Hoàng Hôn: Lỡ Hẹn Chân Trời

Chương 17: Chương 17: Tôi Tin Em




Cô ngưng động tác, nhìn Nhất Sơn. Cậu ta quay lại, mỉm cười quái dị:

- Có việc gì sao bà chị thân yêu?

Cô không trả lời, tiếp tục thái rau. Tiếng dao chạm vào thớt nghe nổi da gà da vịt, Nhất Sơn nhìn bà chị của mình rồi tiếp tục đọc bài báo:

- Vào sáng sớm hôm nay, cánh nhà báo đã chụp được hàng loạt hình ảnh cảnh Nhã Vi bước ra từ khu biệt thự nổi tiếng bậc nhất thành phố, theo nguồn tin cho biết đây là nơi ở của Lý Khôi Vĩ, một trong những tinh anh, CEO trẻ đang rất hot hiện nay. Vào tháng 2..

- Ya, muốn chết à? Thử đọc thêm một chữ nào nữa xem!

Cô đâm con dao xuống thớt, Nhất Sơn khẽ run. Nhìn con dao dính chặt trên tấm thớt mà không ngừng tưởng tượng mình là tấm thớt, Nhất Sơn nuốt nước bọt.

- Gì hả? Chẳng phải vừa rồi bày vẻ mặt không quan tâm sao. Giờ lại nổi cáu với em, giận cá chém thớt hả?

- Ừ, rồi sao?

- Thì thôi chứ sao, em tình nguyện cho chị chém!

Nhìn bộ dạng tủi thân của Nhất Sơn, Đại Ngọc cảm thấy vui vẻ hẳn.

- Đấy, cười đẹp hơn gấp trăm lần, vậy mà suốt ngày cứ đem cái mặt như ai ăn hết của ra

Nghe Nhất Sơn nói thế cô lườm cậu ta một cái, trong lòng cũng vui vui.

- Chị thật sự qua lại với anh ta sao? - Nhất Sơn e dè hỏi

- Ò, làm sao? - Đại Ngọc trả lời

- Làm sao? Bà chị yêu dấu của tôi ơi, con rùa vàng của bà bị người khác câu mất rồi, giờ bà còn ở đây nấu cơm!

- Thì sao? Chị cưng không cần đàn ông vẫn sống tốt, 27 năm trời vẫn ăn ngon, ngủ khỏe, và quan trọng hơn ngày càng đẹp hơn nhé!

- Bà cứ giữ cái sự tự tin đó đi, rồi sau này chết già không ai thèm rước.

Đại Ngọc mặc kệ thằng em đang luyên thuyên của mình, tập trung nấu ăn. Khung cảnh rất vui vẻ, Nhất Sơn ngồi nói mãi nói mãi, hết khen mấy cô người mẫu trên báo chí rồi quay sang đánh giá cô chị của mình, mỗi lần thế hai chị em lại cãi nhau. Đến lúc ăn cơm vẫn còn cãi, đang ăn giữa chừng thì có người bấm chuông cửa.

- Mau ra mở cửa kìa!

Đại Ngọc chỉ ra cửa, Nhất Sơn chỉ vào phần thân trên trần của mình:

- Với bộ dạng thế này? Chị muốn hàng xóm biết chị nuôi trai trong nhà à?

- Biết nói thế mà còn không đi mặc áo vào? Nhanh lên, không thì đừng ăn nữa!

Nhất Sơn đành lủi thủi đi ra mở cửa, Đại Ngọc tiếp tục ngậm đùi gà trên tay. Khoảng 5 phút sau vẫn chưa thấy động tĩnh gì, cô nhíu mày nói vọng ra:

- Là ai đấy Sơn?

Cô đâu hề biết bên ngoài đang giằng co dữ dội. Lý Khôi Vĩ trên tay là phần cơm vừa mới mua, biểu hiện trên mặt rất đa dạng, từ ngỡ ngàng sang phẫn nộ nhìn Nhất Sơn. Còn Nhất Sơn thì ngơ ngơ ngác ngác, nhìn khuôn mặt quen thuộc trước mắt, hình như đã thấy đâu đó rồi.

- Anh tìm ai?

Nhất Sơn là người mở miệng đầu tiên, cả hai cùng đánh giá đối phương, cậu dùng ánh mắt lãnh đạm hỏi. Lý Khôi Vĩ vừa định trả lời thì nghe tiếng nữ vọng từ bên trong ra, cách gọi rất thân mật. À người phụ nữ này, còn chưa nói chuyện rõ ràng với anh đã đem đàn ông về nhà, muốn chết mà!

- À à, anh là..

Nhất Sơn đang nói giữa chừng thì Đại Ngọc từ bên trong bước ra, trên tay vẫn còn cái đùi gà:

- Là ai đấy? Không biết giải quyết nhanh còn vào ăn cơm à, để...

Đại Ngọc ngước lên thì thấy vẻ mặt lạnh như tháng 12 của Lý Khôi Vĩ, rất nhẹ nhàng bước lui về sau. Lý Khôi Vĩ vừa thấy cô, đôi mắt sáng rực lên:

- Em định đi đâu?

- Vào ăn cơm không thấy sao còn hỏi? - cô trả lời

- Còn không đứng đó nói chuyện rõ ràng cho anh? - Lý Khôi Vĩ quát

- Nói, nói cái gì? Có gì để nói, bây giờ tôi đói muốn ăn cơm, không muốn nói chuyện với anh!

