốt. Tôi không muốn hai người có kết cuộc như vậy. Tôi dùng đạo hạnh trăm năm đổi lấy quẻ bóu nàym người tin tôi đi.” Thanh Nương kéo Tô Mặc Bạch lại, sau đó nhìn bóng lưng Tô Mạt rời xa, mỉm cười

“Thanh Nương, sao cô có thể lỗ mãng như vậy? Đạo hạnh trăm năm nào có dễ gì?” Lời nói của Thanh Nương khiến Tô Mặc Bạch dừng bước, có lẽ thật sự nên cho Tô Tô một chút thời gian.

“Người và Tô cô nương đều là ân nhân của Thanh Nương, đương nhiên Thanh Nương hi vọng hai người đều tốt đẹp, đạo hạnh trăm năm có là gì đâu.”

“Thanh Nương, cảm ơn cô. Chỉ mong Tô Tô sẽ không quá phiền lòng. Tô Mặc Bạch ngẩn đầu nhìn về hướng Tô Mạt đi khuất, sau đó mang theo Thanh Nương biến mất khỏi công viên.

“Mạt Mạt, cậu trở về rồi hả? Tô Mặc Bạch đâu?” Sau khi chia tay với Thanh Nương, một mình Tô Mạt đi về nhà, vừa đi vừa suy nghĩ cô có nên đến thế giới kia không. Một bên là Hàn Ngạo một bên là Tô Mặc Bạch, mà cô chỉ có một, lẽ nào chia thành hai nửa ư? Vì quá chú tâm suy nghĩ nên trở về nhà rồi mà cô cũng không biết, đến khi Đào Tử lên tiếng cắt ngang suy nghĩ của cô.

“Tô Mặc Bạch....” Tô Mạt thầm cưòi mình, mải lo suy nghĩ nên cô đã quên mất Tô Mặc Bạch rồi, “Tạm thời anh ấy đã đi về trước rồi.”

“Mạt Mạt, bây giờ cậu định thế nào?”

“Mình đã sống chung với Hàn Ngạo rồi, chỉ có thể xin lỗi Tô Mặc Bạch thôi. Lúc trước mình vẫn luôn xem Tô Mặc Bạch là người thân, nhưng sau khi biết tất cả mọi chuyện anh ấy đã làm thì lại cảm thấy rối rắm. Cảm thấy mình ở bên Hàn Ngạo là có lỗi với anh ấy. Tuy nhiên mình chỉ có một, không thể chia làm hai nửa, mìn nhất định phải phụ lòng một người. Đào Tử, có phải mình thất bại lắm không?” Tô Mạt dựa vào vai Đào Tử lẩm bẩm.

“Mới vừa rồi mình gặp được Thanh Nương ở thế giới kia, chị ấy nói trong số mệnh của mình không chỉ ở bên một người. Nhưng làm sao có thể chứ? Ngay cả sổ sinh tử còn không xem được mệnh mình mà. Thanh Nương bảo đã đánh đổi đọa hạnh trăm năm mới bói ra được. Đào Tử, mình thật sự hoang mang quá.”

“”Thanh Nương nói số mệnh của cậu không chỉ ở bên cạnh một người là sao?” Đào Tử hỏi.

“Thanh Nương bảo mình theo họ đến thế giới kia. Mình không biết phải làm gì, một bên là Hàn Ngạo, một bên là Tô Mặc Bạch, mình rối quá.” Tô Mạt cười khổ.

“Lựa chọn sống chung với Hàn Ngạo là vì mình biết mình yêu anh ấy, còn tình cảm đối với Tô Mặc Bạch chỉ là dựa dẫm. Có điều, thấy Tô Mặc Bạch xả thân cứu mình hết lần nay đến lần khác, tự nhiên mình cũng cảm động, mình...”

“Cảm động không phải là yêu, đúng không?” Thấy Tô Mạt ngập ngừng, Đào Tử nói thay suy nghĩ của cô.

“Phải, cảm động không phải là yêu. Có lẽ nếu không có Hàn Ngạo, mình sẽ vì cảm động này mà lựa chọn chung sống với Tô Mặc Bạch. Nhưng giữa mình và anh ấy luôn luôn có Hàn Ngạo, nên mìn sẽ tôn trọng tình cảm của mình, ở bên cạnh người mình yêu.”

“Nhưng cậu rối là không biết nên từ chối Tô Mặc Bạch thế nago đúng không? Vì cậu không đành lòng tổn thương anh ấy.”

