Hôn Nhân Ngọt Ngào

Chương 8: Chương 8: Đêm Tân Hôn (1)




Tiến sĩ trẻ tuổi từ nước ngoài trờ về (chỉ những người sau khi lấy được học vị tiến sĩ vẫn tiếp tục theo đuổi con đường nghiên cứu, mới nhậm chức ở trường học lại một đường thuận buồm xuôi gió) bị người khác ghen ghét, hoặc trở thành đầu đề câu chuyện cũng là điều đương nhiên.

Chỉ là bất luận đả kích ngấm ngầm hay công khai, Thương Ngao Liệt đều xem thường.

”Hạ Nhã trên phương diện chuyên nghiệp đã vượt qua kiểm tra, tổng hợp lại, mọi mặt đều cực kỳ tốt. Cô ấy không hề kém cạnh bất kỳ học trò nào mà các giáo sư đã hướng dẫn.”

Thương Ngao Liệt nói xong, lão giáo sư Hà là người đầu tiên kiên quyết bày tỏ thái độ. “Nói tóm lại, đừng nói tôi thương nhân, cô gái nhỏ này rất hợp khẩu vị của tôi. Như vầy đi, thầy Thương, không bằng chúng ta trao đổi? Tôi lấy hai học trò nam trẻ tuổi đổi với cậu, thế nào?”

Lời lảo giáo sư Hà làm cho mọi người cười vang. Khóe miệng Thương Ngao Liệt cũng hàm chứa ý cười. Anh đẩy đẩy gọng kính, nhẹ nhàng nói: “Thầy Hà đừng nói đùa, hai người tôi mang không nổi, một người là đủ rồi.”

Hình tượng Thương Ngao Liệt nghiêm túc cứng ngắc, nhưng cách nói chuyện cực kỳ phong độ làm cho đám sinh viên đang ngồi chờ phỏng vấn không còn bình tĩnh. Trung tâm dư luận trong lúc không ai để ý đã thay đổi, thầy Thương dùng sức hấp dẫn cùng nhân cách chinh phục lời đồn nhảm.

Cuối cùng chuyện chọn giáo sư hướng dẫn cũng lắng xuống.

Thương Ngao Liệt sau khi kết thúc buổi phỏng vấn, vừa trở lại văn phòng làm việc, liền thấy một bóng dáng nhỏ nhắn xinh xắn đang đợi anh.

”Thầy Thương, hôm nay cám ơn lời khen của thầy.” Hạ Nhã cúi đầu cười dịu dàng, thừa dịp đối phương khom người mở cửa, giọng nói của cô mập mờ trêu chọc: “Thì ra anh lại muốn có tôi như vậy?”

Thương Ngao Liệt đánh bất ngờ, động tác cực kỳ nhanh, dùng ngón tay búng trán cô một cái, coi như là cảnh cáo.

”Hiện tại chẳng qua là qua cửa giáo sư hướng dẫn, yêu cầu của tôi sẽ rất nghiêm khắc, em nên chuẩn bị sẵn sàng.”

Hạ Nhã “hừ” một tiếng, “Tôi lúc nào thì sợ anh?”

Anh trở thành giáo sư hướng dẫn cô đã là tình thế sớm bắt buộc —— Đây là kết quả cô tổng kết được sau này.

Ngày hôm sau, sau buổi phỏng vấn thạc sĩ, thầy Thương nghiêm túc của chúng ta liền hẹn cô học trò nhỏ vừa nhận gặp mặt tại nhà ga. Hạ Nhã xuống xe liền đi theo sau anh.

Đi đến cục đăng ký kết hôn, sớm đã có tiếng người ồn ào. Hạ Nhã để ý thấy phần đông người đến đăng ký đều là người trẻ tuổi, người nào cũng tinh thần tràn đầy, ăn mặc chỉnh tề.

Nhìn lại hai người bọn cô, Thương Ngao Liệt như ngày thường đeo cái kính dày cộm kia, tây trang tối màu. Nhiều người chỗ lại nhỏ, anh hành động bất tiện, chân thấp chân cao dễ dàng làm cho người khác chú ý.

