Hữu Ương Lưỡng Song

Chương 6: Chương 6




Ngày hôm sau là thứ bảy... Đương nhiên, đối với học sinh cấp ba mà nói, thứ bảy không phải cuối tuần.

Ngôn Tĩnh đi vào trong phòng Ngôn Du, nhìn thấy nàng đang ngủ say trên giường còn không quên ôm đại gối đầu bĩu môi, ánh mắt vô hạn ôn nhu. Chính là, chờ khi tầm mắt đảo qua một chồng đồ vật tràn ngập trên bàn bao nhiêu là giấy thì nhất thời không còn ý cười, chỉ còn lại lo lắng.

“Tiểu Du...” Nhất thời đem trong đầu ngàn vạn tự đi áp chế, Ngôn Tĩnh khom lưng, nhẹ nhàng lắc lắc, phe phẩy người đang trong mộng. Ngôn Du nỉ non một tiếng, xê dịch đầu vùi vào trong gối, mền cũng bị kéo đắp lên trên. Bất đắc dĩ nhìn thấy nàng như thế, Ngôn Tĩnh dứt khoát ngồi vào bên giường, đưa tay muốn kéo gối đầu, gối đầu quả nhiên như nàng lường trước bị nắm chặt, không chịu buông ra. Lắc đầu, không thèm đi tranh cái gối, Ngôn Tĩnh đưa tay tham tiến vào, xoa nhẹ lỗ tai Ngôn Du, thanh âm ôn nhu, “Mau rời giường, em chút nữa có tiết.”

Cảm giác lỗ tai bị nhẹ xoa nhường Ngôn Du hơi hơi thanh tỉnh, ánh mắt mở ra một ít, ôm gối đầu, cảm thụ động tác ôn nhu đang xoa xoa lỗ tai mình, lại nhắm mắt.

“Tiểu Du, tám giờ rưỡi , em không phải dạy tiết thứ ba sao?”

Bên tai vẫn nghe thấy tiếng nói dịu dàng dễ nghe, Ngôn Du đang đóng mắt, lần nữa mở ra đã có tinh thần hơn một chút, chính là thoạt nhìn vẫn thập phần uể oải. Ngồi dậy, cũng thuận tiện giãy ra khỏi tay Ngôn Tĩnh, Ngôn Du xoa nhẹ hai mắt của mình, “Tỷ tỷ.”

“A, mau dậy đi.” Ngôn Tĩnh sủng nịch nhìn nàng, Ngôn Du gật gật đầu, tránh đi ánh mắt của nàng, đi vào phòng tắm.

Ngôn Tĩnh nhìn thấy nàng đã đi vào phòng tắm, thở dài, đi đến bên cạnh bàn giúp Ngôn Du thu thập lại. Trên bàn tùy ý ném một đống giấy, trên giấy tràn ngập con số Ả-rập cùng với các công thức linh tinh gì đó, chữ viết rất ngoáy. Không dám đụng vào giấy này, chính là đem mấy cây bút ném loạn thả lại trong ống đựng, chờ Ngôn Du rửa mặt xong từ phòng tắm đi ra, Ngôn Tĩnh thanh âm mang theo đau lòng, “Tiểu Du, tối hôm qua mấy giờ mới ngủ ?”

Đang muốn mở tủ quần áo chợt khựng lại, Ngôn Du chưa đeo kính thoạt nhìn so với ngày thường lãnh mạc hơn chút, đưa lưng về phía tỷ tỷ mình, thanh âm nghe không ra cảm xúc, “Năm giờ rưỡi.”

Nói xong, liền mở ra tủ quần áo, tùy tay lấy một chiếc áo sơmi kẻ ô mặc vào, Ngôn Du đang muốn mặc quần bò, liền nghe Ngôn Tĩnh nói, “Chị có nói với ba ba sẽ không bức em tiếp tục làm giáo viên nữa.”

Động tác lại lần nữa bị kiềm hãm, Ngôn Du trong tay còn cầm quần bò, mặt không chút thay đổi, thật lâu sau, thanh âm phát ra lạnh nhạt, “Không cần.”

“Tiểu Du...” Ngôn Tĩnh nhíu mi, xoay người lại xem nàng, “Em rõ ràng nên làm là nghiên cứu học thuật... Chị thà rằng em không phải làm giáo viên, ban ngày chỉ cần làm nghiên cứu, buổi tối có thể hảo hảo ngủ.”

Mặc quần vào, Ngôn Du xoay người đi trở về bên giường mang vớ, nhíu mày, “Em nếu như đã trở thành lão sư Toán của bọn nhỏ, thì rốt cuộc cũng nên phụ trách.”Nên gánh vác trách nhiệm, tuyệt đối không thể trốn tránh.

