Hữu Ương Lưỡng Song

Chương 120: Chương 120




119, Chương thứ một trăm mười chín . . .

Sở Giản Hề rõ ràng liền ngây dại tại chỗ, thật lâu mới xoay người xem Sở Lục Y vừa chuyển người lại chống cằm có chút hăng hái xem mình, chần chờ nói, “Tóm lại, muốn để cho tỷ tỷ biết chuyện.”

Lúc này đổi lại Sở Lục Y ngây dại.

Chưa từng nghĩ tới Sở Giản Hề sẽ nói như vậy, giờ phút này biểu tình trên mặt Sở Lục Y có vẻ như thật khó có thể tin,

“Tiểu Y, chị phải đi làm ...” Sở Giản Hề ngồi xuống, có chút đáng tiếc nói, “Chị còn muốn nói với em...”

Cắn môi, hoãn quá thần lai, Sở Lục Y yên lặng nhìn nàng vài giây, “Chị... Vừa mới nói... để tỷ biết cái gì?”

Thanh âm có chút khàn khàn, còn mang theo một tia run rẩy.

Mỉm cười, Sở Giản Hề sờ sờ đầu Sở Lục Y, “Nói chị đã 'rẽ vào' tiểu muội của chị ấy rồi.”

(*ý ở đây có lẽ là bị bẻ cong, bị dính chưởng Sở Lục Y rồi)

“Sở Giản Hề...” Cho dù, hành động Sở Giản Hề đêm qua đã muốn mời nàng có một tia hiểu ra, chính là giờ phút này, đối mặt với người vẫn luôn trốn tránh nàng hảo vài ngày, cư nhiên cứ như vậy thoải mái mà nói ra những lời nói này, Sở Lục Y vẫn nhịn không được khóc lên.

“Tiểu Y quả nhiên vẫn còn là con nít mà.” Sở Giản Hề cười híp hai mắt, đầu ngón tay đi xuống xoa đi nước mắt trên mặt nàng, “Khóc như vậy, Nhị tỷ cùng bạn gái của em đều sẽ đau lòng.”

Sở Lục Y nhất thời nín khóc mỉm cười, muốn trừng nàng, trong con ngươi lại không thể che hết ý cười.

“Chị đi đánh răng rửa mặt đi làm, em ngủ tiếp một lát... Ân, chị cùng đội trưởng thỉnh một ngày nghỉ, buổi chiều liền không đi làm, Tiểu Y, chúng ta hảo hảo trò chuyện, được không?” Sở Giản Hề thấy nàng nở nụ cười, nâng tay đem sợi tóc liêu đến sau tai, thanh âm dịu dàng.

“Ân.” Sở Lục Y khó được một lần cũng không nói nàng đầu gỗ hoặc là đồ đần, mà là nghe lời nhắm mắt lại. Sở Giản Hề ngoéo khóe miệng một cái, cầm lấy trên bàn điều khiển từ xa điều hảo độ ấm, giúp Sở Lục Y đắp kín mền, lúc này mới xoay người hướng phòng tắm đi đến.

Từ từ nhắm hai mắt lại, Sở Lục Y rõ ràng có thể cảm giác được động tác ôn nhu của Sở Giản Hề, nhịn không được trộm mở mắt ra, vừa lúc bắt giữ đến thân ảnh Sở Giản Hề bước vào phòng tắm, mặt đỏ lên, kéo A ly ở một bên ôm lấy, một lần nữa nhắm mắt lại.

Chung quy chỉ là đứa trẻ vừa tròn mười tám tuổi, phía trước gan lớn theo đuổi vậy đó, cùng hiện tại đối mặt người yêu thẹn thùng, là hoàn toàn không mâu thuẫn.

Chờ Sở Giản Hề từ trong phòng tắm đi ra tới, liền bắt gặp bộ dáng Sở Lục Y ôm thật chặc A ly, đem đầu chôn ở ngực A ly, nhẹ giọng cười, đi qua đem mền có chút trượt lạp hảo, mở ra tủ quần áo thay bộ đồ cảnh sát, vừa ra đến trước cửa lại nhìn Sở Lục Y liếc mắt một cái, lặng lẽ đi qua, nhẹ nhàng hôn xuống khuôn mặt của nàng vừa quay qua, mới xoay người đi ra ngoài.Nghe thanh âm Sở Giản Hề khép lại cửa phòng, Sở Lục Y đem A ly đẩy ra, mặt dĩ nhiên thăng cái đỏ bừng.

