Hôn Nhân Mỏng Manh, Chồng Trước Quá Ngang Tàng.

Chương 182: Chương 182: Chương 159: Thì ra cô Cố nhà ta hung ác như vậy




Editor: Xám

“Tôi tự vào tìm anh ấy.” Khi Tiểu Mã còn đang kinh ngạc không thôi, Diêu Hữu Thiên đã cất bước đi về phía văn phòng của Cố Thừa Diệu.

“Tôi, tôi nên thông báo trước một chút đã.” Ngộ nhỡ thời gian này ông chủ được cô Bạch ở bên ngoài chăm sóc quá thoải mái, không muốn thấy cô Diêu đến thì làm thế nào bây giờ?

Lần này Diêu Hữu Thiên thật sự hơi bật cười. Đứng đó bất động, nghiêng đầu nhìn Tiểu Mã: “Tiểu Mã, dáng vẻ tôi rất khủng bố?”

“Không, không có ạ.”

Đến lời Tiểu Mã cũng không nói hoàn chỉnh được. Diêu Hữu Thiên muốn cười, Tiểu Mã này, bình thường nhìn rất khôn khéo, có lúc lại cảm thấy hơi ngốc nghếch.

Cô đột nhiên nghĩ đến một câu nói, vật giống như chủ.

Cố Thừa Diệu cũng vậy, nhìn thì là một người rất khôn khéo, có lúc lại rất ngốc nghếch, rất đáng yêu.

Tiểu Mã này thật sự giống như Cố Thừa Diệu vậy. Đoán chừng là ở bên nhau lâu rồi, đã bị lây nhiễm.

“Tiểu Mã, cậu cũng đến tuổi có bạn gái rồi phải không? Lần sau tôi sẽ giới thiệu cho cậu một người.” Cô còn nhớ. Thư ký Tiểu Vi của cô vẫn chưa có bạn trai đâu.

“Không, không cần.” Hối lộ, đây rõ rành rành là hối lộ. Tiểu Mã nuốt nước miếng, rất muốn đồng ý.

Có điều, cho dù cô giới thiệu bạn gái cho cậu, cậu cũng sẽ không bán đứng ông chủ.

“Cậu khẳng định chứ?” Diêu Hữu Thiên cười: “Tôi còn định giới thiệu Tiểu Vi cho cậu, nếu như cậu nói không cần, vậy thì thôi vậy.”

“Tiểu, Tiểu Vi?” Ánh mắt Tiểu Mã bỗng chốc sáng lên.

Nếu như công ty hai nhà đã hợp tác, đương nhiên là thường xuyên qua lại. Thực tế cậu đã từng gặp Tiểu Vi. Dáng dấp xinh đẹp, người lại giỏi giang.

Đối với người đã độc thân rất lâu như cậu mà nói, không đúng, đối với đàn ông luôn độc thân mà nói, vẫn rất khiến người ta động lòng.

Ừm, chỉ tay nhìn trời. Cậu có nên bán đứng ông chủ vì mỹ sắc không đây?

Chuyện này thật sự làm người ta rối rắm mà.

Vào lúc Tiểu Mã còn đang rối rắm, Diêu Hữu Thiên đã cười nhẹ đi vào văn phòng của Cố Thừa Diệu.

Cố Thừa Diệu đang ngồi phía sau bàn làm việc đọc văn kiện, bút máy trong tay viết gì đó lên trên.

Khi làm việc anh vô cùng nghiêm túc, thậm chí không chú ý đến có người đi vào.

Diêu Hữu Thiên đặt nhẹ bước chân, chậm rãi đi đến phía sau Cố Thừa Diệu, vào lúc anh cực kỳ chăm chú, che lên mắt anh.

“Đoán xem em là ai?”

Tay Cố Thừa Diệu cầm bút ngừng lại một lát, đột nhiên mỉm cười, kéo bàn tay che trên mắt xuống.

“Có thể không thông qua thông báo mà đi vào phòng của anh, ngoài em ra không có ai khác, bảo anh đoán cái này, em không cảm thấy ——”

Ánh mắt quan sát Diêu Hữu Thiên từ trên xuống dưới một lượt, giọng điệu lại mang theo một chút ghét bỏ: “Thật ra hành động này của em là đang kéo chỉ số thông minh của em xuống sao?”

