Huyễn Phượng Khúc

Chương 29: Chương 29: Yêu…không Yêu




CHƯƠNG 30: YÊU…KHÔNG YÊU

Trong lúc Đường Việt Phong đang rống giận, thần y rất nhanh đã bị “Thỉnh” đến trong hoàng cung, vị thần y kia lúc đầu vì bị mạnh mẽ lôi kéo tới đây mà đầy bụng oán khí, nhưng khi nhìn thấy bệnh tình trầm trọng của Tô Thiếu Vân cùng ánh mắt giết người của Đườn Việt Phong, vẫn phát huy sự từ bi của một y giả, lập tức động thủ trị liệu Tô Thiếu Vân.

Thần y nhìn bộ dáng Tô Thiếu Vân, rất nhanh nhíu mày, tiến lên ngồi ở mép giường, cầm cổ tay bởi vì phù thũng sưng phồng hơn hẳn người thường. Ngón tay hắn vừa mới đạt lên, mày khóa chặt, ngón tay tham hướng mạch cổ Tô Thiếu Vân.

Chờ thần y thu hồi tay, Đường Việt Phong cùng Triệu Duy Chi lập tức tiến lên, nhìn đến sắc mặt thần y cũng biết tình huống tương đương không tốt.

“Thế nào?” Đường Việt Phong trầm giọng hỏi.

“Hồi Hoàng Thượng, theo thảo dân bước đầu chẩn đoán, vị công tử này hẳn là trúng kịch độc U Minh.” Thần y cung kính nói.

“U Minh?” Đường Việt Phong ninh mi.

“Vâng, loại độc này là một loại bí chế kịch độc của hoàng thất Sở quốc, người trúng loại độc này bất luận hơi thở vẫn là bề ngoài đều như người chết bình thường, bởi vậy tên là U Minh. Nhưng là bởi vì luyện chế loại độc này chẳng những phí tổn rất cao, hơn nữa khó phối chế, cho nên cho dù là hoàng thất Sở quốc cũng chỉ có chút ít.”

“Sở quốc?” Đường Việt Phong nhìn về phía Triệu Duy Chi, dùng ánh mắt hỏi hắn đang ở Triệu quốc Tô Thiếu Vân vì cái gì lại trúng độc của hoàng thất Sở quốc?

Triệu Duy Chi sợ run một chút, hắn cũng không biết Tô Thiếu Vân vì sao lại trúng loại độc này, nếu là nói gian tế Sở quốc bên cạnh mình, kia vì sao không phải đối chính mình hạ độc, mà là hướng Tô Thiếu Vân hạ độc, này không phải thập phần quái dị sao?

Triệu Duy Chi thật sự là như thế nào cũng nghĩ không ra.

“Nếu biết trúng độc gì, như vậy ngươi có biện pháp trị liệu sao?” Đường Việt Phong đầy cõi lòng hy vọng hỏi.

Thần y gật gật đầu, trầm ngâm một chút nói:“Nhưng là ta cần dùng đến linh xà, bằng không ta cũng không nắm chắc có thể hoàn toàn giải loại độc này.”

“Này không là vấn đề, linh xà ta đã gọi người bắt đến đây.” Đường Việt Phong vừa nói, một bên phân phó Hàn Nguyệt đem linh xà tới.

Đứng ở sau lưng Triệu Duy Chi, Quân Phi khi nghe được thần y nói có thể trị liệu Tô Thiếu Vân không khỏi âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, hắn nhìn thoáng qua thứ được gọi là linh xà trong tay Hàn Nguyệt, lại kinh ngạc phát hiện linh xà bộ dáng nho nhỏ chẳng khác bàn xà lá mấy, nếu không phải rõ ràng biết đây là linh xà, hắn thật đúng là nhìn không ra đây là linh xà có thể hấp trăm độc

Thần y theo trong rương lấy ra một khối vải bố, theo bên trong một loạt ngân châm tế mảnh sáng lòe, thuận tay lấy chậu đồng trên tay người hầu, bắt đầu châm lên từ bàn tay phải đến vai của Tô Thiếu Vân, sau đó dùng một thanh tiểu đao sắc bén ở trên cổ tay hắn cắt thành một vệt máu, máu đen từ vết cắt liền phun vào trong chậu đồng được chuẩn bị sẵn

“Thảo dân hiện tại thay công tử rút bại huyết ra khỏi cơ thể, bảy ngày kế tiếp phải nhờ vào linh xà chậm rãi hút đi độc huyết trên người công tử, thảo dân khai một phương thuốc giúp bổ huyết, mỗi ngày ít nhất làm cho hắn uống xong ba bát bổ huyết khí, bảy ngày sau độc xem như hoàn toàn trừ .” Thần y một bên thật cẩn thận thay Tô Thiếu Vân lấy máu, một bên nói.

