Hư Lộ

Chương 4: Chương 4: Mỏ vàng




Nguyên Hạo hóa đá ngay lập tức, hắn có cảm giác thế giới này quá không thực đi chứ. Trời xanh, mây trắng, gió nhẹ vi vu, bướm còn bay tung tăng từng cặp, chim thì rỉa lông thông thả. Ngay cả vệ tinh thời tiết của US cũng không dám phán là có sấm sét nữa, mà không phải 1 tia, có ai thấy sét mà như pháo bông thế kia không?

- Lão thiên, ngươi chơi chết ta rồi.

Khương Thiên bên cạnh thì run rẩy. Thật sự có phép màu a! Chắc chắn Hạo ca là người được thiên ý chọn, người sẽ giúp ta báo được thù. Cố nén cảm xúc của mình lại, Khương Thiên quay lại nhìn Nguyên Hạo rồi quỳ xuống:

- Hạo ca, Khương thiên từ bé chỉ quỳ cha mẹ, huynh là người thứ ba ta thấy xứng đáng. Cả ông trời cũng đồng tình với huynh, từ giờ huynh cần đệ làm gì đệ cũng quyết không từ nan.

Nghiêm Hạo cảm giác mình đang đứng trên đống lửa rồi, bản thân hắn còn bị xã hội đen bắn rớt núi thì nói gì đến làng nào với mấy trăm thổ phỉ nữa chứ. Cảnh sát...Đúng rồi, nếu làng đó bị cướp thì chắc giờ này cảnh sát đã đến xử lí. Mà nếu thổ phỉ cướp làng thì cũng bỏ chạy rồi chứ ở lại chiếm núi xưng vương như trong phim sao. Nghĩ đến đây Nghiêm Hạo thấy mình nãy giờ lo xa quá rồi, hắn thở ra 1 hơi mỉm cười khoát tay nói:

- Nếu mệnh trời đã vậy thì ta sẽ đi với Thiên đệ, đệ có ơn cứu ta thì ta xá gì bỏ công một chút chứ. Nào, nói đi, làng đệ thuộc thành phố nào? Huyện nào trong tỉnh Hà Giang?

- Hà Giang?

Khương Thiên còn chưa bao giờ nghe xung quanh Hắc Ám lâm có địa phương nào tên gọi như vậy. Thấy Khương Thiên bộ dáng mờ mịt, Nguyên Hạo cau mày:

- Không lẽ đệ đến từ tỉnh khác? Vô lí a, nếu đệ chỉ chạy bộ trốn tránh thì không thể đi bao xa được. Thế đệ có đi nhờ xe máy hay ô tô của ai không?

- Ô tô? Xe máy??? Đệ....Chúng là gì vậy?..

Khương Thiên cảm thấy việc mình chỉ lẫn quẩn quanh làng và khu rừng khiến hắn không biết thế giới bên ngoài có quá nhiều thứ hắn chưa từng nghe như vậy. Không đúng a, các thúc thúc trong làng đi trao đổi đồ họ đi cả tháng về cũng không nói đến những thứ như vậy đi.

Nguyên Hạo cảm giác đứng không vững, dù là thôn xóm hẻo lánh thì cũng không thể không biết những thứ này a. Thế kỷ 21 rồi, tivi radio không còn là thứ xa xỉ nữa. Không lẽ đây là 1 dân tộc cực kỳ thiểu số sống sâu trong rừng rú.

- Thế đệ có nhớ đường không? Huynh cũng đi phượt nhiều nên biết các nơi ở Hà Giang này. Đợi huynh bình phục rồi sẽ giúp đệ xác định vị trí thôn làng của mình.

Dù gì thì cũng không về nhà trọ được nữa, chắc chắn Nguyên Hạo hắn xuất hiện thì gã Nam báo đại ca kia sẽ rất vui lòng tặng thêm cho hắn thêm vài phát đạn nữa.Thôi, tốt nhất là dưỡng thương rồi tính tiếp. Nghĩ vậy, Nguyên Hạo thả lỏng người, hắn bắt đầu hỏi Khương Thiên về đường đi phương hướng mà cậu đã chạy trốn. Nhưng khiến hắn phát rồ lên là hỏi ra thì Khương Thiên chỉ mới bỏ chạy có ba ngày thôi. Dù là một vận động viên maraton đường dài thì có thể chạy bao xa trong ba ngày cơ chứ? Còn cái Hắc Ám lâm quái đản mà thằng nhóc này miêu tả là chỗ nào? Hắn mặc dù không tự phụ kiến thức của mình nhưng một khu rừng núi lớn và không hề có ánh sáng chen qua thế nào lại tồn tại gần đây mà hắn không biết chứ? Thôi, để bình phục lại vô quán net hỏi bác google vậy. Nguyên Hạo hắn cái gì không nghĩ ra thì vứt sang một bên ngay.

