Hữu Ương Lưỡng Song

Chương 16: Chương 16




Chương thứ mười sáu . . .

Từ cái động kia ló mắt nhìn ra bên ngoài, Ngôn Du lại lùi về, “Sở lão sư, chúng ta đi thôi, đều hơn bốn giờ chiều trong chốc lát những người đó lại muốn đến đưa cơm.”

Sở Nguyệt Xuất cả người còn bị vây trong trạng thái khiếp sợ, lăng lăng nhìn Ngôn Du hồi lâu, Ngôn Du nháy mắt mấy cái, đưa tay quơ quơ trước mặt nàng, “Sở lão sư?”

“Cô... Làm sao cô làm được ?” Hoãn thần, Sở Nguyệt Xuất nhìn Ngôn Du, “Tường...”

Ngôn Du thè lưỡi, kéo tay Sở Nguyệt Xuất, đi trước vài bước khom người chui qua cái động đủ lớn kia, Sở Nguyệt Xuất bị nàng kéo theo cũng chui đi ra. Chờ sau khi ra ngoài rồi, Ngôn Du thật cẩn thận xem xét bốn phía, lại cong khóe miệng, xoay người nhìn Sở Nguyệt Xuất.

“Như thế nào?” Sở Nguyệt Xuất một giây trước còn cảm khái tinh thần Ngôn Du lúc vừa rồi hoàn toàn không giống bình thường, mà lúc này thấy bộ dáng Ngôn Du bĩu môi ủy khuất,  đáy lòng lại một mảnh nhu hòa, “Bày ra bộ dạng này làm chi?”

“Không biết đường...” Tay Ngôn Du gắt gao lôi kéo tay Sở Nguyệt Xuất, mày còn nhíu lại, miệng đô đô. Sở Nguyệt Xuất nhẹ nhàng cười phớt, “Tôi cũng không biết đường.”

“Vậy làm sao bây giờ?” Ngôn Du dùng ánh mắt đen lúng liếng nhìn Sở Nguyệt Xuất, “Đợi một chút là những người đó lại tới.”

Nhìn bốn phía lại thấy sắc trời muộn dần, Sở Nguyệt Xuất cũng không biết nên làm thế nào cho phải, thở dài, “Nơi này hẳn là vùng ngoại ô đi, chúng ta vừa đi vừa tìm đường, cẩn thận một chút là được, đừng để bị bắt trở về.”

Nếu bị đem bắt trở về, phỏng chừng sẽ đem tay của các nàng trói lại đi.

Ngôn Du cũng thật sự thần kỳ, thế nhưng lại có thể trực tiếp ngay tại chỗ lấy số liệu đem tường đục thủng như vậy...

“Ân ân!” Ngôn Du dùng sức gật đầu, oai cái đầu nghĩ nghĩ, “Buổi trưa bọn họ là theo hướng đông nam mà tới... Ân... Chúng ta cứ hướng một hướng khác đi thôi.”

Sở Nguyệt Xuất lại lần nữa trừng lớn mắt, “Cô ngay cả cái này cũng biết?”

“Ngô...” Ngôn Du lôi kéo Sở Nguyệt Xuất hướng theo phía mà mình xác định đi, vừa đi vừa nói, “Xe đến sẽ có âm thanh a, chúng ta ở trong kho bất động, xe từ xa mà đến gần lại căn cứ âm thanh có thể nghe được phương hướng...” =)))))) thánh!

“...” Sở Nguyệt Xuất dĩ nhiên không biết nói gì cho phải, tay bị Ngôn Du nắm lấy, cảm thụ ấm áp cùng bóng loáng trong lòng bàn tay, nhìn người kia bình thường luôn có vẻ mặt buồn ngủ hiện giờ lại hoàn toàn không hề mơ hồ chút nào, chẳng biết tại sao, khóe miệng vẽ lên độ cung, ánh mắt càng dịu dàng.