Đầu gỗ như thế nào... như thế nào nhiệt tình như vậy, mới sáng sớm liền hôn nàng hai cái, trước đó đầu gỗ còn phản đối như vậy a.

Ngồi dậy, tay vỗ về hai má đã nóng lên, Sở Lục Y hết thảy nghĩ về lúc tỉnh lại tới giờ, mặt càng phát ra đỏ bừng, tự nhiên, bất kể như thế nào cũng đều ngủ không được.

..................................

Ngôn Du sau khi về đến trong nhà, cặp con ngươi đen láy quay tròn liền luôn nhìn chằm chằm Hạ Kiều Mộc, Hạ Kiều Mộc bị nàng xem mà toàn thân không được tự nhiên, nhịn không được đành mở miệng, “Chị luôn xem em làm gì?”

“Nghiên cứu a.” Ngôn Du ngồi ở cạnh bàn cơm chờ Sở Nguyệt Xuất bưng canh đi ra, hai chân lay động lay động, “Trên sách nói, thời điểm một người nói dối thông thường sẽ có một chút khác với phản ứng thường ngày, hoặc là một ít mờ ám.”

Nói xong, Ngôn Du còn đẩy kính đen trên sống mũi lên, vẻ mặt như định liệu trước, “Tôi đang chờ em lộ ra phản ứng này.”

Chính đoan mang canh ra tới, Sở Nguyệt Xuất mấp máy môi mới không làm cho mình cười ra tiếng, liếc mắt một cái, thấy sắc mặt Hạ Kiều Mộc hơi phát xanh, đem canh buông, sờ sờ đầu Ngôn Du, “Giúp chị xới cơm được không?”

“Hảo.” Lực chú ý lập tức tập trung đến trên người Sở Nguyệt Xuất, Ngôn Du cười hì hì đứng dậy vào phòng bếp bới cơm.

Sở Nguyệt Xuất thấy nàng đi vào, lúc này mới hạ giọng, “Nhớ kỹ lời chị đã nói với em, tạm thời đừng cho Tiểu Du biết em nói chuyện này.”

Tuy rằng không hiểu vì sao Sở Nguyệt Xuất phải nói như vậy, chính là Hạ Kiều Mộc rất rõ ràng lực ảnh hưởng của Sở Nguyệt Xuất lên Ngôn Du, muốn Ngôn Du hỗ trợ, nàng nhất định phải lấy lòng Sở Nguyệt Xuất, lúc này chỉ có thể gật đầu, “Tốt.”

“Ân.” Sở Nguyệt Xuất thản nhiên gật đầu, ngồi vào trên ghế, chờ Ngôn Du đi ra.

Ăn cơm xong, Ngôn Du liền cũng nhịn không được nữa, “Vì cái gì em nói em là tỷ phu của tôi... em là nữ nhân.”

Thần sắc Hạ Kiều Mộc bị kiềm hãm, nhìn Sở Nguyệt Xuất ngồi ở bên cạnh một cái, nhất thời nghẹn lời, cũng không biết nói gì cho phải.

Kéo qua tay Ngôn Du, Sở Nguyệt Xuất nhu lên thanh âm, “Tiểu Du, em ấy nói với em là nói giỡn, kỳ thật là bằng hữu của tỷ tỷ em tới đây chơi, tỷ tỷ em nhờ em ấy giúp nhìn xem em thế nào.”

“Đúng vậy sao...” Hồ nghi nhìn Hạ Kiều Mộc, Ngôn Du nghe nói như thế có chút không tin.

“Em không tin chị sao?” Sở Nguyệt Xuất có chút thương tâm nói, đang nói tới đó liền nghe được Ngôn Du bối rối phủ nhận, lúc này mới vừa lòng cười cười, nâng tay xoa bóp khuôn mặt Ngôn Du, “Tiểu Du, chúng ta trở về phòng được không? Hôm nay mệt mỏi quá...”

“Hảo!” Dùng sức gật đầu, Ngôn Du lại đưa mắt nhìn Hạ Kiều Mộc, chu môi, “Tôi không có ngủ trễ cũng không có luôn tại công tác ăn mì tôm, em thấy được nha...””A?” Hạ Kiều Mộc khó hiểu, lòng dạ Sở Nguyệt Xuất lại biết rõ, trong lòng vui lên, “Nàng là nói, chờ em về nước muốn cho tỷ tỷ của nàng biết chuyện này đó.”

