Hôn Nhân Mỏng Manh, Chồng Trước Quá Ngang Tàng.

Chương 11: Chương 11: Không cần lo cho anh ta




Ngay từ đầu Diêu Hữu Thiên chỉ muốn né tránh tay của Triệu Nhân Uyên, chưa từng nghĩ đột nhiên hắn lại buông tay ra, mà lúc này cô lại đứng ở ven đường. Nhất thời cô không kịp phòng bị, cả người đã nghiêng về phía giữa đường cái.

Mà chiếc xe chạy như bay tới càng làm cho cơ thể đã mất thăng bằng của cô hoàn toàn không có cách nào né tránh.

Cô nhắm mắt lại, chờ đợi đau đớn kế tiếp, nhưng không nghĩ đến thời điểm sắp đụng vào cô, xe lại đánh một vòng cung, đụng vào hàng rào ven đường. Tiếng đụng xe vang lên rất lớn, cả người cô cũng nặng nề ngã xuống mặt đất.

Chiếc xe kia đang ở cách cô không tới một cánh tay.

Lúc này Triệu Nhân Uyên cũng nôn nóng, trước tiên xông đến, nhanh chóng vươn tay ra muốn đỡ Diêu Hữu Thiên dậy.

Nhưng sao Diêu Hữu Thiên có thể để cho hắn ta đỡ, cô đẩy tay của hắn ra không để cho hắn đụng vào mình, ở khuỷu tay lại đau dữ dội.

Cô thở dốc vì kinh ngạc, cố gắng đứng lên, ở mắt cá chân cũng đau.

Lúc này đôi giày cao gót đúng là vũ khí đả thương chân người. Cả người Diêu Hữu Thiên mềm nhũn, lại ngã xuống mặt đất.

Triệu Nhân Uyên cũng mặc kệ cô phản đối, cố ý đỡ cô đứng dậy.

“Thiên Thiên, em không sao chứ?”

Tay của Diêu Hữu Thiên đau, chân cũng đau, lại không quên chiếc xe kia.

Ngẩng đầu, liền nhìn đến chiếc xe đã bị đụng đến biến dạng phía trước mặt. Cô đẩy tay Triệu Nhân Uyên ra, chân thấp chân cao đi mấy bước tới trước chiếc xe thì dừng lại.

Trong mắt có chút lo lắng nhìn người đang ngồi bên trong xe.

“Tiên sinh, anh không sao chớ?”

Cả người Cố Thừa Diệu bị quán tính đập mạnh vào, nhào về phía trước, thời gian quá ngắn, anh không tránh thoát được.

Nhưng mà lúc này điểm mạnh của xe hơi tốt cũng phát huy tác dụng, túi khí an toàn phía trước bung ra, thành công giảm bớt tổn thương.

Cả người nhào về phía trước, cái trán đụng vào kính chắn gió, trong nháy mắt có chút choáng váng.

Diêu Hữu Thiên không thấy được tình huống của người ngồi trong xe, túi khí an toàn màu trắng che mặt của anh lại.

“Tiên sinh, anh không sao chứ?” Thấy anh ta không trả lời mình, Diêu Hữu Thiên lại hỏi thêm một câu.

Lúc này Triệu Nhân Uyên cũng kịp phản ứng, nhanh chóng đi tới, đứng ở trước mặt Diêu Hữu Thiên.

“Hữu Thiên. Em không sao chớ? Tay của em bị thương?”

Khuỷu tay của cô bị chà xát, có máu chảy ra, nhiễm đỏ tay áo.

“Anh tránh ra.” Diêu Hữu Thiên không để ý vết thương trên tay mình, hiện tại cô chỉ lo lắng cho Cố Thừa Diệu.

Mới vừa rồi nếu như không phải xe nhanh chóng chuyển hướng sang nơi khác, Diêu Hữu Thiên tin chắc lúc này mình đã bị đụng bay.

“Tiên sinh, anh không sao chớ?”

Diêu Hữu Thiên lại hỏi một câu, Cố Thừa Diệu vẫn không có phản ứng.

Cô có chút lo lắng, muốn gọi điện thoại báo cảnh sát, Triệu Nhân Uyên lại giữ tay cô lại.

“Thiên Thiên. Anh đưa em đi bệnh viện.” Cô bị thương, hắn chỉ muốn biểu hiện sự quan tâm của mình một chút, tin chắc nhất định Diêu Hữu Thiên sẽ mềm lòng, đến lúc đó sẽ tha thứ cho hắn.

Triệu Nhân Uyên hi vọng rất nhiều, nhưng Diêu Hữu Thiên lại không hề cảm kích.

“Triệu Nhân Uyên. Anh có thấy rõ không? Hiện tại người phải đi bệnh viện không phải là tôi mà là anh ta.”

Mặc dù có túi khí an toàn, nhưng mà đối phương vẫn không trả lời, cô lo lắng đối phương có chuyện?

“Anh ta sẽ không có chuyện gì, không cần lo cho anh ta.” Kỳ thực Triệu Nhân Uyên đã nhìn ra.

Thân xe cực kỳ phong cách, màu xanh của xe nổi bật đến mức hoa cả mắt. Bản thân là một người đàn ông, đương nhiên anh ta cũng có chút hiểu biết về các loại xe.

As¬ton¬Martin One-77.

Xem ra giá rất xa xỉ, ở đế đô mà chạy loại xe toàn thế giới rêu rao, vừa nhìn đã biết “Nhị đại”

Trong lòng Triệu Nhân Uyên đánh giá nhãn hiệu chiếc xe, lại muốn lấy lòng Diêu Hữu Thiên. Dĩ nhiên là hắn xem trọng việc lấy lòng cô hơn.

Diêu Hữu Thiên cau mày, vô cùng bất mãn với sự máu lạnh của Triệu Nhân Uyên, vừa định mở miệng, lúc này người trong xe cũng mở cửa xe ra, xuống xe.

Cơ thể Cố Thừa Diệu rất tốt, lại thường rèn luyện, đương nhiên va chạm nhỏ này sẽ không ảnh hưởng gì tới anh.

Trong nháy mắt lúc xe va chạm, anh có chút choáng váng, nhưng mà dưới sự bảo vệ hai tầng của dây an toàn và túi khí an toàn anh không bị thương tích gì.

Chỉ là nghe được lời nói của Triệu Nhân Uyên, lại làm cho khó chịu trong lòng anh càng tăng thêm.

Ánh mắt quét qua Triệu Nhân Uyên hai lần. Người đàn ông mặc đồ Tây mang giày da, dáng vẻ nghiêm trang đạo mạo. Đang đứng ở bên cạnh cô gái kia.

Cô gái kia xem ra có chút chật vật, quần áo dính bụi bậm, tóc có chút rối loạn, thậm chí ở tay áo còn nhuộm máu.

“Vị tiên sinh này, cái gì gọi là tôi không có chuyện gì? Còn nữa, cái gì gọi là không cần lo cho tôi?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.