[HP Twilight Cross-Over] Tôi Chỉ Là Harry

Chương 3: Chương 3: Carlisle, cậu là Vampire




Rosalie nhìn Harry, tuy nghi ngờ trong lòng cô chưa mất đi nhưng cũng đồng ý nhận cậu,một cậu bé chỉ vì mấy cái xưng hô mà trở nên vui vẻ,cảm kích sẽ không phải là cậu bé hư.Với lại,gương mặt của cậu thuần khiết như vậy.

Carlisle cảm kích nhìn Rosalie,Emmett nhún vai với y.

Mặc dù Carlisle có chút không tình nguyện Harry luôn gọi y là cậu Carlisle, nhưng Harry ở lại,điều này cũng làm y vừa lòng. Xưng hô và mấy chuyện khác sau này cứ từ từ sửa lại. Carlisle là một vampire ôn nhu và cường đại,y cũng không thiếu kiên nhẫn và lực nhẫn nại,đây không chỉ là một thợ săn có năng lực cường đại,y thân là vampire mà lại đi làm một bác sĩ có năng lực.

Nếu con mồi đã bước vào lãnh địa của mình, cho dù quá trình có chút khó khăn nhưng kết quả chung quy vẫn giống nhau.

Buổi tối thứ hai Harry ở nhà Cullencậu vẫn ngủ ở phòng Carlisle như trước,bởi vì Carlisle nói họ sắp chuyển nhà, để cho tiện nên Harry ở phòng Carlisle,mà Carlisle lại ở phòng sách.

Cõi lòng Harry đầy cảm kích,có lỗi,nói một câu với Carlisle, “Cám ơn cậu, cậu Carlisle.” Về phòng ngủ.Để lại Carlisle bị hóa đá vì không thể thích ứng được với cách xưng hô này.

Harry ngồi trên chiếc giường lớn xa hoa,dựng lỗ tai nghe tiếng cửa phòng đóng lại khi nhóm Cullen trở về phòng mình. Thở phào nhẹ nhõm rồi bắt đầu chậm rãi điều động ma lực. Nhưng khiến cho Harry thất vọng chính là cậu không hề có ma lực, cho dù cậu điều động ra sao,cậu đều không cảm ứng được chút ma lực nào.

Mất đi ma lực,Cứu Thế Chủ vẫn là Cứu Thế Chủ sao?Đương nhiên bây giờ đã không cần đến Cứu Thế Chủ. Nhưng Harry vẫn là vì bản thân mình mất đi ma lực, cảm thấy một tia thương tâm hoặc nói là bi thương.Harry không thể định vị được bản thân, một phù thủy mất đi ma lực, một Squib sao? Harry thật sự không thích từ này, tuy cậu cũng không dùng ma lực làm gì cả nhưng nó làm cậu an tâm. Đó là cảm giác mà nhóm Cullen không thể cho cậu. Harry không thể không quên,cậu đem tất cả ký thác vào chuyến hành trình đến England vào ngày mốt. Sau đó cậu buộc chính mình đi vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, Harry dậy, vươn tay xoa xoa mắt, sau đó chớp chớp.”A,hôm qua mình đúng là không nằm mơ! Thật sự có người nguyện ý cho mình một gia đình!” Harry vui vẻ cười,nói thầm rồi vươn tay xoa tóc mình,lăn lộn trên giường.

“Hôm qua chị Alice trở về nói quần áo đều để ở trong tủ đồ của cậu Carlisle.Mình phải mặt thử xem, ân, chị Rosalie sẽ thích mình. Hắc hắc.”Tiểu thiên sứ Harry trong lòng vui vẻ quơ nắm tay.

Harry nhanh chóng đứng lên, vọt tới trước tủ.Trong lúc đó còn bởi vì quần ngủ quá dài mà ghé vào bên giường. Mở tủ ra liền thấy quần áo sặc sỡ muôn màu được sắp xếp chỉnh tề. Harry lấy ra một cái áo, so sánh với cái của Carlisle một chút, sau đó tức giận để ở trên giường, “Hừ, vì sao họ lại cao lớn như vậy.Đúng là, mình không cao lớn sao?”

Harry thử mặc quần áo, hưng phấn chạy đến chiếc gương lớn đặt ở trong phòng nhìn cậu bé đáng yêu trước mặt, Harry xoa xoa mắt mình lần nữa “Này, đây là mình sao?”

