Hữu Ương Lưỡng Song

Chương 8: Chương 8




Chương thứ tám

“Cần

ngủ một lát không?” Giữa trưa ăn cơm xong, theo thói quen Ngôn Tĩnh

sẽ lái xe chở Ngôn Du đi thăm cha mẹ của các nàng, nhưng khi nhìn muội

muội thương yêu nhất đang ở một bên ăn cơm, khóe mắt lâu lâu còn hay

trượt ra một chút nước mắt, Ngôn Tĩnh thật sự không đành lòng cứ

nhường Ngôn Du ngồi xe bôn ba hai giờ đồng hồ như vậy.

Xoa mắt lắc đầu, Ngôn Du lại ngáp một cái, trong thanh âm mang theo nồng đậm ủ rũ, “Trên xe ngủ.”

Tuy rằng ở trong phòng làm việc đã muốn ngủ hai giờ, chính là vẫn hảo khốn.

Biết muội muội có bao nhiêu cố chấp, Ngôn Tĩnh âm thầm thở dài, “Vậy em lên ghế sa lon ngồi trước một lát, chị đi thu thập.”

“Ân...”

Ngôn Du chà khóe mắt bởi vì ngáp mà chảy ra nước mắt, lung la lung

lay đi tới sô pha phòng khách rồi ngã xuống, rất nhanh liền ngủ.

Ngôn

Tĩnh mới vừa cầm chén đũa bưng vào phòng bếp đã lập tức đi vào

trong phòng mình cầm thảm lông quay về phòng khách đắp lên trên người

Ngôn Du, giúp nàng tháo mắt kính, lúc này mới quay về trong phòng bếp

rửa chén.

Chờ

đợi thu thập xong hết thảy, Ngôn Tĩnh trở về phòng khách, ngồi trên

ghế sa lon một bên khác, chống cằm nhìn Ngôn Du đang ngủ say, nhíu mi

suy tư.

Tiếp

tục như vậy, thân thể Tiểu Du sẽ sụp đổ mất thôi? Xem ra... Hay là nên

cùng ba mẹ nói chuyện này. Tiểu Du vốn không thích làm giáo viên, chỉ

làm mỗi nghiên cứu học thuật không phải thật tốt sao? Công tác đơn

thuần như vậy, ngược lại càng thích hợp với nàng.

Ngôn

Tĩnh ngồi xuống liền ngồi hai giờ đồng hồ, thẳng đến 3 giờ mới cảm

thấy cũng nên xuất phát là vừa, lúc này mới lay tỉnh Ngôn Du. Ngôn Du

ngồi dậy, tinh thần thoạt nhìn khá hơn một chút, xem thời gian, có chút

kinh ngạc, “Vì cái gì...”

“Tốt

lắm, tỷ tỷ không bỏ được em cứ buồn ngủ như vậy.” Ngôn Tĩnh ôn hòa

nói xong, đi qua giúp nàng sửa lại quần áo, “Chúng ta đi thôi, tới đó

vừa lúc ăn cơm chiều.”

“...” Ngôn Du không nói gì, mà là yên lặng nhìn nàng, thật lâu sau, gật đầu.

Buổi

chiều Ngôn Du không có tiết cho nên dưới tình huống bình thường sẽ

không đến trường, hảo hảo mà ở nhà ngủ bù, mà Sở Nguyệt Xuất cũng đã

thành thói quen nàng như thế. Đem buổi sáng đề mục đã in ra ở tiết Ngữ

văn toàn bộ phát xuống, nhìn thấy học trò bộ dáng cao hứng có chút

bất đắc dĩ nâng trán.

Vừa

mới, lúc nàng tiến vào rõ ràng nhìn thấy bọn trẻ được lão sư

Chính trị phát xuống bài tập mà làm ra đủ kiểu than thở, vì cái

gì hiện tại phát đề toán mọi người liền hưng phấn như thế a? Ngôn Du

người nọ quả nhiên là có ma lực thần kỳ sao? Trừ bỏ có thể làm cho lòng

người chuyển hảo, còn có thể nhường học trò trở nên thích đọc sách?

Nghĩ

như thế, Sở Nguyệt Xuất lại nghĩ tới buổi sáng mình thừa dịp Ngôn Du

ngủ mà trạc khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng , trong mắt ý cười khó nén,

dù trên mặt vẫn cố gắng giữ vững bình tĩnh lại không hề biết khóe môi

khẽ dương của mình tiết lộ tâm tình, mà dạng tâm tình này cũng không

có tránh khỏi ánh mắt muội muội nàng.

