Hồn Phi Yên Diệt Chi Khê Ninh Thiên

Chương 14: Chương 14




Edit by An Nhiên

Kiếm quang phù động, hiểu tinh tàn nguyệt.

(Dịch nghĩa: Ánh kiếm lưu động, sao sáng trăng khuyết)

Trong sân tiếng leng keng không ngừng bên tai.

Thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi tay không lật mình xoay về phía sau, bước chân không ổn định nhặt kiếm rơi trên mặt đất, thân trên trần trụi hiện ra thủy quang, đầy người đều là mồ hôi. Hắn nhét kiếm vào trong vỏ, hồng hộc thở gấp xua tay nói: “Công tử, ta không được! Ta đầu hàng!”

Bạch y thiếu niên lớn tuổi hơn hắn một chút thu kiếm trong tay vào vỏ, quăng về phía Lạc Khiêm, không nói một lời xoay người bước đi.

Lạc Khiêm biết rõ y muốn tắm rửa, vội vàng cầm lấy kiếm đi theo phía sau: “Công tử, hôm nay ta cản ngươi được tận bảy mươi hai chiêu, so với tháng trước nhiều hơn sáu chiêu, ngươi có muốn khen thưởng ta không?”

Bạch y thiếu niên liếc mắt nhìn hắn: “Tháng trước đã viết xong bảng chữ mẫu chưa? Hay là cho ngươi đi thư phòng của ta đọc sách một ngày, thuận tiện luyện viết chữ luôn.”

Lạc Khiêm nghe vậy trên mặt xanh mét, vội vàng nịnh nọt nói: “Công tử đừng, ta da mặt dày còn thích ăn đòn, không dám xin thưởng nữa.”

Hạ Diễn nói: “Nếu ngươi chuyện viết chữ, ta sẽ tự mình mài mực cho ngươi.”

Lạc Khiêm không dám tiếp tục nhiều lời.

Hạ Diễn nói là làm, nói phạt chính là hung ác phạt, lần trước hắn phạm sai lầm bị y bắt luyện viết chữ một ngày, suýt nữa không thở nổi.

Lạc Khiêm cười đi cùng y vài bước, trong nội tâm đã có điểm bất an: “Công tử, buổi sáng hôm nay lại là Ngô tiên sinh giảng bài.” Nói tới nói lui thanh âm bắt đầu có chút sợ hãi.

Bạch y thiếu niên hừ lạnh một tiếng: “Lần trước tiên sinh kêu ngươi học thuộc bài, có thuộc hay không?”

Lạc Khiêm cẩn thận nhìn y: “Buổi tối hôm trước còn muốn học bài cho nên không nghĩ tới ngủ. Ngày hôm qua phụng bồi công tử ra ngoài cả ngày, lúc tối trở về mệt mỏi vừa dính vào gối liền ngủ, quên mất học.”

Hạ Diễn liếc nhìn hắn: “Hôm qua ta ra ngoài đi săn, ngươi vốn không cần đi theo.”

Lạc Khiêm le lưỡi nói: “Ta lo lắng công tử đi ra ngoài một mình mà.”

Hạ Diễn lười vạch trần hắn ham chơi, nhàn nhạt nói: “Vậy thì chờ bị Ngô tiên sinh phạt đi, dù sao mỗi lần cũng sẽ đều bị phạt.”

Tâm Lạc Khiêm co rút co rút.

Ngô tiên sinh là một lão nhân gầy yếu khô cứng, bệnh nhược ốm yếu, thế nhưng lúc dùng thước đánh người thì lại rất hung ác. Mỗi lần Lạc Khiêm đến học lão, lòng bàn tay đều bị phá da, so với luyện kiếm cùng Hạ Diễn còn thê thảm hơn mấy phần.

Lạc Khiêm cảm giác bản thân thích hợp để làm thị vệ, đối với chính mình yêu cầu không cao, có thể biết đọc biết viết liền coi như không tệ. Đáng tiếc Hạ Diễn cũng không biết có tâm tư gì, từ hai năm trước bắt đầu cho hắn và một vài đệ tử xuất thân bần hàn trong họ đi học, hôm nay chẳng những đem hắn làm người cùng bồi luyện, còn muốn hắn làm người cùng đọc sách, tương lai không biết lại muốn hắn làm cái gì.

Hai người một trước một sau đi tới bên cạnh ang nước trong phòng ở trong nội viện.

Lạc Khiêm trước tiên hầu hạ Hạ Diễn cởi quần áo, bản thân cũng một phát kéo xuống chiếc quần mồ hôi đầm đìa, lấy gáo múc nước nói: “Hôm nay nước hơi lạnh.”

Nói xong liền đặt gáo nước ở phía trên đỉnh đầu Hạ Diễn, từ từ đổ nước xuống.

