Hôn Ước Hào Môn: Vợ Yêu Bé Nhỏ Của Đại Thúc

Chương 97: Chương 97: Chương 94 – Cố Mộ Nghiêm hoàn toàn nổi giận




Chu Sâm và Tần Tích vừa mới ngồi xuống, Dương Tiệp Thần rời đi một lát, không lâu, người giúp việc bưng lên trà bánh đặt ở trước mặt bọn họ, Tần Tích không động, Chu Sâm cũng không nhúc nhích.

Dương Tiệp Thần đi tới thấy Chu Sâm mặt lạnh ngồi ở đàng kia, anh ta vội vã làm mặt dày tiến lên trước: “Có khát hay không, có muốn uống chút nước hay không?”

“Không cần, cám ơn.” Chu Sâm ngồi yên.

“Vậy thì ăn một chút gì đi, Hàn tiên sinh theo Lương tổng chúng tôi nhất thời bàn bạc không xong.” Dương Tiệp Thần rất là ân cần, gắp một miếng điểm tâm trong đĩa nhỏ đến trước mặt Chu Sâm, sau đó bưng lên đưa tới, giống như dụ dỗ con dâu vậy.

“Không cần, cám ơn.”

Dương Tiệp Thần nhiệt tình không dứt: “Ăn một chút đi, ăn thật ngon.”

Vẻ mặt Tần Tích kì quái nhìn Dương Tiệp Thần, người này không phải là. . . GAY chứ.

Chu Sâm đối mặt với sự nhiệt tình của Dương Tiệp Thần, tròng mắt đều không nháy, lạnh nhạt trả lời: “Tôi không thích ăn đồ ngọt.”

“Vậy anh thích ăn cái gì, tôi cho người đi lấy.” Dương Tiệp Thần vừa nói tôi đây câu, con ngươi Tần Tích cũng mau trợn lồi ra, phải nói Dương Tiệp Thần không phải GAY, đánh chết cô cũng không tin.

“Cái gì cũng không dùng.” Bởi vì thân ở hoàn cảnh này, Chu Sâm đối với tất cả đều tràn đầy tính cảnh giác, người khác cho đồ anh ta luôn luôn đều không động vào.

Dương Tiệp Thần thấy Chu Sâm thủy chung không chút cử động, làm bộ tức giận nói: “Cái người này người thật không có ý tứ!”

Mắt Chu Sâm vẫn không nháy một cái, không có chịu ảnh hưởng chút nào.

Dương Tiệp Thần xoay người rời đi thiên sảnh, đứng ở bên ngoài không ngừng bắt đầu óc, lão đại cho anh ta nhiệm vụ cũng quá gian khổ đi, Chu Sâm một bộ hắn là lang bà ngoại giá thế, thật là đủ rồi.

Tần Tích liếc mắt Chu Sâm ngồi ở bên cạnh, nghĩ tới muốn dùng cách gì mới có thể rời khỏi anh ta, anh ta là người của Hàn Thành Nghiêu, trừ Hàn Thành Nghiêu không ai có thể bảo anh ta rời đi.

Đang lúc Tần Tích mau gãi rách da đầu, điện thoại Chu Sâm vang lên, anh ta lấy điện thoại di động ra nhìn một chút, sau đó đứng dậy đi về phía cửa sổ, mới bắt đầu anh ta còn thỉnh thoảng chú ý Tần Tích, nhưng thấy cô ngoan ngoãn ngồi trên ghế sa lon, dáng vẻ rất là an phận, dần dần cứ yên tâm xuống, nhưng không biết, Tần Tích đang tìm cơ hội thích hợp nhất để chạy trốn.

Thấy Chu Sâm đối mặt với bên ngoài, cô cẩn thận đứng dậy, thảm trên mặt đất thật dầy, cho nên cũng không có nghe thấy âm thanh bước đi, cô vừa chú ý Chu Sâm, vừa đi tới cửa, chờ sau khi đi ra thiên sảnh, cô tìm kiếm đường ra khắp nơi, nhìn thấy một cửa sau, cô không chút suy nghĩ rời đi từ chỗ đó.