Hôm nay Hạ Nhã cũng ăn mặc bình thường, nhưng dáng người cô vốn xinh xắn, vòng eo thon nhỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng dễ dàng thu hút sự chú ý. Những cặp vợ chồng khác nhìn thấy tổ hợp hai người bọn cô liền quay đầu chụm lại cùng nửa kia của mình xì xào bàn tán.

Thương Ngao Liệt lấy số chờ xong, quay đầu lại đưa cho Hạ Nhã. Cô cầm lấy quyển sổ nhỏ màu đỏ, gương mặt có chút ửng hồng, cho đến giờ phút này, trong lòng đột nhiên có loại cảm giác tim đập lỗi nhịp.

Sau đó thừa dịp Thương Ngao Liệt không chú ý, lặng lẽ cất vào trong túi.

Thương Ngao Liệt nhìn thấy đội ngũ xếp hàng dài thườn thượt, trước tiên dẫn Hạ Nhã đến quán ăn gần đó, tùy tiện ăn một chút gì lắp đầy bụng.

Hôm nay Hạ Nhã rất hăng hái, còn ấp úng nói đến vấn đề kiểm tra sức khỏe trước hôn nhân gì đó. Thần sắc đối phương không hề thay đổi nói: “Không cần kiểm tra.”

Hạ Nhã cảm thấy hơi kinh ngạc, người đàn ông này làm việc trước giờ luôn thận trọng, theo thông thường đi kiểm tra sức khỏe không tính là chuyện xấu, vậy mà anh lại nói không cần, chẳng lẽ anh có bệnh không thể nói?

Suy nghĩ này làm cho cô bị dọa cả người đầy mồ hôi.

Thương Ngao Liệt nhỉn sắc mặt cô gái nhỏ trắng bệch, không khỏi kỳ quái, “Trước kia tôi nghe ba em nhắc qua, em luôn luôn đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe định kỳ?”

Hạ Nhã gật đầu, “Anh có việc gì sao?”

Thương Ngao Liệt nói: “Thói quen này rất tốt, tiếp tục giữ vững.”

Hạ Nhã cũng không biết cái này có tính là quan tâm hay không, cúi đầu ngoan ngoãn ăn cơm. Lúc trở về xếp hàng, rốt cục cũng đến lượt bọn họ, nghe nhân viên giải thích thủ tục cùng lệ phí đăng ký, có một người phụ nữ trung niên đề cử bọn họ mua hai cái hộp, dùng để cất giữ giấy kết hôn.

Hạ Nhã ngồi im lặng một bên không lên tiếng, đôi mắt chờ mong nhìn đồ trong tay người nọ. Cô đối với tác phong làm việc của Thương Ngao Liệt tự cho là rõ như lòng bàn tay, biết rõ vị tiên sinh này không phải là người thích tiêu xài tiền bậy bạ, càng phản đối việc cô tiêu xài tiền bậy bạ.

Vậy mà Thương Ngao Liệt lại cầm lấy cái hộp nhét vào trong tay cô, muốn tự cô cất kỹ, tiếp lời nói: “Em nhìn đến nổi dọa người khác chạy luôn rồi.”

Lúc này Hạ Nhã mới thu hồi tầm mắt, trừng mắt liếc anh một cái, trong lòng lại vui vẻ.

Thẩm tra đối chiếu thông tin trên giấy hôn thú không có sai lầm gì, Hạ Nhã liền nhét cái hộp vào trong túi. Đột nhiên cô ý thức được, trong nháy mắt cô ký tên, liền thực sự chấm dứt 23 năm độc thân.

Cô nhất thời có chút ngơ ngẩn, lại có chút hoảng hốt, phảng phất giống như thanh xuân đột nhiên kết thúc, làm người ta trở tay không kịp. Kỳ thật từ mấy hôm trước sau khi biết được nơi hôm nay muốn tới, trong lòng cô vẫn không ngừng hò hét loạn lên. Chính là, bản thân đã quyết định, thì không có khả năng có đường lui.

Thương Ngao Liệt thấy vẻ mặt cô gái nhỏ mơ hồ lộ ra mất mác, liền cười cười, cực kỳ bình tĩnh “Tôi cõng em lên xe.”