“Nha...” Hiểu được, Hạ Kiều Mộc gật gật đầu, Ngôn Du lúc này mới vui vẻ lôi kéo Sở Nguyệt Xuất trở về phòng.

Nàng còn muốn nói cho Sở lão sư biết chuyện cô Emma kia kìa, cả người hảo không hiểu ra sao nha.

Nhìn thấy Sở Nguyệt Xuất nói mấy câu liền đem người ngơ ngác lại cố chấp làm yên lòng, hảo hảo mang về trong phòng, Hạ Kiều Mộc thở dài.

Sở Nguyệt Xuất sẽ cũng không đứng ở bên kia với Ngôn Tĩnh đi, nếu như là vậy...

Ngồi ở trên ghế sa lon ngẩn người hồi lâu, ánh mắt Hạ Kiều Mộc càng phát ra ảm đạm .

Có thể, mình cùng Ngôn Tĩnh vẫn là hữu duyên vô phận đi, chính là hai đường thẳng tắp, ngẫu nhiên giao nhau, từ đó không còn cùng xuất hiện.

“Hôm nay Emma đem em cản lại .” Trở về trong phòng lập tức chui vào lòng Sở Nguyệt Xuất, có chút thở phì phì nói, “Còn nói với em mấy lời chán ghét!”

“Ân... Vậy là em nói như thế nào với nàng đây?” Ngôn Du thái độ quá mức nhường người yên tâm , tựa hồ tình địch vĩnh viễn cũng không có biện pháp tìm được cửa đột phá, Sở Nguyệt Xuất một chút cảm giác ghen cũng đều không có, buồn cười hỏi han.

“Em nói thích Sở lão sư nha.” Ngôn Du tay chơi lấy một cái nút trên áo Sở Nguyệt Xuất, “Thích nhất Sở lão sư .”

“A... Thực ngoan.” Sở Nguyệt Xuất cúi đầu hôn hôn cái trán của nàng, chần chờ một lát, vẫn là duy trì ôn nhu cười yếu ớt, “Tiểu Du có phải vẫn thực thích tỷ tỷ hay không?”

Dọa...

Đang chơi nút áo khiến cho bất diệc nhạc hồ, Ngôn Du lập tức bị hù sợ, lập tức muốn ngồi dậy, động tác thoạt nhìn bối rối cực kỳ, “Em... em chỉ là đem tỷ tỷ làm tỷ tỷ...”

Sở lão sư có phải nghĩ đến nàng còn đối với tỷ tỷ có cái loại cảm tình này hay không?

Càng là nghĩ như vậy thì càng sốt ruột, càng sốt ruột thì động tác càng chật vật, càng loạn cào cào, Ngôn Du hành động vậy nhường trong con ngươi Sở Nguyệt Xuất ý cười càng ngày càng đậm, đem nàng trở về, “Chị không phải có ý này.”

“Ngô?” Khó hiểu nháy mắt mấy cái, một lần nữa nằm lại trên đùi Sở Nguyệt Xuất, Ngôn Du phó tiểu sủng vật nhường Sở Nguyệt Xuất cười ra tiếng, nhiều điểm lên cái mũi của nàng, “Đáng yêu muốn chết...”

“Hắc hắc...” Ngốc cười, Ngôn Du nhìn thấy bộ dáng rất vui vẻ của Sở Nguyệt Xuất, thì tâm tình cũng liền đi theo bay bổng lên, chỉ biết là nhìn nàng rồi theo nàng cười.

“Chị là muốn hỏi em...” Thu hồi cười, đầu ngón tay vòng quanh một sợi tóc của Ngôn Du, Sở Nguyệt Xuất phóng nhẹ giọng âm, “Nếu tỷ tỷ em thích nữ nhân, em sẽ như thế nào?”

“Hả?” Ngôn Du khó hiểu nhìn nàng, vẻ mặt rất là mê hoặc.

Vì cái gì bỗng nhiên hỏi như vậy đây?

Ngô, bất quá tỷ tỷ không giống sẽ thích nữ nhân đi, nhớ rõ lúc trước tỷ tỷ đối với nàng cùng Sở lão sư cùng một chỗ vẫn duy trì thái độ không tán thành cũng không phản đối mà.

