Hôn Nhân Mỏng Manh, Chồng Trước Quá Ngang Tàng.

Chương 15: Chương 15: Nợ hắn một cái mạng




Diêu Hữu Thiên cũng không sợ báo cảnh sát, càng không sợ chuyện ngày hôm nay bị cảnh sát xử lý.

Cô không phải một người sợ phiền phức

Nhưng cô bị thương, vết thương này là vì Triệu Nhân Uyên và cô xung đột tạo thành, nếu như bây giờ người trong nhà biết, chỉ sợ cô sẽ không còn sống ở Bắc Đô được nữa.

Vả lại điều quan trọng nhất, lấy cá tính bao che của ba và anh trai, nhất định sẽ đối phó với Triệu Nhân Uyên.

Cô và Triệu Nhân Uyên chia tay là một chuyện, không muốn dây dưa với hắn nữa là một chuyện khác.

Mặc kệ nói thế nào. Triệu Nhân Uyên đối với cô, đúng là có ân cứu mạng. Chỉ dựa vào điều này, cô cũng không hi vọng người trong nhà sẽ thực sự đối phó với Triệu Nhân Uyên.

Cô hi vọng bọn họ đã có thể gặp nhau thì cũng có lúc chia tay.

Hít sâu một cái, cô không nhìn sắc mặt khó coi của Triệu Nhân Uyên, lại một lần nữa cúi đầu, từ trong túi móc ra mấy tờ tiền màu đỏ nhạt, sau đó nhét vào tay Cố Thừa Diệu.

“Tiên sinh, chuyện ngày hôm qua thật xin lỗi, tôi cũng không phải nhân viên của cửa hàng tiện lợi, chỉ là làm giúp người bạn. Số tiền này anh hãy nhận lấy, còn nữa, tôi nhất định sẽ bồi thường xe cho anh.”

Tay cũng đau, chân cũng đau, lại đứng ở chỗ này, chân không chịu nổi áp lực dường như muốn ngã xuống, nhưng mà Diêu Hữu Thiên vô cùng cố chấp đứng thẳng người, nhìn thẳng mặt của Cố Thừa Diệu. Thái độ thành khẩn, ánh mắt chân thành.

Cố Thừa Diệu cũng không nhiều lời, cánh tay dài vừa nhấc, lấy tấm danh thiếp trên tay của Triệu Nhân Uyên ra, túy ý nhét vào trong túi áo khoác tây trang của mình.

Bước chân đi tới xe của mình, Diêu Hữu Thiên lại chắn trước mặt của anh.

“Tiên sinh, nếu tôi đồng ý bồi thường, như vậy chiếc xe này chính là của tôi phải không?”

Nếu cô nguyện ý bồi thường 50 triệu, dĩ nhiên chiếc xe này phải thuộc về cô.

Mặc dù đối với cô mà nói, mua một chiếc xe như vậy làm cho cô rất đau lòng

Cố Thừa Diệu nheo mắt lại, quét qua gương mặt của Diêu Hữu Thiên một lần nữa, hừ lạnh một tiếng. Cản một chiếc taxi ở ven đường, nghênh ngang rời đi.

Sau khi anh đi, Diêu Hữu Thiên thu thập xong, liếc nhìn chiếc xe phía trước, sau đó gọi điện thoại kêu người đến kéo xe.

Triệu Nhân Uyên hối hận muốn chết, ngày hôm qua hắn đã hối hận, bây giờ còn hối hận hơn.

50 triệu. Lúc bồi thường lông mày của Diêu Hữu Thiên cũng không nhíu một cái, nếu như cô ấy là vợ của mình…

“Thiên Thiên, chúng ta quên chuyện ngày hôm qua đi được không? Em tha thứ cho anh đi? Anh yêu em, anh thực sự yêu em. Anh không thể không có em. Thiên Thiên..”

“Triệu Nhân Uyên.” Tay chân của Diêu Hữu Thiên đều đau. Bây giờ nghe Triệu Nhân Uyên nói những lời này, đầu cũng bắt đầu đau: “Chuyện của chúng ta, đến đây chấm dứt. Tôi không muốn nhìn thấy anh nữa.”