Hạ Nhã bị lời anh dọa sợ tới mức nói cũng không nói nên lời. Thương Ngao Liệt buồn cười hỏi: “Vẻ mặt này là thế nào? Tôi còn có thể ăn em hay sao?... ..... Hôm nay em là cô dâu.”

Cô hơi phản ứng kịp, trong lòng nói thầm người đàn ông này cũng có điểm lãng mạn. Vì vậy, sau khi nhìn chung quanh không có người nào, Hạ Nhã liền không khách khí nhào tới.

”Anh phải trụ vững, đừng làm tôi ngã đó!”

Từ khi quen biết đến giờ, đây là lần đầu tiên được gọi là “hành động thân mật.”

Hạ Nhã nằm trên tấm lưng rộng lớn của Thương Ngao Liệt, tâm tình không yên cuối cùng cũng tan biến. Hai tay cô nhẹ nhàng vòng ôm cổ anh, trong lúc lơ lãng chú ý đến con ngươi đen nhánh phía sau cặp kính dày cộm kia.

Giống như nước biển gợn sóng, sâu không lường được. Cô nhất thời thấy say mê, tầm mắt càng thêm nóng rực. Thương Ngao Liệt quay đầu lại, cùng cô đối mặt, Hạ Nhã lập tức không có tiền đồ giả vờ vuốt vuốt tóc.

Không biết trước kia nghe người nào nói qua, hôn nhân là một canh bạc, cần phải dũng cảm đánh cược.

Hạ Nhã tự nhân là không sợ làm người đánh bạc, chỉ là trải qua thời gian dài, đều thiếu một người làm cho cô bằng lòng đánh cược. Hôm nay, cô cũng không dám tin chắc, Thương Ngao Liệt có phải là Mr. Right của cô hay không. Nhưng chỉ biết là, anh bằng lòng làm người cùng cô cùng nhau đánh cược.

Hơn nữa, anh cũng chính là người cô bằng lòng cùng nhau đánh canh bạc này.

Đảo mắt đã đến ngày mở tiệc mừng, sáng sớm Thương Ngao Liệt phải đến nhà họ Hạ. Mà Hạ Nhã cả một đêm không cách nào ngủ ngon. Cũng may trước đó đã đi thẩm mỹ viện làm spa, massage da mặt các loại, nên thoạt nhìn mặt mày phá lệ rạng rỡ, tràn đầy sức sống giống như một mỹ nhân được trang điểm kỹ càng.

Thương Ngao Liệt dừng xe trước cổng. Từ thời điểm cô ra khỏi cửa đến giờ liền thấy anh một mực không ngừng nhận điện thoại. Ngườ đàn ông này đến cùng là bận đến mức nào? Không thể yên tĩnh một chút sao.

Vì vậy gặp mặt Hạ Nhã cũng không cho anh sắc mặt tốt. Cô vừa mở cửa xe tay lái phụ ngồi xuống, anh đã ngửi thấy mùi sữa thơm nhàn nhạt trên người cô.

Hạ Nhã xụ mặt nói: “Tôi muốn nói với anh một chuyện.”

Thương Ngao Liệt nổ máy, im lặng nghe thánh chỉ của Thái hậu. Hạ Nhã mới chịu hỏi anh có mang theo cặp nhẫn cưới cô đưa cho hay không, vừa vặn điện thoại có người gọi tới.

Thương Ngao Liệt nhìn cô một chút, sau đó ấn nút nghe máy.

”Ngài Thương, nhẫn của ngài vẫn chưa tìm được, làm thế nào bây giờ? Nếu không để tôi chạy đi mua cái mới cho vợ cậu mang tạm được không?”

Bên trong xe một hồi an tĩnh, Thương Ngao Liệt trực tiếp cúp điện thoại. Anh cau mày, nhìn qua thấy Hạ Nhã cúi thấp đầu không nói chuyện. Qua một lát, cô tủi thân hỏi anh: “Nhẫn cưới lần trước tôi đưa cho anh đâu rồi?”