“Đúng vậy, mình sợ câu nói kia của Thanh Nương sẽ làm Tô Mặc Bạch hi vọng nhiều hơn. Nên mình không đành lòng, cũng không biết nói thế nào mới giảm mức thương tổn đến thấp nhất.”

“Mình nghĩ Tô Mặc Bạch tự có quyết định của anh ấy.” Do dự chốc lát, Đào Tử bỗng cất lời, “Mình cảm giác ânh ấy không làm khó cậu đâu. Ban đầu vì cứu Hàn Ngạo, anh ấy muốn hi sinh bản thân, từ bỏ tu vi và hồn phách của mình, vá hồn phách cho Hàn Ngạo, để các cậu bên nhau. Thật ra thì lúc đó mình đã từng cố ngăn cản anh ấy. Nhưng cuối cùng anh ấy chỉ thản nhiên nói một câu, nếu như đến lúc đó cậu thật sự vì chuyện này mà tự trách vậy thì hãy xóa sạch trí nhớ của cậu về anh ấy đi, chỉ cần cậu có thể sống hạnh phúc là đủ.”

Nói đến đây, Đào Tử cảm thấy thổn thức không thôi.

Lúc này ở trên lầu, hai người đàn ông cũng đang trao đổi.

“Vậy đến cùng anh định thế nào?” Ly Thương hỏi.

“Quyền lựa chọn là ở Mạt Mạt, nhưng tôi sẽ không từ bỏ.” Hàn Ngạo ngẩng đầu, giọng nói kiên quyết.

“Dù anh định làm thế nào, tôi cũng sẽ ủng hộ anh. Đổi lại là tôi thì cũng vậy thôi.” Ly Thương vỗ vai Hàn Ngạo, nhìn anh với ánh mắt thấu hiểu.

Vùng ngoại ô thành phố A, trong hang động Tô Mặc Bạch tu luyện.

“Cô thật càn quấy. Khoan hẵng nói về việc cô dùng đạo hạnh mình để bói toán, chỉ nói đến vận mệnh của cô ấy không chỉ có một người đàn ông cũng đã hoang đường. Dù là tôi hay Tô Tô, chúng tôi đều không thể chấp nhận được người khác chia sẻ tình cảm của chúng tôi. Dù là Hàn Ngạo kia, cậu ta cũng sẽ không lui bước. Cô nói như vậy chẳng phải làm khó Tô Tô sao?”

“Công tử, nếu số mệnh của Tô cô nương đã như thế sao cô ấy lại không thể ở cùng hai người?”

“Niên đại cô sống tuy đàn ông có thể ba vợ bốn nàng hầu nhưng cô có thấy phụ nữ có hai chồng không? Đây không phải là cô càn quấy thì là gì?”

Thanh Nương á khẩu không trả lời được. Không ngờ chị làm ma đã lâu, ngay cả tư tưởng cũng khác thường.

“Là tôi suy nghĩ không chu đáo. Tôi cảm thấy Tô cô nương và công tử phải nên ở bên nhau. Nếu không phải xảy ra chuyện bất trắc kia, Tô cô nương vẫn còn ở lại, hai người đã sớm thành đôi rồi.”

“Chuyện này cũng không thể trách cô, là tôi nặng lời rồi. Khi nào là lúc thích hợp rời đi?” Tô Mặc Bạch dịu giọng.

“Giờ Tý ngày mai.”

“Cô chuẩn bị đi, ngày mai chúng ta đi.” Tô Mặc Bạch mệt mỏi dựa vào vách đá, sau đó xua tay với Thanh Nương.

“Chúng ta thôi ư? Công tử không định mang theo Tô cô nương sao?” Thanh Nương kinh ngạc với quyết định của anh.

“Hiện tại cô ấy nhất định đang nghĩ làm sao để không tổn thương tôi, tôi không muốn làm khó cô ấy. Tôi nghĩ tôi rời đi chính là lựa chọn tốt nhất cho chúng tôi.” Tô Mặc Bạch cười chua chát, ánh mắt nhuốm vẻ cô đơn, “Sao tôi không muốn đưa cô ấy theo chứ? Nhưng cô ấy không yêu tôi, dù miễn cưỡng thì có ích gì đâu? Nếu thời gian còn lại không nhiều, thôi thì tranh thủ đi thăm cô ấy một lần.”

Tô Mặc Bạch biến mất trong hang động. Lúc này đêm đã khuya, mọi người đã về phòng mình nggỉ ngơi. Đứng bên cạnh giường Tô Mạt, Tô Mặc Bạch quyến luyến nhìn khuôn mặt cô đang ngủ say. Dựa theo tu vi của anh, dù dùng phân nửa cứu Hàn Ngạo vẫn có thể đảm bảo cô không phát hiện ra anh được.