Môi Diêu Hữu Thiên vừa mấp máy, chưa kịp mở miệng, Cố Thừa Diệu lại thêm một câu: “Tuy nhiên chỉ số thông minh của em vốn không cao. Kéo xuống nữa, đã có thể biến thành số âm rồi.”

“Chỉ số thông minh của anh mới là số âm.”

Từ trước đến giời Diêu Hữu Thiên vẫn biết Cố Thừa Diệu độc miệng, sự động miệng này dùng với người khác thì thôi đi, dùng với cô, cô thật sự khó chịu.

“Chẳng lẽ không đúng?” Tay Cố Thừa Diệu tiện thể kéo cô lại, để cô ngồi trên đầu gối mình: “Lẽ nào em muốn anh đoán một vài cái tên của oanh oanh yến yến em mới vui?”

“Anh dám?” Hai mắt Diêu Hữu Thiên trừng lên, nhìn thì sắc bén, nhưng lại có phong tình không nói nên lời: “Anh dám có người phụ nữ khác, em sẽ thiến anh.”

“Thật ác độc.” Cố Thừa Diệu giống như bị dọa, nhưng trên mặt lại hoàn toàn ung dung tùy ý, tay choàng vào eo cô, siết chặt lần nữa: “Thì ra cô Cố nhà ta lại hung ác như vậy sao?”

“Anh mới biết à?” Khóe môi Diêu Hữu Thiên cong lên, bàn tay nhỏ bé nhéo má Cố Thừa Diệu, hơi dùng sức: “Cho nên anh cũng đừng đắc tội với em, bằng không em nhất định sẽ chỉnh anh.”

Cách cư xử gần đây của hai người đã tùy ý rất nhiều rồi, mà trước mặt anh, cô cũng càng ngày càng tùy ý, càng ngày càng càn rỡ.

Kéo tay cô ra, mặc dù cô nhéo không làm mình đau, có điều, anh cũng không muốn ngớ ngẩn đeo một khuôn mặt xanh đen: “Được rồi. Cô Cố hung ác, xin hỏi em đến tìm anh chính là để tìm cơ hội chỉnh anh sao?”

Cố Thừa Diệu thật sự thích cảm giác này, ở bên Diêu Hữu Thiên, đơn giản chỉ là thoải mái và tùy ý.

Anh thật sự thích đấu võ mồm với cô, lại thích trêu đùa cô. Thấy cô bị anh nói hai ba câu đã tức giận mặt hồng hồng, mắt mở to, lại cảm thấy trêu rất vui.

“Đương nhiên không phải.” Diêu Hữu Thiên xua tay: “Buổi tối có tiệc rượu, muốn cùng đi với anh.”

“Tiệc rượu?” Cố Thừa Diệu hơi nhíu mày: “Cái em nói, sẽ không phải là thông báo đóng máy phim của điện ảnh Ngự Tinh tối nay chứ?”

“Trả lời đúng rồi.” Diêu Hữu Thiên gật gật đầu: “Có lẽ, cũng đã mời anh rồi.”

Sau này cô mới biết, Cố Thừa Diệu cũng đầu tư cho “Tình yêu 99 độ”.

Mà thậm chí văn phòng của Cố thị là nơi quay phim của Tình Yêu 99 Độ.

“Mời rồi.” Anh có đầu tư cho điện ảnh, mời anh là chuyện rất bình thường.

Nhưng Diêu Hữu Thiên ——

“Thiệp mời của em, sẽ không phải Triệu Bách Xuyên cho em chứ?”

Đối với Triệu Bách Xuyên, mặc dù anh không đến mức kiêng kị. Nhưng cũng không có thiện cảm gì.

Rõ ràng biết Diêu Hữu Thiên là vợ của anh, cũng không biết cách xa ra một chút.

“Có vấn đề gì sao?” Diêu Hữu Thiên nhíu mày: “Anh ấy là bạn của em.”

Bạn? Chỉ sợ Diêu Hữu Thiên coi Triệu Bách Xuyên là bạn, nhưng Triệu Bách Xuyên lại không coi cô là bạn đâu?

