Huyết Mạch Phượng Hoàng

Chương 10: Chương 10: CHƯƠNG 3 (4)




Typer: VẠN HOA PHI VŨ

“Số điện thoại quý khách đang gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau…”

Tử Ngâm đặt đỉện thoại xuống, gương mặt tiều tụy đồng đầyvẻ lo âu.

Đã hai ngày rồi, Kiều Dật chỉ gọi cho cô một lần duy nhất là lúc đến thành phố D, sau đó thì biệt vô âm tín.

Lúc trước cô vẫn cho rằng có lẽ công việc anh bận quá nên không chú ý đến việc gọi cho mình, thế nhưng cô biết nhiều năm qua anh chưa từng như vậy. Cho đến sáng hôm nay lúc gọi cho anh, phát hiện điện thoại anh tắt máy.

Vừa nghĩ rằng điện thoại Kiều Dật hết pin, Tử Ngâm ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường thấy đã là chín giờ tối, dù gì cũng nên cắm sạc điện thoại rồi chứ.

Tử Ngâm cầm điện thoại trong tay lo lắng đi tới đi lui trong nhà, cô không biết có phải Kiều Dật gặp phải chuyện gì rồi không, thế nên cho đến bây giờ vẫn chưa liên lạc với mình.

Đinh đoong…

Tiếng chuông cửa vang lên, Tử Ngâm sửng sốt, lẽ nào là anh về ư? Nhưng tại sao anh lại phải nhấn chuông cửa chứ?

Loáng thoáng chút nghi ngờ, Tử Ngâm đi đến cạnh cửa nhìn ra ngoài từ mắt mèo, chẳng có gì cả.

Tử Ngâm không dám mở cửa bừa, sau khi cẩn thận quan sát thật lâu lại quay người trở về phòng khách. Hiện tại cô đang mang thai, nếu như tùy tiện mở cửa gặp phải người xấu thì làm sao đây?

Cô vừa quay về phòng khách, tiếng chuông cửa lại vang lên, Tử Ngâm càng sợ hơn, không lẽ là trộm đang thăm dò xem trong nhà có người hay không?

Cô đi đến bên cửa lần nữa nhìn ra ngoài, vẫn chẳng có gì cả. Lần này Tử Ngâm không về phòng khách mà đưa tay cầm lấy bình hoa trang trí trên tủ, ôm chặt vào trong ngực, định bụng nếu quả thật là trộm thì dùng bình hoa đập hắn, sau đó chạy ra ngoài kêu cứu.

Chỉ chốc lát sau tiếng chuông cửa lại vang lên, kèm theo đó còn có tiếng điện thoại báo an cố định và tiếng ti vi trong phòng khách, trong lúc nhất thời trong nhà vang lên đủ loại âm thanh, mà trước đó Tử Ngâm không hề bật công tắc thứ nào cả.

Cả người Tử Ngâm run rẩy, cô véo mình một cái, không phải nằm mơ, cô hiểu nhất định mình đã gặp phải chuyện ngoài sức tưởng tượng rồi. Nói vậy, có phải chồng cô đã xảy ra chuyện rồi không?

Tử Ngâm lắc đầu nguầy nguậy, muốn vứt bỏ hết tất cả ý nghĩ không may kia đi. Cô thử mở cửa xem sao, cũng giống như tất cả những câu chuyện kinh dị đã từng xem, cửa không mở được.

Ngoài cửa, tiếng chuông vẫn tiếp tục reo vang, loại âm thanh trong phòng khách vẫn thay phiên nhau kêu inh ỏi, nước mắt Tử Ngâm không kiềm được mà rơi xuống, cô nỗ lực khống chế, không để mình suy sụp.

Bùa hộ mệnh, Tử Ngâm chợt nhớ đến lá bùa hộ mệnh mà thầy Thôi kia cho, cô vội vàng lấy nó từ trong áo nắm chặt trong tay, đáng sợ chính là trong giây phút lấy lá bùa hộ mệnh đó ra, đèn phòng khách bỗng tắt ngúm.