Bạn cũng sẽ thích

[BH - ĐV] [Edit] Cô độc bên cô độc càng thêm...

Bởi azami8486 2.8K 99

《 Cô độc hòa cô độc đích tương gia 》

Tác giả: Bỉ Ngạn Tiêu Thanh Mạc

Nguồn raw: https://wtulip01.wordpress.com/

Tên lúc đầu mình đặt là “Cô độc và cô độc càng thêm tương hỗ” nhưng đọc xong thấy sao sao ấy, nên mình mới sửa lại là “Cô độc và cô độc càng thêm thân mật“.

[BHTT][EDIT] Manh Sủng - Tuyệt Ca

Bởi Annie-mon 4.3K 610

Tác phẩm: Manh Sủng

Tác giả: Tuyệt Ca

Thể loại : GL, hiện đại, game, hoan hỉ oan gia,HE.

Couple: Cừu Bảo Dương x Vi Tử Tịch

Số chương: 96

Văn Án

Nếu chị đây có thể giống trong game triệu hồi được Thần Long, chị nhất định sẽ giáng Cửu Thiên Thần Lôi vào Vi Tử Tịch làm cho người đàn bà chết tiệt này tan thành mây khói chết không đất dung thân! Nhưng, hiện thực vẫn là hiện thực, đến con rắn chị cũng không triệu hồi được (khóc-ing...)

Trong công ty, ghế CEO đã bị Vi Tử Tịch giành lấy, sau đó bị đưa ra “đảo”, suốt ngày chơi game trong văn phòng cho qua ngày; trong game, trong một phút lơ là, lại bị người đàn bà lừa gạt, lừa vàng bạc, trang bị, tinh thạch, đã vậy còn lừa luôn gái ế 28 như chị đây---à không, là trái tim trong trắng của thiếu nữ tài hoa. Chị thề sẽ có 1 ngày, xông vào văn phòng của ngươi rồi PK thiệt với ngươi! Lột sạch hết đồ đạc trang bị, khửa khửa, coi ai sợ ai!

[BH] [Editing] Yêu Thương -Vô Nhân Lĩnh Thủ...

Bởi dieplnhan 32.7K 1.8K

Tác phẩm: Yêu Thương (Bộ 1)

Tác giả: Vô Nhân Lĩnh Thủ

Thể loại: GL, hiện đại, cảnh sát nằm vùng, ngược, HE.

Trạng thái: Editing

Nhân vật: Vương Lị Nỉ (Viên Quỳnh) x Ngô Phong, cùng với sự hợp tác của dàn diễn viên phụ.

Nguồn QT: BachHopTT

*Ợ

[BHTT] [EDITED] Phong Hoa Kỷ (风华纪) - Mộc Tùy...

Bởi WEMAXIMUM 19.2K 1K

Văn án :

Tương ngộ ở thế kỉ trước, nhưng tương ái cần cả thế kỉ sau

Si tình chờ đợi vẫn chống không lại sự tang thương và luân hồi của thời gian

Khi đó cô chỉ như một con thác nhỏ vô hình ở Thượng Hải nói không lại Triều Tịch đại tiểu thư,

Thời quá cảnh thiên, khi bạn gặp lại cô ấy của sau này, liền phát hiện cô ấy dĩ nhiên không phải như cô ấy đã từng

Là thất vọng sao? Khi cô ấy không hiểu bản thân là bất khả nhất thế, không quật cường, kiêu ngạo hay thần tình, nhưng mà_____

Sau nhiều lần gặp nguy hiểm , làm cho cô ấy tự mình phấn bất cố thân, làm cho cô ấy bật cười, bản thân vui vẻ, gan dạ không sợ chết

Có lẽ, Hoa Hi Mạt lại một lần nữa rơi vào tình yêu của người ấy rồi...

Nhân vật : Chính : Hoa Hi Mạt, Thẩm Trác Di

Phụ : Triều Hề Nhiên, Đòan Dữ Thành

Đang edit~~~

Des bìa : B Mông à nhầm b @LTheG99 đáng yêu nhất sao Hỏa :x ~~~

[Bach Hop - EDIT] Yêu Người Cô Đơn - Mộ Tuyế...