“Cô Cố, bạn gái thì được. Nếu là bạn nam, vẫn nên chọn lựa một chút. Không phải A Miêu A Cẩu gì cũng có thể làm bạn được đâu.”

Câu này, chính là đang ám chỉ Triệu Bách Xuyên là A Miêu A Cẩu đó à?

Diêu Hữu Thiên thật sự không muốn so đo với anh: “Cố Thừa Diệu, rốt cuộc anh có muốn đi với em không?”

“Muốn. Đương nhiên là muốn ——”

Cố Thừa Diệu híp mắt lại, trong mắt có vài phần suy tính.

... ... ... ... ... ... ... ... ...

Đóng máy phim là thế nào, Diêu Hữu Thiên chưa từng thấy.

Tiệc đóng máy phim hôm nay tổ chức ở khách sạn Vân Đỉnh của thành phố Y. Cuộc họp báo đã kết thúc từ trước.

Khi Diêu Hữu Thiên và Cố Thừa Diệu xuất hiện, tiệc rượu đã bắt đầu.

Phóng viên đã bị lọc sạch, trong sảnh tiệc chỉ có nhân vật cấp cao của Ngự Tinh, còn có nhân viên nghiệp vụ điện ảnh, cùng với những nhân vật nổi tiếng trên thương trường được mời đến.

Diêu Hữu Thiên đã nhìn thấy áp phích quảng cáo đặt ở cửa.

Đóng máy bộ phim “Tình yêu 99 độ”, trên áp phích là hình chụp Triệu Bách Xuyên và một người phụ nữ khác.

Người phụ nữ này, Diêu Hữu Thiên nhìn thấy rất quen mắt, dường như trong nháy mắt đã nhớ ra.

Là người lần trước hắt rượu lên mình.

Biết cô ta là ai rồi, có thể hiểu được hành động lần trước của cô ả.

Cô ta sẽ không cho rằng, mình và Triệu Bách Xuyên có gì đó chứ?

Nếu như cô ta muốn nghĩ như vậy, thật là buồn cười.

Vào sảnh tiệc.

Một vài nhân vật cấp cao của điện ảnh Ngự Tinh đều đã đến, nhưng Boss đứng sau lại không.

Cách rất xa, Diêu Hữu Thiên chỉ có thể nhìn thấy Triệu Bách Xuyên mặc một bộ trang phục kiểu Tôn Trung Sơn đứng trong hội trường.

Khuôn mặt thanh tú, tao nhã như tranh.

Diêu Hữu Thiên thật sự rất yêu thích Triệu Bách Xuyên. Trước đây lúc chưa quen anh, vẫn không có cảm giác này.

Sau này quen biết rồi, cố ý tìm những bộ phim trước đây của anh để xem. Mới phát hiện ra con người anh và tác phẩm anh đóng, thay vì nói là đóng phim, chi bằng nói là bản sắc diễn xuất của anh.

Trong phim, nhân vật của anh đều mang theo một chút khí chất u ám, nếu không cũng là nhiều lần gặp phải tang thương.

Anh có một loại hờ hững, nhưng cảm giác đó là ở trước mặt người không quen biết.

Thật sự thân quen sẽ biết, sự hờ hững của anh chỉ dành cho người xa lạ. Đối với người quen, lại có một mặt tương đối hài hước thú vị.

Bước chân vừa nhấc lên đang định đi về phía Triệu Bách Xuyên đánh tiếng chào hỏi. Bên eo bỗng chốc siết lại.

Quay sang, sắc mặt Cố Thừa Diệu đã hơi đen lại: “Em không cần gấp gáp như vậy chứ?”

Diêu Hữu Thiên hơi bật cười: “Anh đang làm gì vậy? Em đi chào hỏi thôi.”

“Chào hỏi?” Cố Thừa Diệu ôm chặt eo cô: “Muốn chào hỏi cũng phải là người của Ngự Tinh trước chứ. Huống hồ, em không chê bẩn, anh còn ngại thối đấy.”

Diêu Hữu Thiên im bặt, nhìn Cố Thừa Diệu mặc bộ đồ tây màu trắng.