“Ân.” Đường Việt Phong gật đầu.

Trên giường, Tô Thiếu Vân vẫn nhắm chặt hai mắt, tựa hồ tuyệt không hiểu được vừa mới có người ở chính mình trên cổ tay cắt một đao, hai má tái nhợt mà lõm xuống, chỉ có thể theo hô hấp quá mức mỏng manh phát giác hắn còn có một tia sinh khí.

Rút huyết xong, thần y lấy ra linh xà ở một bên, đem con rắn nhỏ phóng tới miệng vết thương nơi cổ tay Tô Thiếu Vân, con rắn nhỏ ngửi được dị vị, lập tức cắn chặt miệng vết thương, hấp lấy độc huyết.

Thân hình con rắn nhỏ chậm rãi bắt đầu bành trướng, phiếm màu tím quỷ dị

Mọi người nhìn xem, trong lòng không khỏi một trận ác hàn.

Linh xà hấp ăn no độc huyết sau, mới buông miệng, ngã xuống ở trên đệm, thần y đem linh xà thả lại vào ***g sắt, sau đó thay Tô Thiếu Vân băng bó hảo miệng vết thương.

Chuẩn bị cho tốt hết thảy sau, Đường Việt Phong mới phân phó Hàn Nhật dẫn thần y cùng đám người Triệu Duy Chi đi Thanh Huy điện nghỉ ngơi, Triệu Duy Chi tuy rằng không muốn rời đi, nhưng là biết chính mình cho dù lưu lại cũng không có ý tứ, hắn nhìn thoáng qua Tô Thiếu Vân đang an tường ngủ, mới đi theo Hàn Nhật rời đi.

Bảy ngày sau, độc của Tô Thiếu Vân rốt cục giải trừ, trên mặt cũng dần dần có huyết sắc, tuy rằng thân mình còn thập phần suy yếu, nhưng đã không còn gì đáng ngại.

Uy Tô Thiếu Vân uống dược xong, Đường Việt Phong buông bát, tự tay thay hắn lau đi nước thuốc dính bên miệng

Nhìn sắc mặt Tô Thiếu Vân rốt cục có điểm hồng nhuận, Đường Việt Phong trong lòng thật sự là vô cùng phức tạp, nghĩ đến chính mình thiếu chút nữa liền mất đi người âu yếm, trong lòng lại đau đớn, hắn nhẹ nhàng mà đem Tô Thiếu Vân ôm vào trong lòng, thấp giọng kêu:“Thiếu Vân, thực xin lỗi, là ta không tốt, cho ngươi chịu đau đớn như thế.”

Tô Thiếu Vân an tâm tựa vào trong lòng hắn, cảm thấy chính mình còn có thể lắng nghe tiếng tim đập hữu lực của hắn, thật sự là lên trời chiếu cố, hắn từng nghĩ chính mình có lẽ sẽ vĩnh viễn không thấy được hắn .

“Ta xin lỗi ngươi mới đúng, ngươi không trách ta lúc trước đánh ngất ngươi đi.”

“Ta trách, ta có thể nào không trách!? Ta trách ngươi vì cái gì mỗi lần đều là chính mình một mình gánh vác thống khổ, tự trách mình không thể hảo hảo mà bảo hộ ngươi.”

“Thực xin lỗi.”

“Ngươi không cần theo ta nói xin lỗi, ta muốn ngươi đáp ứng ta, về sau không được như vậy, nếu là có cực khổ ta sẽ cùng ngươi gánh vác, ngươi không cần tái làm ta sợ .” Đường Việt Phong nâng cằm Tô Thiếu Vân, nhìn sâu vào con mắt sáng lấp lánh của hắn.