Bởi tieulam209 19.7K 1.5K

Nguyên tác:Cô Đơn Luyến Nhân

Tác giả: Mộ Tuyết Lạc

Thể loại: hiện đại, thực văn, ngược tâm, 1x1, HE

Tình trạng bản raw: 100 chương (Hoàn)

Editor: Tiểu Lam

Nội Dung:

Năm 27 tuổi, bắt đầu từ một cơn mưa, Cố Hàn Yên gặp được Tô Vũ Khởi. Lúc đó cô không hề biết rằng, người xa lạ kia không chỉ tặng cho cô một chiếc ô, mà còn trao cho cô cả một tấm lòng, dùng nó để lấp kín trái tim cô.

Còn Tô Vũ Khởi, sau ba năm yêu đương mặn nồng, kết cục không còn gì khác ngoài sự chia lìa. Vì né tránh hồi ức, cũng như nhiều người trên đời này, cô lựa chọn tại một nơi khác bắt đầu lại từ đầu. Cô khát vọng ái tình, nhưng cũng chống cự ái tình. Chỉ hy vọng có một người có thể đưa cô ra khỏi bể khổ cuộc đời, nhưng không ngờ bản thân lại rơi vào một vòng xoáy khác.

Yêu và đau, một lần nữa.

Tình yêu của các cô gái, lúc nở rộ có thể sánh với sự tươi đẹp của bất kỳ đóa hoa nào trên đời này, vì lẽ đó, đến khi héo tàn, cái còn lại sẽ chỉ là thê lương buồn bã. Sâu trong lòng mỗi người, ai chẳng có một thời yêu say đắm, nhưng yêu là yêu, có bao nhiêu tình yêu không thất bại trước hiện thực? Điều chúng ta có thể làm là kiên trì chờ đợi hay là dũng cảm bắt đầu lại từ đầu?

Câu chuyện này sẽ không cho các bạn đáp án, lựa chọn như thế nào, là ở chính các bạn.

BHTT-EDIT Mạn mạn lưỡng sinh hoa (đã bị tác...

Bởi HyTrannguyen 41.6K 2.3K

kết thúc mở

editor: Tuyên Hy

hoàn 55 chương

tác giả: Hồ Điệp

Thể loại: ♀♀, ấm áp, ngược thân, incest tỷ muội, HE.

Nhân vật chính: Tần Hiểu Hiểu x Tần Hiểu Phong

Bạn thụ bị rất nhiều bệnh: tim, dạ dày, đau lưng, hai chân tàn tật...v..v (Tác giả này đúng là ngược bạn thụ quá.)

*Giới thiệu:

+ Tần Hiểu Phong(thụ): là tỷ tỷ của Tần Hiểu Hiểu, tính cách dịu dàng, chu đáo, hiền lành, dù có chuyện gì khó khăn cũng muốn tự gánh vác. Nói từ nhỏ mang trong người căn bệnh tim nên ba mẹ quan tâm cô nhiều hơn, ít chú ý đến muội muội, điều đó khiến cô cảm thấy ấy náy với Tần Hiểu Hiểu, thế nên cô luôn nhường nhịn và chìu theo ý muốn của muội muội. Và cũng ko biết mình đã yêu nàng lúc nào....

+ Tần Hiểu Hiểu(công):Từ nhỏ luôn ghen tỵ với người chị bệnh tật của mình, luôn tìm cách nhân lúc ko có cha mẹ mà bắt nạt tỷ tỷ. Nhưng lại ko ngờ trong tai nạn giao thông đó tỷ tỷ lại là người bảo vệ nàng, ghánh chịu thương tổn mà vốn dĩ nàng phải chịu - Đôi chân bị tàn tật suốt đời. Cha mẹ chết, chỉ còn hai nàng sống nương tựa lẫn nhau, nàng học cách chăm sóc người bệnh, nhìn tỷ tỷ bị bệnh tật hành hạ nàng rất đau lòng, rồi cũng dần nhận ra được tình cảm của tỷ tỷ dành cho mình cũng như tình cảm của nàng đối với tỷ tỷ....

[BHTT] [Edited] Đầu ngón tay - Mộ Thành Tuyết

Bởi LTheG99 10.6K 935

Giới thiệu của bạn Editor : Một bạn có chứng tự ngược thành ra gầy chổng gầy chơ, gầy đau gầy đớn, tóm lại là vô cùng suy dinh dưỡng may mắn vớt được 'bạn của chị họ' sở hữu thanh âm ôn nhu chết người :))

Đây là cuộc hành trình chị dỗ em ăn của hai bạn :x

Văn án thực sự nằm trong truyện.