“Ngô, đúng rồi, cách vừa mới làm trên tường là định luật hồ khắc...” Đi được một đoạn, vẫn luôn không nghe Sở Nguyệt Xuất lên tiếng, Ngôn Du một tay gãi gãi má, tự giác bắt đầu giải thích, “Ở mức độ co dãn bên trong, vật thể biến hình cùng ngoại lực khiến cho nó đem hình đưa thành số biến đổi tương ứng... Ân... Có một chút công thức... Số liệu trên mặt tường mới nãy là tôi tại đại học đã dùng qua, biết một ít số liệu, sau đó dùng dây lưng để đo lường... Dù sao... Dù sao có thể tính toán ra một ít điểm, phá đi số điểm này là có thể phá đi mặt tường...”Cố gắng dùng từ ngữ thông dụng để nói cho Sở Nguyệt Xuất biết chuyện này, Ngôn Du vừa đi vừa quay đầu xem Sở Nguyệt Xuất. Gì chứ Sở Nguyệt Xuất cũng là một người thuần môn khoa học xã hội, kiến thức này, tuy rằng trung học có tiếp xúc qua nhưng rốt cuộc không khắc sâu là mấy, lúc này nghe cái gì mà định luật hồ khắc, hoàn toàn không biết đó là thứ gì.

“Dù sao, cô chính là dựa vào tính toán rồi cho phá hư mấy điểm kia là có thể đem tường thành ra một cái hố?” Tuy rằng không biết những kiến thức kia nhưng vẫn đại khái có thể nghe hiểu ý tứ trong lời nói của Ngôn Du, Sở Nguyệt Xuất nghiêm túc nhìn vẻ mặt đơn thuần cố gắng cần giải thích rõ ràng cho mình của Ngôn Du mà nói, “Sau đó lại thật sự đem tường phá?”

“Ngô... Ân.” Ngôn Du gật gật đầu, bị nàng xem có chút ngượng ngùng, “Này... Trước kia thời gian chúng tôi làm thí nghiệm cũng đã làm qua loại chuyện này.”

“Ân...” Không đi quản mớ kiến thức này nữa, Sở Nguyệt Xuất như có suy nghĩ mà gật đầu, tiếp theo làm như nhớ tới cái gì, nhìn Ngôn Du, “Vậy cô với dây lưng là chuyện gì xảy ra?”

“Nha... Cái kia là đo lường a.” Ngôn Du thoáng nhấc lên áo sơmi, lộ ra dây lưng, “Này, khoảng cách mỗi hai cái lỗ là năm phân, chiều dài cả dây lưng đại khái là một thước tả hữu...”

“Vậy lúc trước cô để tôi thấy như cái nút là gì đây? Còn bóng đá?”

“Ặc...” Ngôn Du chưa từng nghĩ đến ý này của Sở Nguyệt Xuất, có chút quýnh quáng, dứt khoát chìa một tay xoa bóp nút dây lưng, tiếp theo liền từ dây lưng khấu ra một con dao găm, “Đây là hồi trước mua... đai lưng đao, chuyên dùng để chặt đứt dây thừng...”

Nhíu mày, Sở Nguyệt Xuất nhìn thẳng Ngôn Du, “Cô mỗi ngày đều mang đồ vật như vậy đến trường?”

“Tôi... Tôi...” Ngôn Du lập tức liền không biết phải làm sao , bối rối nhìn thấy Sở Nguyệt Xuất, “Này... Vi kỷ*?”

*Thân bất do kỷ

“Vô nghĩa!”

“Chính là... Chính là...” Thế nhưng cái này chỉ là dùng để bảo vệ mình nha, vẫn là do đạo sư nhường mua, nói cái gì mà thực dễ bị bắt cóc a...

“Muốn tôi không tính cô vi kỷ cũng được.” Sở Nguyệt Xuất cười đến vô hạn ôn nhu, lại làm cho Ngôn Du mơ hồ có chút sợ hãi.

“Ân... Ân?”

“Cô kiến thức hoá học cũng rất hảo?”