“Nếu như tôi ích kỉ một chút mang em đi, em có trách tôi không?” Tô Mặc Bạch thầm hỏi, “Tôi nên làm sao đây? Nếu như rời đi, tôi sẽ không còn gặp lại em nữa. Nếu sau này không còn thiên tượng như thế nữa, Tô Tô, hi vọng em đừng quên tôi.”

“Đi thôi.” Tô Mặc Bạch quay đầu nhìn về phía Thanh Nương, thản nhiên bảo Thanh Nương bày trận.

“Công tử, người thật sự không nghĩ lại sao? Có lẽ Tô cô nương bằng lòng đi cùng chúng ta đấy.” Thanh Nương nhìn Mặc Bạch, không sao hiểu được.

“Tôi không hề nói cho cô ấy biết hôm nay là ngày chúng ta rời đi.”

“Nhưng không phải hôm qua người đi tìm Tô cô nương sao? Tại sao không nói với cô ấy việc này?”

“Tôi không muốn làm khó cô ấy, đi thôi. Thanh Nương, chuyện tình cảm xưa nay không thể có người thứ ba xen vào.”

“Thôi được rồi, công tử, hi vọng lúc người trở về sẽ không hối hận.” Thanh Nương nhìn Tô Mặc Bạch hồi lâu rồi bày trận.

Theo thời gian trôi qua, Tô Mặc Bạch cảm giác được một dòng xoáy mãnh liệt ùa đến, kết giới trở về rốt cuộc đã mở ra.

“Công tử, chúng ta đi thôi.” Thanh Nương nhìn xung quanh lần nữa, sau đó quay người đi vào trong kết giới.

Tô Mặc Bạch đáp một tiếng rồi quay người nhìn lại thành phố của cô gái mà anh yêu, lần này rời đi không hẹn ngày gặp lại, hi vọng sự ra đi của anh sẽ không khiến Tô Mạt phiền muộn.

“Tô Tô, em phải hạnh phúc, tôi không thể ở bên cạnh em nữa rồi.” Tô Mặc Bạch im lặng thở dài, quay người đi vào kết giới.

“Tô Mặc Bạch!” Tiếng nói phía sau khiến anh dừng bước, anh quay đầu lại, thấy Tô Mạt đang chạy đến gần.

“Công tử, kết giới không thể duy trì trong thời gian dài, người nên thừa dịp kết giới chưa đóng bỏ Tô cô nương hãy đi theo chúng ta.” Thanh Nương khẽ nói với Tô Mặc Bạch.

“Tô Tô, sao em đến đây?” không để ý đến Thanh Nương, Tô Mặc Bạch khẽ hỏi Tô Mạt.

“Tại sao anh rời đi không nói với em một tiếng? cứ thế lặng lẽ đi sao?” Nhìn vẻ mặt dịu dàng của Tô Mặc Bạch, Tô Mạt cảm thấy tim mình như bị siết chặt. Cảm giác này rất đau, không phải đối với người yêu mà là mất đi người thân.

“Tô Tô đừng xúc động mà ra bất kì quyết định nào. Tôi biết rõ cảm giác em dành cho tôi là gì, chỉ trách rằng tôi đến quá muộn. Không nói với em là vì sợ em rối rắm. Tô tô, em phải hạnh phúc.” Tô Mặc Bạch giơ tay lên, vén sợi tóc lòa xòa ra sau tai cho cô, rũ mắt che giấu nỗi lòng của mình.

“Vì như vậy mà anh ra đi không lời từ biệt sao?” Tô Mạt cau mày nhìn chằm chằm Tô Mặc Bạch.

“Đừng buồn Tô Tô. Nếu có thể tôi hi vọng tìm được kiếp sau của em, sau đó không để lỡ nữa. Tô Tô, tôi phải đi rồi, em nhất định phải vui vẻ.” Anh đưa tay ôm Tô Mạt vào lòng, thầm ước ao thời gian ngừng lại ngay tại khoảnh khắc này, như vậy anh và Tô Tô không bao giờ chia xa.

“Công tử, đã đến giờ rồi.” Thanh Nương nhìn kết giới bắt đầu khôi phục, lo lắng thúc giục Tô Mặc Bạch.

“Tô Tô, tôi đi đây, em bảo trọng.” Anh hôn lên trán Tô Mạt, quay người đi vào kết giới mà không ngoái đầu lại, vì anh sợ một khi quay lại sẽ luyến tiếc không muốn rời đi nữa. Như vậy đối với ba người họ sẽ chỉ có khổ đau mà thôi.