“Thiên Thiên, em không thể như vậy, anh là ân nhân cứu mạng của em. Anh…”

Diêu Hữu Thiên không muốn nghe nữa, trực tiếp đẩy Triệu Nhân Uyên ra, tiếp theo kêu một chiếc taxi, lên xe rời đi.

Để Triệu Nhân Uyên ở lại tức giận đến giơ chân. Trong lòng lại càng thêm kiên quyết. Lấy điện thoại di động ra nhấn mấy con số: “Alô, là tôi, giúp tôi điều tra một chút, rốt cuộc ba mẹ của Diêu Hữu Thiên ở thị trường Y buôn bán cái gì? Phải, rất gấp. Càng nhanh càng tốt.”

Thiên Thiên. Tôi đã cứu cô một mạng, cô tưởng như vậy là đoạn tuyệt với tôi được sao, cũng phải xem tôi có chịu hay không đã.

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Trong phòng trà, nước ấm áp làm cho lá trà tỏa hương, hơi nóng trên bàn trà bốc lên một vòng giống như đám sương, làm cho nhiệt độ trong phòng cao hơn bên ngoài vài độ.

Hai người ngồi đối diện nhau, đều không nói gì, cô gái trẻ đang ngồi gần cửa sổ khoảng 23, 24 tuổi.

Mặt mày cong cong, đôi mắt mang theo Thu Thủy, kết hợp với ngũ quan xinh xắn, rất ra dáng cô gái Giang Nam dịu dàng.

Mà lúc này cô đang cúi đầu, khép hờ nửa mắt không thấy rõ biểu cảm, khẽ cắn môi dưới, động tác này làm cho người ta hết sức thương yêu.

Nếu như trước mặt cô là một người đàn ông, nhất định sẽ sinh lòng thương tiếc.

Đáng tiếc, ngồi đối diện cô, không phải là một người đàn ông

Chương 16: Các người, không thích hợp

Mái tóc dài của Kiều Tâm Uyển kết ở phía sau ót thành một búi. Gương mặt trang điểm tinh xảo, ánh mắt hiện ra vẻ khôn khéo, đây là người phụ nữ có thói quen chém giết trên thương trường.

Dung mạo sắc bén kia đã làm cho cô gái nhỏ có vài phần khiếp sợ. Cô mơ hồ có thể cảm giác được, Kiều Tâm Uyển không thích mình.

Kiều Tâm Uyển thấy dáng vẻ kia, mi tâm cau nhẹ.

“Bạch tiểu thư, xin tha thứ cho tôi vào thẳng vấn đề, tôi hi vọng cô rời xa con trai tôi, các người không thể ở chung một chỗ.”

Bạch Yên Nhiên cắn môi, hàm răng khảm sâu làm cho môi có một vòng dấu vết. Chớp chớp ánh mắt có vài phần uất ức.

“Con…con không thể.” Thật lâu, rốt cuộc cô giật giật môi, khạc ra mấy chữ.

“Không thể?” Kiều Tâm Uyển nhíu mày, trong ánh mắt thông minh hiện lên vẻ giễu cợt: “Là không thể? Hay là không muốn?”

“Bác gái.” Bạch Yên Nhiên lã chã chực khóc: “Con thật lòng yêu Thừa Diệu. Anh ấy cũng yêu con, chúng con yêu nhau. Xin…”

“Không nên gọi tôi là bác gái, tôi không nhận nổi?” Vẻ giễu cợt trong mắt Kiều Tâm Uyển hiện lên càng rõ ràng: “Cô thương cái gì của nó? Tiền của nó? Hay là nó có thể cho cô lợi ích gì?”

“Không phải vậy. Bác gái, con không phải như vậy.” Không biết Bạch Yên Nhiên lấy dũng khí từ đâu tới. Ngẩng đầu nhìn Kiều Tâm Uyển, trong mắt tràn đầy kiên quyết: “Con yêu anh ấy, không liên quan đến tiền của anh ấy. Bác gái, con thật sự thương anh ấy.”