Tô Thiếu Vân trong lòng nảy lên cảm động khôn cùng, đôi mắt không khỏi có chút ướt át, kiên định nói:“Ta đáp ứng ngươi, dù có chuyện gì ta sẽ cùng ngươi, cùng nhau thừa nhận.”

Đường Việt Phong nghe câu trả lời của hắn tâm động, gật đầu nói:“Hảo, chúng ta cùng nhau gánh vác!”

Một lát sau, Tô Thiếu Vân nhớ tới Chiêu Cơ, liền hỏi:“Chiêu Cơ hiện tại ra sao?”

“Lần trước ngươi bảo ta phải cẩn thận Chiêu Cơ, ta cố ý phái Hàn Nguyệt đi thăm dò dò xét một chút, nhưng là lại phát hiện nàng không biết tung tích.”

“Chẳng lẽ nàng hồi Tô quốc ?” Tô Thiếu Vân trầm ngâm.

“Tô quốc?”

“Ân, Tô Triển Tùng chính mồm nói cho ta biết Chiêu Cơ là muội muội của hắn.”

“Chiêu Cơ là công chúa Tô quốc?” Đường Việt Phong có điểm ngoài ý muốn.

Tô Thiếu Vân gật gật đầu.

“Nói như vậy, có khả năng nàng sợ thân phận tiết lộ nên đã âm thầm hồi Tô quốc .”

“Có lẽ đi.”

Dừng một chút, gặp Tô Thiếu Vân còn tại suy tư, Đường Việt Phong lại lần nữa đưa hắn ôm sát, trìu mến nói:“Độc của ngươi vừa mới vừa giải, không cần bận tâm việc này, an tâm dưỡng hảo thân mình, nếu có việc ta sẽ xử lý , ta không nghĩ lại một lần nữa thừa nhận thống khổ mất đi ngươi thống khổ.”

Tô Thiếu Vân cúi đầu không lên tiếng.

Đường Việt Phong dìu hắn xuống giường nằm hảo, sau đó chính mình cũng nằm bên cạnh

“Ngươi không đi xử lý chính sự?” Tô Thiếu Vân nghiêng đầu hỏi.

Đường Việt Phong lắc đầu,“Ta chỉ muốn cùng ngươi, một khắc cũng không muốn rời đi, huống hồ chính sự còn có phụ hoàng cùng cậu, sợ cái gì, ngươi cũng đừng nghĩ ngợi loạn thất bát tao nữa .”

Tô Thiếu Vân cười cười, nhắm mắt, không đáp lại.

Chỉ chốc lát sau, hắn liền nặng nề ngủ.

Đường Việt Phong nhẹ nhàng đưa hắn ôm vào trong lòng, si ngốc nhìn người đã thật sâu khắc tiến nơi đáy lòng mình

Cho dù có kiếp nạn cùng đau đớn, có ta thay ngươi chịu đựng, ta chỉ cần ngươi có thể sống vô ưu vô sầu, không cần tái chịu đau khổ .

Trải qua gần một tháng tĩnh dưỡng, thân mình Tô Thiếu Vân dần dần chuyển hảo, thậm chí có dấu hiệu còn khỏe mạnh hơn so với trước.

Trong một tháng này, Triệu Duy Chi không đếm xỉa đến ánh mắt giết người của Đường Việt Phong, mỗi ngày lôi kéo Quân Phi tới xem Tô Thiếu Vân.

Đường Việt Phong tuy rằng đối với việc Triệu Duy Chi cố ý đánh gãy chính mình cùng tô thiếu vân ở chung cảm thấy rất bực mình, cũng biết hắn đối Tô Thiếu Vân hữu tình, nhưng là dù sao hắn không có thương tổn quá Tô Thiếu Vân, hơn nữa nếu là hắn không đưa Tô Thiếu Vân trở về, chính mình chỉ sợ không bao giờ nữa có thể nhìn thấy Tô Thiếu Vân , cho nên hắn cũng không quá cứng rắn đối với Triệu Duy Chi, chỉ là mỗi ngày luôn dùng ánh mắt sát nhân trừng mắt Triệu Duy Chi.

