Hoàng Huyết Khúc Chi Tiêu Dao Nhạc

Chương 10: Chương 10




Ba người ở ăn uống no đủ xong nghỉ ngơi một lát, chờ một chút liền tiếp tục lên núi...... Trên đỉnh núi có rất nhiều cây xanh, cho nên càng lên cao đường càng không dễ đi, tốc độ của ba người bọn họ đi đến giữa sườn núi thì chậm lại rõ ràng.

“Đáng giận, sao lại nhiều cây như vậy, phiền toái!” Khải cầm tiểu đao trong tay đi trước mở đường, mắt thấy cây cối càng ngày càng sum xuê, hắn ta cũng bắt đầu mất kiên nhẫn.

“Cây cối nơi này thật đúng là đồ sộ a......” Diệu Ngạn một tay nắm lấy tay Tiểu Tứ, tay kia cũng hỗ trợđẩy cỏ dại cản đường ra.

Tiểu Tứ yên lặng theo sát hai người bọn họ, có lẽ có liên quan đến việc bị Diệu Ngạn nắm tay, y vẫn cúi đầu, hoàn toàn không nhìn đường phía trước!

“Mấy người các ngươi là ai?” Bỗng nhiên từ một bụi cỏ dại bên cạnh truyền đến một thanh âm trầm thấp già nua!

“......!” Khải kinh ngạc, hắn ta thật không ngờ hoang sơn dã lâm này cũng sẽ có người đến.

Diệu Ngạn sau khi nghe thấy tiếng kia, cảnh giác đem Tiểu Tứ giấu ra phía sau, “Ngươi là người nào?”

“Xoạt xoạt......” Cây cỏ kia bị người đẩy ra, là một lão nhân lưng còng tóc trắng xoá! Bộ dạng của ông cực kỳ xấu xí, trên mặt đầy nếp nhăn, trên trán còn có một cái túi giống như bướu thịt lớn, gương mặt đáng sợ khiến người ta không rét mà run. Phía sau lưng ông mang một cái sọt, bên trong đựng đầy thảo dược, hiện giờ đang chống trượng thong thả đi về phía bọn họ......

Sau khi nhìn mặt ba người, ông lại lặp lại câu hỏi: “Các ngươi là ai?”

Thấy bộ dáng kia của ông, Diệu Ngạn cùng Khải đều nhịn không được lui về sau......

“Chúng ta là người trong trấn!” Khải nuốt nước miếng đáp lại, “Tới nơi này điều tra nguyên nhân cái chết của bằng hữu của ta, có cái gì không đúng sao? Lão nhân gia?”

“Nga? Người trong trấn......” Lão nhân kia quan sát từng người bọn họ, cuối cùng ánh mắt dừng ở trên người Tiểu Tứ, “Là thật sao?”

“Lừa ngươi làm......” Khải vừa muốn cãi lại, lại bị Diệu Ngạn giành trước!

Chỉ nghe Diệu Ngạn cười tủm tỉm mà nói: “Lão nhân gia mắt tốt, y......” Hắn chỉ Tiểu Tứ, “Hiện tại đích xác không phải, chính là không bao lâu nữa thì đúng!”

“Ý gì?” Lão nhân hai mắt nhìn chằm chằm Tiểu Tứ, nhưng Tiểu Tứ lại không thèm quan tâm, mặc ông nhìn đủ.

“Chúng ta có hôn ước......” Diệu Ngạn một tay kéo Tiểu Tứ nhét vào trong lòng khoe nói, “Chờ ta thú y, y chính là thế!”

“Hôn ước a......” Lão nhân nói không nhìn Diệu Ngạn đi đến bên người Tiểu Tứ, kéo tay Tiểu Tứ nhìn trái nhìn phải, còn không thì vuốt ve ngắm nghía.

“Này, ông làm gì thế?” Động tác khinh bạc của ông tác chọc giận Diệu Ngạn!

