Hồng Phai Xanh Thắm

Chương 142: Chương 142: Tuần Trăng Mật




“…Thật thế à, cậu Hai Cố quả thật tiến bộ.” Lão già chậm rãi nói.

“Con đã nghe ngóng cẩn thận, chắc chắn như vậy.” Bên cạnh ghế tựa dài là một người đàn ông trung niên hơi phát tướng, khẽ tiếng trả lời, “Cố đô đốc dùng một cây đuốc thiêu hủy toàn bộ hòm giấy nợ, tiếng thét trong trang to đến mấy dặm ở ngoài cũng có thể nghe thấy… Không thể tưởng tượng là đô đốc còn phát cho mấy tên khốn kia một phần bạc nghỉ việc lớn.”

Trong căn phòng rộng chừng mười trượng, ba mặt tường kín dựng giá gỗ sồi cao, phía trên giắt đầy đao thương kiếm kích búa rìu,đủ các loại binh khí, ánh nắng bên ngoài chiếu vào qua cửa sổở trên cao, rọi thẳng vào binh khí khắp phòng làm lóa cả mắt.

Bạc Thiên Trụ năm nay đã sáu mươi bảy tuổi, thân hình vẫn vạm vỡ như xưa, gân cốt cường tráng. Từ thời niên thiếu đã có thói quen một ngày không chạm tay vào binh khí là bứt rứt. Giờ đây lão đang ngồi trên ghế dài bên cửa sổ, dùng vải nhung thấm dầu cải lau chùi một thanh trường kiếm trảm mã dài hơn hai thước, bên cạnh là vị trung niên phát tướng kia.

“Duyệt binh ba ngày, hắn lại chẳng lộ vẻ gì cả, thật sự là kìm nén rất giỏi.” Bạc Thiên Trụ thả miếng vải nhung xuống, một tay vuốt râu mà thán, “Chả trách giữa chốn dân gian mà có thể lăn lộn đạt thành tựu như hôm nay! Nếu thế, để thằng thứ hai nhà con dưới trướng của hắn cũng tốt. Ta đến tuổi này cũng chẳng cầu cái gì, chỉ mong con cháu bình an. Trước khi nhắm mắt có thể lưu lại cho đám các con cái tước kế thừa, vậy có chết cũng đáng.”

“Phụ thân xin ngàn vạn lần đừng nói vậy!” Bạc Quân lập tức quỳ xuống, hai mắt rưng rưng, “Là con bất tài, văn không thành võ không xong, để phụ thân lớn tuổi mà vẫn phải nhọc lòng vì con cháu! Nay thiên hạ thái bình, phụ thân cũng nên ở nhà hưởng phúc, không cần phải mệt nhọc nữa! Phụ thân nói như vậy, chẳng bằng giết quách con đi, con con…” Ông ta cúi đầu rơi lệ.

“Thôi, thôi, đứng lên!” Nhìn con trai già đầu còn khóc lóc rên rỉ, Bạc Thiên Trụ không nhịn được trừng mắt, “Không thi nổi công danh trở về lại còn ôm một bụng khuôn sáo hủ lậu, trên đời có ai sống mãi, cha mày đây chẳng nhẽ không phải người, chẳng nhẽ sẽ không chết? Trước khi chết kiếm chác chút đỉnh cho cốt nhục của mình thì không đúng chỗ nào! Già đầu như vậy rồi mà hở một tí ra là chảy nước mắt, câm miệng! Đứng lên! Lau mặt nhanh!”

Bạc Quân nén nước mắt, nấc lên ổn định lại hơi thở, lại nói khẽ: “..Phụ thân trải qua đao thương biển máu hơn năm mươi năm. Thằng hai thằng ba chưa cưới vợ đã hy sinh ở biên quan, nếu bàn về công lao chúng ta phải sớm được ban tước…”

Bạc Thiên Trụ nhớ lại hai đứa con trai chết sớm, trong lòng đau xót, không để ý đến con cả lại tiếp tục cầm vải nhung lau kiếm, lầm bầm: “Tiên đế đôn hậu nhân hòa, thủ hạ người hầu của ngài dù không có phong thưởng lớn nhưng luôn bình an, dù có chút sai lầm cũng có thể mập mờ cho qua. Mà đương kim thiên tử lại không như thế…”

Bạc Quân ngơ ngác nhìn phụ thân, khẽ phỏng đoán: “Vì lẽ đó phụ thân giã từ sự nghiệp trên đỉnh vinh quang, sớm trả binh phù cho hoàng thượng.”