Vẻ mặt Kiều Tâm Uyển lạnh đi mấy phần, không kiên nhẫn với Bạch Yên Nhiên nữa: “Bạch Yên Nhiên, 23 tuổi, đại học cũng chưa học xong. Mẹ qua đời từ nhỏ, đi theo cha lớn lên. Ba cô là ma cờ bạc. Gia sản đều thua sạch sẽ, bán cô cho khách sạn, hiện tại đang làm gái gọi ở Hoa Hoa.”

“Con không có.” Bạch Yên Nhiên ngẩng đầu lên, hai mắt mở to trải rộng kinh hoàng: “Bác gái, bác không thể ô nhục con…con không phải là gái gọi. Con..con chỉ là, con…”

“Ô nhục? Chẳng lẽ cô không đi làm ở khách sạn?” Lời nói của Kiều Tâm Uyển như một đao đâm vào trong lòng Bạch Yên Nhiên: “Cho nên, Cố gia tuyệt đối không thể nào tiếp nhận một nàng dâu giống như cô.”

Bạch Yên Nhiên nói không ra lời, thân thể lảo đảo muốn ngã, trong mắt dâng lên màng nước, dường như sẽ lập tức khóc lên.

Kiều Tâm Uyển cũng không nói nhảm với cô nữa, từ trong túi móc ra chi phiếu mỏng, viết lên một con số, sau đó đẩy tới trước mặt Bạch Yên Nhiên.

Nhìn những con số kia, gương mặt không một chút huyết sắc của Bạch Yên Nhiên dâng lên một tầng màu đỏ, là vì tức giận, là xấu hổ? Hay là khuất nhục?

Kiều Tâm Uyển không có hứng thú muốn biết: “Mời tránh xa Thừa Diệu. Nếu như cô không nghe, tôi có thể sử dụng biện pháp khác. Số tiền kia, có thể giúp cô không lo nghĩ cơm áo nửa đời còn lại. Bạch tiểu thư là người thông minh, đương nhiên biết lựa chọn thế nào.”

Nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của Bạch Yên Nhiên, rốt cuộc trong lòng Kiều Tâm Uyển xẹt qua một chút không nỡ

Nhưng mà, chút không nỡ đó biến mất rất nhanh. So với hạnh phúc của con trai bà, thì ở trong mắt bà những khổ sở của người khác không tính khổ sở.

Bởi vì bà hiểu rất rõ con trai mình, mới mẻ nhất thời, tuyệt đối không có khả năng lâu dài với Bạch Yên Nhiên

Giải quyết dứt khoát là phương pháp tốt nhất

Nghĩ tới đây, bà đứng lên, đang vẻ ưu nhã tràn đầy khí thế quý phu nhân

“Bạch tiểu thư. Nếu như tôi làm cho cô có cảm giác không thoải mái, cũng chỉ có thể xin cô tha thứ cho. Dù sao, cô và Thừa Diệu, thật sự không thích hợp.”

Trong lúc nâng chân bước đi, bà hơi chần chừ, tăng thêm một câu:“Tự mình biết mình.”

Sắc mặt Bạch Yên Nhiên trắng bệch, không thích hợp?

Cô cũng biết không thích hợp, nhưng người đàn ông kia là Cố Thừa Diệu. Khuôn mặt tươi cười như ánh mặt trời, là người đàn ông có nội tâm dịu dàng nhất.

Là người cô thật sự yêu thích.

Cho nên cô biết rõ không thích hợp, lại cứ kiên trì muốn ở cùng nhau, nhưng bây giờ thì sao?

Tự mình biết mình, tự mình biết mình.

Cho nên? Cô sẽ phải nhận tấm chi phiếu này, rời xa người đàn ông mà cô yêu nhất sao?

Bạch Yên Nhiên nhìn bước chân Kiều Tâm Uyển rời đi, cuối cùng nước mắt không nhịn được nữa liền rơi xuống

Rơi vào tấm chi phiếu tràn ngập con số kia.

Run rẩy lấy ra điện thoại di động, nhấn dãy số đã sớm học thuộc lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.