Một tuần trôi qua, Nguyên Hạo hết sức kinh ngạc với y thuật của Khương Thiên. Xương khớp của hắn lành lại với tốc độ chóng mặt, các vết thương ngoài đã lên da non cả rồi.

“Đông y tốt hơn tây y nhiều a!”

Nguyên Hạo chắc lưỡi cảm thán. Ngoài ra, khả năng săn bắt của Khương Thiên còn kinh dị hơn, tiểu quỷ này ngày nào cũng bắt về chim, thỏ, rắn, trái cây... Đúng chuẩn dân tộc rừng núi thật rồi, kỹ năng săn mồi này không thể một thiếu niên thành thị có thể làm được.

Ba ngày tiếp theo thoáng cái cũng trôi qua, Nguyên Hạo quyết định khởi hành cùng Khương Thiên đi ra khỏi vực núi tìm thành thị gần nhất. Lúc này đây, ác mộng của gã mới bắt đầu.

- Hạo ca cái con quái vật này là gì nhốt người ta bên trong nhiều vậy

- Hạo ca, cái nhà kia sao to lớn như thế

- Trời, người nhiều quá vậy, đệ không ngờ có thể chứa rất nhiều người trong một làng vậy

- Hạo ca, họ biết làm phép à, sao mấy bảng đó chớp chớp đủ màu á. Thật là đẹp quá!

- Hạo ca, sao ở đây mọi người ăn mặc kỳ lạ ghê nha.

Nguyên Hạo cảm giác mình muốn kiếm cái cống để chui đầu vào. Tên tiểu tử này đúng là người rừng ra thành phố, cái gì cũng không biết, cái gì cũng hỏi. Mau mau tìm ra làng nó ở đâu rồi tiễn gấp thôi, Nguyên Hạo xoa xoa đầu nghĩ.

Đến chiều, hắn dắt Khương Thiên đi bus đến thành phố Nam Lĩnh gần đó. Tính tìm tiệm net để dò bản đồ xem sao nhưng giờ hắn phát hiện ra mình chẳng còn xu tiền dính túi.

- Tối nay chắc phải ra công viên làm bạn với trăng sao rồi haizzz.

Ngán ngẩm, Nguyên Hạo tính tìm một công việc nào đó để kiếm cơm lót dạ đã. Vốn dĩ bản chất hắn không quá xấu, lần trộm cái tượng phật ngọc chỉ vì tức giận mượn tiền nặng lãi còn bị nói nặng nhẹ nên ra tay cho bỏ tức thôi. Lúc đó hắn chỉ nghĩ đó là một bức tượng không đáng giá, không ngờ vì nó mà gã suýt mất mạng a.

“Két...”

Tiếng dừng xe đánh thức Nguyên Hạo từ trong hồi ức, một chiếc BMW đời mới 2018 nha, một ông lão được cô gái trẻ dìu xuống xe ngay sau đó. Xung quanh lập tức ồn ào hẳn lên, không phải vì chiếc BMW sang trọng mà vì cô gái quá ư xinh đẹp. Cặp mắt trong sáng, đôi môi mọng đỏ, ngực mông căng tròn chuẩn người mẫu, đôi chân dài miên man, cô còn toát lên vẻ dịu dàng nhưng cao quý khó tả. Nguyên Hạo hít một hơi thật sâu. Thật sự quá quyến rũ rồi! Thế nhưng hắn không bon chen lại gần ngắm nghía như những kẻ khác. Cuộc đời đau thương của mẹ mình khiến hắn tôi luyện mình rất nhiều trong xã hội đầy cám dỗ. Do vậy nên Nguyên Hạo luôn giữ khoảng cách nhất định với những cám dỗ. Trong thâm tâm, hắn vẫn muốn có người vợ tuyệt vời nhưng không có nghĩa hắn xem trọng sắc đẹp, chạy theo những hot girl nhưng những anh chàng mơ mộng kia.