Nơi này làng du lịch gọn gàng cũng không sai biệt lắm, không quen người rất dễ lạc đường, Tần Tích thật là, sau khi chạy ra biệt thự Lương Hạo, cô nhìn phong cảnh cũng không sai biệt lắm, thật sự không phân rõ mới vừa rồi là từ chỗ tiến vào, nhưng cô không dám dừng lại, này nói không chừng là duy nhất một lần cơ hội chạy trốn, nếu bỏ lỡ có thể sẽ không có, cho nên cô dựa vào trực giác chạy về phía trước.

Lão quỷ ngồi ở trong xe ven đường, có chút phiền não hút thuốc, đáng chết Lương Hạo, thế nhưng vì Hàn Thành Nghiêu mà từ chối mình, ông ta cũng sẽ không buông qua cho hai người bọn họ, ông ta nhất định phải cho bọn họ một chút màu sắc xem một chút, vừa lúc đó, đột nhiên ông ta nhìn thấy một bóng người chạy về phía bên này, mắt hắn híp lại, đây không phải là người phụ nữ đi theo bên cạnh Hàn Thành Nghiêu sao? Lần trước thì ra là vì nữ nhân này, mình thiếu chút nữa chết ở trong tay Hàn Thành Nghiêu, thật may là ông ta phúc lớn mạng lớn mới may mắn tránh được.

Người phụ nữ này thật giống như rất quan trọng đối với Hàn Thành Nghiêu, nếu ông ta bắt lấy người phụ nữ này, đến lúc đó xem Hàn Thành Nghiêu còn không ngoan ngoãn nghe lời.

Lão quỷ lại thâm sâu hít một hơi khói, sau đó phân phó với người phía tay lái phụ: “Đi bắt lấy người phụ nữ kia, nhớ, phải sống.”

Ngay lập tức người ngồi ở vị trí kế bên tài xế nhanh chóng đẩy cửa xuống xe, sau đó bắt đầu lặng yên không tiếng động đến gần Tần Tích.

Tần Tích vừa chạy vừa quay đầu lại, có lẽ là ngây ngốc bên cạnh Cố Mộ Nghiêm đã lâu, cô giống như cũng có thể ngửi được hơi thở nguy hiểm, cô không dám dừng lại, nhưng còn chưa có chạy đi vào, một bóng người từ bên cạnh xông tới, lập tức ngăn cản đường đi của cô, trong lòng Tần Tích cả kinh, xoay người muốn chạy về, nhưng động tác người kia rất nhanh, mấy bước xa lại ngăn cản cô.

“Nếu không muốn chết tốt nhất ngoan ngoãn.” Trong tay người kia cầm dao, trên mặt đầy hung ác.

Tần Tích không phản kháng được nên bị bắt đến trước mặt của Lão quỷ, người nọ khẽ đẩy, Tần Tích đụng phải trên xe, cửa sổ xe quay xuống, lộ ra gương mặt của Lão quỷ, Tần Tích không nhịn được lùi về phía sau một bước: “Là ông.”

“Không sai, chính là tôi.” Lão quỷ chậm rãi đẩy cửa xuống xe, trên mặt cười rất là âm trầm: “Lần trước bởi vì cô, tôi thiếu chút nữa chết rồi, lần này cô nói tôi nên hành hạ cô như thế nào mới có thể làm cho tôi hết giận đây?”

Tần Tích phòng bị nhìn ông ta, cố gắng cố giả bộ bình tĩnh: “Chuyện không liên quan đến tôi, là bạn của ông ra tay trước.”