“Ha hả......” Tiếng cười rộ lên của lão nhân kia cũng có chút quái dị, ông buông tay Tiểu Tứ nói với Diệu Ngạn, “Vội cái gì...... Còn sợ ta ăn y sao?”

Diệu Ngạn so sánh với Tiểu Tứ lại không ra sao...... Hắn sau khi lão nhân buông tay của mình, bản thân nâng cái tay kia lên, cũng bắt đầu cẩn thận quan sát...... Nhìn trong chốc lát, còn rất lễ phép hỏi một câu: “Lão gia gia, tay của ta có cái gì sao? Hay là ngươi vừa rồi là xem tay cho ta?”

“......” Khải vẻ mặt xơ cứng.

Diệu Ngạn có lẽ đã thành thói quen, chính là nhắm mắt lại khẽ lắc đầu, nhẹ giọng trách cứ: “Tiểu Tứ, xin ngươi đem tất cả sự tình nghĩ sâu chút, được không?”

Kia lão nhân cũng sửng sốt, nhưng sau đó liền cười ha hả: “Ha ha ha ha...... Thật sự là đứa nhỏ thú vị! Được rồi, nhìn mặt mũi của ngươi, ba người các ngươi theo ta trở về đi!”

“Di?” Diệu Ngạn cùng Khải đồng cảm nghi hoặc.

Lão nhân nhìn hia người bọn họ liếc mắt một cái, “Các ngươi hẳn là cảm tạ đứa nhỏ này, bằng không ta để ngươi lại lên núi, cho hai người các ngươi tự sinh tự diệt đi!”

“Lão nhân gia, chỉ giáo cho?” Khải vẫn là không rõ.

“Đi thôi, quay về chỗ của ta...... Ta nói cho các ngươi......” Lão nhân nói xong liền xoay người dẫn đường cho bọn họ, dọc đường đi bọn họ cũng không có phản ứng.

Khải cùng Diệu Ngạn vốn lòng còn khúc mắc, chính là Tiểu Tứ lại ngoan ngoãn nghe lời ông, đi theo ông...... Bất đắc dĩ, hai người nhìn nhau, cùng đi theo......

....................................

Chỗ ở của lão nhân rất hoang vắng nằm ở phụ cận phía nam núi, còn là một gian nhà lá đơn sơ, nơi này ít có người sống, bởi vậy cũng không có bao nhiêu người biết nơi này còn có một lão nhân sống ở đây.

“Ngồi đi!” Lão nhân gọi bọn hắn ngồi xuống, còn rót ba chén trà lớn tỏ vẻ “khoản đãi”.

Diệu Ngạn từ khi tiến vào nhà liền bắt đầu ngầm quan sát, thẳng đến khi xác nhận lão nhân này không phải muốn đối bọn họ bất lợi mới ngồi xuống, thế nhưng chén trà kia, hắn vẫn một ngụm cũng không uống!

Khải thấy Diệu Ngạn bất động, chính mình cũng bất động theo, ngồi nghiêm chỉnh trên ghế, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Chỉ có Tiểu Tứ vừa thấy lão nhân dâng nước trà, liền hai tay tiếp nhận chén, sau đó còn không oán trách nói: “Cám ơn lão gia gia!” Sau đó không hề cố kỵ mà liền “cô lỗ cô lỗ” uống vào bụng.

“Tiểu Tứ!” Diệu Ngạn nghiến răng nghiến lợi thấp giọng nhắc nhở nói.

“Ngạn ca ca, xảy ra chuyện gì?” Tiểu Tứ tâm không phòng người hỏi.

Lão nhân đem hết thảy nhìn vào trong mắt, cũng không nói gì, tự nhiên bắt đầu chân thành nói: “Ta tên là Du Kiềm, như các ngươi thấy,ta là dược sư! Thường xuyên lên núi hái thuốc......”