Tình trạng Raw : Hoàn 76 chương.

Thể loại : Đô thị tình duyên nà, sủng nà, hiện đại nà, tình hữu độc chung nà, ngược có xíu xiu nà, nói chung hai bạn này dính nhau như sam :x , HE nà...

Truyện được up sau khi kết thúc “Bà Sa” - Mộ Thành Tuyết (đọc ngược xong qua đây đọc ngọt đi, và ngược lại :))))

*Chú ý: Đây là Bách hợp tiểu thuyết :x ; Xin tránh trường hợp vô cmt hỏi “ơ sao hai chị gái xinh đẹp lại yêu nhau thế?” nhé. :))

Sở Lục Y

từ khi Sở Nguyệt Xuất đi vào đã bắt đầu quan sát nàng, muốn công đạo

chuyện ồn ào hồi sáng này, lại chợt phát hiện Sở Nguyệt Xuất thấy mọi

người cầm phân đề mục kia mà lộ ra mỉm cười. Thật sự kỳ quái, tỷ tỷ

nhà nàng tuy rằng ôn nhu nhưng chưa bao giờ sẽ không hiểu sao đứng đó

cười ngây ngô, chẳng lẽ đang suy nghĩ cái gì?

Chờ đề mục phát ra

xong, Sở Nguyệt Xuất bận tối mắt mà vẫn thong dong khôi phục vẻ mặt

nghiêm túc, đứng ở trên giảng đài đang muốn mở miệng thì trong phòng

học bỗng nhiên có giọng nói thật cao vang lên, “Sở lão sư, buổi

sáng vì cái gì cái dì kia lại khi dễ Ngôn lão sư a?”

Không nghĩ tới học sinh

sẽ đột nhiên hỏi chuyện này, Sở Nguyệt Xuất rõ ràng lặng đi một

chút, mới chịu mở miệng, lại nghe một người nói, “Đúng vậy đúng vậy,

Ngôn lão sư thật đáng yêu, như thế nào có thể khi dễ nàng!”

Hơi nhíu mi, Sở Nguyệt Xuất có chút rối rắm, lo lắng nên làm sao cùng học trò giải thích chuyện kia.

Chẳng hạn như nhật kí,

tuyệt đối không thể để cho người khác biết đến, nội dung bên trong thật

sự là... Có chút khó coi, nàng lúc ấy nhìn xong đều cảm thấy rất muốn

trực tiếp đi báo nguy, đem nam sinh kia bắt giữ... Như thế nào lại có

thể viết loạn thất bát tao như thế kia chứ.

Chính là... Lừa gạt học sinh tựa hồ không được tốt đi?

Sở Nguyệt Xuất thói quen cắn môi dưới, trong phòng học sớm một mảnh sôi trào.

“Người đàn bà kia là mẹ của XXX lớp ba, tui nhớ là tui từng xem qua rồi!”

“Ôi chao... Ông nói mẹ XXX làm chi lại đi tìm Ngôn lão sư gây phiền phức a?”

“Đúng vậy, còn mắng Ngôn lão sư là hồ ly tinh.”

“Thật sự là nói hưu nói vượn, Ngôn lão sư như thế nào lại là hồ ly tinh... A... Thiệt không thể hiểu nổi a...”

Sở Nguyệt Xuất nghe đến

những lời này, thiếu chút nữa cười ra tiếng, tiếp theo điều chỉnh

lại thần sắc, nhẹ nhàng gõ bàn, “Chuyện này đề cập đến riêng tư của

XXX bạn học, cô cũng bất hảo nói thêm cái gì... Tóm lại, cùng Ngôn lão

sư của các trò không quan hệ, các trò yên tâm đi.”

“Sở lão sư buổi sáng là

bảo hộ Ngôn lão sư sao? Hảo suất khí !” Không biết là ai, trong lúc Sở

Nguyệt Xuất đang nói bỗng nhiên rống ra một câu như vậy, Sở Nguyệt

Xuất lại sửng sốt, mà phía dưới, Sở Lục Y nâng tay có vẻ như đang

sờ mũi, lấy tay che miệng, nhịn không được lộ ra nụ cười xảo quyệt.

Sở Nguyệt Xuất cũng không biết chuyện này thật ra là do muội muội

mình giao cho người khác mở miệng hỏi, không hiểu sao cảm thấy có chút

là lạ, bất quá vẫn là rất nhanh phục hồi lại tinh thần, “Ngôn lão sư là

vô tội nha.”