Đại Ngọc cũng hét lên, trừng mắt nhìn anh. Nhất Sơn đứng ở cửa giữa, chỉ biết than thầm số phận xui xẻo của mình, vừa về đã đụng trúng nhân vật không tầm thường rồi.- Được, ăn cơm, anh ăn cùng em!

Lý Khôi Vĩ đẩy Nhất Sơn ra, tháo giày rồi kéo tay Đại Ngọc xuống bếp. Vì vậy ở bàn ăn xảy ra tình huống vô cùng quái dị, Đại Ngọc và Lý Khôi Vĩ ngồi nhìn chăm chăm vào nhau, còn Nhất Sơn ngồi cạnh cô vẫn ăn bình thường, trông cái mặt có vẻ còn ăn ngon hơn khi nãy nữa.

- Em nhìn cái gì, sao không ăn đi? - Lý Khôi Vĩ nói

- Anh nhìn tôi như vậy, tôi nuốt trôi chắc? - Đại Ngọc đáp

- Vậy thì mau giải thích, cái gì đây?

Nói rồi anh chỉ sang Nhất Sơn đang ăn ngon lành làm cậu mắc nghẹn, không ngừng oán trách: người ta là con người mà!

- Cái nào? Đàn ông chứ là gì, bây giờ anh lại không biết phân biệt đâu là người đâu là vật hả?

Đại Ngọc hất mặt lên nói.

- Ý anh là hắn ta là cái gì của em? - Lý Khôi Vĩ nhíu mày

- Người đàn ông của tôi, sao?

Nghe xong Nhất Sơn ho vì nghẹn, nhìn Đại Ngọc bằng đôi mắt ngân ngấn nước mắt. Bà chị thân yêu, đừng có lôi em ra như vậy chứ, em còn chưa muốn chết sớm!

- Cái gì? Người đàn ông của em?

Lý Khôi Vĩ bật cười, khuôn mặt trông sắp tức điên tới nơi.

- Sơn, mau về phòng đi.

Đại Ngọc mau chóng đuổi Nhất Sơn đi, để cậu ta ở đây có khi mọi chuyện trở thành công cóc mất. Lý Khôi Vĩ thấy thế liền đập hộp thức ăn xuống bàn:

- Cậu đứng ở đó, nói chuyện cho rõ ràng!

Nhất Sơn không nói gì, chỉ đưa đôi mắt lãnh đạm nhìn anh. Người đàn ông này khí chất không phải tầm thường, thân thủ có vẻ tốt. Hai người đàn ông trừng mắt nhìn nhau, Đại Ngọc đứng dậy chắn trước mặt Nhất Sơn:

- Anh định làm gì?

- Đại Ngọc, có phải em quá con nít không? Còn chưa nói chuyện rõ ràng đã đưa người đàn ông khác về nhà, em xem anh là gì, hả?

Lý Khôi Vĩ cũng bật dậy, có thể cảm nhận được sự giận dữ từ lời nói lẫn ánh mắt. Cô tính tình từ nhỏ đã cứng đầu, liền đáp:

- Nói chuyện, được nói, anh muốn nói chuyện gì?

- Anh với Nhã Vi không có quan hệ gì, tự cô ấy tìm đến. Không tin em có thể đi xác nhận, tuyệt đối không nói dối em nửa lời!

Nói xong, Lý Khôi Vĩ dùng ánh mắt viên đạn nhìn Nhất Sơn, như thể muốn đâm thủng cậu ta vậy. Đại Ngọc nghe anh nói thế, cơn sóng trong lòng cũng dịu đi không ít. Từ lúc cô để anh vào nhà, à không cô không hề giận dỗi anh về chuyện Nhã Vi. Nếu cô giận dỗi, chẳng phải chứng tỏ bản thân quá con nít sao? Vậy tại sao cô giận anh? Câu trả lời này đến cô cũng không tìm được, chỉ biết là trong lòng rất khó chịu..

- Tôi về phòng trước, hai người từ từ nói chuyện..

Nhất Sơn lặng lẽ lùi về phía sau, dù gì cậu cũng chẳng muốn rắc rối vào tình ái.

- Cậu đứng đó, còn chưa..

- Để cho cậu ta đi!

Đại Ngọc cản lại, Lý Khôi Vĩ nhíu mày nhìn cô. Chẳng lẽ cô với người đàn ông kia thật sự có vấn đề? Nhưng anh lại có cảm giác không phải, hành động cả hai không hề giống tình nhân. Với lại người đàn ông ấy trông có vẻ nhỏ tuổi hơn cô, mà cô lại không có em trai. Vậy người đàn ông kia là ai?

- Em còn không định giải thích rõ ràng? - Lý Khôi Vĩ nói

- Không thích - Cô hất mặt

- Được, em không nói đừng tưởng anh không tra ra được! Những gì muốn nói anh nói hết rồi, em mau ăn cơm đi!

Lý Khôi Vĩ tức giận bỏ đi, không quên dặn dò cô. Khi cả hai lướt ngang qua, Lý Khôi Vĩ không kiềm lòng được, ôm cô một cái thật chặt.

- Đại Ngọc, những chuyện như ngày hôm nay thì mong em đứng ra giải quyết, anh giao toàn quyền quyết định em cho. Kể từ khi thích em, những chuyện thế này ann đã mong em ra mặt rồi!

Nói rồi anh bỏ đi, cô nhìn theo bóng lưng mà lòng có chút đượm buồn, chút hạnh phúc. Trước khi đóng cửa, cô còn nghe tiếng nói vọng vào của anh:

- Đại Ngọc, anh tin em, tin rằng em sẽ không phản bội anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.