“Vậy ngươi vì sao lại ngăn cản chúng ta lên núi?” Khải xúc động đứng lên đánh gảy lời của ông.

“Ta không phải người Kỳ Nghệ......” Lão nhân không có để ý tới hắn ta tiếp tục đề tài của mình.

“Cái gì?” Khải kinh hãi.

“Du gia gia là người Ly Điễn đi!” Tiểu Tứ uống ngụm trà, bình tĩnh tiếp lời nói tiếp.

“!” Nghe vậy, mọi người bao gồm cả Du Kiềm đều chấn động!

Tiểu Tứ buông chén trà, không nhanh không chậm giải thích cho bọn họ, “Vừa rồi Du gia gia sờ tay của ta, ta liền phát hiện, gan bàn tay trai của Du gia gia có một ấn ký màu tím nhạt, đây là bình an phù của tất cả nam tử Ly Điễn từ khi sinh ra!”

“...... Tiểu tử, ngươi từng đến Ly Điễn?” Lão nhân đoán, bằng không y từ đâu biết được chuyện chỉ có người Ly Điễn mới biết?

“Không có!” Tiểu Tứ lắc đầu, “Là phụ thân nói cho ta biết!”

Cái này khó trách, Phạm lớn lên ở Ly Điễn, coi như là nửa người Ly Điễn, cho nên Tiểu Tứ biết cũng không ngạc nhiên!

“Phụ thân ngươi...... Ha hả...... Xem ra duyên phận của chúng ta thật đúng là sâu a!” Lão nhân sờ sờ chòm râu, ý vị thâm trường nói, “Ngọn núi kia không thuộc Kỳ Nghệ, cũng không thuộc Thao Liễm, mà là của Ly Điễn! Nơi đó có thần linh mà người Ly Điễn chúng ta cung phụng, hàng năm cuối hè chúng ta đều sẽ đưa đồng nữ mười lăm tuổi lên làm tế phẩm, ta chính là người phụ trách trông giữ nơi này, này cũng là nguyên nhân ta ngăn cản các ngươi!”

Ly Điễn tộc ở giữa Kỳ Nghệ và Thao Liễm, tuy rằng nơi ấy không lớn, chính là cũng rất khéo chia hai quốc gia ra! Từng có một lần Kỳ Nghệ hoàng đế chinh phục Ly Điễn, chính là sau khi Phạm làm hoàng hậu, Kỳ Nghệ hoàng đế lại đem Ly Điễn một lần nữa trả lại cho người Ly Điễn, để bọn họ tự mình quản lý vùng đất của mìnha, xem như lễ vật đưa cho hoàng hậu cảu mình!

“Thần linh? Nó muốn ăn thịt người?” Diệu Ngạn khó tin, như vậy một nhàtiểu mặt rỗ là bị “thần linh” kia ăn luôn?

“Không biết......” Lão nhân cầm lấy cái tẩu bên cạnh bắt đầu hút, phun ra nuốt vào một ngụm khói rồi nói, “Chúng ta không ai nhìn thấy bộ dáng của ‘thần linh’, chỉ biết là theo quy cũ từ xưa truyền lại: nếu không dâng đồng nữ lên, ba vùng sẽ có tai ương!”

“Ba vùng? Là chỉ Kỳ Nghệ, Thao Liễm còn có Ly Điễn sao?” Tiểu Tứ hỏi.

“Hô......” Hắn phun ra khói thuốc trả lời, “Đúng thế!”

“Kia cụ thể sẽ gặp tai ương gì?” Khải quan tâm chính là này!

“Này......” Ngữ khí của lão nhân trở nên có chút bất đắc dĩ, “Quy củ này ghi lại trong một quyển sách cổ của Ly Điễn, chỉ có tộc trưởng các đời có thể xem...... Mà hiện nay trên đời xem qua quyển sách này, chỉ có tiên hậu của Kỳ Nghệ ── Diệp Bàn Nguyên!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.