Hôn Ước Hào Môn: Vợ Yêu Bé Nhỏ Của Đại Thúc

Chương 70: Chương 70: Tai họa bất ngờ




Edit Sun520

Đột nhiên, cửa phòng bị đẩy ra, Tần Tích nghĩ Hà Diệc trở lại, nhanh chóng ngẩng đầu lên, nhưng lại nhìn thấy một người đàn ông lạ mặt, tay của anh ta bụm mặt, là bị người tát một bạt tai, sau đó thân thể lảo đảo đụng cửa phòng riêng đang khép hờ.

Đứng ở cửa là một người đàn ông hung dữ, anh ta nhìn chằm chằm người đàn ông bị tát, mắng bằng tiếng Trung Quốc: “Đồ ăn hại, các cậu phải tìm một người phụ nữ sạch sẽ, kết quả cậu đưa đến cho tôi một chị gái nhỏ, cậu cố ý gây phiền toái cho tôi có phải hay không!”

“Lão đại, em thật sự không phải cố ý, bây giờ đâu dễ tìm một cô gái nhỏ sạch sẽ chứ, em tìm người này có kỹ thuật rất tốt, là một chị rất nổi tiếng, anh không phải nói bên cạnh anh ta rất ít phụ nữ sao? Người phụ nữ này chắc chắn có thể phục vụ anh ta rất tốt, nói không chừng một khi anh ta vui vẻ sẽ đồng ý hợp tác với chúng ta thôi.”

“Lại là một chị gái nổi tiếng, cô ta vẫn là một chị gái trẻ, mà có kỹ thuật giỏi sao? Cậu tmd, cậu đã thử qua trước đúng không, mẹ nó!” Người đàn ông đó nhấc chân hung hăng lại đá hạ xuống: “Theo như cậu nói anh ta rất bắt bẻ, cậu tmd còn dám chơi trước, ông đây muốn giết cậu!”

Người đàn ông bị đánh rất là nhếch nhác, hoàn toàn không có khả năng đánh trả, lúc anh ta đang tránh né, đột nhiên đối diện với tầm nhìn của Tần Tích, lập tức ánh mắt sáng lên, kích động chỉ vào Tần Tích nói: “Lão đại, anh xem, sạch sẽ, lại là người Châu Á, anh không phải nói anh ta không thích gái Tây sao? Cô gái này vừa nhìn thì sạch sẽ, hơn nữa còn không phải gái Tây!”

Tần Tích vừa nghe đối thoại của bọn họ, vội vàng đứng dậy: “Các người đừng có làm loạn, bạn của tôi đang ở bên ngoài đấy.”

Vừa nghe bọn họ nói chuyện cũng biết bọn họ không phải người tốt, chắc chắn là bọn buôn người hoặc là buôn bán chất độc, bây giờ Hà Diệc lại không có ở đây, chờ đến lúc Cố Mộ Nghiêm biết mình xảy ra chuyện, không biết cô sớm được đưa đi nơi nào rồi.

Người bị đánh vội vàng mở miệng: “Lão đại, nhìn bộ dáng của cô ấy chắc chắn là tới du lịch, cho dù chúng ta mang đi cũng sẽ không có người phát hiện, bây giờ quan trọng nhất là để cho cô ấy giúp chúng ta lấy được hợp đồng.”

Phương Luân nheo mắt lại suy nghĩ mấy giây, sau đó lúc này lập tức phất tay: “Bắt lấy cô ấy.”

“Vâng“. Người bị đánh vén tay áo lên, đi nhanh về phía Tần Tích.

Tần Tích cầm lấy dao ăn trên bàn, nhưng vừa rồi cô nhìn thấy người ta có võ, chỉ hai ba lần đã chế ngự Tần , cô vừa định kêu cứu, miệng đã bị người che: “Ưm ưm ưm. . . Ưm ưm ưm. . .”