Hôm nay, Triệu Duy Chi lại đến thăm Tô Thiếu Vân.

“Uy, ngươi không cần hồi Triệu quốc sao?” Đường Việt Phong hắc nghiêm mặt hỏi.

Triệu Duy Chi đầu tiên là đối Tô Thiếu Vân nở nụ cười, sau đó mới chuyển hướng Đường Việt Phong, sắc mặt không hoà nhã nói:“Ngươi quản ta, ta liền thích ở tại chỗ này, còn có, ta gọi là Triệu Duy Chi, không gọi uy.”

“Hừ!” Đường Việt Phong hừ một tiếng.

“Ngươi đây là cái thái độ gì?” Triệu Duy Chi bất mãn,“Ta tốt xấu là vua của một nước, đây là thái độ ngươi đối đãi quân chủ một quốc gia khác sao?”

“Ngươi lâu như vậy đều còn không có trở về, cẩn thận bị người đoạt ngôi vị hoàng đế của ngươi” Đường Việt Phong tức giận nói.

Triệu Duy Chi còn không có trả lời, Tô Thiếu Vân cũng khuyên nhủ:“Đúng vậy, ngươi đã muốn ly khai Triệu quốc lâu như vậy, cẩn thận có biến.”

Triệu Duy Chi nhìn Tô Thiếu Vân liếc mắt một cái, vô tình nói:“Ta không cần. Chẳng lẽ các ngươi muốn đuổi ta đi?”

“Ta không phải ý tứ này.” Tô Thiếu Vân giải thích.

“Vậy được rồi.” Triệu Duy Chi huy phất tay,“Ta biết ngươi tuy rằng không thương ta, nhưng là ta chính là không cam lòng, không thừa dịp cơ hội này phá hư một chút cảm tình của các ngươi sao được!”

Nghe vậy, sắc mặt Đường Việt Phong lập tức trở nên rất khó coi.

Vẫn đi theo phía sau Triệu Duy Chi, Quân Phi ảm đạm, yên lặng đi ra ngoài.

Phát hiện hắn khác thường, Tô Thiếu Vân ngoắc kêu Tô Nguyệt lại đây, phân phó nàng đi xem Quân Phi làm sao vậy.

Tô Nguyệt lĩnh mệnh đi theo Quân Phi ra đi, Tô Thiếu Vân thế này mới chuyển hướng hai tên đang trừng mắt chán ghét nhau – Triệu Duy Chi cùng Đường Việt Phong, hai người kia thừa dịp Tô Thiếu Vân không thèm để ý, đã muốn âm thầm dùng ánh mắt giao chiến .

Nhìn đến bọn họ như vậy, Tô Thiếu Vân không khỏi đau đầu.

Quân Phi đi ra Lưu Vân Trai, cảm thấy một mảnh ngơ ngẩn, trong lời nói của Triệu Duy Chi  không thể nghi ngờ đã làm cho hắn đau lòng, tuy rằng vẫn biết hắn không thương chính mình, cũng nói cho chính mình không cần để ý, nhưng là lại có thể nào thật sự không thèm để ý đâu?

Quân Phi mờ mịt đi đến tiểu đình ngồi xuống.

Theo hắn đi ra, Tô Nguyệt nhìn đến bộ dáng thất thần của hắn, vì thế liền đi tới bên cạnh hắn, thân thiết hỏi:“Quân công tử, ngươi có sao không?”

Nghe được có người kêu chính mình, Quân Phi ngẩng đầu, miễn cưỡng nói:“Ta không sao.”

“Thật sự không có việc gì?” Tô Nguyệt không tin,“Muốn hay không kêu Vân chủ tử kêu ngự y đến thay ngươi xem xem?”

Quân Phi đứng lên, giống muốn nói gì, lại cái gì đều không kịp nói.

Ngay lúc đó, hắn đột nhiên loan hạ thắt lưng, ngực truyền đến từng trận quặn đau, đại lực va chạm thân thể hắn, tâm hắn tựa như muốn cùng thân thể hắn mà vỡ ra, đau đến mồ hôi lạnh chảy ròng.

Cơn đau tới vừa vội lại mau, hơn nữa hoàn toàn không có báo động trước, Quân Phi ngay cả đứng cũng đứng không nổi, đau đến ngã trên mặt đất lăn lộn.

