Hôn Ước Tuổi 16!

Chương 45: Chương 45: Thân Phận Bại Lộ




Kết thúc buổi sinh hoạt, mọi người kéo nhau ra về. Một tuần sau đó An Vy luôn né tránh Khánh Anh. Mối quan hệ giữa nó và Hải Minh cũng có một dấu chấm lặng ở giữa! Sau lời tỏ tình, hắn công khai tình cảm với nó khiến nó cảm giác mơ hồ trong chính cuộc sống hiện tại. Nó nhận ra cuộc sống của nó đã thực sự thay đổi khi nó bước vào thế giới của hắn. Người nó đợi chờ lại là hôn phu đã đính ước với người khác. Nó vốn dĩ đã tin rằng đây là thứ tình yêu bất diệt và nó chỉ muốn sống trong thế giới ấy. Nhưng thời gian lại thay đổi tất cả. Bất ngờ nó đến thế giới của hắn, gặp lại anh, chấp nhận sự thật, từ bỏ một tình yêu. Nó vẫn chưa hoàn toàn quên đi mối tình đầu lại bị cuốn vào một mối tình tay ba. Cuộc sống của nó đã thay đổi quá nhiều. Quá phức tạp, quá hỗn loạn. Chính vì vậy, nó vẫn luôn nghĩ tất cả chỉ là một giấc mơ và nó thì không xác định được!

Dưới tán cây cổ thụ xum xuê, trong một khu vườn nhỏ sau trường, có ba cô gái xinh đẹp đang ngồi trên một chiếc thảm đặt rất nhiều món ăn ngon.

An Vy khoanh chân lại, đặt chai nước trên thảm, cằm dựa vào nắm chai ngước đầu nhìn những bông hoa xào xạc trong gió.

Ngọc Ngân chạm nhẹ vào tay An Vy cười :

Nghĩ gì mà ngẩn người ra đấy?

Thái Điệp ngồi bên cạnh khoang chân lại dựa hai tay vào hai chân, bàn tay đang lột vỏ cam cũng lên tiếng :

Cậu tính tránh mặt thằng Ken luôn hay sao?

An Vy thở dài rồi ngồi dựa lưng vào gốc cây duỗi chân ra đặt lên nhau rồi lấy sợi dây chuyền trong cổ áo ra sờ nhẹ mặt dây chuyền nhìn rồi lên tiếng :

Fin đã ngỏ lời hôm sinh nhật em rồi

Hả? - Thái Điệp thả quả cam ra ngẩng đầu dậy nhìn nó - Tỏ tình rồi sao?

Giữa hai người thì em có tình cảm với người nào? - Ngọc Ngân từ tốn hỏi nó.

Kể từ lúc chấm dứt với anh Key. Em cảm thấy bản thân đã không còn ràng buộc nữa. Em chỉ muốn một cuộc sống bình yên, vui tươi trong ba năm cấp ba sau đó trở về, dùng chính sức lực của mình thực hiện đam mê. Nhưng kể từ lúc tới đây, cuộc sống của em cứ bị đảo lộn hết. Em cũng không hiểu bản thân mình nghĩ gì và muốn gì nữa. Nhưng mà ...

An Vy nói rồi thở dài nhìn sang Ngọc Ngân. Cô đưa tay cười nhẹ vỗ vỗ vào bắp tay nó.

Nhưng mà sao? - Thái Điệp vẫn ngẩng đầu chăm chú nhìn nó.

An Vy nhìn sang Thái Điệp rồi nhìn ra vườn hoa, nó đưa hai tay ra phía sau kê đầu nói tiếp :

Lúc Fin nói thích em, em có chút ngỡ ngàng nhưng cảm giác rất nhẹ nhàng. Giống như hai người bạn thân nói với nhau. Ở bên cậu ấy em cũng rất thoải mái. Còn lúc nghe những lời Ken nói, em rất bối rối và lo sợ. Ở bên cậu ấy em cũng không được tự nhiên.