Lão quỷ quan sát cô, thấy bộ dáng cô xinh đẹp, trong tròng mắt lộ ra vẻ bướng bỉnh, dâng lên một ý nghĩ tà ác, ông ta không cảm thấy hứng thú với phụ nữ này, nhưng tại sao Hàn Thành Nghiêu lại có hứng thú thật lớn, mà cô là người phụ nữ của Hàn Thành Nghiêu, ông ta chợt rất muốn hiểu rõ người phụ nữ này rốt cuộc có cái gì đặc biệt, thế nhưng có thể hấp dẫn người đàn ông lãnh khốc vô tình đó.

Tần Tích nhìn thấy trong mắt Lão quỷ không có ý tốt, trong lòng trầm xuống: “Ông muốn làm gì?”

Lão quỷ xoa xoa cằm, cười đến nham hiểm: “Theo tôi một lần, tôi có thể để cho da thịt cô ít bị khổ, như thế nào? Có muốn làm giao dịch này với tôi hay không.”

Tần Tích nhìn ông ta chằm chằm: “Đừng mơ tưởng!”

Để cho cô theo biến thái đáng chết một lần, còn không bằng giết cô đi.

“Bướng bỉnh như vậy sao?” Lão quỷ từng bước một đến gần Tần Tích, cô muốn lui về phía sau né tránh, nhưng lập tức lại có một cánh tay từ phía sau kềm ở bả vai của cô, cô hoảng sợ ngiãy giụa: “Buông tôi ra, buông tôi ra!”

Lão quỷ đứng ở trước mặt của cô, sờ soạng gương mặt của cô: “Hàn Thành Nghiêu có sờ qua cô như vậy hay không? Anh ta sờ qua cô chỗ nào? Mau nói cho tôi biết đi?”

“Ông cho rằng mỗi người đều giống ông biến thái như vậy sao? Tần Tích tức giận mắng: “Ông buông tôi ra.”

Lão quỷ đưa tay nhéo một cái cánh tay của cô, Tần Tích kêu thảm một tiếng, nơi bị nhéo rất nhanh đã ưng đỏ, Lão quỷ rất là hưng phấn, xuống tay càng không lưu tình, không bao lâu, cánh tay Tần Tích sẽ không một chỗ hoàn chỉnh, toàn bộ đều là dấu vết tím bầm, nhưng hiển nhiên đã không thể thỏa mãn hứng thú của Lão quỷ.

“Giữ chặt cô ta cho tao, tao muốn lột quần áo cô ta rơi xuống!”

Tần Tích bắt đầu lo lắng, vội vàng nắm chặt quần áo, nhưng lập tức có người đi tới giữ chặt cánh tay của cô, không cho cô lộn xộn, Lão quỷ hưng phấn xoa xoa tay: “Mặc dù tôi trước không được Hàn Thành Nghiêu, nhưng trên người phụ nữ của anh ta cũng là thật tốt, ha ha.”

Tần Tích thấy Lão quỷ đưa bàn tay tới đây, cô hoảng sợ giãy dụa thân thể, nhưng cánh tay lại bị người của hai bên bóp làm đau: “Biến thái chết tiệt, sao ông không chết luôn đi, ông sống ở trên thế giới này nhất định chính là ô nhiễm không khí, tôi nguyền rủa ông đoạn tử tuyệt tôn!”

“Phụ nữ thúi!” Lão quỷ tức giận quăng nàng một cái tát, Tần Tích đầu bị đánh chếch, đầu lập tức liền ông, trong miệng một dòng mùi máu tươi: “Trói cô ta trên thân cây.”

Rất nhanh, Tần Tích đã bị cột vào trên một thân cây, Lão quỷ nhận lấy roi đưa tới bên cạnh, cười đến âm trầm: “Chơi rất khá, tao thích thấy trên người phụ nữ hiện đầy vết sẹo, thật sự rất đẹp! Hôm nay tao sẽ cho mày trở nên rất đẹp, bởi vì mày là người phụ nữ của Hàn Thành Nghiêu, xông cái này, tao đều sẽ đối xử tốt nhất với mày.”