Tô Nguyệt bị bộ dáng thống khổ của hắn dọa, nàng có chút không biết làm sao, vừa muốn chạy đi ra ngoài gọi người, nhưng Quân Phi lại bắt lấy chân nàng.

Quân Phi trên mặt đều là mồ hôi lạnh,“Đừng, đừng gọi người……”

Tô Nguyệt nhìn thần sắc của hắn sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, nhìn Quân Phi che lấy ngực, giống như đau đến cực điểm, không lâu liền hôn mê bất tỉnh.

Tô Nguyệt nhìn hắn té xỉu , trong lúc nhất thời cũng không biết nên làm như thế nào, đành phải trước đem hắn đỡ lên băng ghế, làm cho hắn nghỉ ngơi.

Nàng không biết Quân Phi đến tột cùng là thế nào , bởi vì mặt hắn thoạt nhìn bạch cùng người chết giống nhau, hơi thở ngắn ngủi, giống như sắp đình chỉ đến nơi.

Một lát sau, Tô Nguyệt mới nghĩ đến gọi người tới, nhưng nàng vừa mới xoay người, lại nghe đến tiếng rên rỉ của Quân Phi, nàng nhìn lại, phát hiện Quân Phi lông mi khẽ nhúc nhích, tựa hồ sắp tỉnh.

Tô Nguyệt vội vàng chạy đến bên người hắn,“Quân công tử, ngươi ra sao?”

Quân Phi chậm rãi mở to mắt, nhìn thoáng qua Tô Nguyệt, hữu khí vô lực nói:“Ta không sao.”

“Nhưng là ngươi vừa rồi……”

“Nga, đây là bệnh từ nhỏ — đau tim, tuy rằng xem qua rất nhiều đại phu, nhưng là bọn họ đều nói loại bệnh này chữa không khỏi, cho dù thỉnh thoảng đau đến rất lợi hại, bất quá chỉ cần tĩnh dưỡng hảo thân mình sẽ không có cái gì trở ngại, mấy năm nay đã rất ít phát tác, có lẽ gần đây không quá thích ứng khí hậu Thụy Phong, cho nên liền lại phát bệnh mà thôi.” Quân Phi thở phì phò nói dối nói.

“Như vậy a?” Tô Nguyệt bán tín bán nghi.

Quân Phi gật đầu,“Ta không có chuyện gì , ngươi không cần lo lắng.”

Tô Nguyệt tuy rằng không tin lời hắn, nhưng là nếu Quân Phi đều nói không có việc gì , nàng cũng không thể bức ép hắn, vì thế nhân tiện nói:“Ta đây đỡ ngươi trở về nghỉ ngơi được không?”

“Làm phiền .”

Đợi cho Tô Nguyệt đi rồi, Quân Phi một mình một người nằm ở trên giường, xuất thần nhìn trướng đỉnh, từ lần trước sau khi ăn bán khỏa giải dược, hiện tại đã qua hơn một tháng , hắn biết độc của chính mình đã muốn bắt đầu phát tác, có lẽ tiếp qua không được bao lâu, chính mình sẽ độc phát thân vong, tuy rằng sớm biết bản thân đi theo Triệu Duy Chi đến Thụy Phong, có thể vì bỏ qua thời gian ăn giải dược mà sinh mệnh gặp nguy hiểm, nhưng nếu Triệu Duy Chi ở bên mình ngay thời khắc mình chết, hắn đều không hối hận cùng hắn đến Thụy Phong, hơn nữa bản thân vẫn không có hoàn thành nhiệm vụ, chủ tử chỉ sợ cũng sẽ không cấp giải dược cho mình, đến lúc đó cũng phải chết, nếu kết quả đều giống nhau, hắn tình nguyện ở lại bên cạnh Triệu Duy Chi.

“Nếu là ta chết , Hoàng Thượng ngươi có thể vì ta mà thương tâm?”

Nước mắt trong suốt theo hai má Quân Phi chảy xuống, thấm xuống sàn đan.

Thật vất vả mới đợi cho Triệu Duy Chi nguyện ý rời đi, hắn vừa đi, Đường Việt Phong lập tức ôm lấy Tô Thiếu Vân đi ra ngoài.