Phương Luân đóng cửa lại đi tới trước mặt Tần Tích, đặt dao trên cổ Tần Tích, lạnh giọng đe doạ: “Cô ngoan ngoãn phối hợp, sau khi chuyện thành tôi có thể tha cho cô một cái mạng, nếu cô dám nói lung tung, hoặc là dám chạy trốn, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô, cô biết ở nước Anh, loại người như cô, cho dù biến mất, hoàn toàn cũng sẽ không có người tìm thấy.”

Tần Tích biết nếu bây giờ phản kháng, đó chính là tự tìm đường chết, cho nên gật đầu một cái, cố gắng bình tĩnh lại.

Ngay sau đó, Tần Tích bị người mang ra khỏi phòng bao, đi thang máy lên lầu, dừng lại ở lầu sáu, có mấy người đứng ở cửa của một phòng bao ở lầu sáu, vừa nhìn thấy Phương Luân lập tức cung kính chào hỏi: “Lão đại.”

Cửa phòng bao được mở ra, Tần Tích bị đẩy vào, Phương Luân níu lấy cánh tay của cô, ấn cô ngồi xuống ghế sofa: “Lát nữa, tôi sẽ chiêu đãi một người khách quan trọng, cô ngoan ngoãn uống rượu với anh ta cho tôi, dỗ anh ta vui vẻ, cuối cùng nhắc nhở cô một chút, không được phép nói lung tung!”

“Tôi không nói được tiếng Anh, làm sao dỗ anh ta vui vẻ được.” Tần Tích có chút tức giận trả lời.

Đột nhiên trên gương mặt tàn nhẫn của Phương Luân mỉm cười: “Cô không cần lo lắng về việc này, anh ta biết tiếng Trung Quốc, và anh ta cảm thấy rất hứng thú với văn hoá Trung Quốc.”

“Biết rồi, tôi sẽ làm hết sức mình.” Tần Tích trả lời qua loa lấy lệ, trong đầu lại liều mạng suy nghĩ, làm cô chạy trốn đây, bên ngoài thì có bảy tám người, toàn bộ đều là người luyện võ, hơn nữa bên hông mơ hồ còn ẩn giấu súng, cô có thể xông ra phá tan vòng vây cơ hội chạy trốn là số không, bây giờ chỉ có thể cầu nguyện Hà Diệc phát hiện không thấy cô, có thể liên lạc Cố Mộ Nghiêm tới cứu cô thôi.

Chỉ là đám người này vừa nhìn đã biết là không phải là người tốt, không biết Cố Mộ Nghiêm có cách nào cứu cô hay không đây.

Thật xui xẻo, ăn một bữa cơm đều có thể gặp được loại chuyện như vậy, hôm nay cô đi mua vé số, nói không chừng có thể trở thành triệu phú đấy.

Không bao lâu sau đó, bên ngoài có động tĩnh, chính là ‘Anh ta’ trongmieng65 người đàn ông đó, Phương Luân liếc mắt nhìn Tần Tích, ý bảo cô an phận một chút, sau đó đứng dậy đi tới cửa, tự mình nghênh đón, cửa phòng bao mở ra, bởi vì ngược sáng, cho nên Tần Tích cũng không thể thấy tướng mạo thật sự của ‘Anh ta’, nhưng lại có thể cảm thấy không khí lạnh lẽo đập vào mặt, làm người ta trong nháy mắt cảm thấy áp lực mạnh mẽ trong phòng bao chợt thấp hơn rất nhiều, thở cũng không dám thở gấp nữa, ngoại trừ Cố Mộ Nghiêm, Tần Tích cảm thấy người đàn ông khí thế mạnh nhất.

Anh ta rất gầy, dáng người thiên về hình thể người Châu Á, môi mỏng khẽ mím, sắc môi rất nhạt, giống như màu hồng nhạt, sóng mũi cao, cùng với khuôn mặt quyến rũ của người Châu Âu, cho nên anh ta phải là một con lai, khó trách người đàn ông vừa rồi nói anh ta biết tiếng Trung, đoán chừng là Trung Quốc lẫn vào những nước khác.

