Hoàng Tử Mây Và Công Chúa Tuyết

Chương 2: Chương 2: Gặp gỡ.




Trời đã vào cuối thu, một học kì mới lại bắt đầu.

Giới thiệu sơ lượt về trường của cô. Đó là một ngôi trường màu xám trắng nằm ở ngoại ô thành phố nơi cô sống, khá cổ kính nhưng được trang bị các thiết bị tối tân hiện đại bậc nhất, đo một ngườ Pháp sáng lập nên nó mang đậm phong cách châu Âu giống như một cung điện ở Pari, trường nằm khuất sao mấy bóng cây cổ thụ già hiện lên đầy nét cổ kính, là ngôi trường mang nhiều lời đồn đại. Phía sau trường có một khu vườn rộng, là khu vực cấm địa của trường, nơi này đã gợi lên nhiều nghi vấn cho những ai có máu thám tử, nhưng chẳng ai lại muốn tới cái nơi hoang vắng chết chóc ấy.

------------------------

Một dáng người mảnh mai đang cố chạy lại cách cổng chỉ còn một gang tay là khép kín.

- Két! Rầm! ...

Cách cửa vô tình kia không đợt một ai, nó đã đóng. Tình trạng là cô đang phải đứng ở ngoài trường.

- Ôi! Muộn một giây rồi! ( cho nên mới nói giây nó cũng rất quan trọng ).

“Thua keo này ta bày keo khác” nghĩ ngay cô lập tức chạy vòng ra sao trường, tới cạnh bức tường rào thấp nhất, cô ném cái cặp qua bên kia rào để tiện cho kế hoạch chinh phục bức tường rào này, nó chẳng là gì so với đai đen karatedo của cô.

- Bịch!... Ai?

Có âm thanh phát ra bên kia bức tường sao khi cô ném cái cặp của mình qua đó.

“ oái lạ, giờ này ai lại ở đây nhỉ “ dù có hơi lạ nhưng cô chẳng quan tâm, điều quan trọng nhất bây giờ là qua bên đó để còn vào lớp.

Cô nhanh chóng bám vào bức tường cố định, động tác nhẹ nhàng dứt khoát, cô đã đáp xuống đất an toàn. Định quay lại tìm cái cặp rồi nhanh vào lớp nhưng vừa quay người lại đã thấy một tên con trai đứng trước mặt mình, trên tay hắn là cái cặp của cô

“Ôi không! Phải tìm cách lấy lại mới được”. Cô lịch sự đòi lại đồ của mình.

- Này anh kia, trả tôi cái cặp.

Hắn nhìn cô rồi mở miệng hỏi

- Của cô?

Cô bắt đầu không thích cái thái độ của hắn, cô khẳng định lại.

- Đúng! Nhanh tôi còn phải vào lớp.

Hắn ta vẫn không trả cho cô, gương mặt hơi đanh lại, giọng nói có phần tức giận

- Cô ném nó trúng vào đầu của tôi.

Hắn ta đang rất nóng giận a, sự thật là, quay lại một phút trước khi cô ném cái cặp này qua bên bờ tường kia, thì lúc đó hắn đang nằm ngủ dưới tán cây gần đó, đột nhiên từ trên trời rơi xuống vật thể lạ, trớ trêu nó lại trúng ngay đầu của hắn.

( Hắn- Bạch Phong Thần: tướng mạo phi phàm, khí chất hơn người, ngũ quan hài hòa, rõ là trời đã phú cho hắn những thứ mà người khác phải ganh tỵ, hắn có tài điều mây khiển gió và do vậy nên hắn cũng không phải người bình thường mà là một vị thần, còn là thần gì thì chưa biết, thân thế là một dấu chấm hỏi to đùng! )

- Ok! Tôi xin lỗi, giờ thì trả lại để tôi còn vào lớp.

Cô biết mình có lỗi, nên đã nhịn một lời cho qua. Dù sao tên này cũng đẹp trai nha, giờ nhìn kĩ hắn cũng thuộc dạng mĩ nam a, mũi cao, mắt sâu, mi dài,da trắng thân hình cao ráo, tư cách chắc cũng không đến nỗi nào. Đó là cô suy nghĩ, nhưng có lẽ đã sai khi hắn thốt ra câu cuối và ném cái cặp cho cô.

Hắn càng bực hơn khi thấy cô cứ đứng nhìn mình, nên hắn quăn cái cặp cho cô và nói

- Tôi không thèm cái bao rác của cô. Nhưng tôi sẽ không bỏ qua đơn giản chuyện này. Ra về, cô, ở đây chờ tôi!

Nói xong hắn bỏ đi một mạch, chỉ còn cô đứng đó.

“ Hắn nói gì cơ? Cái cặp quý giá của cô mà hắn nói là bao rác, tức chết cô mà, chờ đó rồi cô sẽ cho hắn biết sự lợi hại của cô. Hắn là ai mà dám ra lệnh cho cô chứ, haha mơ đi “. Nghĩ xong cô phóng vèo lên lớp, nãy giờ trễ mất rồi.