“Mặc Bạch, anh phải bảo trọng.” Phía sau vang lên tiếng nói nghẹn ngào.

Nước mắt rơi xuống, Tô Mạt nhìn bóng dáng anh dần dần biến mất trong kết giới. trong lòng cô biết rõ, kể từ nay về sau,t Tô Mặc Bạch đã thật sự biết mất khỏi thế giới này, cô cũng không còn nhìn thấy hồ ly nhỏ kia nữa.

“Mạt Mạt, cảm ơn em đã chịu ở lại.” cách đó không xa, Hàn Ngạo thấy Tô Mạt rơi lệ, anh đi đến choàng qua vai cô, lặng lẽ an ủi.

“Em xin lỗi.” Tô Mạt nhìn Hàn Ngạo, bỗng chốc không biết phải nói gì, chỉ có thể luống cuống nhìn anh, tàn đầy áy náy.

“Chúng ta về nhà thôi.” Anh cười nắm lấy tay cô, hai người chậm chạp đi về nhà, “Em chịu ở lại anh đã thấy hạnh phúc lắm rồi, đừng bao giờ nói xin lỗi anh.”

Chiếc bóng hai người kéo thật dài in trên đường, như thể họ sẽ mãi mãi tựa sát vào nhau, bách niên giai lão.

Một tháng sau.

“Bây giờ cú rể và cô dâu trao nhẫn cưới.”

Tiếng nói người dẫn chương trình vang lên, trên sân khấu, Hàn Ngạo và Tô Mạt đen nhẫn cưới cho nhau. Sau khi mọi chuyện được giải quyết, người có tình đương nhiên sẽ trở thành quyến thuộc.

“Mạt Mạt, chúc mừng cậu nhé!” Đào Tử cười với Tô Mạt, có thể thấy bạn mình hạnh phsuc, cô cũng rất vui vẻ. Đào Tử đưa tay sờ bụng, quay đầu lại nhìn về phía Ly Thương, hạnh phúc của cô cũng ở ngay bên cạnh.

“Đào Tử, sau này chúng ta có thể làm sui gia đấy.” Hàn Ngạo tươi cười nhìn vợ chồng Ly Thương.

“Ý kiến hay, tôi cảm thấy như vậy rất tốt.” Ly Thương cười đáp lại.

Nửa năm sau.

“Sinh rồi ạ, chúc mừng anh là một bé trai.” Y tá đi ra khỏi phòng sinh, báo tin tốt cho ba người đang lo lắng chờ đợi bên ngoài.

“Ha ha, Ly Thương, con trai nhà anh sau này phải bảo vệ con gái nhà tôi rồi.” Hàn Ngạo cười vỗ vai Ly Thương, sau đó ôm Tô Mạt đã lớn bụng vào lòng.

“Sao anh biết con anh là con gái, không chừng là con trai giống con tôi thì sao?” Biết được mẹ con Đào Tử bình an, vẻ mặt nghiêm trongk của Ly Thương rốt cuộc cũng nhẹ nhõm, anh vỗ vai Hàn Ngạo trêu chọc.

“Thôi, mau đi xem Đào Tử và em bé đi.” Tô Mạt giận dỗi nhìn hai người đàn ông, sau đó đi vào phòng bệnh.

“Đào Tử, cực cho cậu rồi.”

“Mạt Mạt, gần đây thế nào? Bị nghén có nặng không?” Thấy Tô Mạt, Đào Tử rất vui.

“Không đến nỗi, gần đây khá hơn rồi, nhờ vào cách cậu chỉ hết đấy. xem ra tinh thần cậu cũng rất tốt, có đói bụng không? Mình còn cố ý bảo Hàn Ngạo nấu cháo gà cho cậu nữa.” Tô Mạt lấy hộp giữ nhiệt ra.

“Vẫn chưa đói, hơi mệt, mình muốn ngủ. Thương, anh đến trông con đi.” Nhìn dáng vẻ Ly Thương ngập ngừng, Đào Tử buồn cười. Đây là lần đầu tiên cô thấy anh có phản ứng như vậy.

Nghe thấy Đào Tử gọi, Ly Thương bước đến làm theo Đào Tử hướng dẫn, cẩn thận ôm con vào lòng, Nhìn cảnh tượng ấm áp như vậy, Hàn Ngạo và Tô Mạt lặng lẽ lui ra khỏi phòng bệnh, rời bệnh viện về nhà. Cuối cùng tất cả đều viên mãn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.