“Gấp cái gì! Lui cái gì mà lui. Nếu lui thật sự sao còn mơ lấy tước? Hôm kia Thân thủ phụ muốn về hưu, con trai cháu trai con rể nhà người ta đều được việc, tôi có cái gì? Có một đứa đã ngu lại còn hay lý sự như anh!”

Bạc Thiên Trụ đang giận dữ, chỉ thấy con trai đôn hậu lớ ngớ đứng đó mà một câu thanh minh cũng không thể nói, chỉ ngơ ngác đứng đấy chờ bị mắng. Lão già liếc nhìn, bất đắc dĩ thở dài, “Con phải nhớ kĩ, có khi lùi cũng không phải thật sự lùi, lùi một bước để tiến hai bước, như cậu hai Cố lúc này là ví dụ vô cùng tốt.”

Bạc Quân là người thành thật, không hiểu là không hiểu, sẽ không giả bộ. Lão già nhìn mặt con trai mù mờ, thở thật dài kiên trì dạy: “Thằng nhóc Cố kia nhìn bên ngoài có vẻ chịu thiệt to, hơn nữa còn rất uất ức, con cũng nghĩ như vậy?”

“Đúng vậy.” Bạc Quân gật gù, kê ghế con ngồi bên cạnh cha già, giúp ông xoa bóp chỗ thấp khớp nhiều năm, “Tiên đế nhân từ, từ sớm đã hạ lệnh rõ ràng cho các hoàng trang ‘không thu thuế’, vậy mà đám người kia còn dám làm xằng làm bậy, tiền thuế một năm ba, năm ngàn lượng, chỉ có chừng mười năm mà không những khiến cho tá điền không kiếm sống được, còn thiếu mất ba, bốn vạn tiên tô cùng tiền thuê đất, làm sao lại có chuyện hoang đường như vậy! Thiên lý quốc pháp đều khó dung!”

“Phí lời!” Bạc Thiên Trụ thầm nghĩ, con trai dù không thông minh nhưng cũng coi như không hồ đồ, ông ta dứt khoát nói, “Chút đạo lý đó con còn có thể nghĩ rõ ràng, lẽ nào thằng nhóc Cố kia không nghĩ ra? Hắn ta tinh ranh lắm!”

Lão già cảm thấy khô miệng, ngẩng đầu với một bình trà gốm đặt ở bàn nhỏ bên cạnh, rít một hơi qua miệng ấm mới nói tiếp: “Việc này xác thật phải cân nhắc, đừng mong có thể dối gạt ai. Thằng nhóc Cố kia nếu muốn vạch trần ra, có thể để cho tuần kiểm ty hoặc nha môn đến thẩm tra, hoặc gọi thái giám quản trang đến hỏi. Nhưng nếu như vậy, việc khó này sẽ đẩy cho hoàng thượng. Hoàng gia có bao nhiêu thôn trang như vậy, ỷ vào tiên đế rộng lượng, đâu có thiếu người giở trò bên trong, nếu các thôn trang khác cũng náo loạn như vậy, hoàng thượng nên làm gì. Tra rõ? Nghiêm trị? Trên cành còn có lá, còn có bao nhiêu người ở đó, giờ chưa phải lúc!”

Bạc Quân đỡ bình trà trong tay phụ thân, nhẹ nhàng đặt xuống bên cạnh, nghe lão già tiếp tục nói: “Án này hoàng thượng không thể công khai ra tay, chỉ có thể từ từ thay đổi từng nhóm người, vua nào thần nấy, từ triều đình đến hậu cung, lại đến các nơi khác, hoàng thượng có người của mình cần thu xếp vị trí, người đó trước tiên cũng phải đổi chỗ.”