_______________________

Vào lớp, vừa ngồi xuống, cô đã nghe ngay cái giọng đáng chết của con bạn thân

- Hôm nay đi sớm nhỉ!

Nhỏ vừa thấy cô đã dở giọng trêu chọc.

( Nhỏ- Vũ Nguyệt Kim là bạn thân nhất của cô, nhỏ mang một vẻ đẹp ma mị và bí ẩn, thân hình chuẩn như người mẫu nhưng luôn mặt những bộ đồ quái dị do nhỏ tự phối, nhỏ là một thiên tài chế tạo thuốc, nhỏ cũng không phải là người phàm mắt thịt, nhỏ và cô quen nhau rất tình cờ rồi như quen biết đã lâu mà trở thành tri kĩ... thân thế của nhỏ cũng là một ẩn số.)

- Tại ai mà tao giờ này ta mới vô.

Cô bức xúc khi nghe nhỏ nói, hôm kia nhỏ bảo cô đợi nhỏ đi cùng, thế mà sáng nhỏ không gọi cho cô nên cô mới đi trể như vậy

- Tại con heo nướng nhà ngươi đó, ta đã gọi cháy máy thế mà.

Nghe nhỏ nói cô liền móc điện thoại ra xem. Cô thấy điện thoại của mình đã tắc nguồn, liền chuyển giọng nài nỉ với nhỏ

- Điện thoại tớ hết pin rồi.. hihi..

Nhỏ tỏ ra giận dỗi cô, cô nài nỉ nhỏ vẫn im lặng

- Đừng nói chuyện với tớ.

- Thôi mà, Kim ơi! Tớ sai rồi...

- ... im lặng

- Tha lỗi cho tớ lần này đi

- ... im lặng

- Ăn kem không? Tớ bao.

Cô dành dùng chiêu cuối, dụ trẻ thôi vậy mà rất có hiệu quả.

Nghe thấy kem, mắt nhỏ sáng lên, quay sang nói nhanh với cô như sợ cô nuốt lời

- Ăn liền, hihi, không được nuốt lời.

Cô thấy biểu hiện buồn cười của nhỏ liền nói

- Ok, cậu không giận tớ nữa hả?

Nghe cô hỏi, nhỏ tươi cười, có ăn uống là quên hết mọi chuyện , nhỏ là người mau quên, nhỏ chỉ làm bộ giận cô thôi nhờ vậy mà được ăn kem miễn phí. Nhỏ bề ngoại lạnh lùng với người khác nhưng lại rất thân thiết với cô.

__________________

Tan học

Tại một quán kem nhỏ nhưng được thiết kế rất trang nhã, thoải mái với nhiều tán cây xanh tạo thành một bàn cho khách. Ở bàn nọ có hai cô gái đang ngồi ăn hết ly kem này tới ly kem khác, tán gẫu chuyện trên trời dưới đất.

- Này cậu định ở đây luôn à?

Nhỏ nghe cô hỏi, giọng chán nản trả lời

- Ở đó có gì vui chứ! Nhưng cuối tuần này tớ về thăm papa, cậu có muốn đi cùng không?

Cô bất ngờ khi nghe nhỏ đề nghị, nhưng cảm thấy khá thú vị khi được đến đó một lần

- Ể!! Tớ đi được hả?

Nhỏ mỉm cười nói

- Được chứ, sẽ rất vui khi có cậu, tớ sẽ không cảm thấy chán khi đi một mình về đó.

Cô rất vui khi nghe nhỏ nói như vậy, liền đồng ý hai tay.

- Yeah! Tới rất muốn tới đó xem thử , hihi!

- Vậy khi nào chúng ta đi?

Cô háo hức hỏi nhỏ, nhỏ đáp

- Tớ sẽ báo với cậu thời gian và địa điểm khởi hành sao.

Nơi hai cô gái đang nói đến là đâu nhỉ? Từ từ rồi sẽ được biết.

______________________

Trên đường về nhà

Cô, với tâm trạng phấn khởi vì sắp được đi du lịch về quê của Kim, đang tung tăng trên đường bỗng có một cánh tay từ phía sao tiến tới bịch miệng cô, tay kia của tên đó khóa hai tay của cô ra sao lưng, sự cố bấc ngờ làm cô trở tay không kịp, mà tên này có lẽ công phu cao hơn cô, rồi cô bị tên đó lôi vào chiếc xe ô tô đậu kế bên đường, cô cố sức thoát ra nhưng không thể, hắn cao hơn cô, tên đó mở cửa xe ném cô vào một cách thô bạo, chẳng lẽ cô bị bắt cóc? Không, tên đó quay mặt lại, cô ngước lên xem tên nào cả gan dám bắt cô, nào ngờ xém té xỉu khi thấy..., thì ra là hắn ta. Tên khi sáng cô gặp ở tường rào kia

Cô bực tức quát hắn, khi hắn đang lái xe rời đi

- Này anh định bắt cóc tống tiền đó hả?

