Hôn Nhân Mỏng Manh, Chồng Trước Quá Ngang Tàng.

Chương 12: Chương 12: Anh không cần xảo trá




“Vị tiên sinh này, cái gì gọi là tôi sẽ không có chuyện gì? Còn nữa, cái gì gọi là không cần lo cho tôi?”

Lời nói lạnh như băng lộ ra chút không kiên nhẫn quen thuộc, Diêu Hữu Thiên ngẩng đầu nhìn về phía Cố Thừa Diệu.

Là anh ta?

Trong mắt có chút ngoài ý muốn thoáng qua, nhưng mà chỉ là một chút.

“Thật xin lỗi.” Diêu Hữu Thiên nói xin lỗi trước, đúng là cô sơ suất, nếu như đối phương không né tránh kịp thời, bây giờ cô đã là vong hồn dưới xe rồi.

“Thật xin lỗi?” Cố Thừa Diệu hừ lạnh một tiếng, sau khi rời khỏi chỗ của Kiều Tâm Uyển anh đã bực tức đầy mình, lúc này như tìm được chỗ phát tiết. Hoàn toàn không muốn nghe cô gái trước mặt giải thích.

Hé mắt, đây chính là cô gái không có việc gì xông vào giữa đường cái làm cho anh thiếu chút nữa đụng phải cô đúng không?

“Vị tiểu thư này, nếu như cô muốn tìm cái chết thì phiền cô tìm chỗ nào không vướng bận đến người khác được không?”

“Thật xin lỗi.” Cô rất yêu quý sinh mạng, đương nhiên không thể tìm cái chết, nhưng mà thiếu chút nữa làm cho người ta xảy ra tai nạn xe cộ là sự thật.

Thái độ của Diêu Hữu Thiên vô cùng tốt, khẽ cúi người: “Làm phiền anh rồi.”

Triệu Nhân Uyên nhìn dáng vẻ cúi thấp của Diêu Hữu Thiên, lúc này lòng tự cao của đàn ông lại tăng lên tràn đầy.

Không chút nghĩ ngợi chắn trước mặt Diêu Hữu Thiên: “Tiên sinh, rõ ràng là anh chạy xe quá nhanh. Đây là anh chạy quá tốc độ, anh có biết hay không?”

Lời nói của Triệu Nhân Uyên làm cho ánh mắt của Cố Thừa Diệu trở lại trên người hắn.

Va chạm vừa rồi làm cho mái tóc đen thẳng của anh có chút lộn xộn, có mấy sợi rũ xuống, hai mắt hơi nheo lại hiện lên vẻ nguy hiểm.

Thoạt nhìn cả người vô cùng cuồng, dã, tà, mị….

Mày kiếm hơi nhíu lại, anh liếc mắt nhìn chiếc xe của mình một cái

“Tôi có vượt quá tốc độ hay không thì để cảnh sát kết luận, ngược lại các người làm xe của tôi vỡ thành như vậy, có phải là nên bồi thường tổn thất cho tôi hay không?”

Diêu Hữu Thiên nhìn phần mũi xe đã bị biến dạng, sắc mặt có chút lúng túng: “Tiên sinh, tôi nguyện ý bồi thường tổn thất cho anh.”

Nguyện ý là được rồi. Cố Thừa Diệu giật giật khóe miệng: “Rất sảng khoái. Đền cho tôi một chiếc giống chiếc xe này y như đúc, chuyện này coi như xong.”

Giống chiếc xe này y như đúc? Diêu Hữu Thiên nhìn chiếc xe trước mắt, Coi như cô không hiểu về xe, cũng biết được chiếc xe chắc chắn không rẻ.

“Tiên sinh…”

Yêu cầu của anh, có phải có một chút rất vô lý hay không?

“Anh rõ ràng là xảo trá.” Triệu Nhân Uyên nghe được lời nói của anh, muốn nhảy dựng lên: “Giống y như đúc, anh đùa kiểu gì thế?”

Khóe môi Cố Thừa Diệu hơi cong lên, nhưng mà trong mắt hoàn toàn không có một chút ý cười.

“As¬ton¬Martin One-77 phiên bản cải tiến này toàn thế giới chỉ có năm chiếc, chi phí 50 triệu.”

“Tiên sinh.” Đôi mày thanh tú của Diêu Hữu Thiên khẽ nhíu lại, bị thương ở tay làm cho vẻ mặt của cô có chút quái dị, nhưng mà cô cố hết sức để duy trì sự tỉnh táo cho mình. “Xe của anh chỉ bị đụng hư phần mũi xe phía trước. Sửa lại một chút là tốt rồi.”

“Đúng vậy.” Triệu Nhân Uyên ở bên cạnh phụ họa: “Anh cũng không nên thừa cơ hội này bắt chẹt vơ vét tài sản, chúng tôi cũng không phải dễ bị ức hiếp.”

Nhưng mà hắn rất hiểu Diêu Hữu Thiên, trời sanh cô tính tình tiết kiệm, trước kia còn bị hắn cười cô hẹp hòi, sao có thể chịu bồi thường một chiếc xe?

Chỉ là chuyện lúc trước coi như xong. Hiện tại hắn cần phải biểu hiện tốt trước mặt Diêu Hữu Thiên, lấy được ấn tượng tốt với cô, thì việc cầu xin cô tha thứ sẽ đơn giản hơn nhiều.

Ôm ý niệm này, nhất thời hắn không nhận ra Cố Thừa Diệu là người đàn ông hôm qua, ngược lại lòng tràn đầy tự tin, ưỡn ngực kiêu ngạo giống như một con Khổng Tước.

Diêu Hữu Thiên nhìn Triệu Nhân Uyên che trước mặt mình, vẻ mặt “tình thâm ý nặng” “bảo vệ tri kỷ”, đã cảm thấy ghê tởm không chịu nổi.

Mặc dù mắt cá chân còn đau cũng không thể ngăn cản cô đẩy Triệu Nhân Uyên ra.

“Triệu Nhân Uyên, mời anh đi ra xa một chút được không?” Trong nháy mắt cánh tay nâng lên lại bị đau, điều này làm cho sắc mặt của cô càng thêm không tốt.

Nếu không phải hắn sống chết quấn lấy cô không buông, cô cũng sẽ không ngã xuống đường xém chút bị xe đụng.

Xoay người đối mặt với Cố Thừa Diệu, thái độ Diêu Hữu Thiên vô cùng thành khẩn: “Tiên sinh, khiến cho anh đụng xe, đúng là lỗi của tôi. Chẳng qua tôi chỉ có thể bồi thường cho anh chi phí sửa chữa. Xin anh tha thứ cho.”

Đây là vấn đề nguyên tắc, vượt qua điểm này, cô tuyệt đối không chịu nhượng bộ.

Cố Thừa Diệu nhìn chằm chằm cô gái trước mắt, trong nháy mắt lúc đối phương ngẩng đầu, anh cảm thấy cô có chút quen mắt

Mà bây giờ rốt cuộc anh cũng nghĩ tới, cô gái trước mắt này là ai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.