Huyết Mạch Phượng Hoàng

Chương 11: Chương 11: CHƯƠNG 3 (5)




Type: VẠN HOA PHI VŨ

Đương lúc thầy Thôi muốn cướp lấy linh hồn Tử Ngâm, một ngọn lửa hình Phượng Hoàng lao về phía ông ta, như cảm thấy nguy hiểm, thầy Thôi vội lách mình, tuy không bị đánh trúng hoàn toàn nhưng cũng bị thương.

Quay đầu nhìn lại, Phượng Hoàng vàng rực đang vờn quanh Tô Mạt đứng ở cửa nhà, trong lòng bàn tay cô còn có một ngọn lửa chưa đánh ra.

“Phượng Hoàng Hỏa? Không ngờ thế gian này vẫn còn huyết mạch thần thú thượng cổ tồn tại, xem ra người tiêu diệt ác quỷ của tao là mày.” Nhìn Tô Mạt phá hỏng việc của mình, ông ta hung ác nói.

“Ông hại sinh mệnh vô tội, cướp đoạt âm thai, bây giờ còn muốn lấy sinh hồn tế luyện ác quỷ, người như ông sống trên đời này quả thật là sai lầm, ông đã muốn chết vậy thì tôi tiễn ông một đoạn. Có điều, với trạng thái nguyên thần rời khỏi thể xác như ông hiện giờ, ông cảm thấy có thể thắng tôi sao?”

Thầy Thôi kinh hoàng, cô gái trước mặt còn khá trẻ tuổi, không ngờ lại có thể nhìn ra ông ta đã xuất nguyên thần khỏi thể xác. Đừng nói là nguyên thần, dù cho có cả hồn xác vẹn toàn, ông ta chắc chắn cũng không phải là đối thủ của huyết mạch Phượng Hoàng.

Thầy Thôi cầm lấy linh hồn âm thai đã phong ấn, lách mình chui vào phòng ngủ, Tô Mạt thấy thế cũng vội đuổi theo.

Tô Mạt vừa theo thầy Thôi vào phòng liền ngạc nhiên, căn phòng này đã sớm bày trận pháp rồi, nhìn kiểu dáng này chắc là một trận phong ấn. Ông ta muốn phong ấn ai?

Trông thấy thầy Thôi nhe răng cười, cầm lấy linh hồn âm thai bị phong ấn trong tay, hung tợn nói, 'Tao biết tao không thể trốn thoát được. Nhưng dù tao có trở về thì người kia cũng không cho tao sống yên, đằng nào cũng chết, nếu vậy thì để cho âm thai này theo tao đi, bọn mày đừng hòng lấy được nó.”

Nói xong ông ta quăng linh hồn âm thai bị phong ấn vào trận pháp, sau đó niệm chú.

Tô Mạt hoảng hốt muốn ngăn cản, đáng tiếc pháp tính của trận pháp này tương đối mạnh, huống hồ thầy Thôi kia còn trả giá bằng tính mạng để khởi động trận pháp, cô cũng thật sự bất lực, đành trơ mắt nhìn trận pháp được khởi động.

Khi trận pháp dần dần kết thúc, con của Tử Ngâm cũng từ từ biến mất. Đến trễ một bước, trận pháp này cô không giải được. Trừ khi, trừ khi chờ đợi cơ duyên, cô thật sự đã cố hết sức rồi.

Tô Mạt quay trở về phòng khách, linh hồn Kiều Dật đã ở trong nhà, anh nhìn thi thể vợ mình dưới đất, muốn tiến lên ôm cô lại phát hiện tay mình chỉ có thể xuyên qua thân thể vợ.

Kiều Dật ôm đầu khóc òa lên, một giọt nước mắt lăn ra từ khóe mắt, rơi xuống đất lại không biến mất. Tử Ngâm thấy nước mắt của Kiều Dật thì kinh ngạc bước đến nhặt lên, xem ra ý trời như thế cũng là số kiếp của họ.

Tô Mạt ngồi xuống bên người Tử Ngâm, tay đặt lên đầu cô ấy, luồng khí màu xám toát ra khỏi đầu, cuối cùng hóa thành hình dáng Tử Ngâm.

Tô Mạt thở dài, hỏi Kiều Dật đang ôm đầu gào khóc:

“Anh muốn gia đình đoàn tụ không?”

Kiều Dật ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Tô Mạt:

“Cô nói là...”