Bất quá, nghĩ nghĩ, Ngôn Du vẫn thành thật nói, “Tuy rằng cảm thấy tỷ tỷ có nên yêu thích hơn nữ nhân hay không, chính là... Nếu quả thật thích , Tiểu Du đương nhiên là ủng hộ tỷ tỷ nha.”

“Như vậy à...” Sở Nguyệt Xuất cúi đầu, một làn tóc rũ xuống che ở mắt, đầu ngón tay ở trên mặt Ngôn Du nhẹ nhàng vuốt ve hồi lâu, “Tiểu Du, lúc trước chuyện Bạch Hiểu An phát sinh rồi, em là làm sao cùng ba ba của em nói chuyện.”

Chợt nghe đến tên Bạch Hiểu An, Ngôn Du vẫn nhịn không được việc hơi thở bị kiềm hãm, diễn cảm cũng đi theo bất an lên, “Em...”

“Chớ khẩn trương...” Sở Nguyệt Xuất chẳng phải không biết Ngôn Du đối với chuyện kia đã có bóng ma, động tác vuốt ve càng phát ra ôn nhu , tiếng nói phóng nhẹ, “Chị chỉ là muốn hỏi em, ba ba của em có đối với em làm gì hay không?”

Vấn đề này nàng vẫn luôn muốn hỏi, rồi lại không muốn chợt nhắc tới Bạch Hiểu An, Bạch Hiểu An không chỉ là một cái bóng ma trong lòng Ngôn Du, cũng là một điểm trong nội tâm nàng không dám dễ đụng vào.

Trong lòng luôn có một ý niệm, Bạch Hiểu An mặc dù là chết vào tay người khác, chính là nàng cùng Ngôn Du đều không thể trốn tránh trách nhiệm... Đặc biệt nàng, nếu lúc trước có thể xử lý được dứt điểm, nhất định sẽ không phát sinh chuyện như vậy, Ngôn Du cũng sẽ không...

Cúi đầu nhìn thấy người nọ đem đầu vùi vào trong lòng ngực của mình có vẻ như vô sự, nhưng trên thực tế thân mình lại đang run nhè nhẹ, Sở Nguyệt Xuất có chút đau lòng che giấu lông mày khẽ nhíu, “Tiểu Du, chị nhớ em đã bị Ngôn ba ba đánh em...”

“Không có, lần đó ba ba không có đánh em.” Hai tay Ngôn Du quấn chặt eo Sở Nguyệt Xuất, thanh âm rầu rĩ.

“Đúng là em nhường ba ba em cùng hiệu trưởng nói chuyện, trách nhiệm kia là của em không phải của chị đi.” Nghĩ đến mình lúc từ chức lời hiệu trưởng đã nói, Sở Nguyệt Xuất tâm ấm áp, nhìn Ngôn Du, con ngươi nhu đến có thể chảy ra nước.

“Ngô?” Lúc này Ngôn Du không hề sống chết đem đầu hướng trong lòng Sở Nguyệt Xuất chen, mà là ngồi dậy, trong thanh âm lộ ra nghi hoặc, “Không có nha... Vì sao phải cùng hiệu trưởng nói như vậy?”

Ngẩn người, nghĩ lại, nghĩ Ngôn Du đối với chuyện thế tục này không biết, cũng tiêu tan một phần, Sở Nguyệt Xuất âm thầm cười chính mình đánh giá quá cao Ngôn Du, sờ sờ mặt nàng nói, “Ân, không có gì, chỉ nói một chút mà thôi.”

Xem ra, hẳn là Ngôn Tĩnh làm đi.

“Ngô, bất quá trước khi em đi, ba ba có gọi em đến thư phòng, hỏi em có phải thích chị hay không.” Ngôn Du gãi đầu, nghĩ đến cái vẻ mặt nghiêm túc của lão già cũ kỹ lúc ấy, cong lên miệng, “Còn nói em là tiểu quỷ đầu, chơi xiếc cái gì mà ổng chả biết.”

_________________________

Editor : Hẳn là, khoảng thời gian này là khoảng thời gian người ta làm biếng đọc, còn mình thì làm biếng edit đi ! @_@ Quả nhiên là bận rộn quá cũng không được mà rảnh quá cũng không tốt nhỉ ???

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.