Tô Thiếu Vân hô nhỏ,“Ngươi muốn làm gì?”

“Đi tẩm cung của ta.”

“Vì cái gì?”

“Miễn cho hắn lại đây quấy rầy chúng ta.” Đường Việt Phong sắc mặt thối thối nói.

Tô Thiếu Vân bật cười,“Kia cũng không cần phải ôm ta đi, ta chính mình đi, như vậy để cho người khác nhìn đến thật ngượng ngùng.”

“Không được, bởi vì ngươi cần phải lưu trữ khí lực đến ứng phó ta.” Đường Việt Phong cúi đầu, tà khí nói.

Đỏ ửng bao phủ hai má Tô Thiếu Vân, hắn đương nhiên hiểu được ám chỉ của Đường Việt Phong,“Ngươi, ngươi……”

“Chẳng lẽ ngươi không nghĩ? Tính ra chúng ta đã ba tháng không có thân thiết , ngươi có biết ta nhẫn vất vả thế nào không?” Đường Việt Phong ai oán nói.

Tô Thiếu Vân mặt càng đỏ hơn,“Ban ngày ban mặt , ngươi không biết thẹn sao?”

“Này có cái gì hảo thẹn thùng ? Ta chỉ biết ta hiện tại rất muốn ngươi mà thôi.” Đường Việt Phong cười nhẹ nói.

“Sắc lang!”

Không bao lâu, Đường Việt Phong đã ôm Tô Thiếu Vân đến tẩm cung của mình.

Hắn đem Tô Thiếu Vân phóng tới trên giường, khuynh thân đè ép đi lên.

Đường Việt Phong ở trên môi hắn thật sâu đặt xuống ấn ký của chính mình,“Thiếu Vân, ta muốn ngươi.”

Nụ hôn thật sâu làm cho Tô Thiếu Vân hơi thở dồn dập, bị hôn khiến gương mặt hắn lập tức nóng lên.

Tình dục tăng vọt, Đường Việt Phong một tay vuốt ve nội sườn đùi Tô Thiếu Vân, tay kia cũng không nhàn rỗi, vói vào trong cái miệng nhỏ nhắn của Tô Thiếu Vân, đầu lưỡi đùa bỡn vành tai hắn, mọi cách khiêu khích *** Tô Thiếu Vân

“Ân, Phong……” Ở dưới sự đùa bỡn của Đường Việt Phong, Tô Thiếu Vân rất nhanh liền phát ra thanh âm mềm mại quyến rũ.

“Thiếu Vân, thanh âm của ngươi thật đẹp, làm cho ta nghe nhiều một chút, tái kêu mềm mại đáng yêu một chút.”

Cùng Tô Thiếu Vân chia lìa lâu như vậy lại có được hắn, Đường Việt Phong như thế nào bỏ được buông tay, ngược lại là càng thêm mạnh tay mơn trớn, muốn nghe thanh âm tuyệt vời kia của hắn

Nhìn vẻ mặt đỏ bừng, thẹn thùng vạn phần của Tô Thiếu Vân, tơ lụa xiêm y trên người cũng nhân kích tình vừa rồi mà hỗn độn, bán lộ vai mê người chi cực, Đường Việt Phong có thể nói là dục hỏa đốt người, tâm dương khó nhịn, hắn ‘tặc tặc’ cười trộm, tay càng thêm hạnh kiểm xấu, hoạt vào bên trong quần áo Tô Thiếu Vân, ở trên da thịt bóng loáng của hắn vuốt ve lên xuống.

“Ân……” Tô Thiếu Vân trên mặt nhiễm một chút khinh hồng, Đường Việt Phong âu yếm làm cho hắn thanh âm hơi hơi có chút không xong,“Vừa rồi Quân Phi giống như có việc, ta…… Ân……”

“Chúng ta đã muốn lâu như vậy không có thân thiết , ngươi không cần luôn nghĩ đến chuyện khác, xem ra là ta không đủ tẫn trách .” Đường Việt Phong bất mãn đem tay tham nhập hạ thân Tô Thiếu Vân hạ, tại vật nhỏ còn mềm mại kia nhéo một phen.