“Tôi không cách nào làm cho người chết sống lại, con của anh chị đã bị phong ấn, hồn phách vợ anh cũng đã biến thành màu xám, nếu không nhanh xử lí, tương lai nhất định sẽ gây hại cho nhân gian. Nhưng tôi có cách giải quyết vấn đề của anh chị, cũng có cách giúp cả nhà anh chị đoàn tụ, chỉ là phải chờ đợi cơ duyên, anh có bằng lòng phối hợp với tôi hay không?”

Kiều Dật ngơ ngác nhìn Tô Mạt.

“Cô nói thật sao? Cơ duyên ư? Phải đợi bao lâu? Vì vợ và con, tôi bằng lòng tất cả. Cũng đã thành ma rồi, tôi còn gì để sợ nữa chứ?”

Tô Mạt nhìn người đàn ông trước mắt với vẻ tán thưởng, lấy chiếc bình nhỏ thu hồn phách vẫn mang theo bên người, sau đó nói, “Tôi sẽ thu anh vào đây, chờ cơ duyên đến thì tôi sẽ thả anh ra, cam đoan cả nhà anh chị sẽ đoàn viên”

“Cảm ơn cô.”

Bóng dáng Kiều Dật từ từ nhạt đi, cuối cùng hóa thành làn khói trắng bay vào bình nhỏ. Tô Mạt cầm theo bình chứa hồn phách Kiều Dật đi vào phòng ngủ, sau đó thiết lập một kết giới, đặt chiếc bình kia vào trong.

Làm xong tất cả Tô Mạt trở lại phòng khách nhìn Tử Ngâm vừa mới tỉnh lại, mặt Tử Ngâm mơ hồ vẻ dữ tợn, cô thấy Tô Mạt thì lạnh lùng hỏi, “Lão già kia đâu?”

“Ông ta đã chết rồi, hơn nữa còn lấy tính mạng để phong ấn chồng và con chị, nhưng tôi có cách để cả nhà anh chị đoàn tụ, tái nhập luân hồi.”

Tử Ngâm nhìn Tô Mạt chằm chằm, dường như đang suy nghĩ đến tính chân thật trong lời nói của cô.

“Nếu không tin cô có thể đi vào phòng ngủ cảm nhận khí tức của họ.”

Tử Ngâm đi vào phòng ngủ, cảm nhận rõ ràng khí tức của chồng cô. Cô dần dần bình tĩnh trở lại, đôi mắt chất chứa nỗi bi thương vô hạn, “Cô nói có thể giúp chúng tôi, tôi xin cô, hãy cứu họ đi.”

Tô Mạt thấy Tử Ngâm bình tĩnh trở lại thì thở phào nhẹ nhõm.

“Hiện tại tôi cũng bất lực, có điều chị đừng lo lắng, cơ duyên đến dĩ nhiên tôi sẽ giúp anh chị, về phần khi nào cơ duyên đến thì chị chỉ cần làm theo lời tôi, tự nhiên sẽ hiểu được.”

“Tôi phải làm thế nào?”

“Chị phải khống chế oán khí của mình, kiên nhẫn chờ đợi đến khi người có thể giúp chị xuất hiện, phong ấn này sẽ hiện vết rách, đến lúc đó chị nhờ người kia giúp là được. Vì vậy chị tuyệt đối không được làm tổn thương bất cứ ai, cũng không được rời khỏi căn phòng này, nếu không hành tung của chị sẽ bị quỷ sai phát hiện, linh hồn có oán khí như chị sẽ bị đánh đến hồn phi phách tán. Chị có thể làm được không?”

“Được, tôi hứa với cô, chỉ cần cả nhà tôi đoàn tụ, dù phải làm bất cứ điều gì tôi cũng bằng lòng.” Nói xong Tử Ngâm cúi gập người bái lạy Tô Mạt, sau đó đi đến cạnh ban công ngồi xuống.

Tô Mạt lại nhìn Tử Ngâm rồi quay người rời khỏi căn nhà xảy ra rất nhiều chuyện này.

Thế nhưng Tô Mạt không biết, khi thầy Thôi lấy tính mạng của ông ta ra trả giá để tiến hành phong ấn âm thai, thân thể ở trong tiệm của ông ta cũng ngã ầm xuống đất, người rơm ở trên bàn cũng bốc cháy. Người áo đen trong phòng nhìn thấy thầy Thôi ngã xuống thì hừ khẽ, quay người rời khỏi tiệm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.