Bảo hộ chẳng hạn... Nghe thật sự rất kỳ quái, chính là lại giống như không có vấn đề gì.

“Kỳ thật Sở lão sư thực

thích Ngôn lão sư a...” Lại không biết ai nói một câu này, Sở Nguyệt

Xuất vẫn chưa nghĩ nhiều, lộ ra tươi cười, “Các trò không phải cũng

rất thích đi?”

Vì thế phía dưới lại thành một mảnh nghị luận, mà Sở Nguyệt Xuất lại nghe được những lời như sau.

“Nói Ngôn lão sư là hồ ly tinh chẳng hạn... Không biết vì cái gì tui sẽ nghĩ đến một con tiểu bạch hồ thật đáng yêu nha...”

“A...

Thiệt dễ cưng... Ánh mắt nho nhỏ... Còn có thể thấy tiểu móng vuốt

cong cong... khi ngủ liền giương cái miệng nhỏ nhắn thật đáng yêu...”

Phốc...

Sở Nguyệt Xuất cảm thấy

óc tưởng tượng của học sinh mình thật sự quá phong phú, theo lời

tưởng tượng của các nàng, trước mắt Ngôn Du hiện ra, lập tức hóa thân

thành tiểu bạch hồ đáng yêu, hai tiểu móng vuốt ôm đầu ngủ, thân thể

cuộn tròn thành một đoàn... Dễ cưng a... Sở Nguyệt Xuất cảm giác mình

lại có xúc động muốn trạc* Ngôn Du.

*ngắt, véo, nựng... bạn Du =)))))

Thu liễm tâm tình có

chút khuấy động, lại gõ gõ bàn, Sở Nguyệt Xuất ho khan một tiếng, lệnh

cho mọi người chú ý đến nàng ở đây, lúc này mới nói, “Tốt lắm, bắt đầu

học thôi.”

.........

Ngồi trên xe Ngôn Du

nào biết ở lớp chuyên bị cô chủ nhiệm cùng tập thể học trò đem

nàng ra YY ( tự sướng ), giờ phút này đang ôm gối nhỏ tựa lên cửa kính

xe, gọng kính đã muốn trượt đến chóp mũi , hai mắt nhắm nghiền, thở đều

đều ngủ say.

Theo kính chiếu hậu

thấy Ngôn Du như thế, Ngôn Tĩnh không khỏi lắc đầu, thu hồi tầm mắt

chuyên tâm lái xe. Chính là cuối cùng vẫn không yên lòng, đem xe dừng

lại ven đường, cầm thảm lông của mình đắp lên người Ngôn Du, lúc này

mới một lần nữa phát động xe.

Chờ Ngôn Du mơ mơ màng

màng tỉnh lại thì xe đã vào nội thị, xoa xoa mắt, đem gọng kính đẩy

lên, Ngôn Du ngây ngốc nhìn phố cảnh ngoài xe, hút hút cái mũi.

“Sổ mũi sao?” Xe chạy

nhanh vào một tiểu khu, Ngôn Tĩnh một bên lái xe một bên nói, “Gần

đây bắt đầu chuyển lạnh, đừng chỉ mặc áo sơmi.”

“Ân...”

Trước khi ngủ trên

người nàng rõ ràng không có thảm lông... Ngôn Du hít một hơi thật sâu,

giống như có thể theo thảm lông ngửi được hương khí quen thuộc của

chính mình, ngắm nhìn người đang chuyên tâm đem xe vào chỗ đỗ, hạ

xuống mi mắt.

“Tiểu Du...” Ngôn Tĩnh

dừng hảo xe, quay đầu lại xem Ngôn Du, thấy nàng đang ngẩn người liền

đưa tay ở trước mặt nàng nhẹ quơ quơ. Ngôn Du phục hồi tinh thần lại,

giương mắt, chống lại đôi mắt tỷ tỷ, rất nhanh tránh đi, buông thảm

lông, trực tiếp mở cửa xuống xe.

Ngôn Tĩnh có chút mất mát nhìn bộ dáng nàng xuống xe, lông mi run rẩy, hàm răng cắn môi dưới có chút ủy khuất.

Vừa quay người liền bắt

gặp nàng còn ngồi trên ghế lái, vẫn còn duy trì tư thế lúc nãy, Ngôn

Du có chút áy náy thở dài, mở cửa xe, thân tay tới, “Tỷ tỷ, nên đi lên

rồi.”