Cùng là một bộ quần áo màu trắng, kiểu áo Tôn Trung Sơn Triệu Bách Xuyên mặc cho người ta nhiều cảm giác thanh lịch trang nhã hơn, mà Cố Thừa Diệu lại anh tuấn rực ánh nắng.

Dáng người cao lớn của anh phối với vẻ bề ngoài anh tuấn của anh, tuyệt đối là một mẫu đàn ông cực phẩm.

Đương nhiên, trừ lời nói độc miệng của anh.

Cũng không rõ vì sao anh lại thích so bì với Triệu Bách Xuyên như vậy.

“Anh ấy thối ở đâu? Anh đứng nói linh tinh.”

Cô càng bảo vệ Triệu Bách Xuyên, trong lòng Cố Thừa Diệu càng khó chịu: “Không thối sao? Đứng bên cạnh một giòi, còn quay phim chung nữa?”

Trên trán Diêu Hữu Thiên hiện ra ba đường vạch đen.

Cô nhìn thấy tấm áp phích đã nhớ ra Hà Nhược Băng là ai, đương nhiên Cố Thừa Diệu cũng nhớ ra: “Anh ấy là anh ấy, người phụ nữ đó là người phụ nữ đó. Em đoán nhiều nhất bọn họ chỉ là quan hệ hợp tác thôi.”

“Em thật là hiểu biết đấy?” Lời của Cố Thừa Diệu mang theo ghen tuông bản thân anh cũng không phát hiện ra: “Xem ra hai người qua lại không ít nhỉ? Nếu không làm sao biết được người ta chỉ là quan hệ hợp tác?”

Diêu Hữu Thiên thật sự không nhịn được trợn trắng cả mắt.

Cô thật sự rất muốn nói, với hiểu biết của cô về Triệu Bách Xuyên, người thanh cao như anh, tao nhã như anh, tuyệt đối không có khả năng thích loại phụ nữ như Hà Nhược Băng.

Nếu như Triệu Bách Xuyên thực sự thích Hà Nhược Băng, vậy người phụ nữ đó sẽ không đến mức đến làm phiền mình rồi.

Có điều không cần nói những lời này trước mặt Cố Thừa Diệu. Bằng không phản ứng của anh sẽ càng dữ dội hơn.

“Anh Cố, vậy bây giờ chúng ta có thể đi chào hỏi không?”

Nên biết rằng hiện giờ bọn họ đã đến muộn rồi, đây còn là đáp lễ Cố Thừa Diệu ban tặng.

Trước đây cô mặc lễ phục gì, anh chưa từng tỏ ý kiến, hôm nay lại cảm thấy trang phục cô chọn không phải lộ vai thì chính là lộ lưng.

Phủ nhận hết cái này đến cái khác. Cuối cùng nhất định bảo cô chọn bộ hiện tại, lễ phục màu trắng tay áo dài, chỉ lộ ra khuỷu chân, toàn bộ còn lại đều bao bọc kín đáo.

“Bây giờ trời lạnh như vậy, lạnh cóng đến mức cảm lạnh thì sẽ không tốt đâu.”

Lạnh cóng? Làm sao có thể lạnh cóng chứ? Không phải là còn có áo khoác sao?

Thật sự là đủ rồi.

Hai người đi qua chào hỏi Ngự Tinh, Diêu Hữu Thiên đang định đi về phía Triệu Bách Xuyên, lại đột nhiên nhìn thấy Hà Nhược Băng bên cạnh anh.

Vừa rồi còn nghĩ đến người này, bây giờ đột nhiên xuất hiện, Diêu Hữu Thiên ngẩn ra một lát.

Một giây sau, tận mắt nhìn thấy Hà Nhược Băng tiến lên ôm lấy tay Triệu Bách Xuyên.

Cô nhìn thấy, đương nhiên Cố Thừa Diệu cũng nhìn thấy, khóe môi cong lên. Cảnh tượng người phụ nữ này ôm cánh tay Triệu Bách Xuyên khiến tâm trạng Cố Thừa Diệu đột nhiên trở nên cực tốt.

Ôm eo Diêu Hữu Thiên, nhấc chân đi nhanh hơn về phía Triệu Bách Xuyên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.