“Thằng nhóc Cố kia bảo mấy tên không có mắt đó báo cáo ngay tại chỗ, lại một hơi dâng lên ba, bốn vạn lượng bạc. Phủ Thuận Thiên, tuần kiểm ty địa phương, còn có người trong cung đều trơ mắt nhìn.” Bạc Thiên Trụ xoa nhè nhẹ trường kiếm trong tay, thanh kiếm sưng sững lóa lên ánh xanh. Gương mặt già nua đầy nếp nhăn của lão ta hiện lên ý cười kì dị, “Thứ nhất, việc này truyền ra ngoài, ai cũng biết trong trang nhiều bí mật, một quản trang làm gì có sự can đảm này, tất nhiên là phía sau có người. Thứ hai, việc này đến đó thôi, mấy người phía sau cũng không dễ đắc tội. Thứ ba, còn có thể được tiếng tốt. Thực sự là một mũi tên trúng ba con chim.”

“Mấy ngày trước sau khi tập trận xong, hoàng thượng khao binh theo lệ thường xong còn ngầm thưởng thêm cho Cố đô đốc năm vạn lượng bạc, đoán là Hoàng thượng hiểu rõ trong lòng nên trợ cấp thêm cho họ Cố một ít.” Bạc Quân giờ mới hiểu được một chút.

Bạc Thiện Trụ chợt bật ra tiếng cười, lông mày uy nghiêm giãn ra, “Thằng nhóc Cố kia thầm xóa nợ của mấy tên quản sự hiểm độc, hoàng thượng giờ hẳn là thoải mái biết mấy. Sau này hoàng thượng muốn thay đổi nhân thủ cũng dễ dàng.”

Bạch Quân hiểu rõ, thầm hổ thẹn bản thân mình ngu dốt, qua một lúc lại nhịn không được nói: “Hời cho mấy tên quản trang độc ác kia, cứ thả chúng đi vậy! … May mà cuối cùng tá điền cũng hết khổ. Con nghe nói phu nhân của Cố đô đốc là người nhân hậu. Cô ta nói người già trong trang đã vất vả cả đời, không thể để lúc về già chẳng có người nuôi, sau đó liền hạ lệnh miễn là người thân của tá điền trong trang qua sáu mươi tuổi hàng năm đều có thể nhận chút bạc và vải vóc.”

“Cô vợ của cậu Hai phẩm hạnh cũng tốt. Mẹ con cũng khen mấy lần, có điều nghe nói tuổi còn nhỏ mà tính tình lại có chút lười biếng, không thích xã giao.” Bạc Thiên Trụ nhớ tới bà vợ mình, nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt lóe lên, lẩm bẩm nói nhỏ, “Mấy người kia được hời sao? Sợ là chưa chắc.”



Tây Sơn không phải một ngọn núi mà là một rặng núi kéo dài mấy ngàn dặm. Xuân về tràn núi biếc, đêm trăng hè ngắm sen, thu sang lá phong đỏ, đông về tuyết khắp trời. Phong cảnh đẹp như vậy nhưng không phải ai cũng có thể đến đạp thanh du xuân. Nơi đẹp nhất ở đỉnh núi nằm bên mé đông của Tây Sơn nơi xây hành cung nghỉ mát. Mấy gò núi nho nhỏ đều có thôn trang phân bố rải rác, chỉ có mấy vị hoàng thân quốc thích hoặc quan to quý nhân mới có thể ngụ lại ở đây.

Hôm đó sau khi bàn bạc xong công việc với Cố Đình Diệp, hắn bảo Minh Lan đi đến sơn trang suối nước nóng này trước.

Dọc đường Minh Lan vạch màn xe lén nhìn mấy lần, phong cảnh tươi đẹp tràn đầy mắt, trong lòng đã thấy yêu thích. Tiến vào trong trang thấy cảnh xung quanh đẹp đẽ tĩnh mịch, xa xa phía trước là đồi núi trập trùng, tựa như chợt đến chốn đào nguyên. Bài trí trong phòng cũng tao nhã tinh xảo, Minh Lan vô cùng thích, còn khen ngợi quản sự trong trang một hồi.