Quay lại đã gặp bàn tay

nàng giơ ra, Ngôn Tĩnh lộ ra tươi cười, bắt lấy tay nàng theo trong xe

đi ra, đóng cửa xe rồi khóa kỹ lại, khoác lấy cánh tay Ngôn Du, đôi

mắt ôn nhu.

Thân mình bởi vì động

tác của nàng mà có chút cứng ngắc, đầu ngón tay Ngôn Du hơi hơi run lên

vài cái liền thả lỏng thân mình mặc cho Ngôn Tĩnh dựa vào, hai người

một đường như thế đi lên năm tầng, Ngôn Tĩnh mới buông cánh tay nàng

ra, lấy chìa khóa mở cửa.

Sau khi đi vào, đổi dép

lê, hai người đi vào phòng khách, lúc này mới phát hiện trong phòng

khách cũng không chỉ có cha mẹ của các nàng mà còn có một nam nhân

trẻ tuổi mặc âu phục chỉnh tề, vẻ mặt rất có tinh thần. Nam nhân

đầu tiên thấy hai người các nàng tiến vào, lập tức đứng lên.

Ánh mắt rất nhanh xẹt

qua nam tử, Ngôn Du khóe môi như có như không ngoéo một cái, theo tỷ tỷ

của mình đối với hai vị đang ngồi trên ghế salon cung kính kêu một

tiếng “ba mẹ” liền trực tiếp ngồi xuống, thả lỏng thân mình.

Ngồi đối diện Ngôn Du là

một nam nhân ước chừng năm mươi tuổi, tinh thần mười phần, hai mắt sáng

ngời, mặc áo sơmi trắng, bên ngoài khoác một kiện áo len xám. Giờ

phút này thấy Ngôn Du như thế, lập tức không nể mặt, “Như thế nào ngồi

thành như vậy! Ngồi đàng hoàng!”

Bĩu môi, Ngôn Du ôm lấy

bao của mình không có ý định làm theo ý người kia, Ngôn Tĩnh ngồi ở

bên cạnh nàng liền đưa tay nhẹ nắm lấy tay nàng. Ngôn Du thế này

mới miễn cưỡng ngồi đàng hoàng lại, tay vẫn ôm bao của mình, ánh mắt

mơ hồ bắt đầu hư không.

“Tiểu Tĩnh cùng Tiểu Du

khó trở về được một chuyến, ông đừng cứ luôn nghiêm túc như vậy!” Nữ

nhân ngồi ở bên cạnh nam nhân nén giận nói, khẽ đẩy hắn khuỷu tay, thấy

thần sắc hắn dịu đi một ít lúc này mới nhìn về phía Ngôn Du cùng Ngôn

Tĩnh, “Như thế nào hôm nay về muộn như vậy?”

Ngôn Du rõ ràng ngay cả mở miệng cũng không tính làm, vẻ mặt mộc mộc, Ngôn Tĩnh mới ôn nhu nói, “Có chút việc...”

“Hừ...” Sắc mặt nam nhân

mới dịu đi không bao lâu lại trở nên ác liệt, mà hắn cũng vốn là

phụ thân của Ngôn Tĩnh cùng Ngôn Du, hừ lạnh một tiếng. “Rõ ràng là

do nữ nhi bất hiếu kia lại ngủ đi.”

Vẫn duy trì tư thế ngồi trên ghế salon ôm bao, Ngôn Du ngay cả nhúc nhích cũng không thèm, ánh mắt đã muốn híp lại.

“Cha...” Ngôn Tĩnh có chút sốt ruột kêu một tiếng, “Tiểu Du nàng tối hôm qua thực lâu mới ngủ...”

“Làm giáo viên thì

không hảo hảo làm, suốt ngày cứ gây chuyện để cho ta !” Ngôn ba tức

giận nói, “Đồ khốn, Ngôn gia chúng ta là giáo dục thế gia! Ngươi thật

quá mất mặt...”

“Ba!” Ngôn ba lời chưa

nói xong, thân mình Ngôn Du bỗng nhiên lệch té xuống, Ngôn Tĩnh hoảng

sợ vội vàng đi đỡ nàng, thế này mới phát hiện hai mắt Ngôn Du đã muốn

nhắm lại, miệng hơi hơi giương, tình trạng đang ngủ say, nhất thời dở

khóc dở cười.

.................................

Editor xinh đợp, siêng năng cần cù chăm chỉ, cố lên!!!!!!~~~~~~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.