Hạ Diễn từ trước đến nay không thích thân trần bị đám thị nữ hầu hạ, cũng không muốn nói chuyện với người không quen, bởi vậy việc hầu hạ tắm rửa cần làm từ hai năm trước liền rơi xuống người Lạc Khiêm.

Kỳ thật Hạ Diễn là một chủ tử rất tốt, lúc trước tuy rằng đem hắn trở thành thiếp thân thị vệ, nhưng sau lưng lúc không có người cũng không quá phân biệt chủ tớ, không cần hắn phải hầu hạ nhiều. Mỗi ngày luyện công buổi sáng xong hai người đều đầy mồ hôi, vì ham bớt việc nên cho tới bây giờ chẳng qua chỉ là dùng gáo múc nước lạnh, dội cho nhau từ đầu tới chân một phen.

Lạc Khiêm quét bồ kết lên người Hạ Diễn một lượt, chà xát vài cái đã xong phần lưng, lại ngồi xổm trên mặt đất chà chà đùi cho y. Hạ Diễn tắm gần xong, thuận tay tiếp nhận bồ kết cũng quét cho hắn.

Hai người xoa xoa rồi lại có điểm là lạ, Hạ Diễn dừng tay lại không nói lời nào, chỉ từ trên xuống dưới nhìn hắn.

Lạc Khiêm đỏ mặt nói: “Công tử nhìn ta làm gì?”

“Ngươi cứng rắn cái gì?”

Lạc Khiêm nhất thời thẹn quá hoá giận, cũng không dám ở trước mặt Hạ Diễn phát giận: “Ta cũng mười bốn tuổi bán rồi.”

Hạ Diễn nhìn hắn một lát không nói gì, cúi đầu tiếp tục chà người cho hắn, thản nhiên nói: “Khi nào thì bắt đầu?”

Thân thể Lạc Khiêm vốn là màu nâu nhạt, hiện giờ đã biến thành nâu đỏ, lắp bắp nói: “Ba, ba tháng trước buổi sáng khi… khi tỉnh lại, phát hiện, phát hiện trên quần dính dính.”

“Mấy người Lý Thành mang theo ngươi đi loại địa phương đó sao?”

Lạc Khiêm mờ mịt: “Địa phương nào?”

“Kỹ viện.”

“Không có. Năm trước nhớ rõ công tử có lần nói đó không phải là nơi tốt, ta trở về liền đi hỏi kỹ viện là gì, đời này cũng sẽ không đi.”

Chủ tử nghiêm ngặt như vậy, hắn nào dám a?

Hạ Diễn biết rõ Lạc Khiêm tính tình nghe lời, nhàn nhạt nói: “Ừ, không đi là tốt. Ngươi đọc sách luyện võ cho tốt, sau này ta mang ngươi xuất chinh sa trường lập công phong hầu. Không nên làm bẩn thân phận, đi chốn vàng thau lẫn lộn đó.”

Lạc Khiêm cười nói: “Khi còn nhỏ ta luôn muốn làm sao để uy phong một cõi, trưởng thành rồi mới biết không cần phải là tướng quân tài giỏi, lập công phong hầu gì gì đó. Ta chỉ muốn cả đời đi theo công tử làm thị vệ bên người, có thể luyện võ có thể ăn no, cuộc sống lại còn thoải mái.”

Hạ Diễn khẽ mắng một tiếng: “Không có tiền đồ.”

Lạc Khiêm hai năm qua sinh hoạt bên cạnh Hạ Diễn mới biết được trên đời này thật sự có tồn tại người văn võ song toàn. Tài bắn cung của Hạ Diễn nổi danh ở ngoài, kiếm pháp thâm tàng bất lộ, đối với binh pháp, lịch sử cũng đều tìm tòi nghiên cứu, thư pháp cũng viết vô cùng đẹp.

Lạc Khiêm so đến liền kém xa, dù nỗ lực thế nào cũng đọc binh thư không vào, chỉ có kiếm pháp là có thể chống đỡ với Hạ Diễn.

Lạc Khiêm lại nhỏ giọng hỏi: “Công tử, chúng ta tới Bồ Tân quan này đã hơn một năm rồi, khi nào thì trở lại kinh thành?”

Hạ Diễn đạm nhạt nói: “Gần đây *triều dã, dân gian, biên quan đều nhiều sự, trở lại Kinh Thành lại càng không yên ổn, không bằng ở chỗ này cuộc sống trôi qua tự tại. Ngươi cảm thấy khổ?”

Lạc Khiêm cười nói: “Không có. Lão tướng quân trấn Bồ Tân quan, binh quyền nắm chắc, chúng ta so với ở kinh thành còn thoải mái hơn.”

“Ừ, ngươi biết là tốt rồi.”

(triều dã: triều đình và dân chúng)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.