Hai người có hôn ước mà, sớm muộn gì chẳng kết hôn? - Nhìn An Vy mơ hồ Thái Điệp mới lên tiếng

Tôi và Ken đã thỏa thuận mối quan hệ này chỉ kéo dài ba năm. Sau ba năm tôi tốt nghiệp, cậu ấy cũng đã trưởng thành có thể tự quyết định cuộc sống của mình

Thật thật giả giả chi bằng đến với nhau đi. Tình cảm thì nên tự mình làm rõ thì mới tốt - Ngọc Ngân cười rồi đưa quả táo đã gọt bổ ba ra rồi đưa cho An Vy và Thái Điệp

Bọn nó cầm lên ăn rồi không ai nói với ai câu nào nữa. Bây giờ là giờ nghỉ trưa, hôm nay nắng cũng không gắt. Nắng dịu dàng hòa vào làn gió mát mẻ. Những bông hoa đung đưa xào xạc đã đưa bọn nó vào giấc ngủ yên bình. Ngọc Ngân dựa vào thân cay bên cạnh An Vy ngủ,còn Thái Điệp dựa vào thân cây bên cạnh. Trong ánh nắng nhẹ nhàng, dưới bóng râm có ba nàng công chúa xinh đẹp.

Từ xa bóng dáng bốn người con trai bước tới gần bọn nó, đứng thành một hàng ngang đối diện với bọn nó.

Vẫn chẳng khác gì ngày xưa - Kevin đút tay vào túi quần nhìn xuống ba cô gái đang ngủ ngon lành

Nữ thần của tớ lúc ngủ thật thu hút - Leo cũng cười nhìn xuống An Vy

Trong khóe mắt Khánh Anh hơi nhíu lại nhưng rồi bỏ qua, nói :

Anh về hẳn luôn chứ?

Kế hoạch xây dựng công ty sắp xong rồi. Tuần sau có thể đi vào hoạt động. Tới lúc đó anh sẽ đến tìm bác ấy nói chuyện

Anh tự tin là tình cảm của chị ấy vẫn còn dành cho anh sau khi đã tổn thương như vậy á? - Bảo Nam quay sang nhìn Kevin

Đúng đấy, Linda không phải là một cô gái ngốc đâu - Leo vỗ vỗ vào vai Kevin cảm thông rằng anh sẽ vất vả đây.

Kevin nhún vai rồi cười nhẹ nhìn Ngọc Ngân rồi khẽ liếc qua nhìn An Vy có chút lưu luyến không muốn đi. Sau đó cả bốn người lẳng lặng đi khỏi nơi đó.

----- Tại khu nhà D ------

Dĩ Mai đi tới phòng Hải My gõ cửa. Hải My mơ màng đi ra mở rộng cửa ló đầu ra:

Chuyện gì?

Dĩ Mai đạp cửa phòng Hải My ra rồi bước vào, tức giận quát:

Khốn kiếp

Hải My kéo cửa lại đi vào ngồi lên giường nhăn nhó nhìn Dĩ Mai :

Cậu lại lên cơn điên gì thế?

Con nhỏ đó chỉ là một đứa con gái của một nhà nông bình thường mà thôi. - Dĩ Mai tức giận ném hết đồ trên bàn xuống.

Cậu đang nói gì thế? - Hải My nhìn Dĩ Mai khó hiểu

Tôi được biết Kay gặp cô ta ở quê ngoại của anh ấy. Tôi đã cho người về đó điều tra thân phận thật sự của cô ta. Cô ta chỉ là một đứa con gái RẤT BÌNH THƯỜNG mà thôi. - Dĩ Mai gằn giọng. - Chỉ vì một con nhỏ như vậy mà anh ta giám đối xử với tôi như vậy. Thật quá sỉ nhục tôi rồi

Vậy tốt rồi. Cô ta không xứng với Ken. Nhất định anh ấy sẽ nghĩ lại - Hải My vui mừng định chạy vụt đi nhưng bị Dĩ Mai giữ lại

Ngu ngốc. Ken nhất định biết thân phận cô ta. Họ có hôn ước với nhau mà.

Vậy giờ chúng ta làm sao?

Dĩ Mai rút máy trong túi ra gọi cho ai đó:

Chị. Không phải đợi nữa. Tiến hành đi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.