Đi theo phía sau người đàn đàn ông này là một người, hẳn là trợ thủ đắc lực của anh ta, mặc dù không mạnh bằng anh ta, nhưng cũng không thể coi thường được.

Người đàn ông đó ưu nhã ngồi trên ghế sa lon trong phòng bao, trong ánh đèn lờ mờ vừa lúc làm nổi bật nửa người phía trên, chỉ có thể nhìn thấy nửa người phía dưới, anh ta bắt chéo với nhau, quần tây rất sạch sẽ rất có khuynh hướng cảm xúc, vừa nhìn đã biết là người đàn ông có phẩm vị, Tần Tích cách vị trí của anh đại khái hơn một mét, cô không biết phải làm gì, lúc này Phương Luân cũng đang ra hiệu bằng mắt ý bảo cô tựnhiên đi qua.

Bây giờ Tần Tích đâm lao phải theo lao, chỉ có thể nhắm mắt đi sang ngồi, chỉ sau khi đi sang ngồi cô cũng không có bất kỳ hành động gì, làm cho Phương Luân hơi buồn bực, cô gái này sao lại ngốc như vậy, có phải cô ta không muốn rót rượu hay không, lại dùng ánh mắt ra hiệu lần nữa.

Tần Tích nghĩ thầm, bà đây cũng không phải là hầu rượu chuyên nghiệp năm trăm năm, quỷ mới biết có muốn rót rượu hay không, nhưng vẫn là rót một ly rượu đưa cho anh ta, nhưng anh ta lại không có nhận, Tần Tích nhất thời xấu hổ, thu hồi lại cũng không được, mà tiếp tục cầm cũng không được, ánh mắt nhìn về phía Phương Luân, bây giờ nên làm gì?

Phương Luân thấy không khí có chút cứng ngắc, tự mình rót một ly rượu: “Hàn tiên sinh, thật vui mừng vì ngài có thể bớt chút thời gian đến đây gặp mặt tôi một lần, tôi mời ngài ly này.”

Nhưng sau khi Phương Luân nói xong, anh ta vẫn không có động tác gì, vẻ mặt Phương Luân ngưng lại, nhưng chỉ trong chốc lát trên mặt đã khôi phục lại mỉm cười, để ly rượu xuống: “Hàn tiên sinh, tôi biết rõ ngài có địa vị cao quý luôn bận chuyện, không bằng chúng ta nói chuyện hợp tác trước. . .”

Nói xong, trong không khí vẫn yên tĩnh như cũ, cũng không biết anh ta đang ngẩn người hay là ngủ thiếp đi, toàn bộ mặt của anh ta ở trong bóng tối, cho nên không có ai có thể thấy rõ ràng vẻ mặt của anh trong giờ phút này thế nào.

Tần Tích ngồi ở bên cạnh rất là bất đắc dĩ, đại ca, anh nói một tiếng, đến lại không lời nào tính là chuyện gì xảy ra?

Nếu không phải thường cùng Cố Mộ Nghiêm ở chung một chỗ, với hoàn cảnh này, không khí này, chân của cô đã sớm hù dọa mềm nhũn rồi, nơi nào còn có ý định suy nghĩ lung tung.

Phương Luân liên tục nói hai lần, người ta đều không phản ứng, cho nên cũng ngậm miệng không nói thêm gì nữa, ánh mắt lại rơi vào trên người của Tần Tích, ý bảo cô khuấy động không khí, nũng nịu hò hét chút.

Tần Tích cảm thấy đau đầu nhức óc, cô làm thế nào khuấy động không khí đây, đi lên hát một bài hát, hay là đi lên nhảy múa, nhưng cô lại ngồi im, ánh mắt Phương Luân nhìn chằm chằm cô, bên trong tràn đầy uy hiếp, thật giống như đang nói..., dám không nghe lời, cẩn thận sau đó giết chết cô!