Thương Ngao Liệt nói: “Hôm qua đi khách sạn có chút việc, có thể đã đánh rơi ở đó.”

Hạ Nhã cảm giác bản thân cùng người đàn ông này không có gì hay để nói rồi.

Không chụp ảnh cưới, không có hôn lễ, càng không tuần trăng mật. Nguyện vọng duy nhất của cô là có thể ở trước mặt hơn mười người cùng anh trao đổi nhẫn cưới, nhưng ngay cả nhẫn cưới anh cũng làm mất.

Hạ Nhã tức giận khóc lên, lại qua loa lấy tay chùi nước mắt. Khóe mắt Thương Ngao Liệt phát hiện cô gái nhỏ đang rơi nước mắt, liền dừng xe lại bên đường, một tay đặt trên vô lăng, hỏi cô: “Đang êm đẹp, khóc cái gì?”

Hạ Nhã cũng cảm thấy khóc là không may, nhanh chóng ngừng nước mắt, hờn dỗi đẩy anh. “Anh đó, cả ngày ngoại trừ nghiên cứu thí nghiệm của anh thì anh còn để việc gì trong lòng nữa không?”

Hạ Nhã càng nghĩ càng tủi thân, “Thương Ngao Liệt, tôi nói cho anh biết, nhẫn cưới kia là bảo bối tổ truyền bà nội tôi truyền lại. Nếu anh tìm không ra, tôi…… tôi liền đi vượt tường, cho anh mất hết mặt mũi!”

Thương Ngao Liệt nghe cô gái nhỏ nào đó nói, vừa bực mình vừa buồn cười: “Em ngược lại thật ngoan độc, như thế nào, đã tìm được gian phu?”

Hạ Nhã sững sờ, mới phát giác bản thân nói hơi quá đáng. Thương Ngao Liệt cũng không khỏi nhớ tới người đàn ông lần trước ở trường học nắm tay cô. Trong lòng hay người đều có suy nghĩ riêng, không ai lên tiếng. Anh lại lần nữa đạp xuống chân ga.

Hạ Nhã vốn là tức giận muốn nói, tiệc rược này cô cũng không muốn uống, đơn giản gọi mọi người giải tán đi. Mà khi đến nơi Thương Ngao Liệt gọi là “nhà hàng”, cô liền sợ ngây người.

Đây là giáo đường Sophie —— “thánh địa kết hôn” lãng mạn nhất, nổi tiếng nhất ở thành phố Tây Linh.

Không chỉ có lễ đường xây dựng thanh lịch, tao nhã, còn có cha xứ làm chứng. Bốn phía giáo đường có suối phun nước âm nhạc, xung quanh rộng lớn được xanh hóa. Người muốn ở nơi này tổ chức hôn lễ phải đặt hẹn, trực tiếp kín lịch đến 5 năm sau.

Thương Ngao Liệt biết cô là tín đồ cơ đốc, là anh cố ý sắp xếp?

Quan San San vừa nhìn thấy xe của hai người liền nhanh chóng chạy tới, “Thầy Thương, Tiểu Nhã, các người tới rồi. Cô dâu nhanh đi theo tớ.”

Hạ Nhã không giải thích được bị cô bạn thân kéo đi, bị một đống người vây quanh, hấp tấp chạy về phía phòng nghỉ.

Thương Ngao Liệt đậu xe xong, anh dựa người trước cửa xe, đối diện anh có một người đàn ông mặc tây trang màu trắng đang thở phì phò, liều mạng vẫy tay chào hỏi với anh.

Thương Ngao Liệt nhíu mày, buông lỏng cổ áo ra.

Cố Bách Dã dựa theo kinh nghiệm quen biết nhiều năm của hắn với Thương Ngạo Liệt phát hiện, phàm là anh làm ra động tác kia, nói rõ trong lòng anh đang cực kỳ phiền não, bực bội.

Cố thiếu gia lần nữa ý thức được mình đã phạm phải sai lầm bằng trời.

Bề ngoài Thương Ngao Liệt không có gì thay đổi, nhưng trên tay vận sức hận không thể đánh Cố Bách Dã nằm sấp. “Thứ duy nhất tôi giao cho phù rể cậu bảo quản giúp chính là đôi nhẫn cưới đó.”