Vừa lòng nghe được Tô Thiếu Vân khinh suyễn, lại nhu nhu bộ vị trong tay đột nhiên cứng rắn lên, Đường Việt Phong tùy tay xả hạ rèm trướng, áp thân hình mềm dẻo mảnh khảnh dưới thân.

Sau khi cúi đầu kinh hô, tiếp sau đó liền phát ra thanh âm chỉ khi tình nhân yêu nhau mới có

Bị Đường Việt Phong hung hăng yêu một buổi chiều, thẳng đến buổi chiều ngày hôm sau, Tô Thiếu Vân mới nhớ đến chuyện của Quân Phi, vì thế liền tìm đến Tô Nguyệt hỏi.

Tô Nguyệt đem chuyện ngày hôm qua kể lại cho Tô Thiếu Vân, cuối cùng, Tô Nguyệt nói:“Vân chủ tử, ta cảm thấy Quân công tử giống như đang nói dối.”

“Ân.” Tô Thiếu Vân trầm ngâm, giống như Tô Nguyệt nói, Quân Phi thực rõ ràng chính là đang nói dối, nhưng hắn vì cái gì muốn nói dối đâu? Tô Thiếu Vân lại nghĩ không ra nguyên cớ.

Suy nghĩ một chút, hắn quyết định tự mình đi tìm Quân Phi, hỏi hắn một chút

Hôm nay Quân Phi không giống như bình thường rời giường, khi thị nữ đến gọi hắn, hắn nói chính mình không thoải mái, kêu các nàng đừng tới quấy rầy.

Hắn ở trên giường nằm thật lâu, ngay cả cơm trưa cũng chưa ăn.

Bởi vì không có giải dược áp chế độc phát, độc tố bắt đầu nhanh chóng lan tràn, Quân Phi chỉ cảm thấy ngũ tạng lục phủ giống như bị con kiến phệ cắn, đau đến hắn ở trên giường thẳng lăn lộn, mồ hôi lạnh tẩm thấp chăn.

Quân Phi ngay lúc dần dần mất đi ý thức không khỏi tưởng: Chính mình có thể hay không cứ như vậy đau đến chết?

Khi Tô Thiếu Vân phát hiện Quân Phi bất tỉnh nhân sự, quá sợ hãi, vội vàng phân phó Tô Nguyệt đi gọi ngự y.

Nhưng là ngự y lại nói không biết Quân Phi bị bệnh gì, chỉ có thể phỏng đoán đại khái là trúng loại độc nào đó.

Vừa nghe đến chữ ‘độc’, Tô Thiếu Vân không khỏi nhíu mày, lập tức phân phó phái người đi tìm thần y.

Được đến tin tức, Triệu Duy Chi cùng Đường Việt Phong đều vội vàng chạy lại đây.

Khi bọn hắn nghe được theo thần y trong miệng bính ra hai chữ “U Minh”, không hẹn mà cùng nhìn nhau.

“U Minh? Ngươi xác định là U Minh?” Tô Thiếu Vân trầm giọng hỏi.

Thần y gật gật đầu,“Bất quá vị công tử này tình huống có một chút bất đồng.”

“Nga, có cái gì bất đồng?”

“Vị công tử này trúng U Minh đã có một đoạn thời gian dài , nhưng vẫn dùng dược vật áp chế, cho nên một khi đình chỉ dùng dược vật, U Minh sẽ phát tác, bởi vì hắn dùng thời gian có vẻ dài, cho nên độc tố đối thân thể hắn tổn hại rất lớn, muốn hoàn toàn khang phục chỉ sợ cần một thời gian rất dài

“Ngươi nói hắn trúng U Minh thời gian rất lâu, kia đại khái có bao nhiêu lâu?” Triệu Duy Chi hỏi.

Thần y suy nghĩ một chút,“Hẳn là có một năm thời gian .”

Triệu Duy Chi sắc mặt trầm xuống, nhìn thoáng qua sắc mặt Quân Phi giống như giấy trắng hôn mê, một năm, đúng là thời gian Quân Phi ở bên mình.

Tô Thiếu Vân tuy rằng chú ý tới biến hóa của Triệu Duy Chi, nhưng là lúc này hắn càng quan tâm là tình huống của Quân Phi, hắn hỏi:“Kia hắn không có nguy hiểm đến sinh mệnh đi?”