Quản sự này vốn là một lão chuyên lo việc tạp dịch trong quân đội của Cố Đình Diệp, theo quân đã nhiều năm, xưa nay làm việc chu toàn, trung thành cần cù thật thà. Sau ở trong quân bị thương thành tàn tật, trong nhà vốn không có đất, cả người gầy yếu đầy vết thương, gia đình không còn kế sinh nhai, ông ta liền đến cầu xin Cố Đình Diệp.

Từ lúc tiến vào sơn trang suối nước nóng này, lần đầu tiên trong đời Minh Lan thoát khỏi gò bó, nếu không phải nhân lúc trời mát đi ngắm phong cảnh trong trang thì là đội mũ đi hái quýt ở sau trang. Hàng ngày đều được ăn rau quả vừa mới thu hoạch còn mang hương vị thôn dã, ăn mấy loại nấm trong rừng đến tên cũng không biết hết, đồ ăn vô cùng đa dạng. Quan trọng là trong trang có ba, bốn nguồn suối quanh năm không ngừng phun nước khoáng nóng. Trên mặt nước nóng hừng hực thả trôi một khay gỗ, đặt hoa quả được ngâm nước giếng lạnh cùng với rượu mật lên trên. Mỗi ngày nàng đều đi ngâm nửa canh giờ đến khi toàn thân thể đều thoải mái.

Không cần để ý đến việc nhà, không cần ra vẻ để giữ thể diện, không có quý phụ quen biết thỉnh thoảng tới cửa thăm hỏi. Trải qua mấy ngày, Minh Lan chỉ cảm thấy giống như ở thiên đường nơi hạ giới, xương cốt toàn thân đều thả lỏng, nghĩ thầm ngày tháng cứ trôi qua như vậy cũng không tệ.

Đáng tiếc, ngày lành chỉ được có bốn. Sau đó Cố Đình Diệp đến.

Đàn ông sau khi xử lý xong công việc ở bên ngoài đều rất mệt mỏi. Tập luyện trên thao trường không phải việc đơn giản. Thời này chưa có xe ô tô cắm cờ đỏ (xe công vụ). Hơn nữa hoàng đế lần này hạ quyết tâm kiểm tra toàn quân, chỉ có kiểm duyệt thôi mà một ngày cưỡi ngựa chạy đi lại hơn trăm dặm. Lần tập trận này phó tổng chỉ huy lại chính là Cố đô đốc, từ đầu đến cuối mỗi ngày phi ngựa khoảng ba trăm dặm. Chưa kể đến còn phải so kiên nhẫn với một đám lão già. Trong quân đội không cũng không kém trên quan trường, minh đao ám thương, khắp chốn quỷ quyệt, mệt vô cùng tận.

Minh Lan nhìn vẻ mặt người kia mệt mỏi, cúi đầu nhòm ngón tay. Cái gọi là đàn ông tốt cũng không nói mồm, cứ bận rộn liên tục hàng ngày như vậy, hắn vẫn kiên trì về thôn trang hàng đêm…Đau lòng xong nàng cũng lên tinh thần hầu hạ cho tốt.

Thấy gân cốt người kia mệt mỏi cứng ngắc, Minh Lan liền xung phong nhận việc giúp hắn xoa bóp.

Năm đó Diêu Y Y cùng bạn bè rất thích đi spa mát xa toàn thân, không chỉ hay đi ra tiệm làm còn tự mình học, mưa dầm thấm đất, Minh Lan cũng có chút hiểu biết. Trong mắt nàng, cái loại đấm đấm xoa xoa hoặc là mĩ nhân xoa bóp thời cổ đại cơ bản là gãi không đúng chỗ ngứa, hoàn toàn không có hiệu quả thật sự xua đuổi mệt nhọc. Mát xa tinh túy thật sự phải dùng ngón tay và bàn tay bấm, nhấn, xoa đẩy, ma sát, nhéo mới là động tác cơ bản, xoa nắn chỉ là phụ trợ.