Cố Bách Dã lao mồ hôi, “Cũng không phải tôi muốn mà, tại tôi nhất thời hồ đồ tiện tay cũng không biết để ở chỗ nào rồi…. Nhất định là rơi mất ở chỗ đó, mới xoay người một cái……”

Cố thiếu gia biết rõ việc này thật sự không xong, tranh thủ thời gian càng thêm tích cực phái thủ hạ đi tìm bốn phía xung quanh.

Ban đầu, chính là nhờ quan hệ mà Cố Bách Dã biết được có một đôi tạm thời hủy bỏ tiệc cưới, mới để cho Thương Ngao Liệt cùng Hạ Nhã nhảy vào.

…………..

Vào lúc này, Hạ Nhã trong phòng nghỉ, đang mặc bộ váy cưới cực kỳ lộng lẫy của Verawang. Cô đầu váng mắt hoa.

Đối với mỗi một cô gái sắp kết hôn mà nói, áo cưới Verawang không chỉ có giá trị sa xỉ, mà còn là một lời hứa hẹn quý giá.

Hạ Nhã quay đầu lại hỏi Quan San San: “Cậu đưa tập sách của mình cho Thương Ngao Liệt xem rồi?”

Nếu không phải là phản đồ trong tổ chức, người đàn ông kia đoán chừng ngay cả Verawang là ai cũng chưa từng nghe nói.

Quan San San “hắc hắc” cười vài tiếng, một bên sửa sang váy áo giúp Hạ Nhã, một bên khen làn da bóng loáng nhẵn nhụi của cô. “Má ơi, Tiểu Nhã, hôm nay cậu thật là xinh đẹp, phụ nữ nhìn thấy thậm chí cũng nghĩ muốn hủy dung của cậu.”

Chiếc váy cưới thiết kế dành riêng cho Hạ Nhã, đường viền lace mê hoặc, dưới chân váy thiết kế giống như một rừng hoa nở rộ, từng lớp loan mỏng nghệ thuật chồng lên nhau, toàn thân không hề có chút điểm nhấn dư thừa nào.

Hạ Nhã trời sinh có thể dùng sắc đẹp nói chuyện, lại không thấy có chút quyến rũ dung tục nào.

Khi Lãnh Dương đẩy cửa ra, nhìn thấy cô gái nhỏ trong làn váy cưới, làn da nõn nà trơn bóng làm cho yết hầu người ta không ngừng thắt chặt. Hắn nới lỏng cà vạt, đi vào. Làm cho Hạ Nhã thẹn thùng gật nhẹ đầu chào.

”Đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?” Lãnh Dương bắt lấy một lọn tóc dài mềm mại của cô, dịu dàng đặt xuống một nụ hôn. “Thật muốn mang theo em bỏ trốn.”

Giọng nói khàn khàn, tràn đầy đều là không nỡ cùng tiếc nuối.

. . . . . .

Đây là một hôn lễ gần như là hoàn mỹ. Thảm đỏ trải dài hơn 10m từ hành lang đến thẳng giáo đường.

Khi tiếng nhạc dạo hành khúc kết hôn vang lên, Hạ Nhã thở ra một hơi thật dài, cố gắng làm cho bản thân buông lỏng. Sau 6 cặp phù dâu phù rể đứng đối diện nhau, nháy mắt liền đến phiên cô lên sân khấu. Tay cô cầm bó hoa cô dâu, váy cưới trắng tinh như tuyết quét trên mặt đất.

Đôi môi kiều diễm ướt át đỏ mọng, khuôn mặt xinh đẹp khu hoa lan. Hạ Nhã khoác cánh tay người được mời đại diện nhà mẹ đẻ, luật sư Chương, từng bước một tiến về phía người đàn ông cùng cô dắt tay nhau.

Người đàn ông đứng trước giáo đường xoay người, trên thân là bộ texudo màu đen dành cho chú rể, phong độ nhẹ nhàng, tiêu sái hào phóng.

Hạ Nhã ngẩn người, người đàn ông đẹp trai đến bỏ đi này —— là ai?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.