Thần y lắc đầu,“Độc U Minh tuy rằng lợi hại, nhưng là chỉ cần hút ra sạch sẽ, sẽ không có nguy hiểm .”

“Hảo, làm phiền thần y .”

Đường Việt Phongsau khi sai người tiễn bước thần y, Triệu Duy Chi thần sắc phức tạp nhìn chằm chằm Quân Phi nhìn thật lâu, sau đó xoay người muốn rời đi.

Tô Thiếu Vân một phen giữ chặt hắn, thấp giọng hỏi:“Ngươi không ở lại bồi hắn?”

“Dưới tình huống hắn là gian tế Sở quốc, ta không muốn lưu lại.”

“Nhưng ngươi làm sao xác định hắn là gian tế?”

Triệu Duy Chi khổ cười,“Nhưng là ngươi cũng rõ ràng biết khả năng hắn là gian tế Sở quốc có bao nhiêu cao.”

Tô Thiếu Vân trầm mặc, một lát sau  mới nói:“Nhưng là hắn yêu ngươi, ngươi sẽ không vì hắn mà lưu lại sao?”

Triệu Duy Chi nở nụ cười, nhưng tươi cười lại mang theo một tia thê lương, hắn thấp giọng nói:“Nhưng là ta không thương hắn.”

“Nhưng là……” Tô Thiếu Vân còn muốn nói cái gì đó.

Triệu Duy Chi đánh gãy hắn, hơi oán hận nói:“Tô Thiếu Vân, ngươi không cần nhẫn tâm như vậy, ngươi rõ ràng biết ta yêu ngươi, cho dù ta lưu lại bồi hắn cũng không có nghĩa ta sẽ thích hắn, ngươi có biết hay không, cho hắn hy vọng, nhưng đến cuối cùng vẫn như cũ là thống khổ, ngươi cảm thấy như vậy được không? Này chẳng qua là ngươi cảm thấy hảo mà thôi. Ngươi không cần rất ích kỷ !”

Nói xong Triệu Duy Chi phẩy tay áo bỏ đi.

Tô Thiếu Vân giật mình, đang muốn đuổi theo.

“Không cần……”

Tô Thiếu Vân nhìn lại, không biết Quân Phi khi nào tỉnh lại đang mở to mắt, hàm chứa lệ gọi lại hắn.

“Tô công tử, ta van cầu ngươi, không cần làm Hoàng Thượng khó xử……” Quân Phi khóc ruột gan đứt từng khúc.

Tô Thiếu Vân ngồi vào bên giường, nắm lấy tay Quân Phi, tâm đau nhói.

“Thực xin lỗi, Quân Phi.”

Quân Phi lắc đầu, thân mình suy yếu khiến cho hắn ý thức dần dần mông lung, hắn chảy lệ nói:“Không liên quan đến ngươi, hết thảy đều là ta không tốt……, là của ta sai……”

Ngay cả ở trong hôn mê, Quân Phi vẫn luôn lẩm bẩm, thanh âm giải thích yếu ớt của hắn làm Tô Thiếu Vân đang nắm tay hắn không kiềm được nước mắt cuồn cuộn trào ra

Dàn xếp Quân Phi xong, Tô Thiếu Vân dựa vào trong lòng Đường Việt Phong, bỗng cảm thấy thập phần mỏi mệt.

“Việt Phong, không phải là ta đã làm sai chứ?”

“Ngươi không có sai, muốn trách chỉ có thể trách tạo vật trêu người.” Đường Việt Phong an ủi hắn,“Không cần nghĩ nhiều như vậy , hảo hảo mà ngủ một giấc đi, ân.”

Nhìn Tô Thiếu Vân cho dù đang ngủ vẫn như cũ nhíu chặt mày, Đường Việt Phong cảm thấy tâm giống như là bị ai nhéo trụ, hắn thương tiếc ở trên môi Tô Thiếu Vân ấn hạ một nụ hôn, thở dài nói:“Thiếu Vân a, ngươi không phải con người toàn vẹn, không cần đem mọi chuyện  gánh trên người, nếu như vậy, ngươi sẽ rất mệt mỏi, còn ta sẽ đau lòng .”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.