Một cặp mắt ngọc lục bảo ở trên một gương mặt trắng nõn xinh xắn,còn có một cái mũi nhỏ tinh xảo và hai cánh môi phấn nộn nộn đáng yêu, thật sự rất đẹp. Ánh mắt đã không còn ràng buộc,cặp mắt màu xanh kia vốn không có dục vọng, càng thêm trong suốt động lòng người.

“A,thì ra mình là cái dạng này sao? Ân,có thể đẹp một chút hay không.” Harry nhăn lại cái mũi nhỏ tinh xảo đáng yêu của cậu, có phải là giống hệt con gái,mình thích man(đàn ông) chút nha.

Nhìn lại dáng người mảnh khảnh của mình, chỉ khoảng 173cm, ai, tại sao cái gì cũng trở nên đẹp hơn mà chiều cao lại không đổi.Harry lại vì chiều cao của mình mà bực mình. Được rồi,Harry khua khua nắm đấm,khuôn mặt này cùng dáng người này vẫn xứng là man đi.

Thấy quần áo vừa người, cùng với cảm giác thoải mái khi mặc trên người, ánh mắt Harry ươn ướt, chưa từng có ai tốt với mình như vậy.Tất nhiên, Sirius không có cẩn thận như vậy, hu hu, cha đỡ đầu, con rất nhớ cha. Theo bản năng muốn lấy mắt kính, Harry mới phát hiện hai mắt của mình đã sớm không thấy gì mà giờ đây lại rất rõ ràng

“Á. Không cận thị nữa. A đây thật là thần kì.Rút cuộc mình đã xảy ra chuyện gì?Có lẽ sau khi trở về mình phải nói chuyện với giáo sư Flitwick.” Đáng tiếc là mình đã không còn ma lực. Harry có chút mất mác,sau đó thật cẩn thận cởi quần áo, đi tới phòng tắm.

Khi Harry từ trên lầu đi xuống, một nhà Carlisle đều ngồi trên chiếc ghế sô pha thượng đẳng, biểu tình Carlisle và Esme cực kỳ nghiêm túc, mà Edward thế nhưng lại không có ý tốt nhìn mình.

“Ân? Có chuyện gì quan trọng sao? Chẳng lẽ mẹ Esme không cần mình nữa sao?” Harry sợ hãi nghĩ.

Edward nở nụ cười, “Harry, không ai không cần em đâu, em phải biết rằng, chúng ta đã nhận em là một phần của nhà chúng ta rồi mà.” Nói đến đây, Edward nhìn về phía Carlisle, rõ ràng muốn y nói tiếp.

Carlisle nhìn nhóm Cullen bất động thanh sắc chung quanh, lại nhìn về phía Harry, “Harry, cậu nghĩ là con đã gia nhập nhà của chúng ta rồi, cậu nghĩ mình cần phải hiểu biết lẫn nhau. Con không ngại đi.”

“Hừ hừ, cậu Carlisle quả nhiên là một con rắn độc Slytherin.Nói chuyện suốt ngày vòng vo.”Trong lòng Harry buồn bực nhưng ngoài miệng vẫn không nói gì, “Ân, đương nhiên rồi cậu Carlisle.”

Carlisle vì xưng hô của Harry mà buồn bực,mà Edward lại vì suy nghĩ kỳ quái của Harry, Slytherin là gì???

“Ân, ngồi đi Harry, cậu nghĩ cậu cần phải nói cho con biết nhà của chúng ta không giống với người thường.” Carlisle nói đến đây liền nhìn phản ứng của Harry, cậu rõ ràng không hiểu được mình là nói không giống với phương diện nào, sau đó tiếp tục nói, “Có lẽ con cảm giác được chúng ta đều rất tái nhợt, da đều rất lạnh,màu mắt đều giống nhau.”

Harry ngồi cạnh Carlisle, đương nhiên chỉ có nơi đó là có thể ngồi xuống, sau đó trịnh trọng nói: “Ân, cậu Carlisle, con sẽ không kỳ thị nhà mọi người có di truyền bệnh bạch tạng đâu, lúc con học tiểu học Mike cũng bị vậy, con sẽ không kỳ thị mọi người. Hơn nữa,mắt của mọi người rất đẹp đó nha. Về phần làn da lạnh thì, ân, thật xin lỗi, con không biết gì cả. Nhưng mà con sẽ không để ý đâu.”

Harry nói hết một lượt,mọi người trầm mặc ba giây rồi nở nụ cười bất đắc dĩ. Nếu không nhờ biểu tình nghiêm túc của Harry thì họ dường như còn nghĩ đến chuyện Harry đã phát hiện ra bí mật của họ, sau đó lại giễu cợt suy đoán của mình.