“Khụ Khụ”

Ông lão vừa xuống xe vài bước thì bỗng nhiên ho sặc một tràng dài. Bên này, Nguyên Hạo liếc mắt thấy khăn tay cô gái đưa ông đã nhiễm đỏ màu máu. Sắc mặt tái đi vì lo lắng, cô gái vẫn cố gắng an ủi ông mình:

- Ráng lên nội ơi, mình sắp đến rồi. Bác sĩ Trương Tuấn này du học tiến sĩ ở Úc về. Nghe nói anh ta đã chữa rất nhiều ca bệnh khó, bệnh của nội sẽ có hi vọng chữa khỏi a.

Ông lão lắc đầu không nói, có lẽ việc tốn hàng chục triệu mỗi năm cho việc điều trị không hiệu quả khiến ông không còn ôm tâm tư gì quá nhiều nữa. Dù vậy ông vẫn cố gắng mỉm cười ấm áp xoa xoa đầu đứa cháu yêu quý của mình:

- Tuyết nhi à, nội biết sức khỏe của mình, nội chỉ mong thấy cháu hạnh phúc là nội đã mãn nguyện lắm rồi.

- Không, nội phải sống thật lâu với cháu. Nội đừng nói nữa, dù phải bỏ ra bất cứ thứ gì cháu cũng phải giúp nội khỏe lại.

Cô gái gào nhẹ lên với giọng run run, rõ ràng cô rất quan tâm cho bệnh tình của ông mình. Mọi người xung quanh nghe thấy đều thở dài tiếc nuối, cô gái này không những tuyệt đẹp mà còn la một đứa cháu hiếu thảo nữa nhưng hoàn cảnh gặp phải lại bi thương như vậy.

Bỗng nhiên một cánh tay nhỏ từ đâu hiện ra nắm lấy cổ tay ông lão khiến cả hai ông cháu đều giật mình quay lại.

- Này cháu bé, cháu cần gì à?

Ông lão trìu mến hỏi, với người không còn nhiều thời gian để sống nữa thì ông vẫn quyết giữ cho mình tâm trạng vui vẻ trước nghịch cảnh.

Dường như không quan tâm đến lời ông lão, cậu trẻ vẫn trầm ngâm, dường như đang cảm nhận suy nghĩ điều gì đó. Lúc này, cô cháu gái cũng lên tiếng:

- Em trai à, chị phải dắt ông mình đi găp bác sĩ gấp, chị cho em tiền mua bánh ăn nha. Thật xin lỗi, chị và ông không thể chơi với em được

Cô cháu gái tỏ ra không kiên nhẫn lắm. Nhưng cô vừa dứt lời thì cậu thiếu niên non nớt ngước mặt lên đáp lời:

- Bác à, bệnh này của bác cháu đã từng gặp qua rồi, cháu nghĩ mình có thể chữa được a.

- Hả...

Ông lão và cô gái nghe thấy thì sững sốt một khắc nhưng lại ngay lập tức lắc đầu cười khổ. Ông lão còn xoa xoa đầu cậu nhóc giọng hiền từ nhỏ nhẹ:

- Cháu bé giỏi lắm, cố gắng học cho giỏi. Sau này làm một bác sĩ suất sắc cứu thật nhiều người bệnh giúp ích cho đời nha. Còn hiện tại, bệnh của ông khó chữa lắm, ông phải đi đến đến phòng mạch bác sĩ bây giờ.

Cậu nhóc chau mày níu kéo ông lão lại không chịu thôi, thì ra cậu ta chính là Khương Thiên thần y của chúng ta.

- Cháu nói thật mà, bệnh của ông rất hiếm gặp á. Có phải sau lưng và trước ngực ông có những gân máu màu đen nổi lên không? ông ho máu ngày càng nhiều và tim bắt đầu có vấn đề đúng không?

Rầm...Ông lão và cô gái lần này cảm giác như bị sét đánh, những bệnh trạng này vốn là bí mật không có ai biết được trừ họ và những bác sĩ đã khám qua thôi. Thậm chí việc tim ông lão gần đây liên tục co hiện tượng nhói đau cũng nói được, đây là chuyện bác sĩ cũng không phát hiện nha. Vậy mà cậu bé nhìn rất ngây ngô này có thể nói ra được, ông lão run rẩy nhìn Khương Thiên thật sâu rồi run rẩy trả lời:

- Cháu.. Cháu biết bệnh của ta thật à... Ba mẹ cháu là bác sĩ phải không?