Ngôn Tĩnh sâu kín thở dài, không nói chuyện này nữa , trầm mặc một hồi, “Chị vừa mới nấu cháo, em xong rồi tựu ra ăn đi.”

“Hảo.” Ngôn Du thấy Ngôn Tĩnh ra khỏi phòng liền cầm lấy mắt kính trên bàn đeo lên, vuốt vuốt tóc dài phi ở trên vai, từ trong góc xách lên cái bao mỗi ngày đều mang theo, khóe miệng lại thoáng hiện tia cười khổ.

Ngôn Tĩnh... Không phải là nhi đồng nghe lời nhất Ngôn gia sao? Như thế nào có thể bởi vì nàng mà ngỗ ngược với ba ba.

Nếm qua điểm tâm xong đi tới trường học thì thấy tiết thứ hai còn chưa tan học, Ngôn Du híp mắt đi đến bên ngoài phòng làm việc cách đó không xa, phát hiện không biết tại sao trước cửa lại đông người như vậy. Trên mặt vẫn là vẻ mơ mơ màng màng chưa tỉnh ngủ, Ngôn Du đang thầm nghĩ phải chạy nhanh vào văn phòng ôm Tiểu lười hảo hảo ngủ một giấc, cũng không thèm đi quản những người kia làm chi, né đi qua, coi thường bọn họ vào văn phòng.

Bị một đám người vây cho rơi vào giữa, Sở Nguyệt Xuất rõ ràng lòng nóng như lửa đốt, lại bắt gặp Ngôn Du bộ dáng mơ mơ màng màng không coi ai ra gì, nhịn không được cười khẽ, trong lòng cảm thấy Ngôn Du cực kỳ đáng yêu. (Aiyuuuu, ta nói bà Nguyệt bả bắt đầu để mắt tới con người tham ngủ kia zòi, à thật ra là thiếu ngủ trầm trọng chớ! Coi ra cũng tội thím Du. Haizzz )

“Cô kia! Đứng lại!” Một nữ nhân thoạt nhìn thập phần khoẻ mạnh khôi ngô thấy Ngôn Du bỗng nhiên hô lớn một tiếng, chạy tới bàn công tác của mình giữ Ngôn Du vẫn là vẻ mặt ủ rũ, đang kéo ra ghế dựa, đem bao phóng tới một bên, mở ra khoá kéo, một tay gỡ mắt kính ném lên bàn, một tay từ trong bao lấy ra gối nhỏ, động tác thành thục ngồi xuống đồng thời úp sấp mặt lên gối đầu thở to mà ngủ, trừ bỏ Sở Nguyệt Xuất thì mọi người bên ngoài nhất thời đều có loại cảm giác trợn mắt há hốc mồm.

Sở Nguyệt Xuất sớm dự đoán được sẽ như thế, ở trong lòng âm thầm cười hai tiếng, hờ hững mở miệng, “ Phụ huynh Trình, Ngôn lão sư chỉ dạy lớp chuyên của chúng tôi, con của ngài cũng không phải là học trò của nàng, tôi nghĩ ngài đã hiểu lầm.”

“Hiểu lầm?” Nữ nhân khôi ngô hung tợn cười lạnh, giơ giơ lên bút ký trong tay, “Vậy trên mặt giấy này lại được viết nhất thanh nhị sở đó a!”

Liếc mắt người hãy còn gục trên bàn ngủ say, Sở Nguyệt Xuất theo bút ký trong tay nữ nhân cầm qua, phiên liễu phiên, sắc mặt dần dần xanh mét, ánh mắt càng phát ra lạnh lùng .

“Không lời nào để nói chứ gì?” Nữ nhân rất nhanh bước lên vài bước, người chung quanh theo bản năng lui ra xa, nàng liền thẳng hướng đến chỗ Ngôn Du, vừa muốn nâng tay kéo cổ áo Ngôn Du lên thì một bàn tay xinh đẹp trắng nõn nắm chặt cổ tay nàng.

Sở Nguyệt Xuất gắt gao nắm lấy tay nữ nhân to mọng kia, nhíu mi, “Tôi nghĩ ngài hiểu lầm, đây chỉ là con của ngài viết vẩn vơ gì đó, thái độ làm người của Ngôn lão sư như thế nào chúng tôi đều biết rõ.”

“Cô là nói con tôi viết loạn?” Nữ nhân trừng mắt hung tợn nói, “Cô muốn nói con tôi là biến thái?”

Đôi mắt xanh triệt mà lạnh lùng, Sở Nguyệt Xuất thản nhiên nói, “Ít nhất, Ngôn lão sư nhất định không biết con của ngài.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.