Lúc này trên đường Thanh Lâm, bởi vì vị trí hơi khuất nên thời gian này cả con đường gần như không còn bóng người, nhìn thật kỹ chỉ thấy một căn tiệm nhỏ còn sáng đèn, trên tấm bảng hiệu ngoài cửa tiệm nhỏ là một chữ “Điếm” thật to. Bên trong tiệm Tô Mạt đang suy tính phương hướng của âm thai.

Cô không ngờ mình diệt con ác quỷ kia lại khiến đối phương chó cùng dứt giậu ra tay trước, có lẽ hiện tại người phụ nữ mang âm thai kia đang gặp phải nguy hiểm khôn lường, Tô Mạt suy nghĩ, tay vẫn không ngừng. Lại thất bại nữa, trên đầu cô đã lấm tấm mồ hôi, đây đã là lần thứ sáu rồi.

Đúng rồi, Tô Mạt bỗng ngưng tay. Sao mình lại quên mất anh ta chứ? Cô vội vàng lấy cái bình đựng hồn phách của Kiều Dật, mở phong ấn bình ra, nhìn luồng khí màu trắng bay ra khỏi bình, chậm rãi ngưng tụ thành hình dáng Kiều Dật.

Kiều Dật chậm rãi mở mắt, đây là đâu? Anh nhớ rõ mình đã bị... Nghĩ đến đây, Kiều Dật rùng mình một cái. Ngẩng đầu lên, anh nhìn thấy cô gái trẻ tuổi đứng đối diện.

“Cô là?”

“Đừng quan tâm nhiều như vậy, anh chỉ cần biết rõ anh đã chết, mà bây giờ cũng không có thời gian giải thích nhiều, mau dẫn tôi đến nhà anh, vợ con anh đang gặp nguy hiểm!”

Kiều Dật vội vàng hỏi, “Họ sao rồi?”

“Ôi trời, anh còn dài dòng nữa là không kịp đâu, mau dẫn tôi đến nhà anh đi.”

Kiều Dật nghe xong cũng không hỏi nữa, vội vàng quay người chuẩn bị về nhà.

“Chết, nhà tôi cách đây rất xa, chúng ta đi gì về hả?”

Tô Mạt dở khóc dở cười, “Không cần gì cả, anh đã không còn là người nữa nên không bị hạn chế bởi những thứ đó, anh chỉ cần nghĩ đến phương hướng nhà anh thì tôi sẽ cảm nhận được thôi.”

Kiều Dật không nói gì thêm mà cố gắng nghĩ về nhà mình, Tô Mạt thông qua phương hướng trong đầu anh, niệm chú, nhanh chóng chạy đến. Cô vốn muốn dùng bí pháp lần trước để đến đó trong nháy mắt, đáng tiếc gần đây dường như cơ thể cô bắt đầu xảy ra vấn đề, vẫn nên cố hết sức giữ gìn sức khỏe là hơn.

Lúc này tại thành phố A, thầy Thôi đang làm phép lên người rơm, bên cạnh bàn còn đặt một người rơm khác có lỗ ở vị trí trái tim, hình nhân đó đại biểu cho người đã không còn tim kia.

Chú ngữ của thầy Thôi càng lúc càng nhanh, trên trán ông ta không ngừng đổ mồ hôi, sắc mặt cũng càng lúc càng khó coi. Không ngờ dù đã trừ khử được người chồng nhưng lúc muốn thu linh hồn của người này lại bị kẻ khác phá hoại. Không những thế mà kẻ đó còn tiêu diệt luôn cả ác ma ông ta nuôi dưỡng, khiến nguyên khí của ông ta thương tổn nặng nề, ép ông ta phải ra tay lấy âm thai trước. Tuy rằng như vậy hiệu quả luyện hóa sẽ giảm nhiều nhưng còn hơn là không có.

“Sao vẫn chưa thành công? Còn bao lâu nữa mới có thể giải quyết người phụ nữ kia, lấy được âm thai đây? Ông đã thất bại một lần, còn lần nữa thì không cần tôi nói kết quả, tự ông cũng biết rõ.”

Phía sau thầy Thôi không biết từ khi nào lặng lẽ xuất hiện một người áo đen, nhưng vì trời tối nên không thấy rõ mặt mũi. Tuy nhiên, qua giọng nói có thể đoán được đó là một người đàn ông trẻ tuổi.