- Ba cháu đúng là lang y nhưng đã mất lâu rồi. Bệnh của bác lúc trước trong làng cháu từng có người bị triệu chứng giống y như vậy và ba cháu đã khám chữa hết được. Ba cháu từng giải thích cho cháu, người khác sẽ không thể biết nguyên nhân bệnh vì nguồn căn của nó khá đăc biệt, cháu vì hứng thú nên lắng nghe rất kỹ. Cho nên, cháu vừa nhìn mạch tượng của ông là phán đoán ra ngay.

Mắt cô gái rực sáng lên, cô đã thấy nhen nhóm hi vọng cho ông mình rồi.

- Vậy em có nhớ tên bệnh không? Có biết ba em đã đùng thuốc gì chữa không? Em có thể nhớ tí gì cũng được.

Vồn vã nắm lấy hai tay của Khương Thiên, cô gái cố gắng từ cậu bé này có thể tìm được manh mối nào về căn bệnh nan y của ông mình.

- Nhớ chứ, nhớ tất cả nữa là khác, em có thể chữa hết cho bác. Bệnh của bác vốn...

Khương Thiên đang định thao thao giảng giải thì một bóng người nhanh như tia chớp xẹt vào chen ngang chặn ngay lời nói của cậu lại.

- Khụ khụ thưa quý cô, quý ngài, đây là em trai thân yêu của tôi. Không dám giấu gì, thằng bé này vốn thật sự là thiên tài y học, đã nhận được bằng khen cấp quốc tế, chữa được bách bệnh, cải tử hồi sinh là chuyện hoàn toàn có thể.

Nói đến nước bọt văng như mưa xuân, Nguyên Hạo không tiếc lời tán dương Khương Thiên. Hắn ta rõ ràng đã thấy được một cơ hội phát tài, hai ông cháu là mỏ vàng sống nha. Chỉ mười ngày cứu chữa mà có thể làm cho một kẻ té núi gần chết như hắn dễ dàng bình phục thì y học bây giờ cũng chịu cúi mình chào thua thôi. Tài năng của thằng nhóc này dù không đến Hoa Đà nhưng chắc chắn cũng thuộc hạng số má. Chẳng phải nhiều nhà nghiên cứu cũng nói đông y vốn thần kỳ, có thể cứu chữa những ca bệnh mà phương Tây họ cũng bó tay đó sao. Mà lỡ xui xẻo trị không được thì cũng không ai lại đi bức hiếp một đứa bé, việc trăm lợi không hề có tai hại gì như vậy trừ khi đầu óc có vấn đế nếu không sẽ chấp nhận làm ngay. Vô cùng hài lòng với suy diễn của mình, Nguyên Hạo trìu mền quay sang Khương Thiên

- Em trai hãy dùng tài hoa y thuật vô song của mình chữa cho bác nhanh đi. Ngày mai, chúng ta có hẹn phải bay qua xem bệnh cho tổng thống phu nhân Canada nữa. Lịch trình rất là bận bịu nha.

Vừa chém gió, Nghiêm Hạo vừa lén đá lông nheo ký hiệu với Khương Thiên nhưng thằng nhóc lại chả hiểu gì, cũng không biết tổng thống phu nhân là con mụ nào. Tuy nhiên nó phải cứu chữa cho ông lão đây nên Khương Thiên cũng không hỏi gì mà đồng ý gật đầu.

- Bệnh của bác nguyên do là vì bác đã tiếp xúc với một vật được chế tác từ một hợp kim đặc biệt. Loại hợp kim này nhìn bề ngoài thì không có gì khác lạ nhưng nó lại mang theo chất độc bên trong. Khi sử dụng, nó sẽ thẩm thấu vào người tiếp xúc mà họ không hề hay biết gì. Càng tiếp xúc lâu ngày tích tụ độc tố càng nhiều, cháu thấy với hiện trạng của ông chắc chắn đã nhiễm độc hơn một năm rồi. Thời gian của bác không còn nhiều nữa đâu, cháu cần điều chế thuốc cho bác ngay. Thành phần dược liệu cần có là hoa Thái Dương, Tiêu Thông quả, dây Hoàng Hỏa Lan, hạt Đinh Tằm Thiên...

Khương Thiên lập tức một hơi kể ra gần mười dược liệu tên gọi vô cùng lạ lẫm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.