Lập tức sắc mặt Tần Tích tái nhợt, tay muốn che chở bụng, tuy nhiên nó bị trói chặt, hoàn toàn là không thể động đậy, nhìn thấy Lão quỷ lay động roi, cô dùng sức giãy giụa, sợi dây mài hỏng da thịt, nhưng cô liều mạng, chỉ muốn không làm cho lão quỷ tổn thương đứa bé của cô.

“Ha ha, sợ sao? Không phải sợ, đau mới có nhiều cảm giác hơn.” Lão quỷ giơ roi lên, nặng nề quất vào trên đùi Tần Tích, cô không nhịn được kêu thảm một tiếng, răng trắng tinh cắn rách đầu lưỡi, trên trán hiện đầy mồ hôi lạnh, tuy nhiên nó cũng may mắn một roi này không có rơi vào trên bụng của cô.

Đứa bé của cô, cô không muốn mất đi đứa bé này.

Lão quỷ hưng phấn bản thân bất lực, cả người đều đang run rẩy: “Có phải rất sảng khoái hay không, sau đó tao sẽ làm cho mày thoải mái hơn.”

Vừa một cây roi rơi xuống, lần này đánh trúng bả vai của cô, Tần Tích đau đến không nhịn được nghĩ muốn cuộn mình lại, nhưng bởi vì bị trói, cho nên cô ưỡn ẹo thân thể, giống như là muốn vặn gảy thân thể của mình vậy.

Đau quá.

Cả người Tần Tích đều là nóng hừng hực, cô cảm thấy hôm nay rất có thể cô sẽ chết tại đây trong, nhưng cô thật sự không cam lòng, cô muốn sinh hạ bảo bảo trong bụng, muốn nhìn một chút dáng dấp bé rốt cuộc là giống cô hay giống anh nhiều hơn chút, mồ hôi hiện đầy cả khuôn mặt của cô, trong ngượng ngùng, cô giống như thấy được Cố Mộ Nghiêm đi về phía cô.

Nhưng vừa trước hết rơi xuống, đau đớn kéo Tần Tích về thực tế, đầu cô đã ông, cả thần kinh giống như là sắp hút thân thể ra vậy.

Cố Mộ Nghiêm vốn định mang người đến thẳng biệt thự của Lương Hạo, nhưng lúc xe sắp đến, thế nhưng anh lại thấy vòng tai rơi dưới đất, anh xuống xe nhặt lên, một cái anh đã nhận ra đây là Tần Tích, bởi vì vừa mới mưa, cho nên chung quanh có mấy bước chân lộn xộn, trong đó có một dấu giày tương đối nhỏ, Cố Mộ Nghiêm đoán là của Tần Tích, anh vội vàng đuổi theo theo dấu chân, lại thấy làm hình ảnh đời này đều anh khó quên được, máu gần như là đông lại trong khoảnh khắc, gan mật đều vỡ.

Tần Tích máu thịt be bét bị cột lên cây, sắc mặt tái nhợt không có một chút màu máu, đầu vô lực rủ thấp, từng giọt mồ hôi theo cằm nhỏ giọt xuống đất.

Vạn Kiệt thấy Tần Tích thảm thiết nmột màn, không nhịn được hít vào một hơi, thậm chí anh ta không dám nhìn tới sắc mặt của Cố Mộ Nghiêm, anh ta biết lần này Cố Mộ Nghiêm hoàn toàn nổi giận rồi, ai cũng không ngăn cản được Cố Mộ Nghiêm.

Trước kia Cố Mộ Nghiêm phát giận một lần, Vạn Kiệt may mắn chính mắt thấy, từ đó về sau, anh ta cầu nguyện chuyện như vậy không cần thấy nữa, bây giờ nhớ lại còn có chút sợ, thế nhưng lần chỉ sợ chỉ có hơn chớ không kém.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.