“Ngô... Hoàn hảo...” Ngôn Du bất đắc dĩ đáp, nhịn không được ngáp một cái.

Hảo khốn, buổi chiều rất tốn sức , hại nàng nhanh như vậy liền mệt nhọc.

Sở Nguyệt Xuất cười híp mắt vỗ vỗ bả vai nàng, “Trong lớp có mấy học trò học Hoá học cùng Vật lý không được tốt, liền giao cho cô.”

“...”

“Đừng ai oán như vậy nha...” Sở Nguyệt Xuất vừa thấy vẻ mặt nàng đau khổ quệt miệng liền nhịn không được buồn cười, “Ngoan, cấp tỷ tỷ cười cái nà.”

“Bọn họ đều thật thông minh...” Ngôn Du biển lên cái miệng nhỏ nhắn, vẻ mặt ủy khuất sợ hãi, chỉ thiếu chút nữa là cắn ngón tay, “Làm sao cần học bổ túc nha.”Nàng dạy Toán đều không có dạy bù, để làm chi còn muốn bổ sung thần mã Hoá học với Vật lý nha?

“Ha ha...” Sở Nguyệt Xuất nhẹ giọng cười, liếc mắt một cái lại nhìn thấy một mảng rừng cây rộng lớn, không khỏi nhướn mi.

Ngôn Du nửa ngày không nghe Sở Nguyệt Xuất nói chuyện lén lút quay đầu, nhìn thấy mày nàng nhíu lại, cánh môi mím chặt, trong tròng mắt lộ ra nghiêm túc lại có chút ngây ngốc. Sở Nguyệt Xuất bị tầm mắt của nàng nhìn không được tự nhiên, có chút nghiêng đầu liền đối diện đôi mắt Ngôn Du, “Như thế nào?”

Trên mặt nóng lên, nhấc đầu chuyển đi, Ngôn Du đối với phản ứng của mình cảm thấy khó hiểu, cũng không thâm cứu, “Ngô, không có gì.”

“Ân...” Sở Nguyệt Xuất gật gật đầu, lại thở dài, “Không biết chúng ta phải đi bao lâu mới có thể trở về, phía trước rốt cuộc là gì chúng ta cũng không biết... Tiểu Y cùng Tiểu Hề chắc đang lo lắng.”

Tay khẽ run lên, Ngôn Du yên lặng nhìn mặt đất, nghĩ tới Ngôn Tĩnh.

Phải rồi...

Tỷ tỷ chắc cũng đang... Lo lắng...

Người kia đang nắm tay mình bỗng nhiên dùng sức, Sở Nguyệt Xuất bị đau, hút một hơi khí lạnh, không hiểu nhìn Ngôn Du, vừa đập vào mắt chính là vẻ mặt Ngôn Du rất phức tạp, không khỏi ngẩn ngơ.

Đồ ngốc Ngôn Du này... Cũng sẽ có vẻ mặt thống khổ như vậy sao?

“Làm sao vậy?” Áp chế trong lòng lo lắng đối với Sở Giản Hề cùng Sở Lục Y, Sở Nguyệt Xuất thanh âm nhu hòa lên, nhịn đau quơ quơ tay Ngôn Du.

Hoãn thần, lúc này mới phát hiện mình gắt gao nắm chặt tay Sở Nguyệt Xuất, Ngôn Du vội vàng buông tay, cúi đầu, “Thực xin lỗi.”

“Ân, không có việc gì đâu.” Sở Nguyệt Xuất cười cười, nhìn Ngôn Du cúi đầu không dám nhìn mình, đưa tay vỗ vỗ đầu của nàng. Chắc là sợ người nhà của mình lo lắng chứ gì? “Chúng ta chạy nhanh tìm đường đi.”

“Ân.”

.............................

Lúc này sắc trời đã dần muộn, ba người Kính râm lái xe trở lại kho hàng bên này, trong tay vẫn là cơm nước như lúc giữa trưa.