Dường như thầy Thôi e ngại người này, ông ta không dám quay đầu lại song mồ hôi trên trán càng lúc càng đầm đìa, ông ta không ngừng tăng nhanh tốc độ niệm chú, hi vọng lần này sẽ thành công. Người đàn ông phía sau ông ta tâm trạng thất thường, nếu làm hỏng chuyện này, e rằng người chết ở đây sẽ chính là ông.

Nghĩ đến đây, thầy Thôi hạ quyết tâm, cắn vào đầu lưỡi mình rồi phun một ngụm máu lên người rơm Tử Ngâm, sau đó ông ta ngồi xuống đất, chậm rãi nhắm mắt lại, không nói gì nữa.

Nỗi tuyệt vọng trong lòng Tử Ngâm đã lên đến đỉnh điểm, thế nhưng dường như ông trời không định bỏ qua cho cô.

Bỗng nhiên có tiếng bước chân vang lên, Tử Ngâm ngẩng đầu, cô nhìn thấy cửa phòng ngủ mình đang từ từ mở ra, một người đi ra từ bên trong, trong khoảnh khắc ông ta đi ra, tiếng chuông cửa bên ngoài và âm thanh trong phòng đều biến mất một cách kì lạ.

“Ông là thầy Thôi sao? Thầy Thôi, sao ông lại đến nhà tôi? Ông vào bằng cách nào? Ông đến cứu tôi sao?” Như bắt được cái phao cứu mạng Tử Ngâm hỏi một tràng dài.

Thầy Thôi cười ha hả, “Cô gái, chỉ có thể trách cô số mệnh không tốt, mang phải âm thai trăm năm khó gặp, tôi không phải đến cứu cô mà là đến lấy mạng cô, chồng cô đã chết, cô nên cùng cậu ta làm một đôi vợ chồng vong mệnh đi.”

Nói xong ông ta không đợi Tử Ngâm hiểu đã điều khiển bùa chú được chuẩn bị sẵn đánh về phía Tử Ngâm, còn Tứ Ngâm vì quá mức kinh ngạc nên không kịp tránh né.

“Aaaaa!”

Tiếng kêu đau đớn thảm thiết của Tử Ngâm V vọng khắp nhà, cô cảm thấy bụng mình như muốn nứt ra.

“Đau quá, con của tôi, ông đã làm gì con tôi?”

“Không có gì, chỉ muốn đưa nó đến nơi cần dùng thôi, cô an tâm đi đi.” Dứt lời, thầy Thôi đưa tay về phía bụng Tử Ngâm ra chiêu, một vật thể hình dáng trẻ con nhẹ nhàng bay ra khỏi bụng cô, Tử Ngâm đau đớn không kêu rên được tiếng nào, cô nhìn thấy linh hồn đứa trẻ bay ra từ bụng mình, thoáng hiểu ra vấn đề. Một khi thứ đó rơi vào tay thầy Thôi, con của cô sẽ hoàn toàn từ biệt thế giới này, cô vùng vẫy muốn bắt lại linh hồn con mình.

“Hừ, không biết tự lượng sức.”

Thầy Thôi vung tay lên, đánh thêm một lá bùa vào người Tử Ngâm, cô đau đớn ngã xuống đất, trơ mắt nhìn hồn phách con mình bị thầy Thôi nắm trong tay.

Mắt cô chảy hai dòng huyết lệ, muốn mở miệng cất lời nhưng chẳng thể nói được gì nữa, cô hiểu mình sẽ phải rời khỏi thế giới này, rời khỏi chồng, con, cha mẹ. Tử Ngâm rất không cam tâm, cô từng có một cuộc sống hạnh phúc vô vàn, không ngờ tất cả lại bị phá hủy toàn bộ chỉ trong ngày ngắn ngủi, cô thật sự không cam lòng.

“Ơ?”

Vừa dán bùa phong ấn linh hồn lên con của Tử Ngâm thầy Thôi đã cảm nhận được oán niệm mãnh liệt từ cô.

“Ha ha ha ha, thật là không uổng công, không ngờ người phụ nữ này còn chút giá trị, linh hồn của cô vừa hay có thể cho tôi tế luyện một con ác quỷ mới.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.