Hắn bất ngờ khi nghe cô nói, hắn là ai chứ? Thiếu gia hắn mà tống tiền á “ con nhỏ này, đầu óc nó nghĩ gì vậy?”

- Tôi không thiếu tiền.

Cô tức giận hơn khi nghe hắn nói

- Vậy anh đem tôi lên đây làm gì? Tôi đâu nợ tiền nhà anh, mau cho tôi xuống xe.

Thấy cô tức tối, hắn liền nói vào chủ đề

- Không nợ tiền nhưng nợ cái khác. Tôi bảo cô chờ tôi ở sau trường, mà cô dám trốn tôi.

Nghe hắn nói xong, cô chợt nhớ mình có nghe hắn bảo cô chờ, nhưng cô chả quan tâm

- Sao tôi phải nghe anh chứ.

Thấy cô vẫn cố chấp hắn đanh mặt, quét mắt sang nhìn cô

- Cô làm đầu tôi bị thương cô phải đền bù cho tôi.

Hắn tức giận hơn vì cô gái này làm hắn phải nói nhiều lời, trước giờ hắn chưa từng nhiều lời với ai như vậy, vì hắn thấy cô thật thú vị nên hắn mới làm khó cô, chẳng có cô gái nào trước mặt hắn lại dám cải lời hắn như vậy

Cô thừa nhận mình lỡ ném cặp trúng đầu hắn nhưng chắc không đến nỗi bị thương chứ? Cô đành nhịn hắn vì thấy có lỗi

- Vậy anh muốn tôi đền bù gì đây? Tiền thuốc men hay viện phí?

Hắn nghe cô nói mà muốn rớt quai hàm, có xức đầu mẻ trán đâu mà thuốc với chả viện

- Không cần, chỉ cần cô thực hiện cho tôi ba yêu cầu là đủ.

Cô nghe xong cũng muốn té ghế, ba yêu cầu, có phải quá dáng không? Đúng là hoang đường mà. Thấy cô chần chừ hắn liền nói

- Cô mà không đồng ý tôi sẽ tố cáo cô tội đánh người gây thương tích.

Biết hắn chơi khăm cô, nhưng không có cách nào khác, nếu không đồng ý hắn không cho cô xuống xe luôn chứ nói gì tố cáo, cô còn phải về nhà, thôi cứ hứa đại với hắn ta vậy.

- Tôi đồng ý yêu cầu của anh, nhưng chỉ trong khả năng của tôi thôi, ngoài ra tôi không làm, giờ thì cho tôi về nhà.

Thấy cô đã đồng ý hắn rất hài lòng

- Tôi đưa cô về.

Nói rồi hắn cho xe vòng lại đường cũ, hướng về nhà cô. Cô ngồi luôn để hắn chở về, đến đoạn gần nhà cô bảo hắn dừng xe lại, tránh để mẹ cô thấy, lại gây thêm phiền phức

- Cho tôi xuống.

Nghe cô nói vậy, hắn cũng cho xe tấp vào bên đường để cô xuống, không quên nói vọng ra

- Đưa tôi điện thoại của cô.

Cô ngờ vực, không lẽ hắn định lấy điện cô . Thấy cô cứ đứng thừ ra, hắn liền quát

- Đưa đây nhanh, tôi còn về.

Cô thấy hắn thật đáng sợ, liền lấy cặp, móc chiếc điện thoại ra đưa cho hắn, hắn cầm lấy, sao đó bực tức

- Cái khỉ gì vậy? Sao không lên?

- Hết pin rồi!

- Cô gỡn mặt với tôi đó hả?

- Anh vừa phải thôi chứ, tôi còn chưa tính sổ với anh khi anh điện cướp điện thoại của tôi.

Nghe cô nói hắn đứng hình luôn, ai cướp điện thoại? Lúc thì nói hắn tống tiền giờ nói hắn cướp điện thoại của cô, buồn cười chết hắn. Sợ cô lại hiểu lầm hắn nói luôn

- Số điện thoại của cô là gì?

Giờ cô mới nhận ra là hắn muốn xin số điện thoại, có vậy mà nãy giờ không nói, làm cô tưởng cướp cạn không.

- 016xxxx...

Hắn lấy điện thoại của mình ra bấm dãy số cô vừa đọc, xong vào xe rồi quay xe chạy đi mất hút.

Cô cũng chẳng quan tâm hắn, phải chạy nhanh về nhà vì đã giờ trễ.

___________________

( Na đã khôi phục được chương này. Nó hơi nhàm chán, những chương sao Na sẽ cố gắng thêm nhiều tình tiếc mới hơn ).

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.