Sau đó Minh Lan học được thêm ít huyệt vị trên cơ thể người người từ chỗ Hạ lão phu nhân, càng thêm tự tin. Đối với bản lĩnh này của cháu gái, Thịnh lão phu nhân khen không dứt miệng. Ai biết đến phiên Cố Đình Diệp lại có bất ngờ xảy ra.Đàn ông so với phụ nữ da dày thịt béo chưa tính, người này lại còn quanh năm tập võ. Từ hai cánh tay đến bụng cùng hai chân dài đều là cơ bắp rắn chắc rám nắng. Toàn thân cân đối không có một chút mỡ thừa, da thịt vừa dày vừa cứng. Minh Lan đè đến chảy đầy mồ hôi, cũng không để ý gì đến kỹ thuật mạnh nhẹ, dùng hết sức đánh rồi lại đấm, mặt mũi Cố Đình Diệp vẫn ra vẻ ‘vô cảm’.

Minh Lan hết mánh.

Lúc này người kia đột nhiên nói, hắn khi xưa ở Lĩnh Nam từng gặp một nhà nọ ở trên thuyền, trẻ con đứng lên lưng của người lớn mát xa.

Minh Lan cầm khăn lau mồ hôi, tức giận nói: “Con gái chàng ở kinh thành đó, con trai chàng ở đâu em không biết.”

Cố Đình Diệp yên lặng nằm xuống gối, sau đó một lát lên tiếng đề nghị Minh Lan có thể làm giúp.

“Chuyện này làm sao được.” Minh Lan ngạc nhiên phản đối, cũng nghiêm túc thể hiện nàng là một người vợ tốt, nghiêm chỉnh tuân thủ nữ tắc. Để cho nàng đạp lên người chồng, lão phu nhân mà biết là nàng chắc chắn sẽ bị phạt chép ‘nữ giới’.

“Chúng ta lén làm, không cho người khác biết là được.”

“Em không phải trẻ con, chàng cũng không sợ bị giẫm chết à.” Minh Lan nheo mắt hù dọa.

Cố Đình Diệp lập tức đứng dậy ôm Minh Lan, ước chừng trọng lượng của nàng, thể hiện là hắn hoàn toàn không có vấn đề. Vừa thúc giục, hắn còn lập tức ra tay giúp Minh Lan cởi giày vớ, lộ ra hai chân nhỏ nhỏ trắng hồng mũm mĩm, mười ngón chân nhẵn nhụi nhỏ xíu như ngón tay. Minh Lan cắn răng bám vào gác giường, thấp thỏm đạp lên lưng người kia.

Minh Lan mới đầu chỉ dám đặt một chân, người kia còn coi thường. Minh Lan thẹn quá bèn giẫm cả hai chân lên, nghĩ thầm nếu hắn còn nói chưa đủ mạnh, nàng sẽ nhảy nhót trên lưng hắn, xem xem có đạp chết hắn không!

Lưng người kia rất rộng, da lưng bằng phẳng mạnh mẽ. Minh Lan giẫm lên rất vững vàng, bàn chân xoa bóp, gót chân vò vò. Cố Đình Diệp nheo mắt có vẻ rất hưởng thụ.

Nước tắm thảo dược, suối nước nóng, còn có các món hầm bổ dưỡng hợp mùa hè, mật ong rừng cùng hoa quả rừng mát mẻ. Một ngày ba bữa cẩn thận hầu hạ, táo đỏ hầm chim bồ câu, da cá bọc tôm nấu với chè long tỉnh, gà nấu với măng chưng tổ yến, sứa trộn măng tây, canh bò đậu phụ cải trắng… Khẩu vị thanh đạm hoặc bổ dưỡng đều không thiếu. Chỉ nghe thôi mà đã muốn chảy nước miếng.