Thôi, vì mạng nhỏ, Tần Tích lại bưng lên ly rượu kia, ho nhẹ một tiếng nói: “Cái đó. . . Anh muốn nếm một chút hay không, mùi vị rượu này không tệ.”

Phương Luân vừa nghe Tần Tích nói, hận không được giết cô tại chỗ, nói nhảm gì chứ, muốn cô làm nũng, muốn cô dụ dỗ đàn ông, cô gái này sao lại ngốc nghếch như vậy, ngốc đến cực hạn*(trình độ cao nhất).

Người nọ vẫn không để ý đến, nhưng đầu Tần Tích đều sắp bị Phương Luân trừng ra lỗ thủng, cô có chút tức giận, chuyện của bọn họ liên quan gì đến cô đánh rắm chứ, không giải thích được bị bắt đến mời rượu, kết quả này đại ca hoàn toàn cũng không để ý người, giống như cọc gỗ vậy, hại cô đi theo chịu tội, vì vậy không nhịn được nói: “Này, anh rốt cuộc có muốn uống rượu hay không, không uống rượu thì để cho tôi đi, tôi ở lại đây là dư thừa.”

“Đáng chết, làm sao cô có thể nói chuyện với Hàn tiên sinh như vậy!” Phương Luân giận dữ đưa tay kéo Tần Tích ra khỏi ghế salon, ly rượu trong tay Tần Tích run lên, làm cho rượu đổ trên quần tây của anh ta, lập tức xuất hiện dấu vết ướt nhẹp.

Trong phòng bao ánh mắt của mọi người cũng tập trung ở trên quần của người đàn ông, Phương Luân tức giận nhìn chằm chằm Tần Tích: “Cô gái ngốc nghếch này, còn không mau giúp Hàn tiên sinh lau quần sạch sẽ.”

Nói xong đè Tần Tích quỳ trên mặt đất, mặc dù mặt đất có thảm, thế nhưng tư thế khuất nhục này vẫn làm Tần Tích rất tức giận, nhưng cô vẫn liều mạng áp chế sự tức giận, rút mấy tờ giấy, lau rất thô lỗ, động tác không có dịu dàng chút nào.

Nếu anh ta nhận lấy rồi uống, tất cả chuyện cũng sẽ không xảy ra, đến đây chính là vì nói chuyện làm ăn, đến lại không nói lời nào coi là mấy ý tứ, còn không bằng không đến.

Tần Tích đối với sự tức giận của Phương Luân, cô càng thêm có ý kiến đối với người đàn ông này, quỳ gối bên chân người đàn ông lau lau mấy cái, trong lòng càng nghĩ càng thấy tức giận, nên cô ném giấy cầm trong tay xuống đất, ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông ngồi trên sô pha nói: “Anh có muốn uống rượu hay không, hoặc là không cần người tiếp rượu, xin nói cho anh ta biết, để cho anh ta

ừng làm khó dễ tôi...tôi cũng không phải là cam tâm tình nguyện tới, tôi ăn cơm ở tầng dưới không hiểu tại sao lại bị bắt đến đây, tôi là dân lành, không phải em gái tiếp rượu chuyên nghiệp, tôi sẽ không khuấy động không khí, ok!”

Lời của cô mới vừa nói xong cũng có mấy âm thanh hút khí lạnh, hiển nhiên cũng bị sự dũng cảm của cô làm cho kinh sợ, Phương Luân càng không dám tin tưởng cô gái này lại dám vạch trần anh ta, đáng chết, mới vừa rồi cũng không nên nhân từ nương tay, nên dạy dỗ người phụ nữ một chút, chỉ là Hàn tiên sinh không nói gì, bây giờ anh cũng không tiện dạy dỗ cô gái này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.