Buổi chiều nội thành kiểm tra nghiêm khắc cực kỳ, nguyên nhân hẳn là bởi vì tỷ tỷ muội muội của Tiểu Giản đều bị hắn bắt giữ... Bất quá nghiêm khắc thì nghiêm khắc, hắn vẫn có thể thực nhẹ nhàng đi ra vô cùng tự nhiên, còn tại điều tra mà đến trước cửa nhà Tiểu Giản để lại một tờ giấy.

Nhìn thủ hạ của mình mở khóa ra, Kính râm đẩy kính râm trên sống mũi rồi bước đi vào, sau đó trợn tròn mắt.

Trong kho hàng không có một bóng người, chỉ có mỗi một cái động thật lớn trên tường đối diện với cửa ra vào.

“Lão... Lão Đại!” Thủ hạ mang theo cơm cũng ngây dại, quay đầu kinh hoàng đối với Kính râm nói, “Các nàng... Các nàng chạy rồi!”

“Vô nghĩa!” Kính râm trừng hắn liếc mắt một cái, vội vàng đi qua đó, nhìn cái lỗ trên tường có thể cho người chui qua, “Còn không mau truy!”

“Dạ!” Hai thủ hạ vội vội vàng vàng chui qua cái lỗ mà Ngôn Du làm ra, chạy vài bước, bỗng ngừng lại.

Này... Đây là muốn hướng về phía nào truy a?

...........................................

“Cô lỗ~... Cô lỗ~...” Cứ đi tới, bụng Ngôn Du lại bắt đầu thành thật biểu tình bất mãn, không ngừng phát ra âm thanh. Ngôn Du hai má đỏ rực, cắn cắn môi dưới vô tội nhìn Sở Nguyệt Xuất, “Tôi không khống chế nổi nó...”

“Ha ha...” Sở Nguyệt Xuất bị nàng chọc cho bật cười, vốn dĩ tâm tình bởi vì vẫn luôn không tìm thấy đường mà sốt ruột cũng thả lỏng rất nhiều, oán trách liếc nàng một cái, “Tôi lại không thể khiến nó đừng kêu nha.”

“Ngô...” Ngôn Du chớp chớp mắt, đưa tay sờ bụng, “Vậy làm sao bây giờ?”

Nói xong, lại bổ sung một câu, “Thật đói a...”

“Vậy cũng không có biện pháp.” Sở Nguyệt Xuất nhìn bốn phía, “Chúng ta lại tiếp tục đi đi, nhìn xem có thể tìm được người nào đó hoặc là quốc lộ hay không.”

“Nha...” Gục đầu xuống, Ngôn Du đá bay một hòn đá.

Nếu không phải bởi vì lo lắng gặp phải những người đó thì các nàng đã hướng theo hướng đông nam đi rồi, khẳng định có thể tìm được đường ra...

Ô... Thật đáng ghét... Bụng thật đói... Còn có, tỷ tỷ sẽ không lo lắng mà khóc đi.

.....................................

Lúc này, Ngôn Tĩnh quả thật muốn khóc.

Lái xe trên đường lung tung tìm suốt một buổi trưa, thủy chung vẫn không tìm thấy muội muội thương yêu nhất, đi đồn công an báo nguy thì cảnh sát bảo mất tích không đầy hai mươi bốn giờ không thụ lí... Chính là... Muội muội của nàng nàng biết, tuyệt đối sẽ không nhẫn tâm để nàng lo lắng lâu như vậy.

Tuy rằng... Tuy rằng Tiểu Du của nàng từ mấy năm trước đối với nàng luôn là ôn hoà ...

Chính là chuyện như hôm nay, là từ trước đến giờ chưa bao giờ xảy ra.

Ngôn Tĩnh tìm nguyênmột buổi chiều vẫn không có bất kỳ thu hoạch gì, cuối cùng mới đemxe dừng bên cạnh một con đường nhỏ, ghé vào tay lái, nước mắt rơi xuống không ngừng.    

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.