Chỉ qua có ba ngày, người kia đã hồi phục như thường, mệt mỏi mấy ngày nay bị quét sạch sành sanh, chẳng những long tinh hổ mãnh, tinh lực còn dồi dào hơn trước. Hai mắt lập tức bắn ra ám chỉ, nhìn về phía Minh Lan đang mệt mỏi héo úa.

Tai Minh Lan tự nhiên run lên ba cái.

Cố Đình Diệp đang tuổi mạnh mẽ, lại ăn chay đã lâu, lúc này coi như lần thứ hai khai trai càng không muốn hạn chế, trời còn chưa tối đã nhanh chóng kéo Minh Lan lên giường. Mới mấy ngày đầu Minh Lan cũng nhiệt tình, nhưng người kia phản ứng khiếp người. Nàng cảm nhận sâu sắc được nếu không phải vì còn muốn sử dụng lâu dài, đoán là hắn muốn nuốt luôn cả da lẫn xương nàng. Sau đó nàng nói chịu không nổi, lần nữa bắt đầu khóc lóc nỉ non xin khoan dung.

Trong buồng nóng ran ướt át, màn trướng bằng lụa màu thạch anh buông xuống, bên trong tràn ngập tiếng thở dốc đầy hương vị sắc tình nồng nàn, tiếng khóc nỉ non, không hiểu là cầu xin hay là rên rỉ, trên giường lộn xộn không chịu nổi, thân thể vẫn còn đang quấn quýt.

Người kia nằm trên người nàng, một tay giữ eo thon, tay kia xoa đi nước mắt trên gương mặt nàng, giữ mông của nàng nâng cao, càng giày vò mạnh mẽ. Thân mình Minh Lan nóng như lửa đốt, hai tay che mắt, khóc hu hu, lại bị người kia kéo mở hai tay ra, chỉ thấy đôi mắt to xinh đẹp của nàng ướt như muốn chảy ra nước, khuôn mặt ửng hồng, không biết dáng vẻ đấy chính là đổ dầu vào lửa.

Người kia nhìn đến đỏ mắt lên, giữ chặt một chân của nàng, ra ra vào vào, Minh Lan kêu đau, hắn lại dịu dàng vuốt ve thân thể nàng, chỉ muốn nàng dễ chịu hơn chút.

Nàng run rẩy kịch liệt, hai điểm trước ngực đỏ sẫm như quả anh đào tươi ngon, hắn cúi người hôn nó, ngậm mút giống như muốn làm nó tan ra, thân thể trắng mịn như tuyết hiện lên từng vân hồng, mê người giống như vết son nhòe, hai chân mềm mại trên eo hắn chẳng còn sức lực gì. Hắn làm bộ muốn đặt chân nàng lên vai, nàng biết rõ lợi hại, sợ đến run cầm cập, vội vã quấn chân lên eo tráng kiện của hắn, lần này, phía bên trong co thắt một hồi, ngược lại càng kích thích hắn khàn khàn gầm lên, giống như nổi cơn điên mút cắn cổ nàng, bàn tay to lớn ra sức văn vê ngực nàng.

Trời đất hỗn độn. Minh Lan ôm gương mặt đang cúi trước ngực mình, mái tóc dày đen nhánh đã sớm bị mồ hôi làm ướt, hai người thở gấp, thân thể nàng cực kì tê dại, giống như hóa thành một vũng nước, hết lần này đến lần khác nũng nịu kêu ‘anh ơi, chú ơi’, xin khoan dung một trận, cái gì dễ nghe đều nói hết, chỉ hy vọng hắn mau kết thúc.

Hơi thở gấp gáp dần dừng lại, Cố Đình Diệp hổn hển một hơi, ôm thân thể nóng ấm của nàng hôn, hơi thở ám muội bên gò má nàng, khàn khàn gấp gáp “Bé con ngốc nghếch, khóc cái gì, không biết việc này sung sướng biết bao sao?”