“Ân, Harry.” Carlisle ngăn lại tiếng cười của mọi người, sau đó thận trọng nhìn Harry, “Cậu nói đây là đặc biệt, là một ít đặc biệt cơ bản của vampire.”

“Ân, vampire.” Harry lặp lại, sau đó kêu to, “Vam, vampire.Cậu nói, mọi người là vampire.” Harry rụt cổ.

Carlisle bất đắc dĩ nở nụ cười, “Đúng vậy, chúng ta là vampire.”

“Vậy cậu đói sao? Ân,mọi người, mọi người đói sao?” Harry rụt cổ, gắt gao ôm cái gối,cố gắng chui vào trong cái gối.

“Không, Harry, chúng ta không đói. Hơn nữa, chúng ta không hút máu người, chúng ta chỉ uống máu động vật.” Carlisle giải thích, muốn đánh mất sự sợ hãi của Harry,sau đó y tới gần Harry, tuy rõ ràng cảm giác được thân thể của Harry có chút run rẩy kịch liệt nhưng y vẫn không dừng lại,dường như nếu không làm cho Harry mở ra nội tâm của mình thì sau này sẽ không có cơ hội đến gần cậu nữa, “Harry, không cần sợ. Chúng ta sẽ không làm con bị thương đâu.”

Harry chậm rãi ngẩng đầu nhìn Carlisle, “Ân? Thật sao?”

“Đương nhiên, Harry.” Carlisle kéo tay Harry qua, lần đầu Harry ý thức được tay Carlisle lạnh như băng,đúng là khác hẳn với người thường.

“Harry, con xem, mắt của chúng ta là màu vàng. Khi chúng ta đói bụng mới biến thành màu đen, chúng ta sẽ vào rừng săn động vật.Vampire lấy máu người làm thức ăn thì mắt là màu đỏ.” Âm thanh ôn hòa của Carlisle dường như mang theo ma lực nào đó luôn khiến cho Harry không tự giác mà tin tưởng y, tín nhiệm y, tuy trong lòng Harry vẫn cảm thấy Carlisle có âm mưu gì đó nhưng cũng không thể khống chế mà tin y.

Harry gật gật đầu, “Ân,cậu Carlisle con tin cậu.”

Esme rút cuộc mới nhẹ nhàng thở ra, đi qua ôm lấy Harry, “Mẹ chỉ biết Harry chính là con của mẹ.”

“Vậy Harry, con có nguyện ý nói cho chúng ta biết chuyện của con không?”

Harry trầm mặc, cậu không biết có nên nói cho họ biết hay không nhưng người ta đã đem bí mật lớn nhất của bản thân nói cho mình rồi, mình cũng có thể nói cho họ đi, nhưng họ sẽ nghĩ thế nào đây. Harry trầm mặc tự hỏi, bàn tay nắm lấy tay Carlisle dần dần nắm chặt.

Rosalie dường như bởi vì biểu hiện không quá vui vẻ của Harry mà hung hăng hừ một tiếng liền đứng lên có ý muốn rời đi, Carlisle lắc đầu với cô, ý bảo cô đừng đi, Rosalie đành phải đứng một bên, không để ý tới Harry.

Edward thấy Carlisle gật đầu, Carlisle lại mở miệng, “Harry, nếu con không muốn nói thì chúng ta sẽ chờ cho đến khi nào con muốn nói.”

Harry ngẩng đầu nhìn y, thật sự có thể chứ?

“Nhưng mà cậu có thể có một cái đảm bảo chứ?” Carlisle dường như khẩn cầu nhìn cậu.

Harry gật gật đầu.

“Harry, mọi người không phải không tin con nhưng mà mọi người hy vọng con có thể bảo đảm rằng sẽ không nói cho bất kì ai về chuyện này,điều này sẽ làm mọi người bị thương, có thể chứ?”

“Tất nhiên, con sẽ không nói. Cậu Carlisle,chuyện của con có thể đợi sau khi đi England trở về mới nói cho mọi người biết,được không?” Harry hỏi Carlisle.

“Tất nhiên là có thể. Cậu rất vui khi con nguyện ý nói cho mọi người biết,cho dù tương lai ở đây không lâu.” Carlisle cười.

“Ngày mai chúng ta có thể đi England sao?” Harry tràn ngập chờ mong nhìn Carlisle,không khí trong nhà cũng bắt đầu dịu đi.

“Ân, đương nhiên.” Carlisle xoa đầu Harry.

Alice đột nhiên mở miệng, “Carlisle, cha xác định ngày mai Harry có thể đi England sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.