Minh Lan bủn rủn thả người trên giường, giống như không còn chút sức lực nào, than không ra hơi ” …tận mấy lần, xương sống thắt lưng của em…”

“Chúng ta đi ngâm suối là hết đau.” Cố Đình Diệp xoa xoa khối mềm mại trước ngực nàng, trắng mịn ấm áp giống như sữa dê tươi.

Minh Lan lại nóng mặt lên, ra sức lắc đầu, lập tức chui vào trong đống chăn lụa mỏng. Từ lần trước bị hắn nhốt trong suối nước nóng, thân thể trần truồng lại bị hắn đặt trên mặt đá bên suối, ở trên mặt ao nhiễu nhương suốt hai canh giờ, nàng cũng không dám xuống suối nước nóng nữa.

May mà hắn được hoàng đế cho nghỉ không quá lâu, qua mấy ngày hai người liền hồi phủ.

Nói đúng ra lần này bọn họ cũng muốn đi ngắm núi non sông suối hoa cỏ với chim chóc, nhưng chỉ ở trong nhà, trèo qua nửa sườn núi nhỏ sau trang. Cố Đình Diệp đồng ý dẫn nàng xem mặt trời mọc trên đỉnh núi cũng bị nhỡ. Nhưng dù gì cũng có nắm tay nhau đi dạo chơi một hồi, cũng xem như là tuần trăng mật.

Minh Lan chợt nhớ đến chị họ đời trước của nàng, trước khi kết hôn hứng thú bừng bừng bày ra kế hoạch du lịch trăng mật sáu ngày tại đảo Hải Nam xa hoa, kết quả sau khi trở về vội vã tìm Diêu Y Y giúp photoshop một bộ ảnh, trong tuần trăng mật, bọn họ ‘bận’ hầu như không đi ngắm phong cảnh gì cả.

Đoán là đại đa số tuần trăng mật đều như vậy, Minh Lan cuối cùng cũng hiểu ra.

Trên đường về, Cố Đình Diệp ngồi trên lưng ngựa rạng rỡ, thỉnh thoảng chỉ vào phong cảnh ven đường nói vài câu. Minh Lan trốn ở trong xe ngựa giả chết, nằm trên đệm một câu cũng chẳng rằng, mãi đến lúc xe ngựa xuyên qua cửa lớn Trừng viên, đổi qua kiệu mềm, Minh Lan ngẩng đầu lên thấy hắn đứng dưới cửa thùy hoa, cười như không cười nhìn mình, nàng tự nhiên chột dạ, mặt đỏ lên giống như có thể nhỏ ra máu.

Vừa mới vào nhà không lâu, Minh Lan còn chưa kịp giúp Cố Đình Diệp tháo đai lưng nạm đá quý, ngoài cửa đã có người vội báo lại. Người tới lại là Hướng ma ma, thấy vẻ mặt bà ta có chút gấp gáp nhưng vẫn giữ bình tĩnh, chỉ nói phủ Ninh Viễn hầu mời hai người bọn họ qua, hết sức khẩn cấp, mời nhanh chóng tới.

Minh Lan không hiểu gì cả, Cố Đình Diệp ở bên cạnh lại một câu cũng không hỏi, chỉ thận trọng nói: “Có việc gấp, ta cũng không hỏi, mời Hướng ma ma về trước, chúng ta đổi xiêm y xong sẽ đi ngay.”

Hướng ma ma làm lễ, lên tiếng trả lời rồi ra cửa.

Minh Lan xoay người tiến vào buồng trong đổi xiêm y, Tần Tang nhẹ nhàng tiền vào theo, trên mặt sốt ruột. Con bé tiến đến nói vào tai Minh Lan: “Phu nhân không biết, ngài vừa đi ra ngoài không quá hai ngày, quan sai đã đến phủ hầu bắt người đi thẩm vấn.”

Minh Lan nhảy dựng lên, trong lòng nôn nóng, phản ứng đầu tiên chính là nhìn Cố Đình Diệp. Qua khe hở rèm trúc chỉ thấy hắn bình tĩnh ngồi ở bên giường, biểu hiện tự nhiên, đang nhấc chân để Hạ Hà Hạ Trúc giúp hắn tháo ủng

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.